Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 21: Em nghĩ mọi người thực sự nên có ước mơ




“Đi.”
Lục Duyên không tiếp tục xem tin tức kẻ lừa đảo mua nước cam nữa, tắt máy tính.
Hai người đi ra ngoài một lúc.
Lục Duyên vẫn không thể không phàn nàn: “Máy tính ở quán net của anh mẹ nó hỏng quá.”
Tiêu Hành tỏ vẻ tán đồng: “Cả đêm có thể hỏng đến mười cái.”
Lục Duyên: “Có xem xét đổi mới thiết bị, cải thiện trải nghiệm chơi game của cư dân mạng chưa?”
Tiêu Hành: “Tôi là ông chủ?”
Các quán net đen chỉ cách khu 7 ba dãy phố. Sau khi khu 7 bị phá dỡ, khu vực này cũng bị ảnh hưởng nhiều, không ít tiệm cơm đã chọn cách đóng cửa. Vốn dĩ cũng không phải là một nơi phồn hoa, bây giờ nó trông càng tiêu điều hơn.
Mọi nơi có thể nhìn thấy các hố rác, rác thải tràn ngập.
Lục Duyên từ lâu đã quen với môi trường của khu 7. Bốn năm trước, khi hắn bước xuống tàu với cây đàn ghi-ta trên lưng, bữa cơm đầu tiên của hắn chính là ở đây.
Đã lâu rồi không đến, tiệm ăn kia vẫn còn mở.
Lục Duyên hiếm khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra bốn năm trước.
Hắn không nghĩ về nó nữa, theo thói quen, cắt đứt suy nghĩ của mình ở đây.
Tiêu Hành tán gẫu, phát hiện người bên cạnh đi chậm lại: “Đi chậm vậy…”
Anh nói nửa chừng thì thấy Lục Duyên đang nhìn vào một tiệm mì.
“Muốn ăn?”
“Ăn,” Lục Duyên tỉnh táo lại, “Mang cơm cho anh nhiều ngày như vậy, làm người phải có chút lương tâm, bữa này anh mời đi.”
Lục Duyên đẩy cửa đi vào.
Tiệm mì rất nhỏ, vỏn vẹn bốn bàn, thực đơn cũng không có nhiều loại.
Chủ quán khoảng 60 tuổi, mọi người gọi bà là dì Lý.
Dì Lý vừa dọn bàn, vừa cầm giẻ chào hỏi bằng giọng địa phương mà Lục Duyên không hiểu, “Tới rồi sao?”
Lục Duyên nói: “Tới rồi.”
Dì Lý quen biết hắn: “Vẫn như cũ sao? Một phần mì xào?”
“Hai phần,” Lục Duyên giúp đẩy bộ bàn ghế mới dọn, “… mang theo một người bạn.”
Lục Duyên nói xong, ‘người bạn’ đẩy cửa đi vào.
Lục Duyên chỉ vào Tiêu Hành nói với dì Lý, “Anh ta trả tiền.”
Tiêu Hành đứng ở cửa, cảm thấy buồn cười: “… Tôi đồng ý lúc nào?”
Mặc dù Tiêu Hành làm việc gần đó nhưng anh không có cơ hội để ăn bên ngoài, không thể ra khỏi quán net, chỉ có thể ăn cơm hộp.
Anh nghe được dì Lý cùng Lục Duyên trò chuyện: “Thằng nhóc này, lâu lắm rồi không gặp, vẫn còn luyện đàn sao?”
Lục Duyên nói: “Còn luyện.”
“Ồ,” Dì Lý cười, “Rất tốt.”
Món mì xào này không có gì đặc biệt, trình bày cũng bình thường, có hai đĩa và vài miếng thịt bên trên.
Nhưng mà, khi Tiêu Hành cầm đũa lên, phần thịt trên mì của anh đã giảm một nửa, phần thịt đối diện của Lục Duyên nhiều đến mức phủ kín phần mì bên dưới.
