Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 14:




Đôi khi con người quá thông minh lại không hẳn là chuyện tốt, chỉ cần nhìn một cái, Hàn Kỳ đã có thể dịch toẹt ra ý nghĩ trong lòng của Thôi Đào: Đại nhân, người xem tôi giúp người nghiệm thi lập công, tốt xấu gì cũng phải ban thưởng cho một con vịt để ăn chứ.
Hàn Kỳ sai Trương Xương đi mua.
“Lửa to hơn một tí, đừng quên lấy nước lèo luộc vịt với thả mì đậu xanh vào nhé!” Thôi Đào lập tức tích cực dặn dò Trương Xương.
Trương Xương bất lực nhìn Thôi Đào rồi lại nhìn về phía Hàn Kỳ, thấy chủ nhân nhà mình không có ý định phản đối, hắn đành phải ngoan ngoãn nhận lời mà làm.
Trên đường về phủ Khai Phong, Thôi Đào thấy chân dung của mình bị bố cáo, phía trước còn có vài người dân đứng vây xem.
Đa phần họ đều không biết chữ, chỉ thấy người trong bức họa xinh đẹp nên mới bàn tán không biết tiểu nương tử xinh xắn thế này đã phạm tội gì, đúng là đáng tiếc. Còn bảo nếu bị bắt vào ngục chỉ e nàng sẽ gặp nguy hiểm, sớm muộn gì cũng bị bọn quan gian kia hãm hại.
Thôi Đào quay sang nửa thật nửa đùa nói với Hàn Kỳ: “Nhìn kìa, họ đang ô miệt Thôi quan Hàn đấy!”
Con gái bình thường nghe người khác bàn tán về chuyện trong trắng của mình đều xấu hổ và tức giận đến chết. Còn nàng thì ngược lại, còn cố tình trêu chọc chàng nữa. Đâu chỉ có mình chàng làm quan, nhưng nữ tù bị nói tới chỉ có thể là nàng.
“Ngươi không để ý đến thanh danh à?” Hàn Kỳ cảm thấy suy nghĩ của Thôi Đào hơi thoát tục.
“Cũng không hẳn.” Thôi Đào nhìn xung quanh một chút, dùng âm lượng chỉ có Hàn Kỳ nghe thấy, “Phải xem với ai đã, nếu như bị Đại nhân “làm hại” thì tính ra tôi mới là người chiếm tiện nghi.”
Hàn Kỳ run lên, trừng mắt nhìn Thôi Đào rồi lập tức quay đầu sang hướng khác. Sau đó, chàng nắm tay đưa lên môi ho khan một tiếng rồi lập tức thúc ngựa đi mất.
Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ đã đi xa, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng da mặt vẫn mỏng hơn đây thôi.
Thôi Đào thừa dịp bóng lưng Hàn Kỳ vẫn chưa biến mất, cố tình dùng âm lượng không lớn không nhỏ hô: “Thôi quan Hàn ơi, vậy thiếp có được 2 bữa vịt quay không ạ?”
Người kia không phản ứng gì, bóng dáng lập tức biến mất.
“Vậy thiếp xem như ngài đồng ý rồi nhé!” Thôi Đào cao giọng nói tiếp.
Lúc Trương Xương đưa vịt quay cho nàng, Thôi Đào nói cho hắn biết nàng được ăn thêm bữa nữa, Thôi quan Hàn không có phản đối.
Trương Xương nghi ngờ nhìn Thôi Đào.
“Nếu anh không tin thì có thể đi hỏi đám người ở đây, tất cả mọi người đều nghe thấy mà.”
Cho nàng ăn một con vịt quay là chuyện nhỏ, chắc chắn Trương Xương sẽ không cố gắng đi tìm Hàn Kỳ đang bận rộn để xác minh làm gì. Dù có xác minh đi nữa thì Thôi Đào cũng không sợ, nàng đâu có nói dối. Lúc đó Hàn Kỳ không nói là phản đối, tất nhiên, chàng cũng chưa hề nói đồng ý.
“Buổi tối đưa đến cho cô.” Cuối cùng Trương Xương cũng đồng ý.
Thôi Đào vội vàng nói cảm ơn, đôi mắt đã cong thành vầng trăng, mỉm cười rất ngọt ngào.
