Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 17:




Không ngờ nhìn Hàn Kỳ mảnh khảnh như thế mà lại rất khỏe mạnh, sau khi kéo nàng ngã xuống đất, chàng chỉ cần nghiêng người một chút, vẫn duy trì được tư thế đứng thẳng.
Vương Chiêu lập tức dẫn người xách đao truy đuổi theo hướng mũi tên bay ra. Sau đó họ phát hiện ra ở một cây to phía sau lều cỏ được lắp một cái nỏ. Nhìn kỹ thì có 3 cái như thế, chỉa ra 3 hướng khác nhau. Sợi dây kích hoạt của cái nỏ được giấu ở một chỗ khuất gần lều cỏ, hẳn là lúc mới đến điều tra họ đã vô tình đụng phải nhưng không phát hiện ra.
“Thôi nương tử không sao chứ?” Lý Viễn dẫn theo 2 tên nha dịch chạy tới, ân cần hỏi thăm tình hình của Thôi Đào.
Thôi Đào đang định nói thì bỗng cảm thấy dưới tay trái của mình có gì đó hơi trơn và lạnh…
Lúc này, một con rắn hoa lớn cách chỗ Thôi Đào khoảng 3 thước đột nhiên ngẩng cao đầu, thè lưỡi nhìn Thôi Đào.
Một người một rắn, cứ thế nhìn nhau.
“Á! Rắn kìa!” Thôi Đào thét lên.
Lý Viễn vội tăng tốc chạy tới, nhưng hắn biết bản thân không kịp mất rồi.
Hàn Kỳ khá gần Thôi Đào, chàng lập tức rút kiếm ra, nhưng con rắn với Thôi Đào quá gần nhau, e là chàng cũng không kịp.
“Đáng yêu quá.” Một giọng nữ ngọt ngào.
Lúc mọi người nhìn kỹ thì Thôi Đào đã ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay bấm vào cổ con rắn, tay kia thì vuốt ve người nó.
Con rắn hoa đáng thương dài tới nửa trượng này có tiếng là rắn độc ở địa phương — Thảo Trượng Phi, lúc này chỉ có thể hung hăng há to mồm, bất lực nhìn Thôi Đào, lại còn bị khen đáng yêu nữa chứ.
Thôi Đào lật bụng con rắn ra, lấy tay sờ lên phần màu xám trắng trên bụng nó, thương hại vì đây là một con rắn mẹ đang mang thai.
Một khắc sau, Thôi Đào vung mạnh tay ném con rắn lên tảng đá cách đó không xa. Con rắn bị va chạm mạnh, giãy giụa vài vòng trên mặt đất rồi không nhúc nhích gì nữa.
Lý Viễn và những người khác: “…”
Đám người Vương Chiêu chạy tới sau cũng bối rối, mờ mịt hỏi Lý Viễn: “Có chuyện gì thế?”
“Ách…” Lý Viễn cố gắng tìm từ, “Con rắn định cắn Thôi nương tử nên Thôi nương tử giết nó. Giết… Giết rồi cũng tốt! Nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người gặp tai ương!”
Hàn Kỳ lặng lẽ thu kiếm lại, chàng cũng không biết mình có nên kinh ngạc với cảnh tượng vừa rồi hay không nữa.
Thôi Đào phủi phủi bụi trên người mình rồi hoạt bát đứng dậy, kinh ngạc bước tới trước mặt Hàn Kỳ, nói cảm ơn rồi hỏi chàng: “Không phải bảo là không biết võ sao, nhưng hình như Thôi quan Hàn rất rành rọt cơ mà?”
“Biết sơ sơ.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào: “…”
Vậy mà náo loạn cả nửa ngày, ngài đang chơi trò khiêm tốn đấy à!
“Vậy trình độ của Thôi quan Hàn đến mức nào rồi, có thể so với tuần phủ Vương không?” Biết thêm thông tin cũng không thiệt thòi gì, Thôi Đào định tiện thể tính toán xem mình có bao nhiêu khả năng có thể trốn thoát trước mặt Hàn Kỳ luôn.
Hàn Kỳ nhướng mày nhìn đôi mắt cười của Thôi Đào, tựa như đã nhìn thấu được ý đồ của nàng.
“Nếu ngươi muốn đi thì bây giờ có thể đi rồi đấy.”
“A ha ha, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi mà, sao tôi lại muốn đi chứ.” Thôi Đào cười hì hì nói, “Tôi vẫn đang chờ Thôi quan Hàn cho tiền ăn cơm hàng ngày đây này.”
