Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 18: Ăn cướp




Lục Duyên dùng tay trái ấn dây đàn, ngâm nga một lúc, nhớ ra lúc nãy dưới lầu tình trạng Tiêu Hành không tốt lắm, hơn nữa người còn xối mưa ướt sũng như vậy, đề phòng bị cảm chết ở nhà hắn …
Lục Duyên đặt cây đàn xuống, tìm nhiệt kế từ tủ thuốc.
Kết quả quay đầu lại, phát hiện đại thiếu gia còn có chút tự giác, không có ngủ trên giường.
Ghế sô-pha của hắn không lớn, mua lớn cũng không có chỗ để, chính hắn cũng thường cảm thấy buồn bực khi nằm trên đó ngủ gà ngủ gật.
Tiêu Hành nằm còn khó xử hơn hắn.
Nhưng có lẽ anh quá mệt, quay đầu chuẩn bị ngủ, cả khuôn mặt vùi trong khuỷu tay, mái tóc khô che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một nửa cằm, khóe miệng vừa kết vảy lại vỡ ra vết thương hở khác.
“Chờ một lát rồi ngủ,” Lục Duyên duỗi tay muốn sờ sờ cái trán anh, “Tự mình đo nhiệt độ đi.”
Tiêu Hành vùi mặt vào sâu hơn, thì thào nói: “Đừng làm phiền.”
Người này cho dù đang thức hay đang ngủ.
Tính tình đều kém như vậy???
Lục Duyên trực tiếp dùng nhiệt kế chọc vào cằm anh: “Đo.”
Tiêu Hành hé mắt.
Nửa mơ nửa tỉnh, ngôi sao đen đang ở rất gần anh.
Trên cổ tay của Lục Duyên.
Đó là một hình xăm rất đặc biệt, được tô toàn bộ bằng màu đen. Hình xăm bao phủ các mạch máu màu xanh nhạt, cánh sắc nhọn màu đen đâm ra các phía.
Mấy cánh vậy?
Ba.
Bốn.
Năm.
……
Tiêu Hành còn chưa đếm rõ, tay Lục Duyên đã xẹt trước mặt anh.
Lục Duyên cưỡng ép đẩy nhiệt kế cho anh, dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt anh để sửa bài hát.
Lục Duyên cầm bút viết lên giấy, gần hết giờ cũng không ngẩng đầu lên, bằng cảm giác giơ tay đem nhiệt kế từ phía dưới cánh tay Tiêu Hành rút ra.
Lúc này, tay của Tiêu Hành trên thành ghế sô-pha bất giác rũ xuống.
——Lục Duyên trực tiếp nắm lấy tay anh.
“…”
Mưa tạnh dần ngoài cửa sổ.
Lục Duyên lập tức buông tay.
Con số hiển thị trên nhiệt kế là 37,4 ° C.
Sốt nhẹ, không phải là vấn đề quá lớn, ngủ một giấc sáng hôm sau sẽ tốt hơn.
Chỉ là cả hai đều đã ngủ rất lâu.
Lục Duyên đợi đến 3 giờ sáng, đợi cho đến khi bên A gật đầu nói: “Chính là cảm giác như vậy.” Trong lòng lại thầm rủa mẹ nó đây không phải là bản tuyệt nhất rồi sao, một bên đánh chữ, trả lời: “Thân mến, anh hài lòng với nó rồi chứ”, hơn nữa dứt khoát lưu loát nhận lấy khoản thanh toán cuối cùng.
Lúc hắn tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.
Lục Duyên cảm thấy nóng, theo thói quen vén áo lên chuẩn bị cởi ra, hoàn toàn quên mất tối hôm qua vừa nhặt về một người.
Hắn đối mặt với hai thùng mì ăn liền, lựa chọn giữa dưa chua và bò kho.
Ăn cái nào?
Hay là đi ra ngoài ăn?
Lục Duyên nghĩ, nhấn công tắc đầu đĩa CD ở phía dưới.
Ăn cái gì nói sau đi.
Trước tiên chơi một bài đã.
Làn sóng âm thanh mạnh mẽ phát ra từ loa như một vụ nổ, đánh thức Tiêu Hành, người ngủ đến cả người đau nhức.
“Đệt…”
Anh đưa tay lên ấn huyệt thái dương, rồi ánh mắt nhìn thẳng vào tấm lưng trần của Lục Duyên. Theo đường nét uyển chuyển của sống lưng đi xuống, một nam nhân có vòng eo gầy, xương nhọn nhô ra, cuối cùng lõm xuống một chút dưới cạp quần jean.
Lục Duyên sửng sốt trước bài hát và câu “Đệt” này.
