Hàn Kỳ lại cười, “Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ nhỉ.”
Chàng nháy mắt với Trương Xương, Trương Xương vội vàng rời đi rồi vội vàng quay về, đặt một cái phi tiêu hình sao băng lên bàn.
Cái phi tiêu sao băng này làm bằng sắt cứng, có năm cạnh sắc bén, ở giữa có khắc hình một con dơi.
Đầu ngón tay Thôi Đào vuốt lên con dơi trên phi tiêu, bỗng dưng có một cảm giác quen thuộc đến lạ.
“Ngày thứ hai sau khi treo thưởng chân dung của ngươi đã có kẻ lượn lờ gần phủ Khai Phong. Cái phi tiêu này được phát hiện lúc Trương Xương theo dõi kẻ đó chiều tối qua.”
“Hình con dơi ư?”
“Là đồ của Địa Tang Các.”
Vậy là nàng có liên quan đến Địa Tang Các?
Thôi Đào nhìn hình con dơi rồi im lặng không nói gì.
Với vốn kinh nghiệm xuyên nhanh phong phú của nàng, phán đoán về cảm giác quen thuộc của cái phi tiêu này hẳn sẽ không sai, Địa Tang Các và nàng có liên quan rất sâu sắc với nhau.
“Dù ngươi có là người của Thiên Cơ Các hay Địa Tang Các đi nữa, chỉ cần có liên quan đến bản đồ vận chuyển muối của triều đình thì đều là tội chết, nặng nhẹ chẳng qua ở chỗ treo cổ, chặt đầu và lăng trì mà thôi.”
Chuyện đáng lo ngại nhất đã xảy ra rồi, hiềm nghi của nàng đã ập đến.
Gần đây Thôi Đào đã cố gắng thể hiện tài năng của mình, hy vọng dựa vào biểu hiện của một “nhân tài đặc biệt”, có thể trở thành lợi thế trong việc đàm phán, vì nó sẽ lót đường cho những sự việc xuất hiện “ngoài ý muốn”.
Giờ chính là lúc để nghiệm thu thành quả, nếu đường này khó đi thì nàng phải nghiêm túc suy xét đến chuyện vượt ngục rồi. Thà bị truy nã thành con chuột chạy qua đường còn hơn là trở thành cô hồn dã quỷ chẳng ăn được gì.
“Ngươi hơi xem trọng ta quá rồi, tội danh thế này ta không có quyền ân xá đâu.” Hàn Kỳ nói tiếp.
Thôi Đào từ từ hít một hơi rồi thả phi tiêu trong tay xuống, nhìn Hàn Kỳ đầy mong đợi: “Đồng ý điều kiện trước đó cũng được ạ.”
“Được.” Hàn Kỳ nói.
“Trịnh thị rất đặc biệt với Lý Tam, hắn tốn công sức thuê lại gian nhà ma kia là để gần Trịnh thị hơn một chút. Hắn giấu kín nạn nhân thứ tư trong đống cỏ khô cũng là để nhắc nhở và cảnh cáo tới Trịnh thị.
Đống cỏ khô và hoa liên kiều đều có liên quan đến quá khứ của hai người, nếu giờ Lý Tam vẫn chưa giết Trịnh thị thì rất có thể họ đang ở chỗ có liên quan đến hai thứ này.”
Vương Chiêu lập tức nghĩ đến hiện trường vụ án họ vừa mới đi, “Nhưng chúng ta vừa từ bên ấy về, đâu có gặp được Lý Tam chứ.”
“Không phải chỗ đó, nơi đó chỉ là nơi tạm thời để Lý Tam ký gửi “tình cảm” mà thôi.”
Thôi Đào vừa dứt lời, đã có một tiểu lại hớt hải cầm hồ sơ vụ án bước vào, bẩm báo lại với Hàn Kỳ về hồ sơ mới được tìm thấy.
Hàn Kỳ chưa bao giờ phân phó tiểu lại đi tìm hồ sơ vụ án cả, lúc chàng đang nghi hoặc thì đã thấy Thôi Đào nhanh chóng bước tới mớ hồ sơ kia lật xem.
“Tìm được rồi, cả hai đều là người Sở Khâu ở Tống Châu, đến hỏi Lâm Mãng chỗ ở trước kia của Trịnh thị đi. Giờ đuổi theo chắc vẫn còn kịp đấy.” Thôi Đào nói.
Vương Chiêu và những người khác lập tức chuẩn bị hành động. Trước khi đi, Thôi Đào còn dặn họ phải nhớ kỹ hai manh mối là hoa liên kiều và đống cỏ khô.
Vương Chiêu ghi nhớ, cười đập tay với Thôi Đào một cái rồi lập tức dẫn người và ngựa biến mất dưới ánh hoàng hôn.
