Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd

Chương 12:




Jack và tôi ăn sáng và uống cà phê tại quán Gaulart & Maliclet trên phố Broad mà dân địa phương vẫn thường gọi là quán Ăn nhanh kiểu Pháp. Tôi đang ăn dở chiếc bánh sừng trâu nhân chocolate thứ ba thì Sophie bước vào quán trong trang phục kết hợp xấu xí của quần bó sọc ngang đi cùng khăn quấn xà rông kiểu Ấn Ðộ. Chiếc cặp đeo vai cũ kỹ và phồng to của nó treo lủng lẳng quanh bụng, khiến nó càng trông giống những người tị nạn vô gia cư. Tôi chưa bao giờ hết kinh ngạc khi nghĩ rằng một người thông minh đến nhường ấy lại có thể hoàn toàn chẳng hề có ý niệm gì về thời trang cả.
“Hai người trông thảm quá, cứ như là bị mất ngủ đêm qua ấy,” nó nói và trượt người lên ghế dài ngồi cạnh tôi. Rồi nó sững người lại, liếc nhìn hết tôi rồi sang đến Jack, và lại nhìn tôi lần nữa. “Ô ồ!” nó cười một cách ngạc nhiên.
Tôi khoác vai nó. “Bọn mình chẳng ngủ nghê gì vào đêm qua, nhưng không phải với lý do mà cậu nghĩ đâu. Ðó là vì cảnh sát lại đến nhà làm việc đến bốn giờ sáng. Nhà mình lại bị đột nhập lần nữa.”
Jack uống cạn cốc cà phê và đập mạnh nó lên bàn. “Cái thằng mặt dạn mày dày. Nó lẻn vào khi Mellie đang ở nhà và nó tưởng rằng Mellie đang ngủ.”
Mắt Sophie bỗng mở to đầy cảnh giác. “Ôi trời. Làm ơn nói với mình là hắn không làm vỡ tấm kính ở cửa chính hay những chiếc đèn bên hông nhà nhé.”
“Cám ơn cậu đã quan tâm lo lắng,” tôi nói. “Mình chẳng bị gì.”
Jack rướn người lên định nói gì nhưng im bặt khi người phục vụ đến châm cà phê cho chúng tôi và chờ Sophie gọi món. “Ðiều kỳ lạ là Mellie nhớ đã có bật hệ thống báo trộm lên trước khi đi ngủ. Nhưng khi cô ấy nghe có người đột nhập lần đầu và đi xuống cầu thang để kiểm tra, thì hệ thống đã bị tắt. Từ bên trong.”
Sophie nhíu mày. “Lạ đấy. Cậu có chắc là cậu có bật báo trộm lên không?”
Tôi gật đầu. “Rất chắc chắn.”
“Thế thì tại sao hệ thống lại bị tắt từ bên trong nếu cậu là người duy nhất có mặt ở đấy?” Nó hỏi và tôi có thể thấy rõ từ cái giọng ấy là nó đã có một ý niệm rất rõ.
Tôi liếc nhìn nó đầy cảnh báo - nhưng chẳng thoát khỏi đôi mắt của Jack.
“Ðó chắc chắn là lỗi của hệ thống báo trộm,” tôi nói. “Mình sẽ gọi cho công ty dịch vụ đến kiểm tra vào hôm nay.”
Jack nhìn Sophie, cố ý phớt lờ tôi. “Ðó cũng chẳng phải là việc duy nhất không thể giải thích nổi vào đêm qua. Chẳng hiểu sao mà Mellie lại nhúng tay vào đất bụi và hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà việc ấy đã xảy ra.”
Sophie chăm chú quan sát tôi, nhưng tôi cố tập trung uống cạn phần cà phê đã nguội lạnh dưới đáy cốc. “Mình cầm cái gì đó lên để làm vũ khí, và có lẽ vật ấy dính đầy bụi.”
Cả ba chúng tôi đều im lặng khi người phục vụ quay lại mang cho Sophie trà xanh và ngũ cốc trộn sữa chua. Sophie chờ đến khi cô ta đi khỏi mới nói tiếp. “Ðúng đấy,” nó nói, ấn những ngón tay lên bàn như thể nó đang ngụ ý cho biết nó sẽ thay đổi đề tài câu chuyện. “Có bị mất mát gì không?”
“Mình không thấy mất gì. Sáng nay mình đã kiểm kê toàn bộ đồ đạc trong nhà và không thấy mất gì cả.” Tôi quyết định không cho nó biết về vụ bức tượng sứ Staffordshire bị vỡ vụn. Dám chắc nó sẽ bắt tôi lục thùng rác nhặt lại từng mảnh vụn rồi dùng keo dán chúng lại với nhau.
Jack nói, “Tôi đồ là kẻ đột nhập ấy phải biết về việc ông Vanderhorst qua đời rồi cho rằng ngôi nhà còn bỏ trống, khi nhìn vào thực trạng của nó. Theo đó, chỉ có tấm thảm trong phòng khách là vật duy nhất bị xáo trộn. Hai góc thảm bị lật lên, giống như chúng đang tìm vật gì giấu bên dưới sàn nhà.”