Trương Xương thấy vậy, cảm giác khó chịu vô cớ trong lòng giảm bớt rất nhiều, hắn nhanh chóng xách hộp cơm đi ra ngoài.
Giơ tay không đánh người đang cười mà.
Tính ra những cô gái hay cười sẽ không mấy khi xui xẻo nhỉ.
Quả nhiên tục ngữ có lý của tục ngữ.
Khách sáo không sợ già, chỉ sợ người không cần.
Thôi Đào vui vẻ gắp miếng thịt vịt màu vàng đồng đưa vào miệng, lúc nhai phát ra tiếng “rộp rộp” giòn tan.
Da vịt quay vàng, giòn mà hơi ngọt, thịt tươi và mềm, vừa vào miệng đã dậy mùi thơm rồi. Ăn kèm với củ cải ngâm với nước đường và hành lá, hương vị rất đa dạng và bổ sung cho nhau. Sau đó lại uống thêm một ngụm nước luộc vịt, hút một ngụm mì đậu xanh, tuyệt đối không có “ngán”, không có “khô”, chỉ có “mùi” và “ăn chưa đủ” thôi. Mãi đến khi cái đĩa sáng bóng, Thôi Đào mới ý thức được mình đã ăn đến căng bụng, cực kỳ no nê.
Thôi Đào đứng dậy, xoa bụng đi quanh phòng sau bữa ăn.
Gần nửa canh giờ sau, nàng tiếp tục luyện công đánh quyền, mỗi ngày đều kiên trì không ngơi nghỉ.
Nhờ có thể dẫn khí vào để điều hòa cơ thể, cộng thêm mấy ngày nay ăn được ngủ được nên so với cơ thể yếu đến mức chống đỡ không nổi lúc mới sống lại, cơ thể hiện tại của Thôi Đào có thể nói là rất khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe hơn cả phụ nữ bình thường. Cứ tiếp tục dẫn khí điều hòa và rèn luyện thêm 1-2 tháng nữa, chắc chắn mình nàng có thể địch lại 2-3 nha dịch bình thường. Nhưng nếu quá đông, hoặc là kiểu giỏi võ công như Vương Chiêu thì chỉ e là không thể.
Thôi Đào luyện võ trong phòng giam đến mức thở hổn hển, gò má đỏ bừng. Lúc này trong lao nữ, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng thở hổn hển, má đỏ bừng, nhưng hai người không phải vì đang luyện võ, mà là vì đánh nhau.
Vương tứ nương túm tóc Bình Nhi, điên cuồng mắng cô ta là con chó cái chết tiệt. Rốt cuộc Bình Nhi cũng không chống đỡ lại sức mạnh dã man của Vương tứ nương, đau đến mức ôm đầu bật khóc, nghe Vương tứ nương buông lời bẩn thỉu để vũ nhục mình mà oán hận không thôi.
Trước đó Vương tứ nương chịu trượng hình, bị thương thật nên không tiện cử động, tự nhiên sẽ không có năng lực đánh người. Mấy ngày nay ả cung cấp manh mối về trại Quỷ Hòe lập công nên phủ nha đã cố tình mời đại phu về chữa trị vết thương cho ả, được đắp thuốc cao cấp. Vốn Vương tứ nương đã có cơ thể cường tráng, dễ lành thương, rất nhanh đã hồi phục lại.
Giờ dù vết thương của ả vẫn hơi đau, nhưng đánh nhau với Bình Nhi thì không thành vấn đề.
Nhắc mới nhớ, nguyên nhân hai người đánh nhau, chính là vì Thôi Đào.
Hôm đó, sau khi Vương tứ nương khai hết tình hình ở trại Quỷ Hòe ra thì Bình Nhi mới nói cho ả biết rằng ả đã trúng kế, mọi thứ đều là tính toán của Thôi Đào, Thôi Đào đang cố tình xúi giục, muốn kích thích để ả tự khai ra lập công, giúp nàng được rời khỏi đại lao.
Vương tứ nương nghe nói mình bị lợi dụng, bị chơi xỏ, tất nhiên sẽ nổi giận. Tại sao ả cung cấp manh mối quan trọng mà kẻ khác lại được chiếm công của ả chứ? Quan trọng là, đúng thật Thôi Đào không ở đại lao nữa, mấy ngày nay cũng không nhìn thấy nàng. Vương tứ nương hoàn toàn tin theo Bình Nhi, ngày nào cũng tức đến mức tối không ngủ được, nhớ ra là lại mắng Thôi Đào.
