Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 8: “Tôi, khoa Kinh tế, Tiêu Hành.”




Tên thật ra không tồi.
Nhưng tính khí này.
Lục Duyên nghĩ đến một người khác có cùng họ với đối tượng thế khoá này.

Người họ Tiêu đều kiêu ngạo như vậy sao?
Đối phương cũng rất xấu hổ, lặp đi lặp lại xin lỗi: Nhìn đầu óc tôi này, tôi quên nói cho người anh em tôi biết rồi, bạn chờ một lát, ngại quá.
Khi Tiêu Hành nhận được yêu cầu xác minh bạn bè, anh đang pha sữa bột trong nhà bếp, ban đầu anh rất khó chịu vì cử động bất tiện —— trên người đang đeo một chiếc địu em bé phía trước, ngực phồng lên một khối, thấy thế nào cũng cảm thấy ngột ngạt.
Anh nhìn xuống vật thể đang phồng lên.
Đối mặt với một đôi mắt to trong sáng.
Đôi mắt đó quá to, giống như hai quả nho đen.
Đứa bé mới bốn tháng tuổi, chắc là đói lắm, ngửi thấy mùi sữa bột mà không được uống, nhắm mắt lại bắt đầu khóc: “Oa ——”
Tiếng khóc này, giống như vặn chốt vòi mước ra vậy, “Oa” không ngừng.
Ngữ khí Tiêu Hành không tốt lắm: “Khóc cái gì mà khóc.”
Tiếng khóc không ngừng lại.
Tiêu Hành: “Đừng khóc, thật phiền phức.”
Tiếng khóc vẫn tiếp tục.
Tiêu Hành chống lại ý nghĩ muốn ném đứa bé ra khỏi lồng ngực mình, cau mày, nhỏ một giọt sữa lên mu bàn tay để kiểm tra nhiệt độ, sau đó nhét núm vú giả vào miệng đứa bé.
Lúc này, màn hình đã tắt lại sáng lên.
[Khâu Thiếu Phong]: Anh Hành!
[Khâu Thiếu Phong]: Đừng từ chối người ta, đó là người thế khoá cho anh đó!
Tiêu Hành không biết tại sao từ thế khoá lại xuất hiện trong nội dung trò chuyện vào lúc này.
Anh trực tiếp gọi Khâu Thiếu Phong: “Thế cái gì khoá?”
“Lão đại, dạo này anh làm sao vậy? Còn có chí khí không vậy, hai người bỏ em đi đâu chơi”, Khâu Thiếu Phong bắt đầu thể hiện tình anh em tuyệt vời của mình, “Nhưng không sao cả. Mặc dù anh đối xử với em như vậy, nhưng em không phải loại người tính toán chi li, để làm cho anh chơi đến vui vẻ lại yên tâm—— “
Trước khi Khâu Thiếu Phong nói xong, Tiêu Hành đã nói: “Không cần.”
Khâu Thiếu Phong: “…”
Tiêu Hành: “Từ chối đi.”
“Em cảm thấy anh rất quá đáng!” Khâu Thiếu Phong tức giận, “Anh cứ đi chơi không đưa em đi! Tình cảm anh em chân chính bị chà đạp như thế này sao?!”
Trong lòng Tiêu Hành thầm oán: Đi ra ngoài chơi cái rắm.
Anh ở nhà mang trẻ con thậm chí còn không thể ngủ.
Nhưng chuyện của đứa bé quá rắc rối không thể nói tới, mấy hôm trước bị tiểu tử Trạch Trang Chí chó ngáp phải ruồi đụng phải anh đi mua sữa bột cũng đủ phiền rồi.
Hơn nữa nói như thế nào đây?
Nói lão súc sinh Tiêu Khải Sơn kia ở bên ngoài làm loạn, làm cho anh có thêm người anh em cùng cha khác mẹ sao.
