Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 29: Trước tiên làm nóng đầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trước tiên làm nóng đầu,” Tiêu Hành xoa ngón tay trên cái bật lửa, ấn xuống, nắp bật lên, nói: “Sau đó đầu óc sẽ trở nên nhanh nhạy hơn.”
Hàng chữ kiêu ngạo lưu lại trên màn hình máy tính vài giây, sau đó từ từ biến mất trở về giao diện bình thường.
Lục Duyên rất muốn đem chính mình ngày hôm qua nói ‘ Anh có thể dùng máy tính của tôi ’ đấm một phát.
Lục Duyên đang nghĩ, liền nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, lần theo âm thanh, phát hiện bên cạnh máy tính có điện thoại di động.
“Mở cửa.”
Lục Duyên liên tục gõ cửa phòng đối diện, trong tay cầm bữa sáng, vừa quấy rầy hàng xóm vừa ăn sáng. “Có bản lĩnh sửa phần mềm, thì có bản lĩnh mở cửa đi.”
Một lúc lâu sau, cánh cửa mới mở ra.
“… Ồn cái gì?”
Tiêu Hành một tay mở cửa, đầu tóc có chút lộn xộn, vừa mới mặc đồ, một tay còn lại kéo áo, đem vạt áo túm xuống.
Vài múi cơ bụng trên người nam nhân vụt qua trước mắt Lục Duyên.
Chỉ là một chớp nhoáng.
Nhìn lại thì đã thấy bị quần áo che mất rồi.
Lục Duyên nói, “Tôi còn chưa có hỏi anh thay đổi phần mềm của tôi thành cái dạng gì rồi.”
Tiêu Hành: “Sửa không phải tốt hơn rồi sao.”
Lục Duyên: “Tốt cái rắm!”
Tiêu Hành mở to mắt nhìn hắn, châm chọc: “Khen anh còn không tốt sao.”
Hầu hết cư dân trong tòa nhà được nghỉ vào cuối tuần.
Động tĩnh của Lục Duyên và Tiêu Hành truyền xuống lầu, anh Vĩ đang đánh răng nghe thấy tiếng cãi vã quen thuộc, mở cửa nhìn lên từ hành lang: “Hai đứa sao lại thế này, sáng sớm có chuyện gì vậy? Bắt đầu giao lưu tình cảm đấy à? “
“…”
Mẹ nó mới giao lưu tình cảm.
Lục Duyên và Tiêu Hành nhìn nhau một lúc, sau đó quay đi chỗ khác.
Anh Vĩ miệng đầy bọt kem đánh răng, nói một cách mơ hồ: “Đúng rồi, Duyên đệ, tủ lạnh của anh sửa xong rồi, sủi cảo để ở chỗ chú lúc trước, lát nữa anh đến lấy.”
Nhắc tới sủi cảo, cả Lục Duyên và Tiêu Hành đều im lặng.
Cuối cùng Lục Duyên ‘ khụ ’ một tiếng nói: “Đừng lên đây, lát nữa em đưa qua … Một đống sủi cảo chiếm chỗ quá.”
Lục Duyên hoàn toàn không có tự giác của người ăn vụng, nói dối không chớp mắt.
Lục Duyên nói xong, đưa điện thoại cho Tiêu Hành: “Điện thoại của anh ở chỗ tôi.”
Tiêu Hành nhận lấy, nói cảm ơn.
Nhìn thấy vẻ buồn ngủ của người này, Lục Duyên lại hỏi: “Ngày hôm qua đi khi nào?”
“Quên rồi, hai ba giờ gì đó.” Tiêu Hành nói.
Tiêu Hành không để ý đến thời gian, sau khi đọc một bộ tài liệu hướng dẫn, anh thực hành với phần mềm biên khúc của Lục Duyên, ngoài việc sửa chữa một đống thứ, anh còn bổ sung thêm một số chức năng tiện lợi.
Phần mềm bị hỏng của Lục Duyên đã sớm không đi kịp thời đại, tụt lại phía sau vài bước.
Đưa điện thoại xong, Lục Duyên vẫy vẫy tay, đi về phía sau: “Được rồi, nhớ trả phí mạng.”
Tiêu Hành đóng cửa lại.
Không quá năm phút.
Thịch thịch thịch, cửa lại vang lên.
Lục Duyên quay về phòng lấy hai cái túi nhựa đựng sủi cảo, chuẩn bị xuống lầu giao cho anh Vĩ, còn đang lo lắng lộ tẩy, lại kéo Tiêu Hành ra ngoài.
