Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 13:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bao Chửng lập tức giải thích với Triệu Trinh, “nhân tài” này không phải người bình thường mà là một nữ tù trong lao.
Triệu Trinh nghe nói năng lực của nữ tù này, trái lại càng thêm hiếu kỳ, vẫn muốn nhìn thấy nàng. Nội thị bên cạnh lập tức nhắc nhở Triệu Trinh rằng việc này không nên.
“Thân phận nữ tù thấp hèn, là bùn nhơ nước bẩn, sao đáng để xem mặt được ạ?”
Vốn Triệu Trinh định phản bác lại, nhưng nghe Nội thị nhỏ giọng nhắc nhở nếu việc này về sau bị Thái hậu hay Ngự sử biết được, e sẽ lại gây ra tranh cãi. Triệu Trinh đành phải từ bỏ, nói với Hàn Kỳ: “Hàn khanh đi theo ta nào.”
Hàn Kỳ thấy Triệu Trinh mặc thường phục liền biết ngay ý đồ của hắn. Sau khi cùng Triệu Trinh thả bộ trên đường Đông, nghe hắn kể về phiền não gần đây của mình, trong lời nói có rất nhiều phàn nàn, bảo muốn tìm ít thú vui để giải sầu.
“Cách để loại bỏ chính là tu dưỡng đạo đức. Mỗi lần quan gia gặp phải chuyện đều muốn áp chế lại, vậy làm sao có thể trị quốc an dân được?”
Triệu Trinh nghe giọng nói lạnh lùng của Hàn Kỳ thì lắc đầu thở dài: “Biết ngay nói với ngươi những chuyện này sẽ không nhìn được sắc mặt tốt mà. Hàn khanh không có lúc nào muốn thỏa ý ư?”
“Có chứ.”
Triệu Trinh bật cười, tỏ ý “Đến cả ngươi cũng không tránh được thô tục”.
“Nếu thần phạm lỗi sẽ chỉ gây nguy hiểm cho khu này. Còn quan gia mà phạm lỗi, cả nước sẽ rung chuyển theo.”
Một câu sau đó của Hàn Kỳ đã khiến tiếng cười của Triệu Trinh im bặt.
Lời này của Hàn Kỳ, nói trắng ra chính là: “Hai ta không thể so sánh được, tôi có thể thoải mái nhưng người thì không được. Người là Hoàng đế, nên biết kiềm chế bản thân và thận trọng, nếu không cả nước sẽ náo loạn, bách tính gặp nạn, người chính là hôn quân!”
Triệu Trinh đã làm Hoàng đế nhiều năm như thế rồi, lần đầu tiên cảm thấy làm Hoàng đế trên vạn người hình như hơi xui thì phải?
“Trĩ Khuê à, cái miệng này của ngươi —” thật sự không nói được thứ gì dễ nghe à?
Triệu Trinh hít một hơi, quyết định không thèm so đo với Hàn Kỳ nữa. Vì nếu so đo tới cùng, chắc chắn chàng sẽ nói ra cả đống đạo lý để khuyên can mình. Hiếm khi mới ra ngoài được một lần, hắn muốn vui vẻ đã.
Triệu Trinh quay đầu lại nhìn sang bên đường, đúng lúc thấy trong hẻm có mấy đứa nhóc con đang hi hi ha ha cầm nhánh cây đuổi đánh nhau, không khỏi ghen tị với sự vô tư của đám nhóc này. Lúc còn bé hắn không được như thế, lúc nào cũng luyện chữ hoặc học thuộc lòng dưới sự hướng dẫn của Thái hậu, thậm chí đi ngủ còn không đủ chứ nói gì là chơi.
Triệu Trinh bước vào con hẻm, mỉm cười nhìn đám nhóc chơi đùa. Chỉ mong thiên hạ hắn cai quản, mỗi một đứa trẻ đều có thể vô lo thế này.
Hàn Kỳ đi theo, nghe Triệu Trinh cảm khái liền phụ họa: “Nhất định sẽ như thế ạ.”
“Ta là đại tướng quân, bọn mi là đạo tặc. Bản đại tướng quân cầm đao cưỡi ngựa đến rồi đây, cộc cộc cộc…” Một đứa nhóc 6-7 tuổi giơ gậy gỗ trong tay lên, tay kia làm như đang kéo dây cương, chạy về phía đám bạn, vừa chạy vừa nhại lại tiếng móng ngựa gõ xuống đất.