Lúc Thôi Đào quay về phòng giam của mình, trời đã hoàn toàn tối đen.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, khoé miệng nhếch lên.
“Thấy con dơi có quen không?” Một giọng nam đột nhiên vang lên sau lưng, Thôi Đào sững sờ quay đầu lại nhìn Hàn Kỳ.
Sau khi liếc nhìn chàng, Thôi Đào hơi do dự một chút song vẫn gật đầu.
“Đi thôi.” Hàn Kỳ xoay người rời đi.
Thôi Đào hơi sửng sốt, lập tức đuổi theo.
“Đi đâu vậy?”
Hàn Kỳ không đáp lại, Thôi Đào cũng mặc kệ, chỉ cần không quay về nhà lao thì nàng đi đâu cũng được.
Sau khi cả hai ra khỏi phủ Khai Phong, Thôi Đào nhìn trái nhìn phải, phát hiện Hàn Kỳ chỉ dẫn một mình nàng đi. Lớn gan vậy? Thật sự không sợ nàng bỏ chạy trước mắt chàng ta à?
“Nếu ta không đồng ý điều kiện của ngươi thì ngươi cũng sẽ không đứng ngoài trơ mắt nhìn.” Hàn Kỳ đột nhiên nói.
Quả nhiên là vậy, Hàn Kỳ biết chuyện nàng cho người đi tìm hồ sơ trước nên đã đoán ra được thứ gọi là “điều kiện” của nàng thực ra không hề vô tình như thế.
Thôi Đào cười đắc ý, đang định bảo Hàn Kỳ không cần khách sáo thì đã nghe Hàn Kỳ nói tiếp. 𝙏𝘳𝑢yệ𝓃 hay? 𝙏ìm 𝓃gay 𝙩𝘳a𝓃g chí𝓃h ﹟ 𝙏𝘳𝑼m𝙩𝘳𝑢yệ 𝓃﹒V𝑁 ﹟
“Lần sau không được làm thế nữa.”
“Hả?”
“Giả truyền mệnh lệnh.” Hàn Kỳ nhàn nhạt nghiêng mắt liếc nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào chột dạ sờ mũi cười một tiếng, sửa lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán mình rồi ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau đó chẳng ai nói gì nữa, Thôi Đào vẫn luôn đi cách một đoạn sau lưng Hàn Kỳ.
Họ đi vào những con hẻm ngoằn ngoèo, chẳng gặp ai trên đường. Có đôi khi trong hẻm tối đen như mực, mà hai người họ vẫn một mực im lặng, thậm chí Thôi Đào còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Bầu không khí này hơi đáng sợ, thậm chí Thôi Đào còn nghi ngờ Hàn Kỳ cố tình dẫn đường như thế là vì có ý định “tiền dâm hậu sát” với nàng. Nhưng Hàn Kỳ đi phía trước vẫn một mực diễn vai chính nhân quân tử, Thôi Đào cũng biết bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Đi mãi đi mãi, Thôi Đào nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn thấy cuối con hẻm là một đường cái thắp đèn sáng trưng.
Thôi Đào hít mũi một cái, nhiều mùi thơm quá!
Nhịp chân nàng tăng nhanh, Thôi Đào sải bước chạy tới trước mặt Hàn Kỳ. Sau khi ra khỏi con hẻm, nhìn thấy đường phố náo nhiệt, lúc này Thôi Đào mới phát hiện họ đã ra tới chợ đêm Kiều Châu rồi!
Thôi Đào vui vẻ đến không ngậm miệng lại được, quay đầu nhìn Hàn Kỳ phía sau, sung sướng gọi: “Đại nhân —”
Ánh mắt cảnh cáo bay đến khiến Thôi Đào lập tức ớn lạnh toàn thân.
Sao mà nàng lại quên mất chứ, gọi một tiếng Đại nhân là bớt một bữa cơm đấy.
Hôm nay vì nàng có công phá án nên họ Hàn mới hiếm khi mở lòng từ bi mà dẫn nàng đến chợ đêm Kiều Châu ăn uống. Nếu vì một tiếng “Đại nhân” này mà mất một bữa ngon thì Thôi Đào nhất định sẽ hối hận mà chết mất.
“Đánh… Đánh người kìa!” Tiểu quỷ gian xảo Thôi Đào tiện tay chỉ vào một hướng trong chợ đêm náo nhiệt, nói với Hàn Kỳ, “Thôi quan Hàn mau nhìn kia, có kẻ đánh người!”
Hàn Kỳ nhìn thoáng theo hướng Thôi Đào chỉ tay, tất nhiên chẳng có đánh nhau gì hết, chàng thừa biết Thôi Đào căn bản chỉ đang chống chế lại những lời nói hớ vừa nãy thôi.