Đứa bé này còn nhận người, cho nó ăn một lần thì ai khác bón cho nó cũng không thèm?
Khâu Thiếu Phong nói càng lâu càng lắm lời, Tiêu Hành ngắt lời: “Được rồi, có thể nói anh ta thêm lại.”
Tiêu Hành xác nhận yêu cầu kết bạn, ảnh đại diện bên kia là một cây đàn ghi-ta hình dáng quái dị màu đỏ đen.
Khâu Thiếu Phong: “Em đã chọn rất cẩn thận đấy nhá, chọn trong ba ngày mới tìm đuợc người phù hợp với hình tượng của anh. Thế mà anh lại đối xử với em như vậy?”
Tiêu Hành: “Cảm ơn.”
“Thật sự rất soái nha,” Khâu Thiếu Phong nói, “Có ảnh chụp, anh có muốn xem không?”
“Không xem,” Tiêu Hành vừa đỡ bình sữa vừa nói, “Tôi có bệnh à?”
[Không có việc gì đừng phiền tôi]: Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của anh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.
Vì loại anh em cục cằn này rất dễ làm người ta khó chịu, sau khi xác minh, Lục Duyên trực tiếp thay đổi ghi chú cho anh ta, cũng không biết nhắn cái gì, lễ phép gửi một câu “Xin chào”.
Kết quả một đi không trở lại.
Lục Duyên ngẫm lại, gửi thêm vài câu:
Tôi có nhiều năm kinh nghiệm bán thời gian.
Tuân thủ khái niệm dịch vụ trung thực, khách hàng là trên hết, có trách nhiệm tham gia khóa học thay quý khách, làm hài lòng người dùng.
Tạo ra hiệu suất học tập hạng nhất, thể hiện phong cách hạng nhất.
Lần này đối phương phản hồi lại.
Câu trả lời là sáu chấm.
[Tiêu Hành]: ……
Nói là làm thế khoá cũng không khác lắm. Lục Duyên dự định buổi chiều trong phòng không có việc gì luyện đàn một chút, buổi tối hẹn uống rượu với anh Vĩ, từ khi nói để lần sau uống, anh Vĩ mỗi lần nhìn thấy hắn liền lải nhải lần sau rốt cuộc là khi nào.
Thông thường mọi người trong tòa nhà đều muốn tụ tập trên sân thượng, khi trời tối, trên sân thượng sẽ kê một chiếc bàn nhựa nhỏ.
Lục Duyên mang nửa thùng bia lên sân thượng, phát hiện Trương Tiểu Huy cũng ở đó.
“Cậu sao vậy,” Lục Duyên đặt thùng bia xuống, “Tiểu Huy, cậu ngày thường không phải không uống rượu sao?”
Trương Tiểu Huy lắc đầu: “Đừng nói nữa anh, mấy ngày nay em quá xui xẻo.”
“Thật vất vả mới có hai câu lời kịch, lại bị người khác cướp mất……”
Trương Tiểu Huy không có công việc cố định.
Cậu có ước mơ làm diễn viên, thường đến các phim trường lớn, bắt đầu từ vai thi thể, cậu đóng trong vở 《 Luận về thi thể tự mình tu dưỡng 》sau này mới diễn một số vai nhỏ có ít lời thoại. Tuy rằng tính cho tới giờ, lời thoại nhân vật không bao giờ vượt quá sáu từ.
“Lấy được thì lấy được. Vừa lúc tổ còn thiếu một vai hầu gái. Em đã nói với đạo diễn em có thể đóng vai nữ.” Trương Tiểu Huy ngẩng đầu nhấp một ngụm bia, “…… Đạo diễn cho rằng em là biến thái.”
Lục Duyên: “Đứa nhỏ nỗ lực nhiều như vậy, diễn xuất có thể vượt qua cả giới tính, đạo diễn kia nói chuyện kiểu gì vậy.”
Trương Tiểu Huy: “Đúng không!”