Sophie nhấp ly trà của nó và trầm ngâm. “À, nếu có gì ở dưới đó thì sẽ rất dễ tìm. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ bắt đầu công việc từ phòng ấy, và việc đầu tiên sẽ là dỡ đi toàn bộ bàn ghế và tấm thảm để có thể sửa trần nhà và trát vữa tường. Nếu có gì giấu bên dưới sàn nhà, chúng ta sẽ tìm thấy ngay.” Rồi nó sục tay vào chiếc cặp mang trên người và lôi ra một tập giấy tờ. “À, mình phải làm ngay kẻo quên, mình đã chuẩn bị sẵn mọi giấy tờ cho Ủy ban Phê bình Kiến trúc. Mình sẽ mang đi nộp, nhưng cậu phải ký tên vì cậu là chủ sở hữu. Mình cũng sẽ gửi vài sinh viên đến chụp hình những khu vực bên ngoài ngôi nhà cần được sửa chữa - chẳng hạn mái nhà, những cái cột bên ngoài, hành lang mái vòm, và những ô cửa sổ. Ủy ban sẽ cần năm bản sao của những tấm hình này.”
“Những ô cửa sổ?” tôi hỏi. “Chúng có bị làm sao đâu ngoại trừ đã quá cũ kỹ và không kín gió? Mình nghĩ là họ đòi hỏi tất cả các ngôi nhà cổ cần phải có những ô cửa sổ cũ kỹ và lộng gió ấy chứ.”
Sophie chẳng muốn bị mắc lừa. “Một mặt nào đó, đã có người thay thế những khung cửa sổ nguyên thủy bằng những ô trượt với mỗi ô cửa sổ được chia thành bốn ô nhỏ. Nếu ta thay chúng bằng loại cửa sổ với mỗi ô được chia thành chín ô nhỏ thì sẽ làm cho ngôi nhà trông thật hơn so với thời ngôi nhà được xây dựng. Và cũng sẽ giúp ngôi nhà ít bị gió lùa hơn.”
“Như thế thì sẽ tốn kém lắm đấy, Sophie. Mình nghĩ bọn mình cần nói chuyện với ba mình trước, để xem có đủ tiền hay không.”
Jack và Sophie liếc nhìn nhau rồi Sophie trả lời. “Thật ra, mình đã lo vụ ấy rồi.” Nó đưa bàn tay lên cao trước khi tôi kịp hỏi nó vì sao nó đi nói chuyện với ba tôi mà không có tôi đi cùng. “Cậu đã cho mình toàn quyền quyết định về dự án này, nhớ không? Ðể đổi lấy chuyên môn của mình, cậu đã phân bổ mình cho công việc này và cho phép các sinh viên của mình được đến để học hỏi về quá trình trùng tu ngôi nhà như một lớp học ngoại khóa cơ mà.”
Tôi đẩy cái đĩa đã trống trơn ra xa một cách bối rối. “Ðúng thế, nhưng...”
Jack chen vào. “Và cô cũng đã nói với tôi là cô không muốn giao thiệp gì với ba cô nữa. Do đó Soph và tôi đã cùng đi gặp ông ấy.” Họ lại nhanh chóng liếc nhìn nhau một lần nữa.
“Ông ấy tỉnh rượu chứ?”
Ðôi môi của Jack mím lại. “Hoàn toàn. Ðã hơn một tuần rồi, và ông ấy vẫn chăm đi họp đều đặn. Những ngày này ông ấy còn thảo ra một bản theo dõi ngân sách cho dự án trùng tu. Theo dõi các chi phí cho từng khoản với chi phí ước tính do Soph đây cung cấp. Nhìn có vẻ rắc rối công phu lắm.” Anh mỉm cười và dịu giọng. “Tôi đoán đó là nguồn di truyền về tính chi li tỉ mỉ mà cô được thừa hưởng đấy... à... ý tôi là, tính gọn gàng ngăn nắp.”
Tôi nhìn vào mắt anh. “Hoặc đó có thể là...” tôi ngừng nói, chẳng rõ mình định nói gì nữa.
Sophie rướn người lên và đặt bàn tay lên cánh tay tôi. “Melanie đã có một tuổi thơ hơi chó má, Jack ạ. Nó rất chi li tỉ mỉ bởi vì gọn gàng ngăn nắp là cách duy nhất giúp nó có thể tự chủ được phần nào cuộc sống của mình.”
Tôi nhìn lên trần nhà, cố che giấu sự xấu hổ. “Cám ơn bác sĩ Freud[5]. Mình đoán là cậu và Nancy Flaherty đã lấy bằng tâm lý học ở cùng một trường.”
[5] Bác sĩ thần kinh học nổi tiếng người Áo, người đề xuất ra bộ môn phân tích tâm lý học.
Sophie dựa lại và mỉm cười. “Ờ. Trường Melanie Middleton. Cậu là trường hợp hoàn hảo cho mọi người nghiên cứu đấy.” Nó uống hết trà và đặt cái cốc lên bàn. “Thế thì, cậu sẽ làm gì bây giờ? Dọn về căn hộ cũ à?”
“Mình chỉ mong có thế, nhưng mình không thể. Các điều khoản của di chúc quy định rằng mình phải sống trong ngôi nhà ấy trong vòng một năm trước khi có thể bán nó đi. Các luật sư đang theo dõi đấy, và mình đã ở đấy đúng hai đêm. Chỉ còn phải ở thêm ba trăm sáu mươi hai đêm nữa thôi!”
“Nhưng ở một mình, Melanie à. Việc ấy khiến mình lo lắm.”
Jack gõ nhẹ các ngón tay lên bàn. “Ðừng lo, Soph ạ. Tôi đã nói với cô ấy là tôi sẽ đến ở trong phòng dành cho khách. Cô ấy không nên ở một mình trong ngôi nhà to lớn ấy.”
Tôi la to phản đối. “Jack, chúng ta đã nói với nhau về vấn đề này rồi, và tôi đã bảo với anh là không. Tôi không cần anh hay bất cứ ai khác ở trong nhà với tôi. Người của công ty báo trộm sẽ đến sửa chữa hệ thống, và sẽ chỉ cần thế thôi.”