Cho tới chiều nay, Phán quan Vương của phủ nha vì chuyện bắt cướp thành công nên đã thẩm vấn ả lần nữa. Nhờ thế Vương tứ nương mới biết, những lời lúc trước của Thôi Đào không phải là giả, tên gian phu Uông Đại Phát kia quả thật đã cưới một con đàn bà khác, lại còn là con gái của “chú ba” trong trại nữa. Hơn nữa hai kẻ này đã có gian tình từ khi ả còn chưa ngồi tù kia kìa.
Những suy đoán lúc trước Thôi Đào nói với ả đều đúng cả!
Sau khi bị thẩm vấn, Vương tứ nương còn cố tình nghe ngóng từ nha dịch xem Thôi Đào có phải được thả ra rồi không. Thế mới hay, Thôi Đào căn bản không được thả ra mà vì vụ án của nàng đặc biệt nên phủ nha mới giam nàng một mình.
Vương tứ nương lúc này mới tá hỏa rằng mấy ngày nay bản thân đã tức giận vô ích lại còn trách sai người. Vì thế vừa về tới nhà lao, ả đã chửi rồi đánh nhau với Bình Nhi. Tính cách của Vương tứ nương từ xưa đến nay đều thô tục và mạnh mẽ, đánh người đủ rồi nhưng miệng vẫn không buông tha, nhớ tới là lại chửi Bình Nhi, lời lẽ rất khó nghe.
Mấy lần Bình Nhi bị đánh bầm dập, kêu khóc gọi ngục tốt để nhờ giúp đỡ, yêu cầu đổi nhà lao nhưng chẳng ai để ý tới. Mấy ngày nay “cơm quan cho” mà Bình Nhi ăn đều bị thiu, rất khó nuốt. Cuối cùng cô ta đói không chịu nổi nữa, không thể không ăn được, nhưng ăn vào liền bị tiêu chảy, lúc đi cầu sẽ phát ra tiếng ồn lại còn hôi thối. Như thế càng khiến Vương tứ nương bực tức, càng bị Vương tứ nương bắt nạt và chửi rủa.
Cứ như thế, trong lao được 5-6 ngày, người Bình Nhi vừa dơ vừa lộn xộn, nằm co quắp trên mặt đất một cách bất lực. Cô ta thấy mình sắp chết rồi, không thể chống chịu bao lâu nữa!
Sáng sớm hôm sau, Vương tứ nương lại đến đá Bình Nhi, Bình Nhi gần như sụp đổ, khóc lóc kêu gào về phía cửa nhà lao: “Tôi muốn gặp Thôi quan Hàn! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Ngài ấy bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý hết!”
Vương tứ nương nghe vậy rất vui vẻ, đá Bình Nhi thêm một cái nữa, “Nói như thể Thôi quan Hàn ngấp nghé nhan sắc của mày, muốn chiếm lấy mày vậy. Giờ mày thối lắm đấy! Dù Thôi quan Hàn có muốn chơi phụ nữ cũng còn Thôi Đào xếp hàng trước, chẳng tới phiên mày đâu!”
Thôi Đào: “…”
Hàn Kỳ: “…”
Lý Viễn và các nha dịch khác: “…”
Khéo thật đấy, Thôi Đào, Hàn Kỳ và những người khác đúng lúc đi từ nhà xác tới, đang định vào phòng dụng hình để lấy báo cáo nghiệm thi của hai nạn nhân trước so sánh. Giọng nói của Vương tứ nương vang vọng ra khỏi cửa thông gió nhà lao, truyền thẳng tới bên ngoài.
Lúc này, cai ngục Tôn hào hứng chạy tới hồi bẩm với Hàn Kỳ: “Bình Nhi đồng ý rồi ạ.”
“Mang đến trắc đường* trước đi.” Hàn Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.
(*) Sảnh bên cạnh công đường.
Lúc cả đám đi tới phòng dụng hình, Thôi Đào quay đầu lại nhìn Bình Nhi đang bị ngục tốt lôi ra từ phòng giam. Cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu, cực kỳ giống với bản thân nàng lúc mới được sống lại.