Sau khi uống được vài ly, anh Vĩ say khướt nói: “Duyên Duyên sao không hát một bài? Lâu rồi không nghe thấy chú hát. Cây đàn của chú đâu rồi? Mang lên chơi đi.”
Lục Duyên: “Được rồi, em đi lấy ngay đây.”
Trương Tiểu Huy nhịn không được: “Không cần đàn đâu, anh Vĩ uống nhiều quá rồi…”
Lục Duyên xuống lầu, ôm đàn ghi-ta lên, dùng ngón tay gảy gảy dây đàn, nhớ tới lời lên án của Hoàng Húc trước khi rời đi với nước mắt nước mũi tèm lem, “Anh đàn rất tệ.” Lục Duyên đột nhiên nghĩ, thời gian này bọn họ trên chiếc tàu kia hiện tại đã chạy đến Thanh Thành chưa nhỉ.
Lục Duyên đổi sang tay trái, tạm thời thay đổi bài hát. Một tiếng đàn vang lên.
Hắn nhắm mắt lại, hát:
“But you’ll be alright now, sugar
(Nhưng bây giờ em sẽ ổn thôi, người yêu)
You’ll feel better tomorrow
(Em sẽ tốt hơn vào ngày mai)
Come the morning light now, baby
(Hãy đến với ánh sáng ban mai, em yêu)

don’t you cry
(Đừng khóc)
Don’t you even cry
(Em không bao giờ muốn khóc nữa) “
Tại bài hát này, màn đêm nhẹ nhàng trút xuống.
Lục Duyên không uống quá nhiều rượu, theo thời khóa biểu bên kia gửi tới, 8 giờ sáng mai sẽ có tiết học buổi sáng.
Tài chính quốc tế.
Từ Hạ Thành đi qua đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ, vào buổi sáng khi Lục Duyên đang cắn một lát bánh mì, nhìn qua tủ quần áo, hắn thấy hầu hết quần áo của mình đều là trang phục sân khấu, hoa hòe loè loẹt cái loại hình gì cũng đều có, lông thú xích bạc…… Lục Duyên lật đi lật lại thậm chí phía dưới nhảy ra một cái váy —— Rất ít thứ có thể mặc đến trường.
Áo phông tương đối đơn giản, hắn dễ dàng tìm thấy một chiếc áo phông có in vài chữ tiếng Anh: I will fuck you.
Một vài món khác cũng không may mắn thoát khỏi.
Lục – Dân xã hội sống nay đây mai đó – Duyên gặp thử thách đầu tiên trong sự nghiệp bán thời gian của mình.
Lục Duyên lục tung tủ quần áo lần cuối, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jean, tóc vừa cắt ngắn, trên người cũng không đeo trang sức lộn xộn, nhìn qua còn rất giống như trở về lúc trước.
Lục Duyên đến cổng lớn Đại học C vừa vặn vào đúng giờ cao điểm.
Đại học C là một ngôi trường có tuổi đời trăm năm, nằm ở trung tâm thành phố Hạ Kinh, yên tĩnh giữa ồn ào.
Từ cổng chính nhìn vào trong, sau tấm bảng vàng là con đường dài xanh mướt, sinh viên đạp xe ngang qua khuôn viên trường đại học, tiếng chuông xe đạp thanh thúy dễ nghe vang vọng ở bóng râm trên đường.
Phòng học Tài chính Quốc tế là một phòng học lớn với tổng cộng mấy trăm chỗ ngồi.
Lục Duyên chụp một bức ảnh đặc biệt trước khi bước vào.
Để chứng tỏ rằng bức ảnh được chụp là ảnh thật, hắn duỗi hai ngón tay ra giữa ống kính.
[Lục Duyên]: [Hình ảnh].
[Lục Duyên]: Tới rồi đây.
Nửa giờ sau Tiêu Hành phản hồi.
[Tiêu Hành]: Không cần gửi cho tôi.
