Ngọc Vô Hà

Chương 2:




Trong phòng thoáng cái liền trở nên tĩnh lặng, Nghiễn Tri trừng lớn mắt nhìn Liên Ngọc, Cận Song Thành thì vẫn như trước vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng Liên Ngọc hầu như có thể khẳng định, khi mình nói ra câu kia thì đáy mắt Cận Song Thành hiện lên một tia quang mang.
So với ánh mắt khách nhân của y có điểm rất giống, rồi lại có chút bất đồng.
Quả nhiên không bao lâu sau chợt nghe được Cận Song Thành nói: “Ngươi nếu nguyện ý đi theo ta, cũng không nhất định phải làm trâu làm ngựa.”
“Thiếu gia!”, Nghiễn Tri quát to một tiếng, không thể tin nhìn về phía Cận Song Thành.
Liên Ngọc hầu như vô thức rụt cổ, tay cũng nắm chặt một góc chăn, lập tức liền nghe được Cận Song Thành quát nhẹ: “Nghiễn Tri, nhỏ giọng chút.”
Nghiễn Tri nhưng lại càng thêm kích động: “Thiếu gia, thế nhưng người này, việc này… y lai lịch bất minh …”
Cận Song Thành nhìn Liên Ngọc, một lát sau nói: “Y ngay cả chuyện tình tối bất kham của mình đều nói ra, ta thật không cảm thấy y có điểm nào khả nghi. Huống hồ, chuyện y nói ra, đều có thể đến Dương Châu thành tìm hiểu, liền biết ngay thật giả.”
“Dù cho là như vậy, thế nhưng Thiếu gia, y là một thỏ nhị…”
“Nghiễn Tri!”, Lúc này không đợi Nghiễn Tri nói cho hết lời, Cận Song Thành đã mở miệng quát bắt ngưng lại, trong thanh âm đầy vẻ nghiêm khắc, cuối cùng khiến cho Nghiễn Tri dù không cam lòng cũng phải ngậm miệng lại.
Liên Ngọc len lén nhìn Nghiễn Tri, sau cẩn cẩn dực dực mở miệng: “Tạ ơn thiếu gia.”
Cận Song Thành nhíu nhíu mày, lát sau thở dài: “Ta không có ý tứ thu ngươi làm hạ nhân, ngươi không cần gọi ta Thiếu gia.”
Liên Ngọc lại len lén nhìn Nghiễn Tri một chút, cái liếc mắt kia bị Cận Song Thành thấy được, không khỏi cười, đưa tay xoa xoa đầu y: “Không có việc gì, hảo hảo nghỉ ngơi đi, chúng ta không vội khởi hành, chờ thương thế của ngươi dưỡng ổn thỏa thì  chúng ta sẽ đi.”
Liên Ngọc không nói nữa, chỉ hơi gật đầu, bàn tay như trước gắt gao nắm lấy góc chăn, có vẻ nhu thuận mà chọc người thương tiếc.
Cận Song Thành lại xoa xoa đầu y, lúc này mới đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy Nghiễn Tri vẫn còn đứng bất động ở chỗ kia, liền vỗ vỗ vai hắn, Nghiễn Tri lúc này mới hừ một tiếng, không tình nguyện theo sát hắn đi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng cửa, Liên Ngọc mới thở nhẹ ra, nhưng trong mắt không khỏi nhiễm một tia thất vọng.
Không có ý tứ thu làm hạ nhân sao….
Từ sau ngày đó, Nghiễn Tri cũng không xuất hiện thêm lần nào, bắt đầu từ mấy ngày Liên Ngọc bị thương nặng không thể rời giường, Cận Song Thành liền tự mình chiếu cố việc ăn uống của y, thậm chí là việc rửa mặt chải đầu thay y phục, đến sau đó khi Liên Ngọc có thể xuống giường tự mình đi lại, hắn cũng như trước mỗi ngày đến phòng Liên Ngọc hỏi han ân cần, trong lời nói và việc làm không có bất luận ý khinh thị hay xem thường gì, cái loại phong phạm chính nhân quân tử này đều làm cho Liên Ngọc có chút cảm thán.
Mãi cho đến khi vết thương trên người Liên Ngọc đã chuyển biến tốt, Cận Song Thành mới bảo Nghiễn Tri thu thập hành lý chuẩn bị khởi hành.
Sáng sớm ngày khởi hành, Liên Ngọc xuống lầu thì thấy Cận Song Thành đã đứng ở cửa cùng đoàn người chẳng biết đang nói cái gì, chỉ có Nghiễn Tri tiến tiến xuất xuất đem những món hành lý cuối cùng chất vào trong một chiếc xe ngựa.
“Ai, dậy rồi a, thật đúng là tự xem mình như chủ tử mà.” Vừa nhìn thấy Liên Ngọc, Nghiễn Tri trước liền nói móc một câu.