Rồi từ từ nhớ lại ngoài hắn ra còn có một sinh vật khác trong không gian nhỏ chưa đầy hai mươi mét vuông này.
Đĩa CD mà hắn lấy là của ban nhạc bọn họ, Lý Chấn nghẹn một năm mới ra được bài hát này, một hai phải thêm vào. Ngoài làn sóng âm thanh siêu mạnh, Lý Chấn còn có mị lực âm thanh trầm độc đáo làm người ta hít thở không thông.
Nhưng chiến thắng nằm ở sự tự tin, có một kiểu tự tin rằng “Lão tử là ông hoàng ca hát”.
Lục Duyên ngay lập tức tắt nhạc.
Tiêu Hành tóc tai bù xù, ngồi dậy nói: “Anh không mặc áo sao?”
Lục Duyên: “… mặc.”
Tiêu Hành lại nói, “Kiếm cơm tháng đấy à?”
Lục Duyên mặc lại áo, cầm một gói mì gói ném cho anh: “Đừng chán ghét cái này cái kia, chỉ có cái này, không có lựa chọn khác đâu. Ăn xong lập tức trả phòng, lăn nhanh giùm đi.”
Tiêu Hành cáu kỉnh muốn đứng dậy, lúc mới ngủ dậy thì đặc biệt cáu kỉnh, không tiện phát tác trong nhà người khác, cầm lấy gói mì ăn liền, chậm rãi nói: “… Điện thoại của anh, cho tôi mượn một chút. “
“Điện thoại của anh đâu?”
“Ném rồi.”
Lục Duyên hơi bị thuyết phục về lý thuyết tài sản chỉ còn lại 601. Hắn lấy điện thoại trong túi quần ném thẳng vào mặt anh: “Mật khẩu là sáu số tám, điện thoại cũng không có. Anh còn lại gì vậy?”
Tiêu Hành không nói.
Anh còn lại gì?
Bản thân Tiêu Hành cũng không biết.
Nhạc chuyển sang bài tiếp theo.
Đó là giọng của Lục Duyên.
Tiết tấu kịch liệt, mỗi lần gần như đập vào màng nhĩ của người ta, nhưng khi giọng của Lục Duyên phát ra, cảm giác từ trong màng nhĩ truyền xuống, như đánh trúng tim:
“Nơi hoang vu vắng vẻ, ánh đèn khắp nơi đã tắt
Hít một hơi sâu
Đi qua màn đêm
Không bao giờ dừng lại
… “
Tiêu Hành cầm điện thoại di động, thật lâu sau mới nhớ ra muốn gọi điện thoại.
Người đầu tiên anh gọi là Trạch Trang Chí, tên ngốc này thiếu đầu óc, sợ rằng nếu Trạch Trang Chí nghe được chuyện này từ người khác, sẽ phải tìm anh đến cuối đường cái luôn.
Trạch Trang Chí nhận được một cuộc gọi không quen, phản ứng đầu tiên là bối rối: “Là ai vậy? Gọi nhầm số rồi?”
“Tôi,” Tiêu Hành nói, “Ba của cậu.”
Trạch Trang Chí: “!!!”
Lục Duyên không muốn nghe lén cuộc điện thoại của người khác, nhưng hắn đang trong phòng tắm rửa mặt, có thể nghe rõ qua khe cửa.
Lục Duyên vặn vòi, hướng một nắm nước.
Không có cách âm.
Lục Duyên nghe Tiêu Hành tóm tắt ngắn gọn việc đã trải qua trong nhà, anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, nói rằng anh không còn liên quan gì đến nhà họ Tiêu nữa, bộ dạng rất lạnh lùng và bực bội. Trạch Trang Chí có thể không cảm nhận được, nhưng Lục Duyên đêm qua đã nhìn thấy anh ngồi trên luống hoa, dầm mưa với bộ dạng như một con chó.
Sau khi nghe thấy chuyện gì xảy ra, Trạch Trang Chí lập tức nói: “Lão đại, bây giờ anh đang ở đâu? Em vẫn còn một biệt thự trống trong thành phố, anh trước hết ở đó đi? Đừng lo lắng về tiền bạc…”
Tiêu Hành chặn lại bằng một câu: “Cậu là người hay máy ATM?”
Trạch Trang Chí: “…”
Tiêu Hành: “Không cần đâu.”
Tại sao không cần?
Lục Duyên lau mặt.
Tất cả là như vậy, tài sản duy nhất là 601 vẫn chưa có chìa khóa, nên bây giờ thậm chí không thèm lấy tiền để mở khóa luôn.
