(Chương này viết theo cái nhìn của Loan)
Sáng hôm nay, tôi bắt xe đi từ sáng sớm. Cuộc gọi tối qua của cô bé tên Hoài làm tôi không khỏi sốt ruột. Sau khi cô bé gọi thì anh Vĩnh cũng đã gọi cho tôi nói qua về tình hình ngôi làng. Anh từng được ông nội của cô bé này mời về làng xem thử. Vì nể tình ông cụ niềm nở nhiệt tình, anh mới đồng ý về xem cùng. Khi về đến làng, anh thấy âm khí xung thiên, oán niệm ngút trời thì vô cùng kinh sợ, anh bèn tiếp âm, nói chuyện với 1 người âm ở đó thì mới biết được rằng mộ phần của họ đã bị giày xéo...Hồi đó anh Vĩnh còn trẻ, còn chưa biết có đủ trí lực để giải quyết vấn đề cho ngôi làng này không. Điều làm anh bực mình nhất đó là một tên thầy pháp đã gán linh hồn của một cô bé con, chính là Hoài năm đó- cho những người âm để xin họ ngừng lấy đi mạng người. Qua 16 tuổi, con bé sẽ bị đòi về. Rồi sau đó, họ vẫn sẽ không dừng lại. Anh Vĩnh mong tôi sẽ xoa dịu được họ...
Chuyến xe đi khá lâu, tới cuối chiều mới tới nơi. Tôi cùng cô bé đệ tử khệ nệ vác đồ hành lí tới. Ở bến xe, tôi thuê một chiếc taxi cùng cô bé đệ tử tới thẳng ngôi làng Thổ Hà đó. Vừa xuống xe nên tôi vẫn mệt lử, người nao nao buồn nôn.
Người tài xế taxi đắn đo mãi, nhìn đồng hồ suốt. Giờ đã là 5h. Thế rồi anh ta tặc lưỡi chẹp miệng bảo 2 chúng tôi lên xe đi. Chiếc xe lao nhanh vun vút trong thành phố để tới được ngôi làng đó. Trời mùa đông tối rất mau, những ánh đèn vàng vọt lướt qua khung cửa sổ. Khi gần đến nơi, bỗng nhiên cô bé đệ tử của tôi co rúm người lại ép sát về phía tôi: "Thầy ơi...Nãy giờ cứ có mấy vong ma áp mặt vào cửa sổ nhìn con chằm chằm..Ghê quá..."
Con bé này tên Mai, nhà gần thần điện tôi đang ở bây giờ. Từ bé đến lớn nó đều bị vong quấy, mọi người tưởng nó dở dở điên điên, nhà bố mẹ nó nghèo không nuôi được định gửi lên chùa. Thấy con bé có khả năng nên tôi nhận về. Vấn đề là nó không điên mà chỉ do nó nhìn thấy quá nhiều vong, cả những thứ tôi không thể nhìn thấy được. Tôi xoa đầu con bé, bảo nó nhắm mắt lại. Cảnh tượng nó sắp thấy có khi lại kinh hoàng hơn thế này nhiều.
Người lái xe taxi vội vàng thả chúng tôi xuống dưới đầu con dốc rồi đánh xe đi mất. Không khí ngay ở đây lạnh lẽo đến mức tôi có thể nhìn thấy luồng hơi thở phả ra phía trước mắt. Tôi cùng Mai tiến dần lên trên con dốc dẫn vào làng. Bóng tối bao trùm chúng tôi. Tôi ngửi thấy tràn ngập mùi tử khí xông lên. Quả thực nơi đây có quá nhiều xác chết, mùi tử khí lẩn vẩn ngấm vào từng tấc đất.
Bất chợt phía trước có một vài người chạy xồng xộc về phía tôi, giơ đôi ngón tay khẳng khiu vươn dài ra phía trước, cái miệng ngoác ra. Tôi biết đương nhiên đó không phải là người rồi. Tôi rút trong túi ra một lá bùa. Cầm trên tay, tôi niệm chú, những dòng chữ trên lá bùa nóng đỏ lên. Tôi thổi phù một cái, một ngọn lửa phụt ra, cao tới hai mét, chiếu sáng cả một vùng xung quanh. Vong ma kia bị ngọn lửa liếm vào, tan biến trong ánh tro. Đúng là đống bùa phòng thân này mang theo chẳng bao giờ thừa.
