Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 27:




Sáng sớm, đã bị mụ béo gọi ra bên ngoài bắt đầu một ngày khổ hình, vẫn là xát dây thừng gai, xát đến mức tay lại bị ép ra rất nhiều mụn máu, nàng có chút nhụt chí, mụ béo kỳ quái sao một chữ về thần tiên ti cũng không hỏi. Chẳng lẽ chạy trốn lại thất bại sao.
Nàng đáng thương nhìn thoáng qua mụ béo, lại nhanh chóng cúi đầu làm việc, trên mặt mụ béo không có chút biểu tình. Xem ra thật sự uổng phí tâm cơ .
Một giọt nước rơi trên tay, trời mưa sao, không phải, mắt Đàm Tiểu Hâm thương tâm nhỏ lệ.
Qua đã lâu, nàng bình ổn tâm tình.
” Ta lấy được rồi.” – mụ béo đột nhiên dáo dác đến gần Đàm Tiểu Hâm, đem thần tiên ti giấu ở trên người mang ra.
“Ah, phải không?” Đàm Tiểu Hâm kinh hỉ nhìn mụ béo trước mắt nàng đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu, nhịn không được ôm một cái.
“Đừng ôm, nhanh lên chút, chỉ có một canh giờ, ta đã quan sát xong rồi, lúc này tuyệt đối không ai đến.” mụ béo chờ mong mặt nhỏ đi, hy vọng mộng đẹp trở thành sự thật nhanh một chút.
“Được, vậy ngươi nhìn kỹ, ta chuẩn bị mỹ nhân ti xong, liền bắt đầu.” – hoàn toàn không ngờ sẽ như vậy, Đàm Tiểu Hâm rất vui vẻ, áp chế kích động trong lòng, bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
Tìm một hòn đá nhỏ, đem thần tiên ti cột chắc, dùng lực toàn thân ném lên chỗ cao nhất của cây Ngân Hạnh ngoài sân, nhìn hòn đá nhỏ ở trên nhánh cây cuộn vài vòng, nàng hài lòng nở nụ cười.
“Ngươi đang làm gì,” không phải làm mặt sao, nha đầu kia sao lại ném tơ lên trời như vậy, mụ béo vẻ mặt hoài nghi.
“Ném càng cao, mặt của tỷ tỷ mới càng nhanh nhỏ.” – ném càng cao, mạng của tỷ tỷ mới càng nhanh thoát.
“Phải không, được, được, vậy ném cao lên một chút, để ta ném.” – mụ béo xắn tay áo, giữ chặt thần tiên ti chuẩn bị thử lại.
“Không cần , tỷ tỷ, chúng ta phải nắm bắt thời gian, bằng không người khác thấy, sẽ không hay lắm.”
Lòng nàng nóng như lửa đốt, lại phải giả vờ như không có việc gì, mụ béo này, dùng đao thái không phải sẽ càng nhanh nhỏ sao.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì.”
“Ngươi chỉ cần nằm trên cái ghế kia, đợi trở nên xinh đẹp, tỷ tỷ.” - nằm mơ thành xinh đẹp đi, tỷ tỷ béo.
“Chỉ đơn giản như vậy.” mụ béo không tin.
“Ah, đúng rồi.” Đàm Tiểu Hâm vỗ đầu một cái, “Còn cần một xô nước.”
“Một xô nước?” mụ béo lập lại.
“Đúng vậy, nếu là ta thì chỉ cần một chậu nước, mặt tỷ tỷ hiện tại khá lớn, cho nên phải một xô nước.” Đàm Tiểu Hâm cố gắng giải thích.
“Được, ta lập tức đi lấy, ngươi……” – nha đầu kia có thể chạy trốn hay không.
Nhìn thấu tâm tư mụ béo, Đàm Tiểu Hâm nhu thuận cười cười,
“Yên tâm, tỷ tỷ, ta sẽ không chạy, tường này cao như vậy, trên chân ta còn có xích sắt nặng như vậy.”