Cả hai đều chằm chặp nhìn tôi trong im lặng.
“Melanie, cậu đã có thể bị thương tích nặng đấy.” Ðôi mắt nâu ấm áp của Sophie tỏa ra sự lo lắng.
“Nhưng mình đã không bị gì. Mình đã giải quyết sự vụ thật ổn.”
“Ðúng đấy. Cho đến lần sau khi thằng ấy đủ khôn mà mang theo súng.” Bàn tay của Jack đã túm lại thành một nắm đấm, và tôi chợt nhớ ra những gì tôi đã khám phá về anh trên Internet về thời gian phục vụ trong quân ngũ của anh. Tôi sẽ không đề cập gì đến việc ấy trừ khi anh nói trước - phòng khi anh lại buộc tội tôi đã tìm anh trên Google một lần nữa - nhưng việc ấy lại khiến tôi suy nghĩ lại vì đã làm anh thất vọng. Tuy thế, chỉ nghĩ đến việc ngủ chung dưới cùng một mái nhà với anh ta, mặc dù trong hai phòng ngủ riêng biệt, nghe qua đã có vẻ là một ý tưởng rất tồi.
Tôi cảm thấy bàn chân mình đang rung lắc liên tục bên dưới bàn trong khi tôi cố tìm ra một lý do nào đó để chống chế. “Nhưng bà Houlihan sẽ nghĩ sao về việc này?”
Sophie cười khìn khịt. “Cậu bao nhiêu tuổi hở, ba mươi chín?”
Tôi liếc xéo nhưng nó đã phớt lờ tôi. Nó biết tôi ghét phải quảng cáo tuổi của mình như thế nào, đặc biệt trước mặt một người mà tôi nghi ngờ là trẻ hơn tôi một hoặc hai tuổi. Nó chọc cái nĩa vào cánh tay Jack rồi hỏi. “Còn anh bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi lăm,” anh nói và cười với tôi.
Nó ngồi xuống. “A, vậy thì, mình sẽ nói rằng cả hai người đều được xếp loại vào hàng người lớn và do đó có quyền được tự quyết định việc ngủ ngáy của mình cùng quyền được miễn hình phạt.”
Jack dựa lại trên ghế và mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ tự mãn. “Ðừng lo, Soph. Tôi không hề chấp nhận chữ ‘không’ cho câu trả lời. Dù cho Mellie có muốn thú nhận hay không thì tất cả chúng ta đều sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu tôi ngủ lại đêm trong nhà. Ngoài ra, tôi cũng cần phải hoàn tất việc chụp hình cái đồng hồ cổ.”
Tôi mỉm cười một cách kiên nhẫn. “Nhìn này, tôi nghĩ mọi người đang quên mất rằng đây là nhà của tôi, có nghĩa rằng tôi phải là người được hỏi ý kiến về bất cứ việc gì - bao gồm cả việc ai sẽ được ngủ lại.”
Sophie chẳng thiết cười lại với tôi. “Melanie, bọn mình là bạn cậu. Bọn mình ở đây để giúp cậu tránh phạm lỗi. Cậu có cần mình nhắc cậu về vụ tấm hình đăng trên báo hay không? Làm ơn nhớ lại, mình đã bảo cậu trước khi đi làm tóc rằng uốn xoăn là một ý tưởng tồi.”
Tôi lảng nhìn ra nơi khác, xấu hổ không dám thú nhận là nó nói đúng.
“Ngoài ra, dự án này quá lớn cho cậu, và bọn mình muốn giúp cậu. Và bọn mình sẽ không quên rằng cậu là người đứng đầu, phải không nào, Jack?” Nó quay lại đối diện với Jack, lúc này đang lắc đầu ủ rũ.
Tôi quẳng hai tay lên trời. “Ðược, được, được. Sao cũng được. Nhưng hãy cố chừa cho tôi tí không gian riêng nhé, và nếu tôi còn thấy bàn ngồi toilet dựng đứng lên dù chỉ thêm một lần nào nữa, thì anh sẽ ra khỏi nhà ngay đấy.”
Jack nháy mắt và chìa tay ra. “Cô giao kèo khó quá đấy, nhưng tôi nghĩ tôi có thể sống sót với phi vụ này.”
Tôi nhíu mắt khi chúng tôi bắt tay. “Tôi cũng thế,” tôi nói. “Và tôi hy vọng mình sẽ không hối tiếc về vụ này.” Tôi đứng lên và lại đối diện với Jack. “À, nói về việc cần không gian riêng, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh đi đâu đó trước bảy giờ. Tối nay tôi có hẹn với bạn trai, nếu anh ấy đến và anh lại có mặt ở đấy thì trông sẽ không tốt tí nào.”
“Hẹn bạn trai?” Sophie và Jack cùng đồng thanh nói với giọng ngạc nhiên như nhau.
“Ðúng, một cuộc hẹn hò đấy,” tôi nói và bực mình. “Ðừng tưởng mình phải bắt đầu mang vớ bọc tùm lùm cổ chân và người thì dính đầy keo chống mối mọt chỉ vì mình bây giờ đã là chủ sở hữu của một ngôi nhà cổ nhé. Mình cũng được quyền có những mối giao du riêng, đúng không?”
“Hoàn toàn đúng,” Sophie nói. “Chỉ là mình... bất ngờ thôi. Cậu chẳng bao giờ đề cập gì đến ai, nên mình thấy việc này hơi đột ngột quá.”