Giờ mà đi, không chỉ bị phủ Khai Phong truy nã mà e là bên nhà họ Thôi cũng chẳng tha cho nàng. Hơn nữa, hiện tại cả địa giới Đông Kinh đều treo chân dung của nàng, chạy cũng đâu có dễ. So với trốn chui trốn nhủi, chịu cảnh màn trời chiếu đất thì tất nhiên an toàn trong lao với thức ăn ngon sẽ tốt hơn rồi. Dù sao giờ nàng cũng đã tìm được hung thủ của vụ án liên hoàn này, có thể chọn đồ ăn hàng ngày mà.
Bên cạnh đó, không phải là không có cơ hội cải thiện điều kiện này.
“Biết thì tốt.” Hàn Kỳ nhàn nhạt đáp lại, quay đầu phân phó nha dịch lập tức về phủ Khai Phong điều người để toàn lực truy lùng Lý Tam.
“Lý Tam ạ?” Vương Chiêu nói xong mới nhớ còn có một kẻ tên là Lý Tam có liên quan đến vụ án.
Nạn nhân thứ tư được phát hiện trong đống cỏ khô ở hẻm đường Đông, mà đống cỏ khô đó lại thuộc về một người dân tên là Lý Tam. Theo lời khai của hàng xóm Lâm Mãng, gian nhà mà Lý Tam này thuê trong hẻm có ma, giờ đã hơn mười ngày không thấy hắn rồi.
Tính kỹ thì thời điểm nạn nhân đầu tiên xuất hiện cũng là hơn 10 ngày trước.
Xét về mặt thời gian, thời gian Lý Tam “mất tích” và thời gian nạn nhân xuất hiện đã trùng khớp nhau. Nhưng tại sao hắn lại vứt xác nạn nhân thứ tư trong đống cỏ khô nhà mình chứ? Đây há phải là tăng nguy cơ bại lộ của hắn sao?
“Đúng rồi, thuộc hạ từng nghe người trong hẻm nhắc qua, Lý Tam này vốn là thợ mộc nhưng hình như giờ không làm nữa mà nhận một công việc mới, ăn ở cố định bên nhà chủ, bởi thế mới không thường thấy người.”
Lý Viễn nhìn cái nỏ đã bị dỡ xuống trên đất, càng nghĩ càng thấy Lý Tam này đúng là hung thủ.
“Nhưng Thôi nương tử cũng đâu biết những chuyện này, sao có thể chỉ dựa vào một bộ quần áo dính máu đã nhìn ra Lý Tam là hung thủ được vậy?”
Lý Viễn đang nhìn chữ “Viện Phúc Điền” được thêu trên bộ quần áo dính máu, cảm thấy rất khó hiểu.
“Tuy giờ Lý Tam khách thuê phường Quách, nhưng trước kia hắn cũng là lưu dân phường Quách mà. Lưu dân thì ở chỗ nào đây? Viện Phúc Điền đấy.”
Thôi Đào nhìn sang phía lều cỏ.
“Nhìn hình dáng lều cỏ này rất giống với đống cỏ khô trong hẻm kia. Trước đây tôi đã nói qua rồi, hung thủ chọn tốn công sức vứt xác ở đống cỏ khô trong hẻm như thế nhất định là có mục đích đặc biệt. Giờ xem ra, lúc đầu Lý Tam thuê lại gian nhà kia cũng là có mục đích. Nhưng hắn vẫn mãi không đạt được mục đích đó, sau này bị chuyện gì kích thích nên mới bắt đầu giết người cho hả giận.”
Trước đó Lý Viễn, Vương Chiêu và những người khác chỉ cảm thấy suy đoán của Thôi Đào có lý, nhưng không hiểu được cái lý đó từ đâu ra. Giờ nghe vậy, họ vẫn thấy thế, nhưng lại càng tin vào suy đoán của Thôi Đào hơn, vì suy đoán của Thôi Đào đang từng bước được chứng minh.
Lúc xuống núi, Thôi Đào đi rất nhanh. Nàng chợt nhớ tới chuyện gì đó, quay sang nói với Hàn Kỳ: “Lý Tam có ngựa, với thân phận khách thuê phường Quách của hắn thì tuyệt đối không thể nào mua được ngựa.”
Vương Chiêu tình cờ đứng sau lưng Hàn Kỳ, nghe vậy bèn cười nói: “Điểm này Thôi quan Hàn đã sớm nghĩ tới rồi, lúc nãy có giao phó xuống.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thôi Đào khẽ cười, tiếp tục sải bước đi xuống núi.