Đàm Tiểu Hâm muốn mụ béo xua tan băn khoăn cuối cùng, lúc mọi việc sắp thành công, càng phải trấn định, đây là lời sư phụ nói trước kia.
“Cũng đoán ngươi không chạy được ” – mụ béo vui vẻ đi múc nước.
Xác định mụ béo đi xa, Đàm Tiểu Hâm vội vàng đem thần tiên ti dùng sức kéo thẳng, đáng tiếc xích sắt quá nặng, bằng không có thể dùng lực đẩy, bay lên khỏi mặt đất, nàng sẽ bay rất cao, cơ hội thắng lợi sẽ lớn hơn.
Quên đi, mặc kệ, ông trời à, lần này, ngươi nhất định phải giúp ta. Đàm Tiểu Hâm nhìn trời. Nhắm mắt lại, cố sức kéo mạnh về sau, ta nhảy!
Chỉ thấy Đàm Tiểu Hâm bị kéo lên rất cao, bắn ra thật xa, không còn thấy bóng dáng.
Mụ béo xách một xô nước tiến vào. Đột nhiên phát hiện, trong sân không có một bóng người, chỉ có một mảnh lá rụng chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống.
Tiện nha đầu kia, gạt ta.
Mụ béo hổn hển chạy ra ngoài báo tin.
“Ay ya! Kia, kia, sao trên trời lại rơi xuống một cô nương.” – Đô Vũ Duyệt ngồi ở trong xe ngựa sắp ngủ, đột nhiên từ trên nóc xe ngựa rơi xuống một người, tập trung nhìn vào, lại là một cô nương mặt đầy bùn. Nhìn xe ngựa bị bật nóc, Đô Vũ Duyệt không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng sờ vào ta nha, ta đã có Thường Thường, đừng……”
Cô nương từ trên tròi rơi xuống sao lại leo lên người mình, cái này như thế nào cho phải, Đô Vũ Duyệt nắm chặt ống tay áo, cả người lui vào góc xe.
Xe ngựa tức khắc cũng dừng lại, vừa rồi giống như có một vặng nặng rơi vào xe ngựa, lại nghe thấy tiếng kêu ai oán của con mọt sách, Mộ Vân Phi cau mày kéo cửa màn, nhìn thấy một cô gái quần áo rách nát, trên người vết máu loang nằm trên xe lôi kéo góc áo con mọt sách, dựng thẳng người lên, mà con mọt sách nhìn thấy hắn đi vào, như trút được gánh nặng,
“Vân Long huynh, không phải ta, là nàng sờ vào ta nha.”
Con mọt sách này, Mộ Vân Phi kéo cô gái kia lại, bế nàng lên. (dịch đến đây cũng loạn ngôn luôn, lúc thì Long, lúc thì Phi…)
Đàm Tiểu Hâm sắp hôn mê ngẩng đầu muốn nhìn xem người kia là ai, không muốn vừa ra khỏi hang sói, lại rơi vào động hổ.
” Mộ Vân Phi!” – vẻ mặt nàng kinh hỉ, lại không chịu được đau đớn đến tận xương cốt từ đầu vai, mà ngất đi.
” Đàm Tiểu Hâm!” – không thể ngờ trong tình hình này lại gặp được người mà đại ca mong nhớ ngày đêm đến phát điên. Cẩn thận xem xét vết thương trên người nàng, thật sự khó có thể tưởng tượng, nàng cuối cùng gặp phải chuyện gì. Không biết sau khi trở về, đại ca nhìn thấy nàng như thế này, sẽ đau lòng như thế nào.
(ra là Phi ka….)
Kêu thư sinh chờ bên ngoài giá xe, dùng mấy vật mềm trên xe kê cho nàng, đắp chăn lên, Mộ Vân Phi dùng sức đánh xe ngựa phóng về Phong Vân Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.