“Nói về hẹn hò,” tôi nói, cố thay đổi đề tài, “Cậu và Chad thế nào rồi? Mình nghĩ có lẽ bây giờ hai người đã cùng nhau góp gạo thổi cơm chung rồi cũng nên.”
Mặt nó hơi tái đi. “Mình chẳng hiểu vì cớ gì mà cậu lại nghĩ như thế. Không thể tưởng tượng được là bọn mình có điểm chung nào.”
Jack cố nói với vẻ mặt tỉnh rụi. “Sophie à, mặc dù tôi quen cô chưa được lâu nhưng tôi phải nói rằng cô và anh Arasi có vẻ như là một cặp xứng đôi đấy. Ý tôi là, anh ấy đi xe đạp và dạy yoga. Tôi cũng nghe anh ấy dùng từ ‘không có chất bảo quản độc hại’. Có cần tôi gì thêm nữa không?
Sophie nhìn lên trần nhà và hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật nhẹ nhàng qua đường miệng với hai gò má căng phồng. “OK. Hai người muốn biết tại sao phải không? Chẳng phải là vì bọn mình không có điểm chung nào.” Nó ngừng một tí, nhìn cả hai chúng tôi. “Lần đầu tiên mình gặp anh ấy ở lớp yoga, anh ấy bảo với bọn mình cung tử vi của anh ấy là Nam Dương.” Khi chẳng ai trong hai chúng tôi nói gì thì nó lại bồi tiếp. “Và mình là Song Nam.” Rồi nó lại nhìn hai chúng tôi một lần nữa, như thể nó chẳng cần phải giải thích gì thêm.
Jack bị mắc bẫy. “OK. Thế thì đã sao nào?”
Mặt Sophie lúc này trông giống như ông thị trưởng thành phố Pisa khi vừa được kiến trúc sư tòa tháp báo cho rằng nó sẽ bị nghiêng. “Thế thì đã sao à?” Nó dập bàn tay lên trán. “Ðó là hai cung xung khắc nhất trong toàn bộ cung hoàng đạo. Nếu mình mà cặp đôi với anh ta thì đó sẽ là tai họa lớn nhất đời mình.”
Tôi có thể thấy rằng Jack đang cố sức giữ cho mặt được tỉnh. “Tai họa lớn nhất đời?”
Sophie trông hơi bẽn lẽn. “À thì, việc ấy có thể không phải là tai họa lớn nhất, vì tai họa lớn nhất đời mình có lẽ là lần bà ngoại đưa mình đi mua sắm ở cửa hiệu thời trang Lilly Pulitzer. Nhưng mà, việc quen với Chad vẫn sẽ là một việc kinh khủng. Bọn mình sẽ quay ra căm ghét lẫn nhau. Hay còn tệ hơn thế.”
Tôi không định điều tra thêm về cái “tệ hơn thế” có nghĩa là gì. Chỉ là tôi đang mải mê tự hỏi làm sao mà một người phụ nữ thông minh, có học như thế lại có thể không chỉ là người ăn mặc tệ nhất thế giới, mà còn tin vào cái mớ hoàng đạo vớ vẩn kia. Nhưng mà, tôi là ai mà dám chỉ trích nó? Tôi là người thường hay nhìn thấy người chết kia mà.
Ngoài ra, tôi còn những mối quan ngại thực tế khác cần phải lo nghĩ. “Thế thì cậu có cho mình được nhờ Chad đến giúp cho việc trùng tu này không? Anh ấy đã xung phong muốn giúp và thật khó cho mình khi phải từ chối.”
Sophie trông thật khổ sở. “Mình nghĩ là mình không thể ngăn được cậu, nhưng làm ơn đừng lên lịch cho bọn mình làm cùng giờ với nhau, được chứ? Tôi gật đầu và nó nhíu mày lại. “Và, nhân tiện, việc cậu thay đổi đề tài không hề làm mình quên về anh bạn trai của cậu tối nay. Vậy thì bật mí đi nào - người đó là ai?”
Tôi hít một hơi thật sâu đầy cam chịu. “Ồ, việc ấy à. Ờ thì, đó là một khách hàng của mình. Anh ấy đến gặp mình vào hôm qua để thảo luận về bất động sản và cuối cùng lại mời mình đi ăn tối.”
“Bọn tôi có biết người ấy không nhỉ?” Jack hỏi với vẻ hờ hững cố tình.
“Không, tôi chắc chắn là hai người không biết anh ấy.”
Mắt Sophie bỗng mở to. “Có phải anh chàng đã gọi cho cậu năm lần bảy lượt mà chẳng bao giờ để lại số điện thoại hay lời nhắn không?”
Tôi nhìn nó đầy cảnh báo nhưng đã quá muộn. Jack nhìn tôi. “Marc Longo? Cô sẽ đi ăn tối với Marc Longo à?”
Tôi lại ngồi xuống, nghĩ rằng sẽ mất thật lâu mới trả lời được. “Phải, đúng là như thế. Anh ta có vẻ là một người rất dễ mến. Và còn ăn mặc đẹp nữa.” Tôi cố tình nhìn vào trang phục Jack đang mặc - quần jeans và áo sơ-mi vải cotton với hai cánh tay được xắn lên.
Mắt của anh bỗng trở nên nghiêm trọng. “Mellie, còn nhớ tôi đã bảo với cô trên đời không hề có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào không? Cô có thấy lạ là tay Marc Longo này, vốn là hậu duệ của Joseph Longo, bỗng nhiên lại lù lù xuất hiện trước cửa nhà cô và muốn hẹn hò cùng cô?”