Cái Mai vỗ tay: "Goa, sư phụ giỏi quá!". Chúng tôi chậm rãi bước tiếp trên con đường mấp mô lạnh lẽo...
Gần đến làng, sương mù lảng bảng trôi xa, dày đặc một cách bất thường.
"Sư phụ ơi! Trong kia lắm người lắm. Con sợ!" Mai nói. Tôi thấy những ám khí bốc lên thành từng cột trên từng mái nhà. Trong màn sương kia có gì đó không ổn. Tôi rút ra một chiếc đèn đi bão. Đương nhiên đây không phải ngọn đèn đi bão bình thường, loại đèn này cũng có một lá bùa phép giống như đèn lồng đa số người dân dùng ở đây. Nhưng lá bùa của tôi mạnh hơn thế, có thể xua đuổi được tà ma. Tôi hay mang nó theo người những khi phải đi đêm tối, những nơi hẻo lánh...
Chúng tôi tiến chầm chậm vào trong làn sương mù. Tôi giương cao cây đèn ngang tầm mắt, chỉ cần nhìn qua ánh nến ở trong cây đèn này là mọi thứ sẽ khác hoàn toàn. Tôi nắm chặt tay Mai mà dẫn nó đi. Qua ánh đèn, tôi thấy người dân đang đi lại, nói cười, làm việc, ăn uống,... trong những căn nhà với đèn lỏng rực rỡ nhiều màu. Nếu như đây không phải là một vùng đất ma ám thì có lẽ nó đẹp như Hội An ở Đà Nẵng về đêm vậy. Tôi cố gắng tập trung tìm ngôi nhà của cô bé. Cứ đánh ánh mắt ra ngoài tôi lại bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc ma quái, trong làn sương mù lởn vởn những vong hồn không siêu thoát được. Chúng tôi đi qua họ, chẳng ai dám lại gần bởi ánh sáng ấm áp đang tỏa ra từ cây đèn sáng rỡ của tôi.
Càng tiến sâu vào trong, không khí càng buốt lạnh. Có những tiếng động rền rĩ vang lên phía trước tôi. Đó là những tiếng thì thầm. Tiếng thì thầm của rất nhiều người. truyện kiếm hiệp hay
Làn sương mờ quấn lấy từng bước chân của tôi. Thế rồi một luồng không khí cực mạnh ập đến khiến tôi suýt khuỵu xuống. Cái Mai đỡ tôi: "Sao thế sư phụ?". Tôi chẳng nói gì. Mùi tử khí hôi thối tanh tưởi cộng thêm oán khí nặng nề ghì chặt chân tôi xuống. Là thanh đồng nên cơ thể tôi cảm nhận những thứ này rõ rệt hơn người khác nhiều lần.
Tôi vẫn bước nặng nhọc, có vẻ như vài khúc quanh nữa sẽ đến nhà cô bé. Bất chợt tôi nhìn thấy họ. Một đoàn sư đang đi dật dờ trong đêm, tiếng thì thầm tôi nghe thấy lúc vừa rồi chính là tiếng lầm rầm tụng kinh của họ. Tiếng tụng kinh phát lên từ những đoàn người đó khiến tôi sởn da gà, một thứ thanh sạch lại phát ra từ miệng của những hồn ma vất vưởng đó khiến tôi lợm giọng. Họ đi vật vờ trong sương mù, tiếng gõ mõ vang lên đùng đục đều đều, tiếng tràng hạt lách cách và văng vẳng đâu đó tiếng trống nhỏ vang lên. Tung tung...Càng tập trung nghe tiếng trống đó, tôi lại càng đau nhức đầu kinh khủng.
"Trục hồn thanh...." Tôi lẩm bẩm rồi cố tập trung. "Bọn chúng đang cố trục hồn ai...?"
Thế rồi từ trong những căn nhà dọc hai bên đường, những chiếc bóng trắng đang dần trôi ra. Tôi nhìn thấy rõ ràng, đó chính là bóng vía của những đứa trẻ con trong nhà dân, bị tiếng trống đó thôi thúc, mê hoặc mà đuổi theo. Người ta thường nói, con trai có 7 vía, con gái có 9 vía, khi vía bị lấy đi hết thì cũng là lúc linh hồn của con người tan biến. Hóa ra ngày nào những vong ma đầy oán niệm này cũng đi giễu quanh ngôi làng, hút thêm dương khí từ linh hồn của những đứa trẻ con trong ngôi làng để tiếp tục lưu lại trên dương gian, không bị hồn xiêu phách tán...
