Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 2:




Thấy hai người đi xa, đám khách trong trà quán bắt đầu thảo luận ầm ầm.
“Thì ra hắn chính là Tam thiếu gia Phong Vân Bảo đại danh đỉnh đỉnh Mộ Vân Phi. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, ta còn tưởng là một ma vương giết người, hóa ra là một tiểu tử còn hơi sữa, ha ha ha.”
“Nha đầu kia xem như số đào hoa, được Tam thiếu gia coi trọng.”
“Ngươi có mắt không vậy, rõ rằng là một tên nhóc, lại bị ngươi nói là nha đầu.”
“Đồ ngốc nhà ngươi, không phải nha đầu, ngươi cho là tiểu tử kia kéo nàng lên ngựa làm gì chứ?”
“Ta ngu ngốc? Ngươi háo sắc! Cho dù là nha đầu, thì cũng là một nha đầu thô lỗ không chịu được, Mộ Vân Phi cũng không phải người bình thường, làm sao có thể coi trọng nàng ta? Không nhìn xa một chút, còn muốn học người ta đi làm loạn, ta thấy ngươi vẫn nên về làm ruộng đi.”
“ Ngươi dám mắng ta !”
“ Mắng ngươi thì sao !”
“Ta đánh chết ngươi!”
“Đánh thì đánh, ai sợ ai nào!”
Sau đó hai người lao vào đánh đến đỏ mặt không để người ngoài khuyên can, xô đẩy lẫn nhau.
Gã béo gạt ngang chân, lão gầy xoay người né, gã béo thu chân không kịp, đập tan cái bàn trong trà quán, chỉ nghe chủ quán kêu khổ một tiếng:
“ Ôi, thế là mất luôn vợ bé rồi!”
Lão gầy nghiêng người tung ra một chiêu hắc hổ thâu tâm, ai ngờ, gã béo lại bị vướng vào chân ghế ngã chổng vó. Lão gầy ra tay quá mạnh, đánh gãy cả trụ chống trà quán, mắt thấy cả trà quán sắp đổ sập xuống, mọi người vội vàng chạy ra bên ngoài. Mà gầy béo hai tên cũng bò ra chạy đi mất từ bao giờ. Chỉ nghe thấy một tiếng “ rầm”, nóc quán vốn làm bằng cỏ tranh, không chịu được nhất kích liền đổ xuống. Chủ quán mặt như đưa đám, thật đúng là nước có thể giữ thuyền cũng có thể làm đắm thuyền, bây giờ thì hay rồi, vợ cả cũng không có luôn.
Lại nói một lúc sau, Đàm Tiểu Hâm và Mộ Vân Phi đã đến Phong Vân Bảo. Nhìn thấy Tam thiếu gia trở về, A Cánh chạy đến dắt ngựa. Tam thiếu gia trước giờ chưa mang người nào về, lần này lại đem theo một tiểu tử, nhìn qua chắc là một tiểu thiếu gia ngỗ nghịch. Thật sự kỳ quái, nhưng vì sợ tính cách của tam thiếu gia, hắn một câu cũng không dám nói.
“Vân Phi à, ngươi rất quen thuộc với nơi này thì phải, vậy ngươi phải chăm sóc ta thật tốt mới được.” – Đàm Tiểu Hâm giơ giơ cái chân bị thương lên.
“Được thôi, có điều ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.” – Mộ Vân Phi cũng không hiểu bản thân hôm nay tại sao lại mang Đàm Tiểu Hâm về phủ. Trong phủ vốn không thể tùy tiện đưa người lạ vào, mặc dù đại ca không gây khó dễ cho hắn nhưng hắn cũng không có ý định tìm đến phiền phức.
“Được thôi, nói trước ra sau này sẽ không bị loạn, ta xin rửa tai lắng nghe.”
“Thứ nhất, không được chạy loạn trong phủ, thứ…”
“Dừng, dừng, dừng…” – không đợi Mộ Vân Phi nói xong, Đàm Tiểu Hâm vội vàng ngắt lời – “Ngươi lại đùa ta rồi, chân ta bị như thế này, còn đi lung tung đến đâu được.” – người cũng đã quen thuộc rồi, Đàm Tiểu Hâm cũng bộc lộ bản tính, một bộ dạng vô lại khó dạy.
Mộ Vân Phi trợn mắt. Sau khi cùng Linh Dục đại sư lên núi học võ từ nhỏ trở về, khuôn mặt dường như chưa bao giờ thể hiện thái độ gì, hôm nay đã phá lệ N lần rồi.
“Thứ hai, không được tùy tiện hỏi về những việc liên quan đến Phong Vân Bảo. Thứ ba, không được….”
Đàm Tiểu Hâm kiềm chế không được lâu, nhịn không được nói xen vào:
“ Không lẽ Phong Vân Bảo có bí mật gì không thể nói cho ai biết sao, nhưng mà…” – nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Mộ Vân Phi, Đàm Tiểu Hâm liền im lặng.
“Thứ ba, không được nói linh tinh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Điều cuối cùng, Mộ Vân Phi nói rất nhanh, chỉ lo lại bị Đàm Tiểu Hâm ngắt lời.
“Yên tâm, không thành vấn đề. Ta sẽ tuân mệnh.”
Vì thế Mộ Vân Phi mới mang Đàm Tiểu Hâm đi vào nội đường, bất ngờ, Mộ Vân Phi đột nhiên dừng lại, làm hại Đàm Tiểu Hâm thiếu chút nữa va phải.
“Còn có một điều nữa.”
Không giải thích được, không phải chỉ có ba điều hay sao? Thật đúng là ! Chân đau quá!
“ Tuyệt đối không được đến hậu đường, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chết không ai dám đến nhặt xác!”
Nói xong, còn cẩn thận làm một cử chỉ nhắc nhở Đàm Tiểu Hâm.
“Không đi thì không đi, ta đối với mỹ nữ xinh đẹp không có hứng thú.” – hậu đường đơn giản chính là nữ tử, Đàm Tiểu Hâm chỉ thấy hứng thú với vàng bạc thôi.
“A, đầu ngươi bốc khói trắng kìa, ngươi đang vận công sao?” – thật thần kỳ, trên đầu Mộ Vân Phi bốc khói, không lẽ trong đầu hắn đang nấu bữa tối. Ách, Đàm Tiểu Hâm lắc đầu, thật không dám ăn. Mộ Vân Phi quay người, tiếp tục đi về phía trước, trong lòng nghĩ hôm nay hắn nhất định trúng tà, mới mang tiểu tử cổ cổ quái quái này về phủ, thật đúng là ông nói gà bà nói vịt, tức giận làm cho thất khiếu bốc khói.
“Aiz, aiz, đừng đi nhanh như vậy chứ, qủy hẹp hòi, cùng lắm thì ta đối với mỹ nữ của ngươi có hứng thú một chút là được rồi.” – thật là, đi nhanh như vậy, người ta lại không biết đường, chân lại đau. Có phải nam nhân không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.