Tôi ngồi thẳng lên, sửng cồ. “Việc không phải như thế. Anh ấy muốn tôi đưa đi xem vài căn nhà. Chỉ có thế thôi. Và vì chúng tôi không đủ thời gian trong lần gặp đầu, nên anh ấy mời tôi đi ăn tối để tiếp tục bàn công việc. Toàn bộ việc này là hết sức trong sáng.”
“Thế ra, hắn đã chẳng hề đề cập gì đến ngôi nhà trên phố Tradd cả.” Jack khoanh hai tay trước ngực.
Tôi định nói dối cốt để lau sạch cái vẻ tự mãn ấy trên mặt anh, nhưng nhận ra là anh ta rồi sẽ biết sự thật. “Thật ra, anh ấy có hỏi. Anh ấy muốn mua nó nhưng tôi bảo anh ấy rằng tôi không thể bán ngôi nhà trong vòng một năm. Anh ấy có xem bài báo và có nhớ mối liên hệ giữa gia đình anh ấy và gia tộc Vanderhorst, và nghĩ rằng có lẽ ngôi nhà ấy sẽ là một khoản đầu tư nhà ở đầu tiên tuyệt vời.”
“Tôi chắc chắn là thế. Thế thì ai đưa ra ý kiến đi xem thêm nhà sau khi cô bảo với anh ta rằng nhà của cô không thể bán được?”
“Anh ấy,” tôi nói. “Nhưng việc này thì có nghĩa lý gì? Tôi bảo đảm rằng dù cho việc gì đã xảy ra với Louisa và Joseph thì cũng chẳng phải là việc quan trọng hàng đầu cho Marc tìm hiểu. Và tôi thấy thật tội cho anh nếu anh nghĩ rằng một người đàn ông cần phải có một động cơ kín đáo nào đó khi anh ta muốn hẹn hò với tôi.”
Tôi có cảm giác Sophie lúc này đang cố ngậm miệng lại bên cạnh tôi. Jack làm tôi ngạc nhiên khi anh rướn người lên và nắm lấy hai bàn tay tôi. Rồi anh sử dụng một giọng nói mà tôi chỉ có thể mô tả là giọng nói thân mật trong phòng ngủ. “Tôi không bao giờ có thể nghĩ như thế về cô đâu, Melanie ạ.”
Mắt tôi đảo nhanh nhìn anh khi nghe anh gọi tên đầy đủ của tôi. Bực bội vì hai bàn tay và cánh tay tôi cứ như bị kim châm, tôi giật chúng lại và rồi hắng giọng. “Nghe chẳng thuyết phục chút nào.”
Anh chau mày, như thể đang cân nhắc xem sẽ định nói gì thêm. Cuối cùng, anh nói, “Tôi chỉ muốn bảo cô hãy cẩn trọng. Từ những gì tôi được biết, thì Marc Longo không phải là tay vừa đâu.”
“Tôi không can thiệp gì vào việc riêng của anh ta cả. Tôi chỉ đơn giản là đi ăn tối bàn công việc cùng anh ta thôi.”
“Ở đâu? Nhà hàng Magnolia?”
Tôi chau mày trước sự chính xác của anh. “Dĩ nhiên không phải là Râu Ðen. Anh ấy có gu hơn nhiều.”
Anh cười vang làm tôi ngạc nhiên. “À thì, ít ra tôi không quá dễ đoán nếu đưa cô đến Magnolia. Chắc chắn anh chàng đang rất tuyệt vọng và rất muốn làm cô hài lòng nên mới bằng mọi cách phải đưa cô đến đấy trong lần hẹn đầu tiên, và tôi muốn tìm hiểu tại sao. Cô nhớ mang theo máy ghi âm nhé.”
Tôi bất thần đứng dậy. “Thôi đủ lắm rồi đấy, tôi đi đây.”
Sophie xoay người trên ghế và vẫy tay với tôi. “Ðừng quên đăng ký tua đi xem nhà ma cho lễ hội Halloween của mình nhé. Sáng nay là đã có thể đăng ký trên mạng rồi đấy.”
Tôi nhắm mắt, nhớ lại tai ương của vụ gây quỹ này hồi năm ngoái. “Cậu không cần mình đâu, Sophie à. Cậu chẳng cần nhét các bạn của mình vào để có đủ người đi tua đâu.”
Mắt nó long lanh. “Ờ thì, đúng là thế, nhưng cậu luôn giúp tua của tớ thêm phần đặc biệt mà.”
Tôi trừng mắt nhìn nó.
Jack chuyển ánh nhìn từ tôi sang Sophie. “Tôi cũng được mời chứ? Nghe có vẻ hợp với sở thích của tôi lắm. Cô không biết là tôi thích chuyện ma đến dường nào đâu.” Câu cuối cùng này được nhắm thẳng vào tôi.
“Cứ làm những gì mà anh thấy thích,” tôi nói với anh ta rồi quay bước đi. “Nhưng mà Sophie đi nhanh lắm đấy, không khéo anh lại vấp ngã vào cái tôi của mình trong khi cố đuổi theo cũng nên.”
Tôi vẫy tay và bỏ đi thật nhanh trước khi Jack kịp trả treo và trước khi tôi buộc phải giải thích cho họ rằng tôi có nhu cầu hẹn hò với một người đàn ông đẹp mã và thành công, dù cho động cơ của anh ta có là gì đi nữa. Tôi sẽ là một người phụ nữ tự tin, tự lực cánh sinh, và thành công, chứ không phải loại người chỉ thi thoảng mới có người để hẹn hò và thường líu lưỡi khi trò chuyện với người khác giới về một đề tài chẳng liên quan gì đến tiền nhà hay những việc định giá bất động sản. Tôi cảm thấy như một cô gái bình thường và được anh thủ quân của đội bóng mời đi dự khiêu vũ tốt nghiệp trung học, và tôi sẽ không cho phép Jack Trenholm làm tổn hại niềm vui ấy của mình.