Tôi phải ngăn chặn điều này. Có những vía của đứa trẻ trông đã mờ nhạt như làn khói, chứng tỏ chúng chẳng còn bao nhiêu thời gian. Bóng vía của chúng cứ đi đằng sau đoàn sư như đi theo tiếng sáo quỷ dị của người thổi sáo thành Hamelin.
Tôi cũng rút ra trong chiếc vali mình mang theo một chiếc lục lạc to. Tôi cầm nó múa lên trong gió, tiếng lục lạc vang lên lanh lảnh trong đêm tối. Bóng vía của những đứa trẻ đang trôi nổi bị hút hết vào trong những chiếc chuông.
Đoàn sư từ từ quay đầu lại để tìm kiếm kẻ đang phá đám mình. Những khuôn mặt hốc hác, những lỗ đen sâu hoắm giữa những mảng da nhầy nhụa quay về phía tôi. Hàng trăm, hàng nghìn ánh mắt như thế quay về phía tôi khiến tôi choáng ngợp. Bất chợt từ phía đầu kia của đoàn người vang lên một tiếng thét chói tai kinh hồn. Tiếng thét của một con quỷ. Nó rẽ gió bay về phía tôi vun vút.
Cả tôi và Mai bị hất về phía sau bằng một lực ép khủng khiếp. Đầu và người tôi đập xuống nền đất nứt nẻ vô cùng đau đớn. Tôi gần như ngất lịm đi.
Một lúc sau tôi mở mắt ra thì nhìn thấy một thứ ánh sáng xanh xám.
Con quỷ đã áp sát chúng tôi. Nó là một vị sư có một nốt ruồi đỏ trên đôi tai nhăn nhúm, mặc áo trụ trì (vắt chéo vai) màu trắng, nó rít lên những tiếng kinh hoàng và định lao vào phía bóng dáng bé nhỏ đang đứng trước mặt tôi. Đó là Mai, tay nó giơ thẳng ra phía trước, cố giữ một lá bùa phòng thân đang cháy âm ỉ. Ngọn lửa tỏa màu sáng xanh yếu ớt.
Tôi lôi ra từ trong túi trái một con dao nhỏ và một lá bùa thật lớn có vẽ hình con rồng và vài nét chữ ngoằn nghèo. Tôi run run cứa máu trên bàn tay đầy những vết sẹo của tôi rồi nhỏ máu vào đó. Đoạn tôi kẹp lá bùa lớn giữa ngón trỏ và ngón giữa, niệm chú Đại bi. Đoàn sư cũng nhẩm kinh ngày một to hơn. Con quỷ chỉ đang bị ngăn lại chốc lát bởi cánh tay gầy guộc đang run lên bần bật của Mai.
Thấy lá bùa bắt đầu nóng đỏ lên, tôi lấy hết sức bình sinh thôi thật mạnh từ trong đan điền. Một ngọn lửa mang hình dáng con rồng bay ra mạnh rực rỡ, lao thẳng về phía con quỷ kia. Tất cả cảnh tượng trước mắt tôi hóa thành tro tàn. Đoàn sư biến mất. Tôi khụy xuống, con bé Mai cũng lảo đảo. Tôi với lên phía nó, đập mạnh vào huyệt bát chùy hạ ở lưng nó. Con bé ngã xuống ho lụ khụ.
Tôi gượng dậy đỡ lấy nó. Tôi thấy miệng nó đỏ máu, tôi gắt lên: "Mai! Ai cho con vận bùa? Con đã đủ trí lực đâu?"
Nó đáp: "Sư phụ chưa dậy...con sợ quá...nên..."
Nhìn nó, tôi lại xót xa nhớ về sư phụ tôi ngày trước...Người mà tôi gọi là thầy, cũng từng vô cùng hoảng hốt khi tôi bị tổn thương...