“Lại làm gì?”
“Còn sủi cảo.”
“Cho nên.”
“Anh nói anh không ăn thử xem?”
Hai người vừa nói vừa đi xuống cầu thang.
Anh Vĩ nhận lấy túi nhựa, luôn cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh nói này Duyên đệ, sủi cảo có phải là …”
Anh Vĩ nói còn chưa dứt lời, Lục Duyên lập tức nói: “Không có, một cái cũng không thiếu.”
Anh Vĩ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: “Nhưng…”
Lục Duyên duỗi tay sau thắt lưng Tiêu Hành, không nhẹ không nặng mà nhéo một chút, ám chỉ anh nói chuyện.
“Không thiếu.” Tiêu Hành nói.
Anh Vĩ bị hai người làm cho choáng váng: “Anh để trong tủ lạnh của Duyên đệ, làm sao chú biết.”
“Nhà hắn,” Tiêu Hành một tay đưa ra sau ấn tay Lục Duyên lại, “Tôi biết.”
“…”
Lục Duyên tay bị anh nắm, nhất thời không thể động đậy.
Anh Vĩ không để ý đến cử động nhỏ của hai người, nhìn một vòng trong túi, cuối cùng không nói ra được điều gì kỳ lạ: “Được rồi.”
Bị đánh thức bởi giọng nói lớn của anh Vĩ, Lục Duyên rút tay về, nói: “Đúng rồi, Tiểu Huy có ở nhà không? Em có việc cần tìm cậu ta.”
Trương Tiểu Huy ở nhà, không chỉ ở nhà, ngay khi cửa mở ra, trong phòng có một người phụ nữ.
Lục Duyên biết người phụ nữ này, cô sống ở tầng dưới 303, trước đó mẹ cô đã ngàn dặm xa xôi tới đòi tiền, bắt cô mua một căn nhà cưới cho em trai.
Lục Duyên rất có ấn tượng đối với cô, bởi vì cô lúc ấy trực tiếp cười lạnh mắng mẹ mình té tát không để lại chút mặt mũi nào: “Chỉ bởi vì trên người chúng ta có chút máu mủ, con lớn phải gánh vác hết sao?”
Người phụ nữ đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, nhìn thấy cánh cửa mở ra, cô nghiêng mắt về phía cửa.
Anh Vĩ khó có thể tin được: “Tiểu Huy, cậu đang yêu sao?”
Trương Tiểu Huy đứng ở cửa, trước nay chưa từng đụng vào một cô gái nào, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Không phải! Sư huynh, đừng nói bậy!”
“Chị Lam làm phát sóng trực tiếp,” Trương Tiểu Huy lại gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Em cũng muốn thử phát sóng trực tiếp, cùng với người hâm mộ giao lưu nhiều hơn, nên đi hỏi chị ấy những gì cần thiết cho buổi phát sóng. “
Sự nghiệp của Trương Tiểu Huy còn kém hơn so với ban nhạc của Lục Duyên, sau vài năm hoạt động, số lượng người hâm mộ mới có thể lên đến hơn hàng nghìn người.
Anh Vĩ nghe hiểu, định kéo Lục Duyên và Tiêu Hành đi, để không làm phiền họ.
Nhưng gã nhìn thấy Lục Duyên, người đáng lẽ đứng bên cạnh bây giờ lại ngồi cạnh ‘chị Lam’.
Anh Vĩ ngạc nhiên: “Cậu ta đi qua đó lúc nào vậy?”
Tiêu Hành: “Từ lúc nói đến chuyện phát sóng trực tiếp.”
Lục Duyên cái gì cũng đều trải qua, nhưng phát sóng trực tiếp thật sự chưa có đề cập đến: “Em không có tiền mua thiết bị, dùng điện thoại được không?”
Chị Lam liếc hắn một cái, nhún vai nói: “Có hứng thú sao?”
Lục Duyên: “Em nghĩ đây cũng là một cách kiếm tiền.”
Tiêu Hành: “…”
Anh Vĩ: “…”
Trương Tiểu Huy: “…”
Chị Lam nhả ra một ngụm khói cười: “Được.”
“Biểu diễn ca hát thì sao?”
“Phương diện này tôi cũng không biết nhiều.”
“Chị gái, chị phát sóng theo hướng nào?”
Chị Lam nói: “Tôi? phát sóng về ăn uống, ăn sáu con gà rán một lượt.”
Chị Lam nói xong, cảm thấy hai người trò chuyện không tồi, đưa hộp thuốc lá trong tay qua: “Tới, làm một điếu không?”