***
Khi tôi chừng bốn tuổi, tôi nhận được một cú điện thoại từ bà nội của mình. Tôi nhấc điện thoại ở hành lang khi nó reo vang, biết rằng cú điện thoại ấy là của tôi ngay cả trước khi nó kịp reo, và bà nói ngay khi tôi vừa áp ống nghe vào tai mình. Bà nói với tôi bà yêu tôi như thế nào và tôi đặc biệt ra sao, và rằng tôi không bao giờ nên lo lắng về việc người khác nghĩ như thế nào về mình. Có lẽ là tôi đã thiếp ngủ khi nghe bà ấy nói, vì những gì tôi còn nhớ sau đó là ba bế tôi lên khỏi sàn nhà và đưa tôi vào phòng ngủ.
Tôi bảo với ông ấy tôi đang nói chuyện với bà nội trên điện thoại, và ông trở nên rất giận dữ. Khi ấy tôi chưa biết gì, nhưng bà nội tôi vừa mất chưa đầy bốn mươi tám tiếng, và khi ba tôi đang tự nhủ làm sao nói cho tôi biết tin ấy thì lại thấy tôi đang nằm trên sàn nhà với cái điện thoại bên cạnh. Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi hiểu rằng tôi thật khác biệt, rằng không phải ai cũng có thể thấy những người mà không thực sự đang ở đó, và rằng việc ấy cũng khiến những đứa trẻ khác thường hay tránh không chơi với tôi. Cho đến khi tôi lên sáu, người duy nhất mà tôi có thể tâm sự về việc ấy chính là mẹ tôi. Và rồi bà ấy lại bỏ đi, thế là chỉ còn lại mỗi mình tôi mà thôi.
Tôi trượt chiếc váy đen qua đầu mình, rồi cài khóa xâu chuỗi ngọc trai của bà nội vòng quanh cổ, cũng y như việc tôi đã làm khi “hẹn hò” cùng Jack lần trước. Nhưng lần này thì khác. Tôi đã biết trước sẽ đi đâu, và chiếc váy đen cùng xâu chuỗi ngọc và búi tóc kiểu Pháp sẽ không bị lạc lõng nữa.
Có tiếng chuông cửa ngay khi tôi đang chỉnh lại dây giày, và tôi nghe tiếng bước đi nặng nề của bà Houlihan đang từ từ lê bước đến cửa chính. Tôi đợi thêm một chút để nghe tiếng bà đang chào ai đó, và rồi chẳng nghe gì nữa, thế là tôi hé cửa thêm một chút để lắng nghe. Tiếng lẩm bẩm cằn nhằn của bà Houlihan tràn đầy đại sảnh dưới nhà, do đó tôi chẳng thể bắt người tôi hẹn hò chờ mười phút như đã định. Tôi mạo hiểm bước ra khỏi phòng mình, lén nhìn qua những chấn song ở thành cầu thang rồi bước xuống nhà dưới.
Bà Houlihan đang kẹp chặt cái nắm cửa bằng cả hai tay, đầu gối tì vào khung cửa và bà tiếp tục cằn nhằn trong khi cố sức kéo cái cửa để mở nó ra.
“Cái cửa bị làm sao thế?” Tôi hỏi khi đang bước đến gần.
Trán bà ấy đã bắt đầu bóng loáng mồ hôi. “Tui không biết, cô Melanie ơi. Cái cửa này bị kẹt rồi. Tui đã coi kỹ và biết cửa không khóa, nhưng tui không tài nào mở nó ra được.”
Lại có tiếng dập mạnh vào chuông cửa một cách mất kiên nhẫn. “Chờ một chút,” tôi gọi ra. Rồi tôi ra hiệu cho bà Houlihan bước sang một bên, và sau khi đã kiểm tra một lần nữa để biết chắc rằng mọi thứ đều không khóa, tôi xoay nắm cửa và kéo ra. Chiếc nắm cửa bằng đồng nhẵn thín xoay trong tay tôi nhưng cũng có thể là nó đã được gắn vào bức tường.
“Tôi có thể giúp được gì không hở hai dì cháu?”
Tôi giật nảy mình và xoay người lại, thấy Jack đang bước về chúng tôi với đôi chân trần. Chiếc áo anh mặc đang bỏ ngoài quần, còn tóc tai thì trông như anh vừa thức dậy. “Anh bò từ đâu ra thế này?”
Anh cười tươi. “Tôi đang ngủ trong phòng. Tối qua tôi thức khuya, định leo lên gác mái rà soát thêm một lần nữa vào tối nay, nên tôi nghĩ mình cần tranh thủ ngủ một chút.”
Tôi đang giận dữ vì anh ta đã phớt lờ yêu cầu của tôi là không được bén mảng ở đây vào tối nay khi người tôi hẹn hò đến nhà, nhưng cũng quá nôn nóng mở cửa nên tôi chẳng nói gì. “Cửa mở không được - anh có thể thử xem sao?”
Bà Houlihan và tôi bước lùi lại khi Jack cầm lấy nắm cửa và vặn nhẹ, thế là cửa mở ra thật trơn tru về phía anh. Bà Houlihan và tôi đứng chết trân, liếc nhìn nhau và rồi nhìn Marc Longo lúc này đang cau có ở phía bên kia cánh cửa.