“Haizz, giờ này mà đánh nhau gì chứ, hòa khí sinh tài mà.” Thôi Đào cười ha hả, thòm thèm nhìn quầy xúc xích ruột dê đối diện đường, tỏ ý muốn ăn.
Hàn Kỳ đưa túi tiền cho Thôi Đào, bảo nàng tự đi mua.
Thôi Đào vui vẻ nhận lấy túi tiền, chạy tới trả tiền mua một phần rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, bèn chạy về hỏi Hàn Kỳ có muốn ăn không.
Hàn Kỳ lắc đầu.
Thôi Đào bất ngờ khép miệng lại, dùng ánh mắt kiểu “xin chào đồ ngốc đã bỏ lỡ núi vàng núi bạc” để đáp lại chàng.
Thôi Đào mua phần của mình xong thì bưng gói xúc xích được bọc lá sen về trước mặt Hàn Kỳ.
Xúc xích ruột dê nướng được làm bằng cách nhét huyết dê, thịt dê băm nhuyễn và mỡ dê vào ruột già của dê, dùng dây thừng bện từ cỏ mịn chia ra thành một đoạn dài 4-5 tấc sau đó bỏ vào chảo chiên từ từ, nương theo tiếng vang, ruột sẽ dần nổi lên, to tròn, bên ngoài ngả màu hơi vàng, nhìn rất bắt mắt.
“Chao ôi, thơm quá.” Thôi Đào hít một hơi mùi thơm thật sâu, hận không thể chôn mặt vào mớ xúc xích thịt dê này.
Hàn Kỳ kéo khóe miệng xuống, thực sự có hơi buồn cười, sao lại có người có thể vì một phần xúc xích thịt dê mà vui vẻ đến mức này cơ chứ?
Thôi Đào dùng miệng cắn xúc xích ra thành 2 phần, thổi phù phù vài cái tượng trưng rồi nhanh chóng ngoạm lấy, vừa ăn vừa hít để làm dịu cơn nóng trong miệng.
Nhìn bộ dạng này của nàng, thực ra không mấy lịch sự, nhưng lại khiến người khác thèm ăn.
Trong quá trình chiên, dường như mùi thơm của xúc xích ruột dê đã được toát ra hết ngoài vỏ. Lớp vỏ là ruột được chiên đến vừa vàng vừa giòn, nhân lúc còn nóng cắn một miếng, mùi thơm trong nháy mắt sẽ vỡ òa ra, hòa với mùi thịt dê, huyết dê và mỡ dê nồng đậm trên đầu lưỡi, hương vị tinh tế lại non mềm khiến người ta đầu hàng ngay lập tức.
Huyết dê có công dụng khử ứ giải độc, đặc biệt đối với con gái dễ bị thiếu máu mà nói, thi thoảng ăn huyết dê là cực kỳ bổ cho cơ thể.
Thôi Đào thèm thuồng muốn gọi thêm phần thứ hai, sau khi ăn xong, nàng lấy hai đầu ngón tay còn dính dầu chùi lên lá sen gói xúc xích nhưng vẫn không lau sạch được. Thôi Đào bèn dứt khoát giơ hai ngón tay này lên.
Hàn Kỳ bất đắc dĩ phải lấy ra một mảnh khăn trắng đưa cho Thôi Đào.
Thôi Đào cũng không khách sáo, sau khi lau sạch tay lại nói với Hàn Kỳ mình muốn ăn thứ này thứ nọ, Hàn Kỳ bảo nàng đi mua, còn mình sẽ đứng tại chỗ chờ.
Dù bảo lúc được ăn ngon Thôi Đào sẽ thường bị hạ IQ, nhưng lúc này đã quá rõ ràng, nàng mà không phát hiện ra gì thì là ngu si rồi. Thôi Đào chỉ tay về phía xa xa — lầu Bát Tiên, tỏ ý với Hàn Kỳ rằng nàng muốn ăn gà quay ở lầu Bát Tiên.
Hàn Kỳ vẫn gật đầu đồng ý bảo nàng đi mua, còn chàng thì đứng chắp tay ở góc hẻm bất động. Áo bào trắng dưới ánh trăng khiến chàng có phần hơi mờ mịt, rõ ràng là gần với khói lửa thế gian như thế nhưng dường như chàng hoàn toàn khác biệt, tựa như một con tiên hạc phiêu nhiên trác tuyệt đứng giữa một đám chim trĩ vậy.
Nói ngắn gọn thì cả người chàng đều bộc lộ khí chất không thích hợp để đi chợ đêm đấy.
Thôi Đào hòa mình vào đám đông, lúc nàng tới cửa lầu Bát Tiên, chợt có một người đàn ông trẻ tuổi ra nghênh đón, nhiệt tình mới nàng vào.
“Ai da, tiểu nương tử tới rồi đấy à!”