Thuốc chị Lam hút là loại dành cho nữ, dài và mảnh, Lục Duyên không bận tâm, lấy một điếu trong hộp thuốc ra, dùng bật lửa mà chị Lam đưa đến châm lửa.
Sau khi Lục Duyên và chị Lam nói chuyện xong nửa mao tiền, họ thêm tài khoản trò chuyện của nhau, thật sự giúp hắn tìm ra ý tưởng mới.
Vì thế, Tiêu Hành buổi tối tắm xong, lúc đến nhà Lục Duyên mượn máy tính, trong không gian nhỏ ngoài thanh âm luyện đàn lúc được lúc không của Lục Duyên, là “Lão thiết 666.”

Sau khi nghe chị Lam nói, Lục Duyên tải xuống bảy tám phần mềm phát sóng trực tiếp để phân tích so sánh.
Bận rộn dạo quanh các phòng phát sóng lớn suốt đêm.
Từ vũ điệu nóng bỏng, đến kênh thể thao điện tử.
Lục Duyên ôm đàn nghiên cứu một hồi, mới quyết định được tuyến phát sóng trực tiếp của mình: “Anh nghĩ tôi nên phát sóng cái gì?”
Tiêu Hành đánh mã sai, còn chưa tìm ra vấn đề, dựa vào ghế, cầm bật lửa bật nắp nhìn liên tục, nhắm mắt lại nói: “Trước tiên làm nóng cái đầu đi.”
Lục Duyên tuy rằng không hiểu vì sao phải làm nóng đầu: “Sau đó thì sao?”
“Trước tiên làm nóng đầu,” Tiêu Hành xoa ngón tay trên cái bật lửa, ấn xuống, nắp bật lên, nói: “Sau đó đầu óc sẽ trở nên nhanh nhạy hơn.”
Lục Duyên: “…”
Cái ngày gì vậy.
Lục Duyên nhàm chán xem chương trình phát sóng trực tiếp, liếc nhìn Tiêu Hành.
Màn hình máy tính của anh chứa đầy mã.
Tiêu Hành người này không chạm vào máy tính, nhưng vẫn có thể viết được như vậy.
Mặc dù Lục Duyên không thể hiểu Tiêu Hành đang viết cái gì, nhưng phần mềm biên khúc của hắn thực sự dễ sử dụng hơn trước rất nhiều — ngoại trừ những từ sẽ bật lên mỗi khi hắn khởi động.
Khi Lục Duyên học xong cách phát sóng trực tiếp thì đã hơn hai giờ sáng, buồn ngủ chịu không được, nhưng Tiêu Hành lại giống như càng gõ càng tỉnh.
Tiêu Hành quả thực rất tỉnh táo, trước khi thoát khỏi phần mềm biên khúc chuẩn bị đóng cửa về phòng ngủ, Lục Duyên đã ngủ gục trên bàn, trên tay vẫn cầm một cây bút, dưới cánh tay là bản nháp mà người bình thường không thể hiểu được.
Tiêu Hành muốn gọi hắn lên giường ngủ.
Kết quả, vừa lúc tay anh chạm vào vai Lục Duyên, người này mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, vô thức nắm lấy tay anh nói: “Anh có thể!”
Tiêu Hành sửng sốt.
Trong phòng thiếu sáng, chỉ có chiếc máy tính vẫn sáng lên một chút, giọng nói của Lục Duyên mơ hồ, có thể ở vị trí này hắn ngủ không ngon, mặt cọ cọ lên bàn trước khi nói gì đó.
Tiêu Hành ở gần đến mức anh gần như có thể nhận ra câu: Tôi cảm thấy anh có thể.

Lời này thật ngớ ngẩn, giống như đại hội thúc đẩy xí nghiệp nắm chặt tay hét lên: “Tôi làm được, tôi làm được, tôi sẽ làm được”.
Tiêu Hành vừa mới hút thuốc xong, tinh thần nâng cao, còn chưa ngậm hết điếu thuốc, chờ khi phản ứng lại, anh bật cười: “… Mẹ nó món canh gà độc này là cái quái gì vậy.”
Tiêu Hành dùng hai ngón tay dập điếu thuốc, phát hiện bàn tay Lục Duyên đang để ngay bên cạnh bàn máy tính.
Anh nghĩ đến điếu thuốc nữ thuê nhà trong tòa nhà đưa cho Lục Duyên vào ban ngày.