4, 5 đứa trẻ còn lại nghe xong bèn la hét chạy trốn, không muốn nó đuổi tới. Thằng nhóc dồn hết sức chạy tới khiến một nhóc khác trong đám kia gấp đến mức vội leo lên một đống rơm trong hẻm, nhóc “Đại tướng quân” còn định trèo lên trên để bắt nó. Đột nhiên đống cỏ khô động đậy, hơi lắc lư như sắp đổ, hai đứa nhóc đều bị dọa đến mức hét to.
Triệu Trinh thấy thế vội hô cẩn thận, bọn thị vệ đi theo bên cạnh lập tức chạy như bay tới, kịp thời ôm được hai thằng nhóc. Đống cỏ khô lập tức sụp đổ, tro bụi và vụn cỏ bay khắp nơi.
Nơi này dấy lên quá nhiều bụi, Nội thị vội vàng khuyên Triệu Trinh rời khỏi.
Triệu Trinh đồng ý, nhưng lúc vừa quay đi thì chợt nghe sau lưng có tiếng trẻ con thét lên, âm thanh rất chói tai. Chỉ là một đống cỏ khô bị sụp, chẳng có đứa nào bị thương mà sao lại đột nhiên hoảng sợ như thế chứ?
Lúc hắn nhìn lại mới kinh ngạc phát hiện, phía sau đống cỏ khô bị sụp kia có một thi thể nữ trần truồng, máu thịt be bét, đầu tựa vào tường, trên đầu và cơ thể đều dính rất nhiều rơm rạ, nhờ thế mà che được một phần, hơn nữa bụi đất còn khá nhiều nên nhất thời không ai để ý.
Đến cả Triệu Trinh thấy cảnh tượng này cũng không khỏi giật mình, thậm chí còn có chút buồn nôn, huống hồ gì là mấy đứa nhóc kia. Dân chúng trong hẻm nghe thấy tiếng thét chói tai của trẻ con bèn chạy ra, sau khi thấy cái xác thì bị dọa cho phát sợ, vội ôm lấy con nhà mình rồi quay lưng đi, tuyệt đối không dám nhìn cảnh tượng này nữa.
Hàn Kỳ lập tức sai người bảo vệ hiện trường, sau đó phái người về phủ Khai Phong báo tin, gọi bà đỡ đến nghiệm thi. Sau đó chàng lại mời Triệu Trinh hồi cung, nơi ô uế như thế tất nhiên không thích hợp để Hoàng đế ở lại lâu.
Triệu Trinh không quên dặn Hàn Kỳ sau khi có kết quả phải báo cho hắn biết. Kẻ sát nhân này quá mức hung tàn, thật khiến hắn kinh hãi.
Trương Xương chờ Hoàng đế đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Hàn Kỳ: “Bà đỡ Trương vẫn chưa hết bệnh, chuyện nghiệm thi này…”
“Gọi Thôi thị đến đi.” Hàn Kỳ nói.
Lúc Triệu Trinh quay về còn đi dạo trên phố một lúc. Vất vả lắm mới được xuất cung một chuyến, tốt xấu gì cũng phải đi vài bước để không bị lỗ chứ.
Hắn chắp tay bước đi, nhìn hoàn cảnh sống của người dân ven đường, thi thoảng lại nhìn thấy một bức chân dung bố cáo trên tường. Triệu Trinh bị khuôn mặt của một cô gái trên bức chân dung thu hút bèn cố tình bước tới gần hơn, đọc nội dung bố cáo rồi nhìn bức họa kia thêm chút nữa, sau đó mới đi.
Tới phố Ngự, hắn chợt thấy một cô gái mặc áo xanh đang cưỡi một con ngựa đỏ vội vàng đi ngang, phía sau còn có hơn 10 nha dịch của phủ Khai Phong, tất cả đều cưỡi ngựa, hẳn là đến vụ án xác chết phụ nữ vừa phát hiện. Triệu Trinh chỉ thấy dường như mình đã từng gặp qua cô gái đi trước kia ở nơi nào rồi, sau đó mới phản ứng lại.
Lúc này, một cô gái đi tới hiện trường vụ án, đến từ phủ Khai Phong, hẳn là bà đỡ rồi. Nhưng tướng mạo của nàng rõ ràng được vẽ ra trên bố cáo nữ tù bị mất trí nhớ, hay nói cách khác, nàng chính là “nhân tài” trong miệng của Bao Chửng và Hàn Kỳ đấy ư?
