Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 92: Phiên Ngoại




Edit: Mean
Năm 2019, sau giữa mùa hè.
Cơn gió thuộc về mùa hè vẫn chưa qua đi.
Tất cả âm thanh hội tụ trong hầm trú ẩn số 3 đường Phi Dược quét qua như một cơn gió dữ dội, mang theo tiếng gầm rú và tiếng hét ồn ào, cưỡi trên gió, như cánh chim bay, cuối cùng đáp xuống mọi ngóc ngách của đất nước.
Ban nhạc Vent chính thức ra mắt với album mới “Heptagram”.
Album ra mắt đã vượt 10.000 bản ngay ngày đầu tiên, trong vòng một tuần đã vượt mốc 200.000
……
Và trong vòng một tháng đã đột phá vượt mốc một triệu!
Doanh số này đã trực tiếp phá vỡ kỷ lục của một ca sĩ nào đó khi anh ta vừa debut.
Ban nhạc bây giờ điên cuồng dữ dội hơn nhiều so với hơn mười năm trước.
Ở phố lớn ngõ nhỏ đều cố thể nghe thấy bài hát chủ đề của ban nhạc, từ vỉa hè nhộn nhịp đến xe buýt đông đúc, cùng một giai điệu phát trên tai nghe sinh viên và công nhân áo trắng đang bận rộn trên tàu điện ngầm.
Có thể thấy poster, quảng cáo và các cuộc phỏng vấn tin tức của ban nhạc ở khắp mọi nơi.
Ngọn lửa này tiếp tục cho đến mùa sinh viên năm nhất năm sau.
Khuôn mặt có chút rụt rè của Hứa Diệp ngoại trừ khí chất tràn đầy trên sân khấu, xuất hiện trong video quảng cáo tuyển sinh đại học C: “Ừm, xin chào mọi người, tôi là Hứa Diệp…”
Sau khi Hứa Diệp đọc xong bản thảo.
Bài phát biểu chính thức của đại học C: “Rất mong được gặp bạn.”
Học viện âm nhạc hoàng gia cách vách cũng không chịu thua kém.
“Đây là Đới Bằng, siêu sao nhạc rock nổi tiếng, nghệ sĩ ghita thiên tài của trường chúng ta! Trước video, bạn cũng có ước mơ âm nhạc đúng không? Hãy cùng nhau sánh bước trên con đường âm nhạc, chào mừng bạn đến với Học viện âm nhạc hoàng gia Luis!”
Chỉ là một đoạn quảng cáo dài vỏn vẹn 1 phút rưỡi, để thể hiện phong cách hoàng gia thậm chí còn sử dụng hiệu ứng đặc biệt, mỗi khi cậu sinh viên xuất sắc Đới Bằng di chuyển tay trên sân khấu sẽ phát ra hiệu ứng ánh sáng đặc biệt.
“…”
Lục Duyên đưa cho Tiêu Hành xem quảng cáo, Tiêu Hành nhìn ra xa màn hình máy tính, ngả người ra sau, ngón tay buông chuột, chạm vào hộp thuốc lá bên cạnh hỏi: “Không nhận được tuyên truyền à?”
“Không, tiểu học cách quá xa, sơ trung đã sớm bị phá bỏ, cao trung ước chừng nửa trường dạy nghề, tuyên truyền cái gì? Học hút thuốc đánh nhau trong vòng một tháng như thế nào à?”
Lục Duyên không nhận được hoạt động quay video tuyên truyền cho trường cũ của mình, nhưng hắn đã suy nghĩ kỹ, nếu trường học thực sự muốn tìm hắn quay, hắn có thể sẽ phải ngồi xe về, sau đó ngồi trong trường với những giáo viên kỳ quái ở Tễ Châu… Về phần làm gì, dù sao chắc chắn không phải đến học tập.