Jack chìa tay ra. “Chào. Tôi là Jack Trenholm. Và ông chắc chắn là Matt.”
Marc do dự vài giây rồi cũng bắt tay Jack. “Thật ra, tên tôi là Marc. Và tôi đến để gặp Melanie...” Anh nhìn qua vai Jack.
Tôi đẩy Jack sang một bên. “Chào Marc. Tôi thật xin lỗi - bọn tôi cố mở cửa mà không xong, và Jack đã có lòng đến giúp bọn tôi.”
“Jack?” Marc nhìn tôi chằm chằm.
“Trenholm,” Jack lại giới thiệu tên mình, anh nói một cách chậm rãi như thể anh ta đang nói chuyện với một người bị thiểu năng trí tuệ. “Tôi sống ở đây.”
“Không, anh ta không sống ở đây.” Tôi xua tay lia lịa, cảm thấy bối rối. “Thật ra, cũng đúng. Nhưng chỉ là tạm thời thôi.”
Jack bắt đầu nhét áo vào trong quần và cố tỏ vẻ như rất biết lỗi một cách vụng về. “Xin lỗi nhé, tôi mới vừa bước ra khỏi giường.” Anh nháy mắt với Marc, và tôi có một ước muốn mãnh liệt là đi tìm cái tượng sứ nhỏ Staffordshire đồng bộ với cái tượng mà tôi đã làm vỡ đêm trước đó và làm cho chúng thành một cặp cùng chung số phận, với sự giúp đỡ của cái đầu cứng ngắc của Jack.
“Anh ta chỉ đến giúp tôi phân loại mọi thứ trong nhà. Anh ta làm việc trái giờ với người thường, nên tôi cho phép anh ta được dùng phòng ngủ dành cho khách.” Tôi cố tình nhấn mạnh hai từ cuối ấy để cho mọi người cùng hiểu đúng về mối quan hệ cùng sự sắp xếp chỗ ngủ giữa tôi và Jack.
Jack vòng cánh tay quanh người bà Houlihan. “À, không chỉ có thế, bà Houlihan đáng yêu này, người đầu bếp khéo tay nhất Charleston, cho phép tôi được ăn trong bếp của bà ấy.”
Bà Houlihan đỏ mặt, rồi xin phép quay lại bếp để đặt đĩa thức ăn có bọc giấy bạc lên bếp lò cho Jack trước khi gói ghém đồ đạc và về nhà với chồng bà ấy.
Marc đang chăm chú nhìn Jack như thể đang cố nhớ lại xem Jack là ai. “Chờ chút - tên của ông nghe hơi quen. Có phải ông là người viết cuốn sách về trận đánh Alamo? Báo đài đăng tin về vụ ấy cũng nhiều, theo như tôi nhớ, mặc dù tôi không nhớ rõ là nó viết về cái gì.”
Tôi liếc nhìn sang Marc, không rõ nếu anh ta đang nói nghiêm túc hay chỉ bỡn cợt ra vẻ bề trên, và rồi nhận ra rằng việc ấy chẳng thành vấn đề. Jack có đủ bản lĩnh và chắc chắn không cần tôi giúp. Ngoài ra, từ trước tới giờ tôi luôn đóng vai trò con nhện dưới kính lúp của Jack nên lần này tôi thật vui khi vị thế của hai người đã được hoán đổi.
Nụ cười của Jack vẫn không nhạt đi, nhưng tôi thấy vai anh căng lên. “Ðúng đấy, à, đó là một tình huống không may, đặc biệt khi tôi có một đội ngũ chuyên gia theo phe tôi và ủng hộ cuốn sách vốn chẳng thuyết phục được ai khác.” Rồi anh nhún vai. “Nhưng tôi có lòng tin rằng cuối cùng thì sự thật cũng sẽ phơi bày thôi, và khi ấy cuốn sách sẽ bán được cả triệu bản nhờ vào tất cả những quảng cáo miễn phí này.” Anh nhe răng ra để cố tình làm cho nụ cười của mình giãn hết cỡ. “Nhưng ít ra việc ấy cũng giúp tôi có được tí thời gian rảnh để tôi có thể tập trung vào một dự án mới. Mellie đây đã cho phép tôi sử dụng ngôi nhà tuyệt đẹp của cô ấy để nghiên cứu cho cuốn sách tôi sắp viết.”
“Ồ, thật à? Về cái gì?” Marc lại chú ý dò xét Jack thật kỹ, và tôi ngạc nhiên khi thấy anh ta không có vẻ giả đò quan tâm.
Jack vẫn không rời mắt khỏi Marc khi hai người đàn ông này đang so vai nhau, đứng gần nhau hơn nữa như thể hai người đang đứng bên trong võ đài quyền anh, và hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến tôi cả. Tôi tự hỏi chẳng biết đây có phải là cảm giác của con sư tử cái trong mùa phối giống hay không - chẳng được cần đến và vô dụng cho đến khi có kẻ thắng trận và đó mới là lúc bắt đầu làm ăn. Tự so sánh mình với con sư tử cái đang động đực trong mùa giao phối thì quả là vừa bẽ mặt vừa rất chính xác.
“Một người chủ trước đây của ngôi nhà, Louisa Vanderhorst, đã mất tích khỏi ngôi nhà trong năm một chín ba mươi và chẳng ai từng thấy hoặc nghe tin gì về bà ấy nữa. Vào cùng ngày ấy, một người theo đuổi bà ấy mà chẳng được đáp lại - một tay Joseph Longo nào đấy - cũng biến mất. Ông này có liên hệ họ hàng gì với ông không nhỉ?”