Thôi Đào nhìn rõ tướng mạo của người này, không nhịn được mà cười, hóa ra là người đã đưa bữa ăn ban sáng tới cho nàng, tư ba Hà An.
“Tối nay tiểu nương tử muốn ăn gì, tiểu nhân mời khách.” Hà An lấy lòng nói.
“Anh mời khách ư?” Thôi Đào kinh ngạc nhìn gã.
Hà An cười ha hả nói: “Tôi học lại lời của tiểu nương tử cho Tiến sĩ, lúc đầu hắn nghe tôi nói một nửa thì rất tức giận, đuổi tôi đi, ai ngờ không lâu sau hắn lại tìm đến tôi, hỏi xem tiểu nương tử còn nói gì nữa không. Tôi cứ theo như sắp xếp của tiểu nương tử, bảo muốn 2 xâu tiền, thế mà hắn cho thật đấy.
Cảm ơn tiểu nương tử đã giúp đỡ để tiểu nhân có được nhiều tiền như thế. Tiến sĩ còn nói, nếu tiểu nương tử còn có lời dẫn dắt nào khác thì thêm tí bạc cũng không tính là gì.”
Thôi Đào nhìn dòng người đến đi trong lầu, qua loa đáp lại Hà An, chỉ hỏi lại gã: “Lầu Bát Tiên này trừ cửa chính và cửa sau ra, còn cửa nào khác không?”
“Có chứ, phía Tây có đống củi, bò qua tường sẽ thấy hẻm Tây. Nếu đi đường vòng từ cửa chính hoặc cửa sau, nhiều nhất cũng sẽ mất nửa nén nhang.”
Hà An nói xong bèn hỏi Thôi Đào có phải muốn đến hẻm Tây không, gã có thể dẫn đường cho, chỉ cần nàng quay về có thể nếm thử vài món trong lầu Bát Tiên như lần trước là được.
Thôi Đào hơi do dự rồi cười nói với Hà An: “Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi tí thôi, hôm nay tôi muốn đến mua một con gà quay ấy mà.”
Hà An đáp lại, chỉ mất một lát đã đưa một con gà quay được gói kỹ cho Thôi Đào. Thôi Đào muốn trả tiền nhưng Hà An lại một mực không nhận, rõ ràng đang muốn bán cho Thôi Đào một ân tình.
Thôi Đào cũng không ngại, sau khi cảm ơn thì vội vàng chạy về trước mặt Hàn Kỳ.
Trên đường trở về, Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ: “Sao trong lúc cấp bách mà Thôi quan Hàn lại đích thân dẫn tôi tới chợ đêm vậy? Cứ bảo Trương Xương đi là được mà.”
“Hắn có việc rồi.”
Thôi Đào: “Vậy cũng còn người khác mà, sao có thể phiền Thôi quan Hàn cùng đi ăn với một tù nhân được chứ, tôi cũng hơi ngại đấy.”
“Thế à.” Hàn Kỳ cười một tiếng, thấy Thôi Đào gật đầu bèn nói tiếp, “Sao lúc ăn không thấy ngươi ngại đi.”
Thôi Đào ngừng nói, cúi đầu đi tiếp.
“Tại sao không trốn?” Hàn Kỳ đột nhiên hỏi.
“Hả? Trốn gì cơ?” Thôi Đào tỏ ra khó hiểu nhìn Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ thu lại ánh mắt, không nói gì nữa. Lúc hai người đến cửa sau của phủ Khai Phong, Thôi Đào từ xa xa đã trông thấy Lý Viễn và những người khác đang đợi ở cửa, hơn nữa còn đang mặc thường phục.
Quả nhiên họ Hàn đang thử nàng đây mà, thả mồi câu cá à? Dẫn rắn ra khỏi hang? Kiểm tra lòng trung thành?
“Ta sẽ xem xét chuyện miễn chết.” Lúc Thôi Đào sắp bị Lý Viễn dẫn về phủ Khai Phong, Hàn Kỳ đột nhiên lên tiếng.
Thôi Đào không quay đầu lại, đôi mắt rơi xuống hai giọt nước mắt rồi lẳng lặng theo bọn Lý Viễn vào cửa.
Hàn Kỳ thấy bóng dáng của nàng biến mất, chẳng hiểu sao lúc người từ trước tới giờ vẫn luôn hoạt bát như Thôi Đào đáp lại kia, trong lòng chàng lại mơ hồ có một cảm giác thiếu thốn kỳ lạ.
Sau khi Thôi Đào về lại phòng của mình thì nằm yên bất động trên giường. Một lát sau, cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt sa sút tinh thần nữa, nàng bật cười khúc khích.
Hàn Kỳ, ngài chẳng đấu lại tôi đâu.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải đang nghĩ Đào Đào nhà tôi thông minh, tham ăn lại còn đơn giản không? No no no, biết là chưa đủ đâu, trà vẫn hoàn trà mà.