Căn phòng Tiêu Hành tìm còn lớn hơn trong hình, phòng làm việc ngăn hai gian, giống như ở khu 7, một bàn là bàn máy tính của Tiêu Hành, bàn đối diện là bàn thiết bị âm nhạc của Lục Duyên.
Hơi giống với cách bài trí của ký túc xá sinh viên.
Hôm nay Lục Duyên thật vất vả mới được nghỉ ngơi, dời ghế đến bên cạnh Tiêu Hành, quay lưng về phía bàn máy tính, gác chân lướt tin tức.
[Đường Kiến Đông]: Vừa nhận được tin tức, Entertainment Weekly đã phái paparazzi bắt đầu với cậu rồi, cậu liệu sao thì làm đi.
Người đại diện ban nhạc của bọn họ rất khác biệt.
Lục Duyên: Anh Đông, nào có người đại diện nói với nghệ sĩ “Cậu liệu sao thì làm đi” như vậy chứ.
Đường Kiến Đông: Cậu té xuống đây, tôi nói cho mà nghe?
Lục Duyên bật cười.
Đường Kiến Đông đúng là hiểu hắn.
Hắn đúng là không có nghe đâu.
Lục Duyên cuối cùng trả lời: Được rồi, em đã rõ.
Tiêu Hành cúi đầu cắn một điếu thuốc, hút hai ngụm xong lại nhìn chằm chằm vào màn hình suy ngẫm dòng code vừa rồi.
“Có vấn đề?” Lục Duyên hỏi sau khi gửi tin nhắn.
“Lỗi thao tác.”
“Vậy……”
Lục Duyên muốn nói vậy phải làm sao, Tiêu Hành: “Đổi ý rồi, lại đây.”
Lục Duyên di chuyển đến anh.
Tiêu Hành lại nói: “Lại gần nữa.”
Giây tiếp theo.
Lục Duyên nếm một nụ hôn mang theo mùi khói thuốc từ miệng Tiêu Hành.
Đối với Lục Duyên, thật ra nổi tiếng cũng không có bất kỳ cảm xúc nào đặc biệt.
Nếu không có thông báo gì, hắn vẫn sẽ cùng Tiêu Hành đến quán ăn sáng dưới lầu gọi một bát tào phớ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với ông chủ.
“Thằng nhóc này, tôi thấy cậu quen quen, có phải gặp ở chỗ nào rồi không.”
Lục Duyên vẫn luôn là câu trả lời, mỉm cười lừa gạt nói: “Cháu, mặt đại chúng thôi à.”
Ông chủ không nghĩ nhiều, nhưng ông nhanh chóng phát hiện lượng khách trong quán của mình đang bắt đầu đông hơn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, các cô gái nhỏ cầm điện thoại chen chúc nhau, đứng siêu vẹo chặn cửa ra vào.
Lục Duyên không hoảng chút nào, trông không giống người nổi tiếng bị lưu lượng chặn trong quán ăn sáng.
Hắn đặt đũa xuống, câu đầu tiên là: “Các em gái ở cửa quán có thể nhường một chút không? Sẽ chặn những vị khách đang ăn phía sau.”
Các cô gái vừa kích động vừa ngại ngùng, nhưng vẫn có tổ chức có kỷ luật nghiêng người sang một bên.
“Lục Duyên em rất thích anh.”
“Cảm ơn.”
“Bài hát mới này rất hay!”
“Cảm ơn, anh cũng cảm thấy rất dễ nghe.”
Mọi người bạn một miệng tôi một miệng, rất vui vẻ vì người mình thích thật “Dễ gần”
Lục Duyên tuy rằng nhìn từ bên ngoài là như thế, nhưng lại không có quan hệ gì với cái từ dễ gần này.
Mùa đông đã bắt đầu.
Bởi vì trong quán sưởi ấm vừa đủ, hắn cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên, bên trong chỉ mặc một cái áo len mỏng, tóc đã dài ra, ngồi ở đó khí chất vừa sắc bén vừa mềm mại.