“Anh là chó đấy à?”
Tiêu Hành lại nói, “Còn có mặt mũi không?”
Không phải ngày đầu tiên Lục Duyên không biết xấu hổ, ngăn đôi đũa mà Tiêu Hành vươn tới: “Ăn của anh đi, đừng dùng đũa trên mặt của tôi.”
Tiêu Hành có quỷ mới nghe lời hắn.
Anh cười lạnh một tiếng: “Ai động đũa trước?”
“Không nhúc nhích, con mắt nào của anh thấy tôi động vậy?”
Khi hai người tranh cướp nhau vài miếng thịt, cửa lại bị đẩy ra.
Hai thanh niên lắc lư đút hai tay vào túi: “Dì ơi, cho hai phần mì!”
Hai người có lẽ vừa từ quán net khác đi ra, vừa nãy còn đang bàn tán chuyện trò, một người lôi ghế nhựa ra nói: “Tôi đi, kinh nghiệm game kém lắm quá, đồng đội kiểu gì không biết, đánh cái gì —— ”
Ngữ điệu của từ “Gì” quá nhanh, chuyển thành “Ma”.
( ‘Gì’ = 么(Me), ‘Ma’ = 魔(Mó))
Trong giây tiếp theo, người nọ trợn to hai mắt, như thấy ma, nửa ngày mới la lên bốn chữ: “Ban nhạc Ma vương!”
Lục Duyên, ca sĩ chính của “Ban nhạc Ma vương” đang giơ đũa đánh nhau với Tiêu Hành: “…”
Mặc dù biệt danh đặt cho ban nhạc Ma vương nghe giống như một sở thích.
Nhưng một khi cái tên này nằm trong một hoàn cảnh cụ thể, chẳng hạn như buổi biểu diễn của ban nhạc, hay buổi diễn tập dưới hầm trú ẩn, nghe tên rất ngầu, nhưng thực ra thì … rất nhị trung.
Danh tiếng của ban nhạc là một trong những ban nhạc mạnh nhất trong số các ban nhạc ngầm.
Bốn năm chăm chỉ hoạt động, phát hành được nhiều ca khúc, thường xuyên đi diễn, chỉ cần là dân trong lĩnh vực underground rock and roll thì hầu như không ai không biết “nhóm V”.
Nhưng Lục Duyên vẫn không mong đợi được gặp người hâm mộ khi hắn đi ăn.
Vẫn là một fan nam cuồng nhiệt.
“Em em em là fan cứng đó!”
“Em thích tất cả album mà các anh phát hành. Năm ngoái em đã đến buổi biểu diễn kỷ niệm ba năm, ở hàng đầu! Rất gần với anh! Người ném áo lên sân khấu lúc đó chính là em đó!”
“Em thực sự thích các anh, anh, Đại Minh, còn có anh Chấn và anh Húc nữa.”
Lục Duyên ban đầu vẫn còn hơi ngượng ngùng, đổi thành ai ngồi trong quán mì bỗng nhiên được ai đó mãnh liệt thổ lộ cũng sẽ ngẩn ngơ, câu “ném áo” nghe rất buồn cười, nhưng hai từ “Đại Minh” và “anh Húc” vừa phát ra, Lục Duyên đột nhiên buông lỏng đũa.
“Nhưng em nghe nói nhóm các anh đã tan rã,” fan nam nói, giọng điệu của cậu ta trở nên hơi trầm. “… Quán bar chỗ các anh hát trước đây đã đổi một ban nhạc khác, không có tin gì kể từ đó. Mọi người đều nói rằng ban nhạc Ma vương đã giải tán rồi.”
Nếu đổi thành một thời gian trước, Lục Duyên có thể nói với cậu ta nhóm không giải tán.
Chờ xem, chúng tôi sẽ quay lại sớm thôi.