Lục Duyên rửa mặt xong, Tiêu Hành cúp điện thoại, trả lại lại cho hắn: “Cám ơn.”
Mặc dù thiếu gia có đôi khi tính tình quá mức cứt chó, nhưng Lục Duyên phát hiện phép xã giao cơ bản rất ổn, kể từ sau sự việc của Khang Như, anh đã nói lời cảm ơn không ít lần.
“Cảm ơn cái gì,” Lục Duyên mở mì ăn liền, “Gặp nhau là duyên phận, mọi người đều là bằng hữu. Mới dùng hai phút. Tính tiền tiêu chuẩn, khi nào có hai trăm thì đưa cho tôi.”
Tiêu Hành: “…”
Trong khoảng thời gian chờ mì.
Lục Duyên nói: “Tôi có chút việc, phải ra ngoài một chuyến. Anh định làm gì? Đi đập của 601 sao hả?”
Tiêu Hành vừa rửa mặt xong thì thấy người trong gương qua một đêm có hơi xa lạ, nước trượt dọc theo đường viền khuôn mặt nhỏ xuống chiếc áo thun không vừa vặn.
Giá rẻ.
Nhưng sạch sẽ, có mùi thoang thoảng, lạ nhưng không khó chịu.
“Ừ,” Tiêu Hành nói, “Đi đập cửa.”
Lục Duyên và Lý Chấn hẹn nhau đến hầm trú ẩn tìm người mới, hôm nay không rảnh quản thiếu gia định đập cửa hay là đến ven đường ăn xin.
Hắn chỉ biết đại thiếu gia cùng hắn ra cửa, sau đó đứng một lúc ở cổng khu 7, cuối cùng lang thang theo con đường bên phải.
Nhanh chóng đến, hầm trú ẩn số 3.
“Không chơi được.”
“…”
“Không được.”
“…”
“Người này, chắc học chưa đến hai tháng phải không?”
Lục Duyên ngồi xổm ở cửa hầm trú ẩn, có thanh niên mang theo ghi-ta đi tới, ngoại trừ một ban nhạc tình cờ đang diễn tập, những người còn lại đều đến tìm ban nhạc “Cô nhi”.
Nhưng hắn đã phỏng vấn một số người, tất cả đều cảm thấy kỹ thuật chưa đủ tốt.
Cuối cùng, Lục Duyên kéo dài giọng, nói, “Aizz, cái này rất lợi hại…… Một bài hát có thể bị sai nhiều nốt như vậy, thật lợi hại quá đi.”
Lý Chấn bùng nổ sau thời gian dài im hơi lặng tiếng.
Anh không thể nghe được nữa, thúc cùi chỏ vào ca sĩ chính của ban nhạc: “Chính cậu đã chơi cái trò khốn nạn này, còn không biết xấu hổ nói như vậy???”
Lục Duyên chỉ phàn nàn riêng với Lý Chấn. Khi những người trẻ tuổi với cây đàn trên lưng thể hiện tài năng khủng khiếp của họ, mặc kệ bọn họ chơi cái gì đi nữa, Lục Duyên vẫn khuyến khích bằng một giọng điệu thân thiện và nhẹ nhàng.
“Tôi nghĩ rằng tương lai của bạn là vô hạn, chỉ là phong cái không phù hợp với ban nhạc của chúng tôi, ngại quá, hãy tiếp tục cố gắng.”
Ban nhạc gần đó đang hát một bài hát tiếng Anh.
Lục Duyên nói: “Ban nhạc kia, tôi chưa từng gặp qua bao giờ, nhóm mới sao?”
Lý Chấn nhìn một cái, không quan tâm: “Đúng vậy, tôi cũng chưa gặp qua.”
Sau khi Lý Chấn nói xong, tiếp tục phỏng vấn người chơi bass bắt đầu màn trình diễn, phát hiện Lục Duyên “Kỹ thuật này không tốt, kỹ thuật kia không tốt” bên cạnh đang im lặng: “Có gì không ổn sao?”
Lý Chấn hỏi, quay đầu lại thấy chỗ bên cạnh không có người.
Lý Chấn nhìn xung quanh một lần nữa, thấy ca sĩ chính của mình không biết khi nào đã đến chỗ ban nhạc mới.
Lục Duyên từ trong túi lấy ra một bao thuốc, đưa cho tay ghi-ta của ban nhạc: “Người anh em, cậu là người từ đâu tới vậy?”
Tay ghi-ta nhận lấy: “Tôi là người bản địa.”
Lục Duyên: “Chơi không tồi, đã luyện bao lâu rồi?”
Tay ghi-ta: “Hơn hai năm, anh cũng chơi trong ban nhạc sao?”