Hắn đặt thìa xuống, nghiêm túc nói: “Lần sau đừng làm vậy nữa, không nói ảnh hưởng đến anh, chủ quán cũng không làm ăn được. Hình như các em còn đang đi học phải không? Đuổi theo cả đường cũng không an toàn.”
Tất cả các cô gái đều sôi nổi tỏ vẻ đã biết, một vài người nhỏ giọng “Xin lỗi”, thành thật tản ra.
Trước khi rời đi, họ quay đầu lại nhìn, nói chuyện với nhau, “Người bên cạnh anh ấy là ai vậy?”
“Không biết, bạn sao ta.”
Đi ra ngoài một đoạn, có người không kìm lòng được mà nói: “Mọi người không ai để ý nhẫn trên tay bọn họ sao…”
Sau khi Lục Duyên ăn xong miếng tào phớ cuối cùng, chạm vào tay Tiêu Hành dưới bàn ăn, hai người nắm tay nhau đẩy cửa bước ra, Tiêu Hành phát hiện có một người đang nấp bên cạnh, lúc anh bước ra ngoài, theo bản năng muốn buông tay.
Đêm giao thừa đang đến gần, trên đường giăng đèn kết hoa, trước cửa hàng dán những câu đối Tết mùa xuân.
“Sao vậy?”
“Đằng kia có người.”
Lục Duyên nhìn qua, hắn ta khoảng bốn mươi tuổi, đầu hói, là nam giới.
Tiêu Hành: “Lượng độ tuổi fan rộng ghê ha.”
“Không phải fan,” Lục Duyên thấy người kia bối rối, hiển nhiên không phải phản ứng của fan, nhưng tay vẫn không buông lỏng, thờ ơ nói, “Chắc là paparazzi.”
Tiêu Hành nhìn xuống bàn tay giao nhau của hai người.
Lục Duyên vẫn luôn đeo chiếc nhẫn mỏng trên tay, mãi không lấy ra.
Đang định hỏi, lại nghe Lục Duyên hỏi ngược lại: “Anh Hành, anh có sợ không?”
Paparazzi làm trong nghề nhiều năm, đã biết xử lý các loại tình huống, đa phần bên kia sẽ bùng nổ, lúc này phải chuẩn bị lưu với tốc độ nhanh nhất, phải chụp thêm vài tấm nữa.
Hắn ta thậm chí bắt đầu cảm thấy hứng thú trong lòng, tin tức chết tiệt này sẽ cực hot.
Nhóm V quá nổi tiếng.
Tốc độ hot quá nhanh.
Đây là nhân vật trung tâm của ban nhạc.
Paparazzi suy nghĩ vớ vẩn, nhưng thực tế hoàn toàn khác với hắn ta nghĩ ——
Hai bàn tay nắm chặt không buông.
Khóa kéo của áo khoác nam tóc dài vốn dĩ chỉ kéo xuống một nửa, đường viền cổ áo len bên trong hơi rộng mở ra, xương quai xanh và phần dưới xương quai xanh vài phân lộ ra tiếp xúc với không khí lạnh giá mùa đông.
Người đàn ông bên cạnh trước tiên cúi đầu nói gì đó, sau đó vươn tay trực tiếp kéo khóa lên cho hắn một chút.
Điều này, hai người này không sợ hãi chút nào.
Paparazzi thậm chí còn hoài nghi hai người họ không nhìn thấy mình.
Tuy nhiên, Lục Duyên bước ra ngoài một đoạn, sau đó vô tư liếc nhìn lại theo hướng ống kính máy ảnh.
Kiêu ngạo. Khiêu khích. Không sợ hãi.
Đều có.
“Ông đây là ca sĩ nhạc rock and roll,” Lục Duyên quay đầu lại nói, “Không phải thần tượng, chỉ là hát một bài mà thôi… Quản nhiều vậy.”
“Báo chí chết tiệt, chuyện yêu đương cũng viết.”