Triệu Trinh vẫn đang suy nghĩ miên man thì tiếng vó ngựa đã đến gần, hắn thấy cô gái đang cưỡi ngựa kia đã nhảy xuống trước mặt mình.
Thôi Đào nhặt túi công cụ bị rơi xuống đất lên, nhìn thoáng qua Triệu Trinh. Đám nha dịch Lý Viễn đang chờ, vội giục Thôi Đào chạy đi.
Thôi Đào vội sải bước tiến lên, bước tới trước mặt Triệu Trinh nói: “Lang quân là rồng phượng trong loài người, không thể so sánh với kẻ phàm tục được, hôm nay chớ nên đi về hướng Đông Nam, e có xúi quẩy quấn thân đấy.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng leo lên ngựa rồi đuổi theo bọn người kia.
Đông Nam, không phải là nơi vừa mới phát hiện thi thể nữ kia ư?
Triệu Trinh buồn bực hỏi Nội thị bên cạnh xem có ai biết nàng không. Nội thị nghi hoặc lắc đầu, không hiểu sao quan gia lại hỏi chuyện này.
Triệu Trinh chỉ muốn xác nhận lại rằng cô gái này chưa từng gặp mình mà thôi. Đúng là thần bí, nàng chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết hắn “không tầm thường”, trừ am hiểu y thuật, nghiệm thi ra, nàng còn có thể đoán mệnh à? Nếu đúng là thế, nàng đích thực là một dị sĩ có năng lực.
Sau khi Thôi Đào tới hiện trường, nàng lập tức đi kiểm tra tình hình thi thể. Vết hoen tử thi rất lớn, không hoàn toàn bị phai màu, thi thể đã cứng ngắc toàn thân. Nàng mở mí mắt ra để xem trạng thái giác mạc, lúc này đã bị đục ngầu. Sau đó nàng lại lấy khăn vải ướt lau những vết máu dính trên xác chết để đếm xem có bao nhiêu vết thương, kích thước thế nào.
“Suy đoán sơ bộ thì thời điểm tử vong là khoảng 5 6 canh giờ trước, cũng là khuya hôm qua. Kích thước vết thương do hung khí gây ra giống như nạn nhân trước, cách thức đâm điên cuồng như thế, có khoảng 33 nhát. Nhưng khác nhau là nạn nhân trước bị thương sau khi chết, còn người này bị thương trước khi chết, vì thế lượng máu chảy ra nhiều hơn, những nhát dao trước ngực đều là vết thương trí mạng.
Trên cổ tay và mắt cá chân có vết hằn dây trói rõ ràng, trong kẽ răng có một sợi nhỏ màu xanh nhạt, nạn nhân khi còn sống đã bị trói lại và bịt miệng bằng một miếng vải màu xanh.”
“Tôi còn tìm thấy được thứ này.” Thôi Đào đặt một mảnh gì đó màu vàng mà nàng lấy được từ trong tóc của người chết lên vải trắng, đưa ra cho Hàn Kỳ xem.
Hàn Kỳ nhận ra, “Cánh hoa ư?”
“Nếu không có gì ngạc nhiên thì đây là hoa liên kiều*. Tiết này đã hơi trễ, hoa liên kiều đã rụng gần hết rồi mới đúng. Giờ vẫn nở thì hẳn là phải được trồng ở nơi có bóng râm và mát lạnh, bởi thế nên mới đơm hoa muộn.” Thôi Đào nhìn môi trường xung quanh con hẻm rồi nói với Hàn Kỳ, “Chắc chắn gần đây không có đâu.”
(*) Hoa liên kiều
“Hu hu…” Thằng nhóc kia vẫn đang khóc đến tận bây giờ.
Người phụ nữ ôm nó vẫn một mực dỗ dành. Thấy nó mãi không chịu nín nên đã mất kiên nhẫn. Ai dè thằng nhóc kia đột nhiên nôn thốc nôn tháo lên người người phụ nữ. Người phụ nữ tức giận, đang định mắng nó thì một người đàn ông chạy tới, vội vàng ôm lấy thằng nhóc rồi giục người phụ nữ nhanh chóng đi rửa đi.