Chúng tôi đứng dậy. Những vong ma đã tạm thời tan biến đi. Tôi thấy từng làn hơi đen bốc lên trời như cột khói, kéo về phía ngọn núi sau làng. Sương mù dường như đã tan bớt sau khi tôi vận bùa. Tôi tiếp tục giơ chiếc đèn lên trước mặt để tìm lối đi. Tay tôi vẫn chưa hết run rẩy. Mai bước theo sau. Con đường làng càng vào phía trong càng dốc lên.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy căn nhà của cô bé. Căn nhà cũ kĩ với chiếc đèn lồng đỏ không còn chút ánh sáng nào,nằm im lìm trong một góc của ngôi làng. Tôi lại gần căn nhà đó, trong lòng dâng lên nỗi xót xa. Tôi cũng đã nghe Vĩnh kể qua gia cảnh cô bé, bấm sơ qua thì cũng biết bố cô bé vừa mất, giờ em gái lại bị như thế này, quả thực quá đáng thương. Nhưng trước hết tôi cần tìm hiểu ngôi làng này thực sự đang ẩn chứa bí mật gì?....Tại sao họ lại giận dữ đến như vậy? Tôi cảm nhận được thứ đứng đầu tất cả là vong ma đã hóa thành quỷ dữ kia.
Tôi bèn lấy ra trong túi lọ bột đỏ, quét hai đường dọc hai mắt, nhắm lại rồi mở ra. Tôi muốn tiếp âm xem tại sao nơi này lại trữ đọng nhiều âm khí đến vậy.
Hình ảnh đập vào mắt tội làm tôi choáng váng gần như ngã ra đằng sau.
Dưới chân tôi, dưới mọi nơi, là hàng ngàn những bộ xương người chen chúc, xếp thành từng lớp, đùn lên cao. Càng vào giữa làng, những lớp xương người càng nén chặt lên. Có một số nơi nền nhà đã nứt ra để lộ bộ xương người. Thật kinh khủng. Tại sao người dân ở đây lại có thể sống được trong khung cảnh này? Tôi không thể nhìn sâu thêm được nữa. Từng lớp chồng chất khắp mọi nơi làm tôi không thể nhìn rõ. Vậy là tôi đã hiểu được một phần câu chuyện. Nơi đây là một nghĩa địa, hơn thế nữa, nó còn là ngôi mộ tập thể của nhiều người. Tôi nhìn thấy rất nhiều những bóng ma dật dờ trong ngôi làng, đi thành từng nhóm hoặc thân cô thế cô. Họ đều không thể siêu thoát vì mất đi nơi chốn an nghỉ...
Tuy nhiên sự việc không đơn giản như vậy. Nhóm sư kia là ai? Tôi bèn nảy ra một ý, dù sao thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tôi nhờ Mai lấy trong túi ra chiếc gương cầm tay, trên thân gương chạm khắc rất nhiều hoa văn sắc sảo. Tôi quay lưng lại một ngôi nhà gần đấy, giơ gương ra phía trước rồi nhìn qua vai, đoạn bảo Mai gõ cửa căn nhà. Đây là một miền không gian khác, chúng tôi phải kết nối với người dân ở đây theo một cách khác. Tôi gọi: "Cô chú gì ơi...Làm ơn mở cửa.."
Mai gõ cửa mấy lần mà không thấy có người xuống mở cửa. Chắc họ sợ. Chẳng có ai đến nhà họ vào tầm giờ này được cả. Tôi mới cất tiếng, nói vào tấm gương: "Tôi là người, không phải ma đâu. Tôi đang cần sự giúp đỡ, làm ơn hãy mở cửa..."
Tầm 10 phút sau, tấm cửa mới xịch mở ra. Ra đón chúng tôi là một người đàn ông trung niên, ông ta run rẩy hỏi: "Có...có chuyện gì thế..."
"Tôi là Thanh đồng Loan, tôi tới để giúp đỡ làng. Xin hãy chỉ dẫn cho tôi tới căn nhà của ông trưởng làng hiện giờ..."
Thấy tôi có vẻ khẩn khoản, người đàn ông cũng chỉ dẫn tận tình. Ông nhấn mạnh giờ này tìm đường khá khó, nếu tôi cần thì ông có thể nhờ đội cảnh vệ tới. Tôi tươi cười giơ lên chiếc đèn bão trong tay, bảo ông cứ yên tâm. Tôi cảm ơn người đàn ông rồi cùng Mai rời khỏi đó.