Liên Ngọc cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Liên Ngọc không dám.”
Thấy Liên Ngọc sụp mi lộ ra một bộ dáng hối lỗi thật thuận mắt, Nghiễn Tri đem bao y phục trong tay chất vào trong xe, trở về đi tới trước mặt Liên Ngọc, nói: “Ta nói cho ngươi biết, cứu mạng ngươi, thu nhận ngươi, đó là do Thiếu gia nhân từ, ngươi đừng tưởng rằng như vậy là có thể một bước tiến lên phú quý. Đừng tưởng rằng Thiếu gia nói không muốn thu ngươi làm hạ nhân thì ngươi tự xem mình như chủ tử. Kia chỉ là Thiếu gia không muốn ngươi quá nan kham, ngươi cũng phải ngoan ngoãn một chút, làm tốt bổn phận của mình, hiểu không? Cận gia cũng không như cái địa phương hạ cửu lưu trước đây của ngươi, khắp nơi đều là quy củ, ngươi nếu khiến cho Thiếu gia khó xử, Nghiễn Tri ta là người thứ nhất không buông tha ngươi!”
Đúng là một con chó trung thành.
Liên Ngọc trong lòng thầm cười nhạt, nhưng trên mặt như trước thật ngoan hiền: “Liên Ngọc đa rõ, tạ ơn Nghiễn Tri đại ca chỉ điểm.”
Nghiễn Tri run lên một chút: “Thôi, tên tự là tốt rồi. Mấy thứ kia, đến hỗ trợ đi.”
Liên Ngọc ứng một tiếng, đi theo phía sau Nghiễn Tri lên lầu, y trang và đồ dùng hàng ngày đều đã chất lên xe, chỉ còn lại có một vài cái rương tinh xảo, đại khái là đồ vật quý trọng này nọ được Cận Song Thành mang theo bên người.
Nghiễn Tri đem một cái rương phóng tới trên tay Liên Ngọc, nói: “Cẩn thận đừng làm rơi, nếu như để rơi, bán ngươi cũng không đủ bồi thường!”
Liên Ngọc hai tay ôm chặt, liên tục gật đầu.
Nghiễn Tri lúc này mới thoả mãn ôm lấy một cái rương khác đi ra ngoài.
Liên Ngọc cắn răng theo sau, cái rương trong tay tuy rằng nhỏ nhưng trọng lượng lại vượt qua tưởng tượng của y. Chỉ là ở vài năm tại một nơi như Tần lâu, y cũng có thể tự đoán ra trong rương đều chứa cái gì, nhớ tới Nghiễn Tri căn dặn, liền không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Nghiễn Tri ở phía trước đem này nọ phóng lên xe xong rồi, nhưng chỉ là đứng từ xa khoanh tay nhìn Liên Ngọc, Liên Ngọc cũng tự minh bạch hắn là đang ra oai phủ đầu mình, âm thầm nhìn sang hướng Cận Song Thành, biết hắn cũng đã lưu ý đến mình, liền chậm chạp ôm cái rương đi về phía xe.
Nghiễn Tri vẫn canh giữ ở bên xe, chờ Liên Ngọc đến gần, mới nghiêng người chuẩn bị để Liên Ngọc đem cái rương đặt vào trong xe. Không nghĩ tới ngay lúc nghiêng người qua, Liên Ngọc lại kinh hô kêu lên một tiếng, cả người té sấp về phía trước, giống như vì cái rương trên tay quá nặng mà kéo ngã vào trong xe.
“Ách…”, Liên Ngọc hừ một tiếng, nửa người ngã vào xe, cái rương đè lên tay trái y, nắp rương đã bị phá khai, trong xe bao nhiêu đỉnh bạc rơi đầy, khiến mọi người đi qua nhìn mà ngây dại.
“Sao lại thế này!” Trước hết vang lên chính là thanh âm của Cận Song Thành, Liên Ngọc thậm chí chưa kịp phục hồi tinh thần lại đã bị người một phát ôm lấy, chỗ tay bị cái rương đè lên bị thương truyền đến một trận đau nhức, khiến y vô thức hừ một tiếng.
“Đau không?” Cận Song Thành lập tức ngừng động tác, nhẹ giọng hỏi một câu, trong giọng nói ôn nhu cẩn cẩn dực dực, khiến cho Liên Ngọc trong nháy mắt có một ảo giác, rằng mình kỳ thực là được người yêu thương.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho trọn.
Sau một lát, Liên Ngọc liền cắn răng, hít vào rồi lắc đầu, run giọng nói: “Không có việc gì.”
Cận Song Thành nhíu mày, mắt chăm chú nhìn y một trận, mới nói: “Đều đã đau thành như vậy, còn nói không có việc gì.”
Liên Ngọc nắm góc áo hắn: “Thực sự không có việc gì, một hồi sẽ không đau.”
Cận Song Thành trầm mặc thật lâu, mới mở miệng: “Nếu còn đau, phải nói ra, biết không?”