“Có người chết trong đống cỏ khô đầu hẻm đã đủ xúi quẩy rồi, dỗ dành vài câu thì ngoan ngoãn đi, không biết ầm ĩ cái gì nữa. Đã 7 tuổi rồi, còn nhỏ nhoi gì nữa đâu! Con người ta 7 tuổi đã đốn củi gánh nước, còn mày cả ngày chỉ biết lười biếng đi chơi, nếu mày không mò ra ngoài thì sao nhìn thấy người chết hả? Cái gan mày như thế, sau này bọn ta làm sao trông cậy vào chuyện thành gia lập nghiệp, hiếu kính bọn ta, nuôi bọn ta lúc về già hả! Đúng là nuôi ra một đứa vô dụng, y hệt cha mày!”
Người phụ nữ vừa mắng vừa dùng gậy gỗ gảy bỏ chất bẩn trên người mình, sau đó mới quay người vào nhà để rửa.
Thôi Đào và Hàn Kỳ nghe thấy tiếng mắng đều cùng nhìn sang phía đó.
Lâm Mãng ôm con trai vội gật đầu xin lỗi họ: “Mấy ngày nay tâm trạng vợ tôi không tốt lắm, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“Đống cỏ này là của nhà ai vậy? Có từ bao giờ?” Như thường lệ, Lý Viễn hỏi tất cả những nhân chứng ở gần hiện trường vụ án.
“Là của nhà Lý tam lang sát vách ạ, chất đó cũng được 2 3 tháng rồi, nhưng đã 30 ngày rồi không thấy Lý đâu cả.”
Lâm Mãng nói với Lý Viễn, Lý Tam là người thuê nhà ở phường Quách, là một căn nhà cho thuê giá cực rẻ. Vốn đó là một căn nhà có ma, chủ nhân trước đó là một quả phụ, 1 năm trước đã treo cổ tự tử trong phòng.
Những dân tị nạn đến Đông Kinh, Biện Lương thường phải đăng ký trong danh sách, gọi chung là “Lưu dân phường Quách”. Lưu dân phường Quách ở lại Đông Kinh làm việc 1 năm sẽ được làm hộ khẩu. Nhưng hộ khẩu cũng có phân theo nhiều cấp, nếu có bất động sản trong thành sẽ gọi là “chủ hộ phường Quách”, nếu không có bất động sản cố định thì gọi là “khách thuê phường Quách”. Khách thuê phường Quách có thể thuê nhà giá rẻ do Triều đình cung cấp, gọi là “Điếm Trạch Vụ”.
(*) Kiểu như căn hộ dịch vụ thời hiện đại ấy.
“Nửa đêm hôm qua ngươi có nghe thấy tiếng động gì khác thường không?” Lý Viễn hỏi lại.
Lâm Mãng lắc đầu, “Tôi đi làm việc cả ngày mà, tối qua mệt nên ngủ rất say, e là sét đánh cũng không tỉnh đâu.”
Lý Viễn gật đầu, ghi chép lại chính xác những lời khai của Lâm Mãng.
Thôi Đào nhìn chằm chằm sau gáy Lâm Mãng, ra hiệu cho Hàn Kỳ cũng nhìn sang. Hàn Kỳ cũng ngó sang, phát hiện sau gáy Lâm Mãng có một vết cào đỏ đã kết vảy. Chàng lại quan sát dáng người của Lâm Mãng này, cao lớn cường tráng, rất khỏe mạnh.
Hàn Kỳ gọi Vương Chiêu đến, hạ giọng phân phó vài câu rồi dẫn những người còn lại về.
Thôi Đào leo lên ngựa đi phía sau Hàn Kỳ, “Thôi quan Hàn không hiếu kỳ tại sao tôi lại biết cưỡi ngựa ư?”
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào nhưng không nói gì. Có lẽ vì đã quen với thiết lập “Biết quá nhiều thứ” của Thôi Đào nên chuyện biết cưỡi ngựa này đã không còn nằm trong phạm vi đáng ngạc nhiên của chàng nữa.
Lúc đi từ đường Đông tới phố Ngự có thể nhìn thấy cầu châu*, dù lúc này đang là ban ngày, không có chợ đêm nhưng vẫn có vài quầy hàng rong đang bán buôn.
(*) Châu ở đây chỉ một đơn vị hành chính thời xưa.
Chợt có một cơn gió thoảng qua, mùi thịt nhàn nhạt bay tới, Thôi Đào lập tức tỉnh táo lại, thẳng lưng khịt mũi ngửi một cái, “Là mùi vịt quay!”
Dứt lời, nàng háo hức nhìn sang Hàn Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.