Đường núi không dễ đi chút nào, đá tảng và cỏ dại rất nhiều. Thôi Đào đi được không bao xa đã lảo đảo, suýt chút đã nghiêng người lăn xuống khe núi bên cạnh rồi.
Hàn Kỳ vươn tay nắm chặt cổ áo Thôi Đào mới ngăn được nguy hiểm.
“Nhìn kỹ tí đi, gấp cái gì đấy hả?” Hàn Kỳ cau mày giáo huấn.
“Tôi đang nghĩ rất có thể trong hẻm đó có cố nhân của Lý Tam, mà có thể thi thể nữ trong đống cỏ khô kia chính là vị cố nhân đó. Bởi thế tôi đang muốn nhanh về nhà xác để xem lại thi thể của hai nạn nhân trước.”
Đôi mắt của Thôi Đào tỏa sáng rực rỡ, ánh mắt này của nàng chỉ xuất hiện khi nhắc tới đồ ăn, giờ không có vịt quay gà nướng gì ở trước mắt mà nàng lại trưng ra ánh mắt này, chắc chắn là đã có phát hiện mới.
“Vậy cũng nên đứng vững một tí, lỡ như té xuống thì ngươi chưa kịp nhìn thấy thi thể đã trở thành thi thể trước rồi.”
Thôi Đào theo ánh mắt Hàn Kỳ nhìn xuống khe núi bên dưới, con mẹ nó, dưới khe núi có mấy con Thảo Trượng Phi đang quấn quýt nhau, dường như đang bận sản xuất đời sau. Rắn trong thời kỳ sinh sản cực kỳ hung dữ, đối với Thôi Đào, 1 con rắn thì là “bé đáng yêu”, nhưng số lượng nhiều thì với hai tay hai chân nàng cũng chẳng thể ứng phó lại được.
“Đây mà là quặng mỏ cái gì, là núi rắn thì có.” Thôi Đào im lặng lùi lại, quyết định đi theo sau lưng Hàn Kỳ.
Vương Chiêu vui vẻ, “Đừng nói thế, ngọn núi này thật ra tên là Núi Rắn mà.”
“Sao không nói sớm.” Thôi Đào lẩm bẩm, “Đám rắn này đáng sợ quá, nói sớm thì tôi đã chuẩn bị nhiều hơn rồi.”
Vương Chiêu: “…”
Không biết lúc nãy ai là người đã bắt giết con rắn kia mà không chớp mắt vậy hả?
Nếu không phải tận mắt hắn trông thấy cảnh tượng đó thì tới giờ Vương Chiêu vẫn bị dáng vẻ tội nghiệp của Thôi Đào lừa rồi, cứ ngỡ nàng chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối bình thường thôi chứ.
Sau khi mọi người về phủ Khai Phong, Thôi Đào lập tức xuống ngựa chạy tới nhà xác.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng đang đi xa của Thôi Đào.
“Cô ấy thật sự xuất thân từ Bác Lăng Thôi Thị đấy ư?” Lý Viễn cực kỳ khó tin.
“Tri châu Thâm Châu đã tới tận cửa nhận rồi, hẳn là không sai đâu. Thôi quan Hàn cũng đã phái người đến An Bình tra xét, mai là có thể xác nhận được.” Vương Chiêu nói.
Lý Viễn: “Con gái thế gia vọng tộc tuyệt đối không thể được dạy chuyện giết rắn, phá án, nghiệm thi, giải độc… được. Rốt cuộc trong 3 năm cô ấy bỏ nhà ra đi đã gặp chuyện gì vậy?”
Vương Chiêu lắc đầu, chỉ e tất cả mọi người đều hiếu kỳ chuyện này.
Lý Viễn không khỏi thương tiếc cho Thôi Đào. Mười mấy năm qua hắn chỉ học công phu thôi mà đã thấy khổ không thể tả nổi. Thế mà trong vòng 3 năm ngắn ngủi như vậy, Thôi Đào đã học được biết bao nhiêu thứ, vậy phải chịu đựng đến nhường nào nữa đây?
Thôi Đào chỉ ở trong phòng xác một chút rồi cầm 4 bức tranh mình vẽ ra, theo thứ tự là mắt, mũi, miệng, còn có khuôn mặt và một nốt ruồi đen.
Thôi Đào chồng 4 tờ giấy lên nhau rồi soi qua ánh nắng cho bọn Hàn Kỳ xem.
“Đây giống như là…” Lý Viễn mở to mắt, “Vợ của Lâm Mãng!”
“Đúng là hơi giống thị, tôi còn nhớ cạnh khóe miệng của thị cũng có một nốt ruồi.” Vương Chiêu nhớ lại.