Ngồi ở hàng ghế sau lớp học, Lục Duyên lắng nghe vị giáo sư già trên giảng đường nói về “Quan hệ tài chính và tiền tệ quốc tế” trong lớp.
Kỳ thực, giảng cái gì không quan trọng, dù sao hắn cũng không hiểu được.
Lục Duyên một tay chống đầu, tay kia gõ: Đây là tinh thần nghề nghiệp của tôi.
Sau nửa giờ học, lão giáo sư đóng PPT lại.
“Tiếp theo, mọi người lấy ra một tờ giấy… Tôi sẽ không gọi tên các cô cậu. Các cô cậu đã làm tốn nhiều thời gian như vậy. Thời gian còn lại viết một bài tiểu luận, viết tên họ sinh viên, sau khi tan lớp giao lại cho tôi.”
Lão giáo sư: “Đề tài tự nghĩ, nói về tiết này là được.”
Có cả bài tập về nhà.
Lục Duyên nghĩ tuỳ tiện trích một đoạn trên mạng là được.
Nhưng lão giáo sư lại nói: “Không thể chép trên mạng, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, bất kể viết như thế nào, chỉ cần tự mình viết là được, chúng ta coi như giao lưu thảo luận, không cần có gánh nặng tâm lý.”
Lục Duyên cảm thấy hắn đã gặp phải thử thách gian nan thứ hai trong sự nghiệp bán thời gian của mình.
Mọi người cúi đầu viết, Lục Duyên đăng xuất khỏi trang Baidu trên di động, báo cáo với ông chủ:
[Lục Duyên]: Có một bài tập được giao.
[Lục Duyên]: Tôi chưa bao giờ học cái này … Nếu anh tin tôi, tôi có tự phát huy được chứ?
[Tiêu Hành]: Tuỳ anh.
…… Vị khách hàng này vẫn không giỏi nói chuyện như mọi khi.
Lục Duyên đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu băn khoăn không biết viết bài luận như thế nào.
Hắn không hiểu gì về tài chính, Lục Duyên chỉ có thể tìm một cách khác. Vì vậy, ngoài tên, mã sinh viên và tiêu đề bên ngoài, hắn viết đoạn đầu tiên:
Cảm giác lớn nhất của tôi ở lớp học này là được giáo sư khí chất tinh anh cùng kiến ​​thức uyên thâm giảng dạy cho. Đào lý vô ngôn, hạ tự thành hề(*). Ngài là kỹ sư của tâm hồn con người, ngài là ngọn lửa lan tỏa trí tuệ, ngài là ngọn đèn dẫn đưa soi đường chỉ lối trên biển cả bao la, ngài như tia nắng ban mai chiếu rọi vào em mỗi sáng.
(*)Đào lý vô ngôn, hạ tự thành hề là một câu tục ngữ cổ. Phép ẩn dụ xứng đáng với tên gọi của nó. Nghĩa gốc là “Đào và Mận” (hai loại quả thông dụng có thể dùng làm cây ăn quả. Đào: cây đào, lý: câymận) không hấp dẫn, nhưng vì là loại quả đẹp nhưng ngon làm người ta phải xuýt xoa. Ý ở đây nói là chỉ cần người ta chân thành chung thủy thì có thể khiến người khác cảm động.

Hôm nay lên lớp cả buổi sáng.
[Lục Duyên]: Vậy đó.
[Lục Duyên]: Anh trả tiền hay anh em của anh trả?
Đối phương dứt khoát lưu loát nhắn lại.
[Tiêu Hành]: [Chuyển khoản].
Lục Duyên đi ra ngoài, nhận số tiền đã chuyển, định ngồi xe về.
Hắn phân biệt phương hướng không tốt, thuận lợi tìm được phòng học đúng là không dễ dàng, kết quả đi ra từ khu dạy học khác, đổi hướng đi bên kia tòa nhà dạy học.