Loằng ngoằng một lúc tôi cũng tới được trước cửa nhà ông trưởng làng. Cũng bằng cách tương tự, tôi gọi ông xuyên qua màn sương mù dày đặc. Ông trưởng làng mau mắn xuống mở cửa luôn, có lẽ ông ấy mạnh dạn hơn người dân làng ở đây ư?
Sau lời giới thiệu bản thân, tôi được ông trưởng làng người đậm đậm, rắn rỏi mời vào nhà. Chúng tôi bước lên cầu thang lên tầng 2. Tôi để ý thấy hầu hết những ngôi nhà ở đây đều được bỏ trống tầng 1. Cũng phải thôi, làm sao mà ở cho được, xương người ngày càng đùn lên, phá vỡ những lớp gạch kiên cố, có dời đi lớp này cũng tới lớp khác....
Tôi bước vào tầng trệt của ngôi nhà, tôi để ý thấy những vạch xi măng đã được lát mới. Chắc là trưởng thôn nên cũng có điều kiện chăm chút hơn người dân trong làng.
Ông trưởng làng hiện giờ sống một mình với vợ, hai cậu con trai đã bỏ đi xa xứ từ lâu. Cuộc nói chuyện mở ra bằng những lời tâm tình của ông trưởng làng về nỗi khó khăn khi ở lại đây. Ông luôn phải tìm cách nghĩ giúp người dân sống qua những ngày tháng gian nan này. Họ đều là những người nghèo, chẳng còn chỗ nào đi. Ông đã tìm đủ mọi thầy pháp về nhưng họ đều bó tay, duy chỉ có một ông thầy già nhận thắp lồng đèn phép giúp cho cả làng.
Tôi cũng thú nhận với ông những trải nghiệm kinh hoàng của tôi khi mới bước vào ngôi làng này. Ông Lãng trầm ngâm nghe mà không nói thêm lời nào. Đoạn, tôi hỏi:
"Cháu thực sự thắc mắc....là...tại sao ngoài dân thường ra, lại còn có đoàn sư nữa...?"
Thấy ông có vẻ ngập ngừng suy nghĩ, tôi kích thêm:
"Nếu không nói hết ra, cháu e là cháu cũng không thể giúp được..."
Người đàn ông hướng mắt lên trần nhà thở hắt ra một hơi dài rồi chép miệng nói: "Nếu không kể ra, thì thật là đắc tội, mà nếu kể ra thì chẳng khác gì xúc phạm đấng bề trên....."
Tôi nhìn ông chờ đợi, rồi ông nói tiếp: "Trước đó thì chú cũng chỉ là dân thường thôi. Năm đó mọi người rộ lên bảo là khu đất này rẻ lắm, mà cũng không xa thành phố quá bèn tích cóp ít tiền trả góp để về đây ở, coi như có cái nhà...Đến khi sự việc lộ ra,...cháu cũng biết đấy...Thì ông Khương, trưởng làng cũ bỏ trốn. Ông ta đã được chia tiền hoa hồng từ những chủ đầu tư, miễn sao đảm bảo người dân sống ở đây ổn thỏa. Chú cũng đã cố gắng tìm tung tích của ông ta, cuối cùng cũng tìm được. Chú đã ép ông ta nói hết ra sự thật. Thì...ngày trước ở dây là khu nghĩa địa bỏ hoang, có rất nhiều những nấm mồ vô danh rải khắp một vùng đất rộng lớn. Không những thế, vì địa thế cách trở, họ lại tiếp tục khai quất những vùng đất nghĩa địa như vậy, bốc xương người đổ hết về đây...Còn..còn.."
"Còn sao ạ?" Tôi sốt ruột giục.
"Ở đây, trước kia..có một ngôi chùa...Cũng không quá gần, nhưng mà...họ tới đây để..."
"Để làm gì ạ...?"
"Để...thực hiện tục Santhara của Ấn Độ. Người khởi phát và truyền bá tục này là một vị sư gốc Ấn Độ...Ông ta thực hiện đầu tiên...rồi việc đó bắt đầu lan ra các người sùng đạo..và cả người dân..."
"Tục Santhara? Cháu chưa nghe thấy bao giờ."
"Nghe đâu...đó là hình thức..nhịn ăn cho đến chết..để có thể nhập cõi niết bàn..." Ông trưởng làng hoàn thành nốt câu nói.