Marc khoanh hai tay trước ngực, để lộ ra chiếc đồng hồ Rolex to bằng vàng mà anh đeo bên cổ tay phải. “Phải, sự thật là, Joseph Longo là ông nội của tôi.”
Jack nhướn mày. “Ồ, thú vị quá nhỉ? Có lẽ chúng ta cần thi thoảng chia sẻ thông tin vậy. Ai mà biết được? Biết đâu chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời sau từng ấy năm cũng nên.”
Marc lại thăm dò Jack, nét mặt anh ta cho thấy rõ là anh ta nghĩ Jack là kẻ ngây ngô. “Thật ra, ai mà biết được, đúng không? Chúng ta chắc chắn cần phải trao đổi thông tin với nhau. Tôi sẽ gọi cho ông.” Anh ta ngưng lại một chút rồi nói thêm, như thể vừa nghĩ ra thêm được điều gì đấy, “Và có thể trong thời gian ông nghiên cứu trong ngôi nhà này, biết đâu ông lại đào bới thêm được vài bí mật của quá khứ cũng nên.”
Có cái gì đó thoảng nhẹ trên gương mặt Jack mà tôi không định nghĩa được. “Loại bí mật gì?”
Marc mỉm cười để nét mặt anh ta cũng mang vẻ thận trọng cân nhắc giống như Jack. “Ôi, tôi chả biết. Ðó là nhà cổ. Tôi nhớ là Melanie có nói ngôi nhà được xây vào năm một tám bốn tám. Như thế là quá lâu đời, quá nhiều lịch sử trong ấy còn gì. Chắc chắn phải có một vài bí mật bị chôn vùi đâu đó trong nhà.”
“Chắc chắn rồi,” Jack nói chậm rãi, và một lần nữa tôi lại giật mình bởi ý nghĩ rằng anh ta đang che giấu điều gì đó.
Marc liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi đặt chỗ ở nhà hàng lúc bảy giờ ba mươi, và chúng ta không nên đến muộn.”
“Ðúng thế, chúng ta không nên tí nào, phải không em, Mellie?” Jack bước đến cạnh tôi và tự nhiên gác cánh tay lên vai tôi. Tôi tự hỏi con sư tử cái sẽ phải phản ứng như thế nào với tình huống mới giữa hai con sư tử đực như thế này.
Tôi trượt người ra khỏi vòng tay của Jack và và với tay lấy túi xách cùng khăn choàng lụa trên bàn. Nếu tôi mà để quên chúng ở trên lầu thì tôi thà cứ để chúng trên ấy còn hơn là để mặc hai người đàn ông này một mình với nhau ở đại sảnh, thậm chí chỉ trong vòng vài ba phút mà tôi cần để đi lên lầu lấy hai món ấy.
Marc cầm chiếc khăn choàng lụa từ tay tôi và choàng nó qua vai tôi, rồi quay lưng lại Jack với một cử chỉ khinh khỉnh thấy rõ. “Tôi chưa kịp nói với cô là tối nay trông cô thật xinh đẹp, Melanie ạ.”
Tôi đỏ mặt, ý thức rất rõ về cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông rất khác biệt nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn này. “Cám ơn anh,” tôi nói và lẽ ra đã nên dừng ở đó. “Tôi mua chiếc váy giảm giá này ở cửa hiệu RTW trên phố King.” Tôi cắn môi, nhớ lại không biết bao nhiêu lần Sophie đã đề nghị hai đứa luyện tập nói chuyện với bạn trai cho tôi để chắc chắn là tôi không nói điều gì ngu ngốc, vốn là khuyết điểm của tôi mỗi khi tôi lúng túng hay ngượng nghịu. Tôi tự nhắc nhở mình trong đầu là sẽ chấp nhận lời đề nghị ấy của nó, nếu như tôi còn có cơ hội hẹn hò với ai khác.
Marc mở cửa và đưa cánh tay cho tôi và dắt tôi bước ra ngoài. “Hy vọng là khi tôi đưa cô về nhà vào tối nay thì cô vẫn còn thời gian để đưa tôi đi xem ngôi nhà tuyệt đẹp này. Bởi vì gia đình tôi vốn có quen biết với chủ cũ ở đây nên tôi cũng muốn được xem bên trong nhà như thế nào.”
Tôi mở miệng định trả lời thì bị Jack cắt ngang khi anh ta nói với ra từ khung cửa, “Rất vui được gặp ông, Matt ạ.” Rồi anh vỗ nhẹ vào đồng hồ đeo tay. “Anh sẽ thức chờ - nhớ đừng về khuya quá nhé.”
Tôi không nhìn lại nhưng đã cảm thấy bắp tay của Marc bên dưới làn da tay mình bỗng săn cứng khi anh ta đưa tôi đi ra lối đi ngoài của ngôi nhà. Khi anh đóng cửa lại sau lưng chúng tôi, có cái gì đó khiến tôi phải quay nhìn về hướng cây sồi già. Người thiếu phụ đang đứng cạnh chiếc xích đu đang đứng yên, đứa bé trai ngồi ở tư thế sẵn sàng trên phiến gỗ dát mỏng, ôm lấy hai sợi dây thừng treo. Cả hai đều nhìn tôi, nhưng không ai mỉm cười.
Tôi chuyển sự chú ý trở lại với Marc và để anh ta đưa tôi ra đến chỗ anh đậu xe sát vỉa hè, vẫn cảm thấy hai đôi mắt ấy vẫn dán chặt vào mình như hai đốm đèn trong một căn phòng tối cho đến khi tôi biến mất khỏi tầm nhìn của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.