Lời này đâm trúng huyệt tử.
Lục Duyên hút thuốc cùng tay ghi-ta, vỗ vỗ vai cậu nói: “Vent, cậu có nghe nói qua chưa.”
“Chúng tôi đã hoạt động ban nhạc được bốn năm. Có cả tài năng và thực lực. Tôi nghĩ cậu có kỹ năng tốt. Có nghĩ đến muốn đổi một ban nhạc khác không?”
“…”
Lý Chấn im lặng quay đầu lại, tự hỏi có phải đã quá muộn để giả vờ mình không quen biết cái người này hay không.
Người cuối cùng tất nhiên không được tuyển, nhưng người đó đã nghe bài hát của ban nhạc họ: “Tôi biết các anh!!! Ban nhạc Ma vương!!! Khi các anh còn nổi tôi có nghe qua rồi!”
Xem như thu hoạch một bằng hữu.
Trên đường trở về, Lục Duyên lại mở ra trang web bán thời gian, Lý Chấn cảm thấy kỳ quái: “Cậu đang tìm cho ai vậy? Vừa rồi không phải vừa nhận một ca khúc sao?”
Cho ai?
Lục Duyên đã lưu thông tin công việc bán thời gian trên trang, nói: “Cho một … người bạn.”
Kết quả là ngay khi Lục Duyên trở lại tòa nhà, hắn thấy cửa phòng 601 đang mở, ‘người bạn’ của hắn đang dọn tất cả xoong nồi mới mua vào nhà.
Lục Duyên dựa vào cửa nhìn anh, phát hiện trong nhà những đồ dùng cần thiết hàng ngày cơ bản nên mua đều có gần hết. Có thể là kinh phí có hạn, bài trí vô cùng đơn giản, hơn nữa chủ nhà trước cố ý dọn dẹp phòng, tổng thể căn nhà trông rất trống trải.
Nhìn bề ngoài, những thứ linh tinh này lên đến mấy trăm vạn.
Lục Duyên nhướng mày nói: “Anh làm sao vào được cửa vậy?”
Tiêu Hành vừa dọn giường xong, liền liếc hắn một cái nói: “Đập.”
Không đề cập tới việc cạy cửa, Lục Duyên lại hỏi: “Anh lấy tiền ở đâu ra?”
Tiêu Hành: “Ăn cướp, đến cửa hàng điện thoại di động gần đây.”
“…”
“Nhân tiện lấy luôn điện thoại mới.” Tiêu Hành lấy điện thoại ra khỏi túi quần.
Thực sự là một chiếc điện thoại di động.
Mặc dù kiểu dáng cũ từ năm ngoái.
Giảm giá thì không đắt lắm.
Lục Duyên căn bản không cho rằng đây có thể là số tiền mà Tiêu Hành tự kiếm ra.
Người này ngày hôm qua, không, bao gồm cả tình huống khốn khổ sáng nay: Không thể có khả năng.
Nhưng Lục Duyên thật sự không ngờ vị đại thiếu gia này thật sự đi ăn cướp dưới áp lực cuộc sống: “Anh có biết ăn cướp là phạm pháp không? Điều tra ra mẹ nó coi như xong đời, cướp thì được bao nhiêu tiền? Nói cướp liền cướp, sao không lấy điện thoại xịn hơn… “
Khi Lục Duyên nói đến đây, nhìn thấy Tiêu Hành cười.
Có vẻ như là lần đầu tiên mới thấy người này cười.
“Kiếm một công việc với mức lương ứng trước.”
Tiêu Hành cuối cùng cười chế nhạo hắn: “Nhìn tôi xem, giống một kẻ ngốc lắm à?”
Lục Duyên phản ứng lại: “Đệt.”
Đúng.
Anh không giống.
Tôi mới là kẻ ngốc.
Tiêu Hành lại lấy bao thuốc từ trong túi ra, dưới bao thuốc có tờ hai trăm, đưa tiền cho hắn: “Hai trăm.”
Vốn dĩ Lục Duyên đang muốn giảm bớt bầu không khí, không cần phải làm ra vẻ như thật sự đến viện trợ, cũng không định thực sự muốn, nhưng nhìn vẻ mặt của Tiêu Hành, Lục Duyên cuối cùng vẫn nhận tiền: “Anh thật sự sống ở đây sao?”
Tiêu Hành đang mặc quần áo của hắn.
Phía sau anh là hàng chục ngôi nhà cho thuê nhỏ đổ nát trống rỗng, không có gì khác. Lục Duyên nhìn anh lấy điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc, cắn điếu thuốc phát ra một tiếng “ừm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.