Liên Ngọc gật đầu, hơi nhích lại gần vào lòng Cận Song Thành, Cận Song Thành dường như không phát hiện, chỉ là ôm y đi đến một chiếc xe ngựa khác.
Khi đi ngang qua trước mặt Nghiễn Tri thì Cận Song Thành nhìn Nghiễn Tri, nói: “Ta đã nói, ta không tính thu Liên Ngọc làm hạ nhân.”
Trong giọng nói không có chút cao giọng nào, nhưng người nghe thấy đều có thể nghe ra cường điệu bên trong. Nghiễn Tri cúi đầu, buồn bực nói: “Nghiễn Tri biết sai rồi.”
Cận Song Thành lúc này mới nhẹ nhàng khẩu khí: “Đi mang những thứ còn lại ra đi, Liên Ngọc đi theo ta, ngươi ở phía sau.” Dứt lời, không nhìn Nghiễn Tri nữa, liền mang theo Liên Ngọc lên xe ngựa.
Mãi cho đến lúc xa mã khởi động, Liên Ngọc đều chỉ nhu thuận dựa vào Cận Song Thành, không nói gì, Cận Song Thành tựa hồ cũng không dự địnhlên tiếng, chỉ là nhìn một chút vết thương trên tay y, liền lấy ra một lọ thuốc mỡ xoa lên: “Vết thương cũ mới ổn, giờ lại thêm vết thương mới, ngươi thật là biết tự làm đau mình a.”
Liên Ngọc mím môi, cúi đầu mặc hắn bài bố, thấy hắn vẫn nắm tay mình xem xét, chậm chạp không có ý buông ra, liền cũng có chút minh bạch, lại giằng co trong chốc lát, liền cẩn cẩn dực dực rút tay về.
Cận Song Thành không ngăn cản, chỉ là nhìn y hơi mỉm cười.
Đầu Liên Ngọc lại cúi thấp đi nửa phần, hít vào một hơi, liền bắt đầu đưa tay nới lỏng đai lưng của mình.
“Ngươi muốn làm gì?”, Cận Song Thành giống như bị hoảng sợ.
“Cận đại ca nói không có thu Liên Ngọc làm hạ nhân, Liên Ngọc minh bạch…”
“Minh bạch cái gì?”, Cận Song Thành nhíu mày.
Tay Liên Ngọc run lên, trên mặt hiện lên nhàn nhạt ngượng ngùng, trên gương mặt đang cúi xuống có một tầng đỏ nhạt, nhìn thoáng qua cũng có ba phần quyến rũ.
Cận Song Thành trong một thoáng có chút ngây dại.
Giải khai y phục trên người, rồi lại không có cởi ra, Liên Ngọc thử thăm dò nhìn qua hắn, lại không nghĩ rằng còn chưa đụng tới Cận Song Thành đã bị hắn né đi, Cận Song Thành ngồi cách y một cánh tay, có chút không thể tin mà trừng mắt.
Liên Ngọc cũng có chút kinh ngạc: “Cận đại ca…”
“Ngươi có phải hiểu lầm gì ta không?”
Liên Ngọc mở lớn mắt nhìn với vẻ mặt vô tội, cắn cắn môi trầm mặc một trận, viền mắt liền có điểm ướt át, mang theo một chút nan kham nói: “Liên Ngọc cho rằng, Cận đại ca không muốn Liên Ngọc làm hạ nhân, là có ý tứ muốn Liên Ngọc hầu hạ… Nhưng tựa hồ là Liên Ngọc hiểu lầm rồi. Liên Ngọc là một kẻ như vậy, Cận đại ca thương hại nên không nói ra nhưng trong lòng cũng nhất định coi thường, là Liên Ngọc không biết đúng mực.”
Y cúi đầu, nhìn không thấy phản ứng của Cận Song Thành, trong xe vẫn rất an tĩnh, tĩnh đến mức có thể rõ ràng phân biệt được hô hấp của y và Cận Song Thành, nhưng Cận Song Thành vẫn bất động.
Chẳng bao lâu sau, Liên Ngọc đều nghĩ thân thể sắp cứng đờ mới nhìn thấy Cận Song Thành nghiêng người qua, đem y phục của mình chỉnh lý hảo, lại đem cúc áo đai lưng từng cái gài lại.
Y chỉ có thể ngơ ngác đôi tay kia cứ thế di động, không có bất luận phản ứng gì, thẳng đến khi cuối cùng Cận Song Thành tiến đến trước mặt, cảm giác được khí tức thuộc về người kia, trong lòng y mới khẩn trương, vô thức ngẩng đầu lên.
Cận Song Thành cười đến có chút bất đắc dĩ, lắc đầu, sau đó tại trên trán y nhẹ nhàng hôn một chút, đối đãi như với một hài tử.
Liên Ngọc có chút mờ mịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.