Đặc tính không chịu khuất phục của Lục Duyên được thể hiện một cách sinh động.
Sau lần này, Lục Duyên đã trở thành “Người ngoài hành tinh” nổi tiếng trong giới, không ngại đưa tin, không che không giấu, nên làm thế nào thì làm thế đó. Chỉ là bức ảnh không chụp được khuôn mặt Tiêu Hành, chỉ thấy được bóng dáng và bàn tay đeo nhẫn đã khiến vô số người tò mò hồi lâu.
Hai năm sau, dự án y tế AI chính thức hoàn thành và đưa vào sử dụng, gây chấn động trong ngành.
Tại buổi họp báo.
Khán giả tinh mắt cuối cùng cũng giải được câu đố.
Người đàn ông bước lên sân khấu, chống một tay lên thành bục.
Trong loạt bài phát biểu điều khiển bằng tay, một cư dân mạng đã để lại bình luận hỏi: Chiếc nhẫn này có hơi quen không?
Khi đó, Lục Duyên đã lâu không để ý đến những chuyện bát quái giải trí này.
Hắn đang bận tổ chức concert kỷ niệm.
Kể từ khi bọn họ ra mắt, các album đã bán rất chạy, ban nhạc Vent vẫn hot.
Nhiều người tưởng chỉ hot nhất thời đều ngậm miệng, cũng làm nhiều tay nhạc đi ra từ hầm trú ẩn —— Cách đây 2 tháng, nhóm nhạc đình đám đã chính thức ra mắt album mới.
Buổi concert kỷ niệm 6 năm thành lập không hề nhỏ.
Đường Kiến Đông đặt trước sân vận động quốc nội lớn trước nửa năm, sân vận động Hoa An, có sức chứa gần 40.000 khán giả.
Trong đêm concert, vé đã được bán hết trong nửa giờ.
Vào ngày diễn tập, Tiêu Hành ngồi trên khán đài cùng các nhân viên.
Đèn chỉ sáng một nửa.
Hầu hết những ngày đầu đều dành cho việc gỡ lỗi thiết bị, sau hơn một giờ Lục Duyên mới xuất hiện ở trung tâm sân khấu. Đại Pháo đứng bên tay trái, thừa hưởng hoàn toàn tế bào “Không phải dòng chính” của Lục Duyên. Hai năm qua, mái tóc đã được nhuộm chói lóa, màu gì cũng đều thử qua, cuối cũng trở lại màu vàng —— Đầu rơm bù xù, lúc này đang nhai kẹo cao su trên sân khấu nâng cao tinh thần.
Lý Chấn chắc là đã lên một tầm cao mới, sau khi vượt qua rào cản của tuổi ba mươi lại bắt đầu thích giả nai tơ.
Hứa Diệp đã thoát khỏi bản tính trẻ con, rất thoải mái đối mặt với tình huống hiện tại.
Vì hôm nay chỉ là một buổi diễn tập, không cần thay quần áo sân khấu, mặc sao cho thoải mái là được, Lục Duyên chọn một bộ quần áo của Tiêu Hành mặc vào trước khi ra ngoài buổi sáng.
Tiếng nhạc cụ vang lên.
Khi kinh nghiệm sân khấu ngày càng lớn, Lục Duyên khác xa với “Lục Duyên” từng hát nhảy trong quán bar ngã khỏi sân khấu, không biết điều khiển sân khấu là gì.
Cuồng phong bão táp so với trước đây trưởng thành hơn rất nhiều, cũng không tệ lắm.
Tiêu Hành muốn video từ chủ quán bar.
Bằng cách nào đó, cảnh trong video dần dần trùng lặp với cảnh trước mặt.
“OK —— Được rồi.” Đường Kiến Đông hét lên từ khán giả.
“Mọi người nhất định phải bình tĩnh, vừa rồi Hứa Diệp có hơi quanh co, chúng ta phải duy trì đội hình hoàn hảo.”