Nhưng phải đợi bao lâu?
Chính hắn cũng không biết.
Hắn đã không hát trên sân khấu một tháng rồi.
Cuối cùng, fan nam phấn khích xin mượn dì Lý cây bút, hỏi hắn có thể ký tặng hay không.
Lục Duyên do dự một lúc, ký một chữ V trên áo cậu ta.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Hành tính tiền.
Hai người đi về hướng khu 7.
“Anh còn có cả fan?”
Khi một fan nam cuồng nhiệt chạy đến bàn của họ, không chỉ Lục Duyên sửng sốt mà Tiêu Hành cũng ngạc nhiên, anh nói: “Buổi biểu diễn kỷ niệm ba năm … Chậc chậc, anh còn có thể tổ chức concert, được mấy chục người không?”
“Ba trăm.”
Lục Duyên nói: “Xem thường ai vậy? Ba trăm vé bán chỉ trong giây lát. Lúc đó lão lử ở Hạ Thành quả thực oai phong một cõi ——”
Nói về quá khứ của ban nhạc, Lục Duyên có thể nói trong ba ngày mà không lặp lại.
Lục Duyên còn tưởng Tiêu Hành sẽ lại cười nhạo hắn, nhưng Tiêu Hành đưa cho hắn một điếu thuốc: “Hút không?”
Lục Duyên nhận.
Tiêu Hành lại hỏi: “Ban nhạc của anh, hai vị trí kia làm sao rồi?”
Anh đã biết nhóm nhạc của Lục Duyên trước đó, cũng biết ban nhạc của hắn đã rời đi hai người.
Nhưng biết hoàn toàn khác với cảm giác.
Lần đầu tiên anh thân thiết với Lục Duyên, một “ban nhạc” thiếu vắng hai người như vậy.
“Tôi không tìm được người thích hợp. Trước đây ở trường anh cũng coi trọng một người, nhưng người ta không có thiện chí đó.” Lục Duyên vẫn cảm thấy tiếc khi nghĩ đến áo phông vàng.
“…”
Tiêu Hành: “Anh còn dám nhắc đến trường học?”
Lục Duyên: “Sao, tưởng tôi muốn lôi chuyện cũ ra lắm à?”
Lục Duyên đang hút điếu thuốc, cảm thấy hắn và Tiêu Hành thực sự ngang tài ngang sức.
Ban nhạc hắn từng đại náo thành phố đã tan rã.
Thiếu gia bên cạnh trở thành quản lý mạng của quán net đen.

Nhưng Lục Duyên khó chịu cũng chỉ nhất thời, từ trước đến nay vẫn luôn quen hướng về phía trước: “Không sao, không tìm được thì đi tìm.”
Trong chủ đề vừa rồi có nhắc đến trường học, Lục Duyên lại nói, “Anh vẫn có lớp mà, không đi học sao?”
Đi xa hơn nữa là đống đổ nát rộng lớn, bắt mắt ở khu 7.
Trong làn khói thuốc, Tiêu Hành không nói chuyện.
——————————————
Lục Duyên trở về phòng tắm rửa xong, nghe thấy anh Vĩ dưới lầu gọi hắn.
“Duyên!”
“Có ở nhà không?” Anh Vĩ từ công ty cho vay trở về, gã cưỡi trên mô-tô mang theo gió lốc cát bụi trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng được xe dưới lầu.
Lục Duyên mở cửa sổ, nói với anh Vĩ: “Không uống đâu.”
Anh Vĩ: “…”
“Ai bảo muốn uống với chú chứ,” Anh Vĩ hét lên, “chờ anh đậu xe, anh có chuyện muốn nói với chú, chuyện lớn!”
Lục Duyên không biết anh Vĩ muốn nói gì với hắn.
Hắn chỉ cảm thấy có gì đó không ổn trong tòa nhà.