Thôi Đào không khỏi liếc trộm Hàn Kỳ một cái, mặt mày như ngọc, áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt đoan trang, đúng là bộ dạng của một chính nhân quân tử tính tình nhạt như nước mà.
Thực ra thì sao? Chẳng qua chỉ mới vài ngày mà Bình Nhi đã bị tra tấn thành ra thế này rồi! Bình Nhi có tình cảm sâu nặng với Cừu đại nương, Thôi Đào cứ nghĩ ít ra phải đợi 1 2 tháng mới có thể khiến Bình Nhi đổi ý mà phản bội vong sư, lựa chọn hợp tác với phủ Khai Phong chứ.
Giờ cô ta đưa ra quyết định quá nhanh, có thể thấy đã bị ép vào đường cùng rồi. Nếu bảo trong chuyện này không có kẻ nào âm thầm ra tay thì Thôi Đào chắc chắn không tin.
Người có văn hóa, ưa nhìn, lại rành rọt mưu ngầm, mượn đao giết người. Hàn Kỳ này nhất định là một loài nguy hiểm, sử sách đã cho chàng ta một lớp filter làm đẹp cực dày rồi.
Thôi Đào chưa kịp thu mắt về thì đã bị Hàn Kỳ bắt quả tang.
“Có vẻ như Bình Nhi rất sẵn lòng tuân mệnh để hợp tác với quan phủ thăm dò Thiên Cơ Các, Thôi quan Hàn lại sắp lập công lớn rồi!” Thôi Đào vuốt mông ngựa.
“Gần đây Lâm Mãng không có gì bất thường, còn vết thương trên cổ hắn là do vợ của hắn làm ra.” Hàn Kỳ không để ý đến lời nói của Thôi Đào mà chỉ nói về vụ án.
Thôi Đào xem qua kết quả khám nghiệm tử thi của hai xác chết trần truồng trước, hai người này chỉ có vết bầm tím và trầy xước do bị hành hung chứ không có vết dao đâm chảy máu, nguyên nhân tử vong đều là ngạt thở, cả hai đều bị vứt xác ở nơi hoang vắng.
Nhưng từ nạn nhân thứ ba mà nàng phụ trách khám nghiệm, mọi chuyện đã trở nên khác biệt. Nạn nhân thứ ba bị đâm vài dao sau đó bỏ bên cạnh đường chính, rất dễ phát hiện. Nạn nhân thứ tư càng nghiêm trọng hơn, không chỉ bị đâm đến chết mà còn bị vứt xác ở chỗ đông đúc nhất trong thành Biện Lương này.
Thủ đoạn giết người của hung thủ ngày càng thăng cấp, chuyện vứt xác cũng ngày càng trắng trợn.
Nhưng tại sao lại giấu nạn nhân thứ tư trong đống cỏ khô ngay hẻm chứ?
Cứ trực tiếp vứt xác trong hẻm đi, rõ ràng là gọn gàng và khoa trương hơn nhiều mà. Nếu di chuyển đống cỏ khô để giấu xác, rất có thể sẽ gây ra tiếng động đánh thức những hộ dân xung quanh, khiến bản thân hắn có nguy cơ bị bại lộ.
Đối với hung thủ mà nói, rất có thể đống cỏ khô còn có ý nghĩa khác; cả hoa liên kiều cũng thế.
Hàn Kỳ phát hiện quả nhiên suy nghĩ của Thôi Đào không giống với người thường. Bình thường người ta đều để ý đến nguyên nhân bị giết của 4 nạn nhân trần truồng này, đều cho rằng chắc chắn hung thủ cực kỳ hận phụ nữ và có tính dâm tục.
“Nếu ngươi có thể cung cấp manh mối cho vụ án này thì mỗi ngày 3 bữa, trên dưới 500 văn, cho ngươi tùy ý gọi món.” Hàn Kỳ nói.
“Thật ạ?” Đôi mắt Thôi Đào đột nhiên sáng rỡ, “Vậy tôi sẽ cung cấp một manh mối nữa, rất có thể hung thủ có liên quan đến một hộ gia đình nào đó trong con hẻm.”
“Thôi quan Hàn,” Vương Chiêu vội vàng chạy tới, liếc nhìn Thôi Đào một chút rồi mới nói với Hàn Kỳ, “Có người cầm chân dung của Thôi nương tử đến nhận, bảo là cha của Thôi nương tử ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.