Đường Kiến Đông còn nói nhiều nữa, Lục Duyên nghe xong ngồi xổm ở mép sân khấu vặn micro, xoay người một hồi liền cảm thấy chán chán, nhìn xuống dưới khán đài, cuối cùng ánh mắt dừng ở vị trí nào đó hàng thứ nhất.
Cho dù là hàng ghế đầu tiên vẫn cách xa sân khấu một khoảng, nói chuyện cũng phiền phức.
Cuối cùng Lục Duyên chỉ nâng bàn tay rũ trên đầu gối lên, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên tay.
Vào ngày diễn ra concert, khán giả đến sớm hơn nửa tiếng.
Vé của Tiêu Hành cùng vé với bọn Hoàng Húc.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hành nhìn thấy hai thành viên huyền thoại “Đã rút lui” này.
Thời gian xuất phát của Hoàng Húc không chênh lệch nhiều, Giang Diệu Minh béo hơn một chút.
Hoàng Húc ngồi bên cạnh, hưng phấn như sắp lên sân khấu, muốn nói gì đó, cuối cùng nhịn rất lâu chỉ nghẹn ra được một câu: “Bọn họ… Đều rất tốt nhỉ?”
Mặc dù vấn đề này có phần không biết phải nói thế nào.
Tiêu Hành vẫn đáp: “Ừ.”
Hoàng Húc gật đầu khi nhận được câu trả lời, nói chuyện với Giang Diệu Minh: “Má nó chơi lớn ghê, lúc trước xem hình còn không cảm thấy…”
Chỗ chứa bốn vạn người thật sự rất lớn, nhìn thoáng qua hùng vĩ đến mức gần như quên mất mình đang ở đâu.
Cho đến khi tất cả ánh đèn mờ đi, khán đài tối đen như mực, chỉ có logo của ban nhạc Vent đột nhiên lóe lên trên màn hình lớn.
Nhấp nháy là giao diện thành viên ban nhạc.
Rõ ràng là một ban nhạc bốn thành viên, nhưng phía trên viết tên của sáu người, cuối cái tên tay ghita Hoàng Húc, ca khúc sáng tác bao gồm: 《 Bay 》, 《 Con đường tôi đã đi 》, 《 Giấc mơ thiên tài 》, v.v.
Tay bass Giang Diệu Minh, ca khúc sáng tác…
Dòng này dừng lại rất lâu.
Tiêu Hành thấy Hoàng Húc nhanh chóng đưa tay lên.
Phía sau là một số nội dung tư liệu, có cảnh hậu trường quay MV khi mới ra mắt, là một cảnh hơi ái muội, đạo diễn chống nạnh hô to: “Hứa Diệp, cậu nói nghe coi tại sao lại quay đi! Cô ấy ăn thịt cậu sao?!”
Hứa Diệp: “Có thể đừng cho nữ diễn viên này dựa gần tôi như vậy không!”
Giọng Lý Chấn truyền đến: “Đạo diễn, để tôi đến! Tôi cảm thấy mình rất thích hợp!”
Xem đến đây.
Cả khán đài cười vang.
Cuối cùng là khuôn mặt của Lục Duyên.
Lục Duyên ngồi trong phòng thay đồ, gương mặt vừa mới trang điểm, vừa mới debut đã bị phóng viên hỏi cảm nghĩ, câu cuối cùng hỏi: “Anh định đi trên con đường âm nhạc trong bao lâu?”
Lục Duyên không chút nghĩ ngợi, nói: “Đi cả đời.”
Vừa dứt lời, màn hình tối sầm lại.
Địa điểm có sức chứa 40.000 người thực sự rất lớn, khán giả cầm trên tay cây gậy ánh sáng tụ lại với nhau, như thể hái được tất cả các vì sao trên bầu trời đêm tối nay.
Khán giả sôi sục.
Tiếng reo hò vang động núi sông.
Trong giây tiếp theo, tất cả đèn trên sân khấu đều sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.