Thật ra, Lục Duyên không ngờ lại thích hợp hút thuốc lá dành cho phụ nữ.
Không biết đôi bàn tay của hắn như thế nào lớn lên, xương thon dài nhưng không mất đi độ cứng rắn, làn khói đột ngột lọt thỏm giữa các ngón tay nhưng càng làm cho hình xăm ngôi sao bảy cánh trên cổ tay càng thêm diễm lệ.
Tiêu Hành nhìn, nhéo nhéo ngón trỏ khớp xương, vừa rồi cảm giác vừa nắm ở lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại trên da.
Một lúc lâu sau, anh mới định thần lại, đi tắt máy tính.
Máy tính bị hỏng của Lục Duyên cả đêm không có vấn đề gì, ngược lại ở thời điểm tắt máy bắt đầu điên điên, Tiêu Hành đợi nửa ngày màn hình mới tối lại, cuối cùng màn hình cũng tối om, đỡ phải rút nguồn điện.
Nhưng mà hai giây sau, lại trở về giao diện khởi động.
Tiêu Hành: “…”
Máy tính này còn rất có ý tưởng.
Tiêu Hành giũ tro thuốc định sửa máy tính cho Lục Duyên.
Các thư mục trong máy tính của Lục Duyên được phân loại rõ ràng, thành phẩm, bản demo, phổ … Tiêu Hành không đụng đến những thứ này. Anh chỉ định dỡ phần mềm rác được cưỡng ép cài đặt, dọn dẹp bộ nhớ.
Tiêu Hành không chút để ý mà kiểm tra phần mềm, sau khi xóa một đống tập tin rác, anh vô tình nhìn thấy một thư mục không ký tự nằm sâu trong đống tập tin rác.
[Tệp không xác định]
Thời gian tạo: 2015/6/12
Kích thước: 3M
Vừa rồi Tiêu Hành quen với việc dọn rác, tốc độ phản ứng càng nhanh hơn, còn chưa hoàn tác đã ấn vào.

Bên trong là đoạn video được quay bằng điện thoại độ phân giải thấp cách đây vài năm, chưa đầy mười ba giây.
Quán bar, ban nhạc.
Âm thanh của nhạc cụ, tiếng người và tiếng hò hét sôi sục của khán giả được trộn lẫn.
Ca sĩ chính là một cậu bé thấp bé với chất giọng thô, cậu hét lên ngay khi cất tiếng: A ——!
Tiêu Hành xem qua, không muốn đụng đến sự riêng tư của Lục Duyên, di chuyển chuột lên góc trên bên phải nhấp chuột.
Đầu Lục Duyên nằm trên bàn chuyển động.
Tay cũng giật giật.
Lục Duyên hé mắt.
Thấy người tỉnh lại, Tiêu Hành dừng tay lại, nói thẳng: “Vừa rồi máy tính của anh trục trặc, tôi dọn rác cho anh, lỡ bấm vào…”
Lục Duyên mở mắt ra cũng không phải thật sự tỉnh táo, vừa rồi ngủ say nằm sấp không thoải mái, muốn hỏi mở cái gì. Nhưng khi hình ảnh trước mặt hắn từ từ có tiêu điểm trở nên rõ ràng, có thể nhìn rõ ca sĩ hát chính thấp bé trên màn hình máy tính.
Lục Duyên rốt cuộc không nói được gì.
Hắn cả người sững sờ ở đó.
Tiêu Hành nói xong, trước khi anh bấm vào dấu thập, hình ảnh trong video rung lắc dữ dội hai lần, một đoạn solo ghi-ta được ghép vào, máy quay rời khỏi ca sĩ chính thấp bé, di chuyển sang bên trái sân khấu ——
Phía bên trái sân khấu là một nghệ sĩ ghi-ta, nhưng tuổi chắc đang học năm hai năm ba cao trung, tóc dài, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trên ống quần trễ xuống treo một chùm dây xích bạc, cho dù góc độ tương đối ngược, nhưng chân thoạt nhìn dài và thẳng.
Tốc độ tay mau đến đáng kinh ngạc, thiếu niên đang mang một cây đàn điện trên lưng, tất cả ánh sáng trong quán đều tập trung vào cậu, những ngón tay thon dài căng thẳng siết chặt, uốn cong thành những vòng cung sắc nét.
Tiếng la hét của khán giả gần như làm lật tung cả mái nhà.
Tác giả có lời muốn nói: 8 giờ, ngày hôm qua viết hơn phân nửa, trạng thái không được…… Chương này viết không tốt orz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.