Thường thì mọi người đều không có thời gian nghỉ ngơi sau giờ làm việc, hôm nay cả tòa nhà vô cùng ồn ào, ngoài hành lang có tiếng bước chân đi lại.
Lục Duyên đoán được khi mở cửa cho anh Vĩ: “Người của công ty phá dỡ lại tới?”
Sau khi anh Vĩ vào, chỉ nói một câu, đi thẳng vào chủ đề: “Duyên đệ, chú có sẵn sàng ủng hộ ước mơ của anh đây không?”
Lục Duyên: “?”
Anh Vĩ kéo ghế ngồi xuống, nói với giọng điệu bi thương hồi tưởng chuyện cũ: “Chú cũng biết rằng khi anh đây thi trượt Học viện cảnh sát, chính là ——”
Lục Duyên tiếp lời: “Là một mùa hè mười tám tuổi đầy nắng.”
Khi anh Vĩ còn trẻ, gã muốn được nhận vào Học viện cảnh sát, cả tòa nhà đều biết.
Nhưng mà, không phải là chuyện đầy tự hào, mà là chịu khổ thi rớt.
Hiện tại làm công việc cho vay, theo cách nói của anh Vĩ: Đây là đang sử dụng cách khác để duy trì trật tự xã hội và hòa bình.
“Đúng vậy,” Anh Vĩ tiếp tục, “Đi! Chúng ta đến nhiều siêu thị ngay bây giờ!”
Chủ đề chuyển quá nhanh, Lục Duyên không hiểu nổi: “Sao lại đi siêu thị?”
“Chú có nghe nói kẻ lừa đảo mua nước cam chưa?”
“Nếu không có việc gì làm thì chú ý hơn đến thời sự hơn đi. Kẻ lừa đảo vừa mua hai chai nước cam ở siêu thị Vừa tốt vừa nhiều đó! Ở ngay bên cạnh chúng ta!”
“…”
Lục Duyên: “Sư huynh, mặc kệ anh muốn làm cái gì, em hỗ trợ tinh thần, nhưng em nghĩ …” Việc này vẫn đừng làm giống như làm chuyện xấu, không đáng đâu!
Trước khi Lục Duyên nói xong, anh Vĩ đã bật điện thoại của gã lên, mở video tin tức mới nhất của ngày hôm nay cho hắn xem: “Duyên đệ, xem đi!”
Đoạn video tin tức này là video mà Lục Duyên nhìn thấy trong quán net.
Hắn đang chuẩn bị ném anh Vĩ ra ngoài, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, lúc ấy hán chưa có xem xong tin kết cuối cùng, nữ MC trang trọng nghiêm túc nói: “—— tại đây, cảnh sát đã phát lệnh khen thưởng khẩn cấp, số tiền là 10 vạn. Mong người dân tích cực cung cấp thêm manh mối giúp chúng tôi bắt giữ họ Vương ”.
Giấc mơ làm cảnh sát của anh Vĩ được sống lại: “Định mệnh có thể ngăn tôi một lần, nhưng không thể ngăn tôi lần thứ hai. Người dân cần tôi”.
Lục Duyên thậm chí không nghe anh Vĩ nói cái gi.
Đầu hắn đầy 10 vạn.
10 vạn.
Mặt sau in năm số không.
Lục Duyên vốn đặt tay lên vai anh Vĩ định đẩy ra ngoài, đột nhiên trở tay, khoác lên cổ anh Vĩ: “Sư huynh, em nghĩ mọi người thực sự nên có ước mơ..”
“Sư huynh, anh có dự định gì không?”
Anh Vĩ nói: “Anh định thành lập một đội, đã lấy tên rồi, gọi là đội 63, đại diện cho số 6, đơn vị 3 của chúng tôi.”
Tiêu Hành mới sống trong tòa nhà này được một tháng.
Người hàng xóm của anh đến gõ cửa, hỏi anh có muốn cùng nhau giúp đỡ chính nghĩa hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.