Hắn không biết mình đang ở đâu, không xa phía trước là một quảng trường nhỏ.
Có lẽ là có một câu lạc bộ đang tổ chức các hoạt động tuyển người mới, ở quảng trường có mấy dãy quầy hàng.
Rất náo nhiệt.
Ánh mắt Lục Duyên lướt qua mấy gian hàng này, cuối cùng rơi vào hai chữ “Nhạc cụ”.
Tuyển người mới vẫn chưa chính thức bắt đầu, chỉ có hai đến ba người đang chuẩn bị cho gian hàng của nhạc cụ, giá nhạc phổ cùng mấy thứ nhạc cụ khác.
Nhất là bên cạnh có một chàng trai thấp bé mặc áo phông vàng đang chỉnh âm.
Bass.
Lục Duyên không để trong lòng, vì các câu lạc bộ trong khuôn viên trường nói chung là nghiệp dư.
Đang định tiếp tục tìm đường thì nam sinh chỉnh xong tuỳ tay đánh một cái, dù điều kiện loa không tốt nhưng bình tĩnh mà xem xét, người này chơi … khá tốt.
Kỹ xảo thành thạo.
Tốc độ đáng kinh ngạc, mọi âm thanh phát ra sạch sẽ rõ ràng.
Khoảng ba mươi giây đánh đàn này, bởi vì không có nhiều người xung quanh, hiệu ứng âm thanh cũng không tốt, không thu hút được nhiều sự chú ý. Sau màn trình diễn của áo phông màu vàng, cậu khom lưng đem dây đeo gỡ xuống, giao ghi-ta bass lại cho người bên cạnh: “Được rồi, điều chỉnh xong.”
Lục Duyên nghe thấy người bên cạnh tiếp nhận bass, hỏi: “Cậu không chơi trong gian hàng của chúng tôi một lát sao?”
Áo phông vàng nói: “Tôi đâu có ở trong câu lạc bộ của các cậu đâu. Tôi xem náo nhiệt, còn lên lớp”.
Áo phông vàng nói rồi quay vào nhà vệ sinh ở tòa nhà dạy học phía trước.
Anh chàng áo phông vàng có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng nhà vệ sinh này sẽ là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời cậu, bởi khi cậu đi ra, đã thấy một người dựa vào cạnh bức tường phòng vệ sinh của mình.
Nam.
Vẫn là một người đàn ông hút thuốc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nhìn vô cùng sạch sẽ đến không thể tưởng tượng, nhưng lại có khí chất hoàn toàn trái ngược.
Thấy cậu bước ra, người đàn ông bóp điếu thuốc: “Tôi vừa thấy cậu chơi bass, rất tuấn tú”.
Áo phông vàng trong lòng run lên.
Mặc dù Lục Duyên thường ngày dường như không có giới hạn thấp hơn, có thể nạy góc tường ban nhạc Hắc Đào, nhưng sẽ hơi ngại khi chân tình thật cảm mà kéo một người lạ mặt vào nhóm.
Hắn khụ một tiếng, một bên sắp xếp các từ ngữ một bên nói: “Tôi rất có hứng thú với cậu.”
Lục Duyên không nhận ra những gì hắn nói ở địa điểm này, loại hành vi này dưới những lời nói này còn có nhiều nghĩa khác, hắn cũng không phát hiện áo phông vàng biểu tình càng ngày càng vi diệu hoảng sợ.
“Nếu cậu muốn … chúng ta …” Chúng ta có thể kết bạn, tôi có một ban nhạc muốn mời cậu tham gia.
Nhưng Lục Duyên còn chưa nói xong, áo phông vàng trực tiếp cầm lấy cây lau nhà đặt ở trước ngực: “Anh là ai!”
“Tôi,” Lục Duyên nói, quá tận tâm với vai thế khoá, “Khoa Kinh tế, Tiêu Hành.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Lưu ý: Ca khúc là Don’t Cry – Guns N’ Roses

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.