Nạn nhân đầu tiên có một nốt ruồi ở khóe miệng, dáng khuôn mặt cũng hơi giống vợ Lâm Mãng, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn khác.
Thực tế nếu nói đến chi tiết thì tướng mạo của 4 nạn nhân đều khác xa vợ Lâm Mãng. Vợ Lâm Mãng không tính là xinh đẹp, làn da thô ráp mà tuổi lại lớn. 4 nạn nhân thì đều là những cô gái trẻ chờ gả, không chỉ làn da trẻ trung mà còn xinh đẹp hơn thị, ngoại hình đều từ trung bình trở lên. Bởi thế rất khó để có thể liên kết vợ của Lâm Mãng với 4 người này lại với nhau.
Vương Chiêu lập tức đến nhà Lâm Mãng, định đưa vợ hắn là Trịnh thị về phủ Khai Phong.
Lúc đến nơi chỉ thấy Lâm Mãng đang đứng lo lắng trong nhà.
“Hôm nay cô ấy cùng với Tôn thị nhà kế bên đi chùa Bình An thắp hương, nhưng sau khi vào chùa thì Tôn thị không tìm thấy cô ấy, đợi một lúc thì ngỡ là cô ấy về trước rồi, kết quả về đến đây lại không thấy người đâu cả.”
Lâm Mãng nói với Vương Chiêu rằng sau đó hắn đã đến chùa Bình An thêm chuyến nữa, nhờ sư thầy tìm giúp, tìm khắp cả trong lẫn ngoài chùa Bình An vẫn không tìm được Trịnh thị. Sau đó hắn hỏi từng nhà những người quen và người thân, cũng chẳng có ai thấy Trịnh thị.
“Tôi đang băn khoăn không biết có nên báo quan hay không thì tuần phủ Vương đã đến đây rồi. Xin tuần phủ Vương hãy giúp tôi tìm cô ấy với!” Lâm Mãng nói xong thì quỳ mọp xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Vương Chiêu đành phải nhanh đem tình hình bẩm báo cho Hàn Kỳ.
Nha dịch phụ trách đuổi bắt Lý Tam lúc này cũng chạy tới, hồi bẩm lại với Hàn Kỳ: “Bẩm, giờ Lý Tam đang làm việc vặt ở chuồng ngựa ngoại kinh, chủ nhân nói rằng sáng nay chẳng thấy người đâu cả, sau đó đếm số ngựa mới phát hiện ra thiếu mất một thớt nên đã báo quan.”
“Hẳn là Lý Tam này đã bắt Trịnh thị bỏ trốn rồi chăng?” Lý Viễn kinh ngạc nói.
Thôi Đào ngồi bên cạnh nghe vậy bèn lắc đầu, từ từ bưng trà lên uống.
Hàn Kỳ phát hiện ra hành động khác thường của Thôi Đào liền biết nàng đã hiểu rõ, “Ngươi cũng thong thả quá nhỉ.”
“Đây là vụ án của Thôi quan Hàn chứ có phải của tôi đâu. Giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thông báo cho Thôi quan Hàn hung thủ là kẻ nào rồi, tất nhiên là thong thả.” Thôi Đào ngẩng cằm lên, nét mặt nhàn nhã nói.
“Ngươi không tiếc thương cho tính mạng của Trịnh thị à?” Hàn Kỳ hỏi.
“Vậy ai sẽ tiếc thương mạng tôi đây?” Thôi Đào hỏi lại.
Hàn Kỳ đã hiểu ra Thôi Đào đang muốn bàn điều kiện, chàng khẽ cười một tiếng, “Nếu không có ngươi thì vụ án này không phá được.”
“Thực ra đã phá án rồi, giờ còn tùy thuộc vào việc con tin sống hay chết mà thôi. Chết rồi kỳ thực Thôi quan Hàn cũng không sao, còn sống thì…” Thôi Đào ngừng lại, không nói toạc ra.
Nàng đã nhìn ra phạm vi nhận thức của Hàn Kỳ chưa bao giờ là nhỏ, nhưng chắc chắn chàng hiểu rõ đạo lý tích tiểu thành đại hơn ai hết.
“Nói đi.”
“Tôi muốn đổi sang một căn phòng thoải mái hơn, bình thường có thể đi lại trong sân, tốt nhất là có một căn bếp nhỏ để nấu cơm. Nếu sau này vụ án của tôi có liên quan đến tội gì thì mong rằng có thể xét theo biểu hiện lập công hiện tại của tôi mà giảm hình phạt lại, tránh đi cái chết ạ.” Thôi Đào lập tức đưa ra điều kiện của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.