Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 2:




Thôi Đào đang trong trạng thái dẫn khí, vô cùng nhạy bén với những biến đổi xung quanh, Vương tứ nương hơi động đậy một chút nàng đã phát giác ra.
Loại người có tính cách như Vương tứ nương rất thích vũ nhục người khác để làm niềm vui, rõ ràng đã quen với việc tạo vui vẻ cho mình trên đau khổ của người khác, không biết thu liễm, không thể giảng đạo lý để ả giác ngộ được, càng không thể cầu xin tha thứ mong ả buông tha. Chỉ đánh ả mới là đúng cách.
Với thân thể hiện tại của mình, Thôi Đào không thể đánh lại Vương tứ nương dáng người rắn rỏi này được, chỉ có thể lấy trí đọ lại mà thôi.
Trong khoảnh khắc Vương tứ nương phi một cước đến, Thôi Đào lập tức kêu một tiếng thảm thiết, sau đó cả người bay ra đập vào hàng rào chắn trong nhà tù.
Ngục tốt nghe tiếng chạy đến, thấy Thôi Đào ngã xuống đất đã ngất đi, còn Vương tứ nương ngồi cùng nhà lao với nàng đang đứng trên mặt đất, hai tay chống eo, mặt mũi dữ tợn hung ác.
Rất dễ để hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Ngục tốt há miệng mắng Vương tứ nương là ả khốn.
Lúc này cai ngục Tôn cũng đã chạy đến, thấy cảnh tượng này cũng chửi đổng Vương tứ nương.
“Không phải tôi!”
Chuyện vừa nãy xảy ra quá nhanh, trong lúc nhất thời Vương tứ nương không kịp phản ứng lại, giờ ả bị mắng vô cớ, tủi thân ôm oan ức trong người mới kích động giải thích.
“Tôi không có đánh nó! Đúng là tôi có nhấc chân lên, nhưng tôi không đạp trúng nó, chính nó tự bay ra đấy! Tự nhiên nổi điên đâm vào hàng rào sao có thể trách tôi được!”
Nhưng không ai tin Vương tứ nương, vì người trong lao đều biết, Vương tứ nương này đã quen thói bắt nạt Thôi thị rồi.
Trước kia mọi người đều nghĩ Thôi Đào là tội phạm giết người, chẳng phải thứ gì tốt nên không để tâm đến, mắt nhắm mắt mở để cho Vương tứ nương hoành hành. Nhưng giờ tình thế đã khác, hơn nữa ngày mai Thôi quan Hàn còn muốn thẩm vấn Thôi Đào nữa, nếu giờ Thôi Đào xảy ra chuyện trong lúc ẩu đả thì ngục tốt như họ chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Cai ngục Tôn hung hăng trừng mắt nhìn Vương tứ nương, thấy ả vẫn không phục, chỉ cảm thấy ả càng ngày càng ngông cuồng, lại còn dám bịa lời nói dối nữa!. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ 𝗏ào‎ ngay‎ +‎ 𝘁rùm‎ 𝘁ruyện.𝗏n‎ +
Cai ngục Tôn lập tức sai thuộc hạ dạy bảo Vương tứ nương, 10 trượng, chấp hành ngay lập tức.
Vương tứ nương lập tức bị đè lên ghế trường mộc, 2 gậy lần lượt đánh xuống, chỉ có thể kêu đau chứ không còn nói gì được nữa.
Sau khi bà đỡ Trương châm kim cho Thôi Đào, nàng mới có dấu hiệu tỉnh lại.
“Đói… Đói quá…” Thôi Đào kêu rên đứt quãng, giọng điệu suy yếu như thể đang nói mớ.
Bà đỡ Trương đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay lại hỏi cai ngục Tôn: “Thường ngày cô ấy ăn uống thế nào?”
“Từ khi vào đại lao, không có người thân nào đến thăm cô ấy cả, chỉ làm theo nếp quan cho thôi.”
Cơm canh cho đám tù nhân trong lao đều do người thân của họ đưa đến. Chỉ có những người không có người thân, hoặc là nhà quá xa, hoặc là trong nhà quá nghèo không đưa nổi mới phải ăn cơm canh do quan phủ cung cấp.
Dù sao cũng là phạm nhân, phòng bếp trong phủ nha đâu thèm cố gắng làm cơm cho kẻ có tội làm gì chứ? Tất cả đều là cơm thiu rau nát trong phòng bếp, tùy tiện xào lại rồi nấu một chút, đưa đến, mùi như nước rửa bát, chỉ mong không chết đói thôi chứ chẳng có tí dinh dưỡng nào cả.
“Thể chất của cô ấy quá yếu, nếu không ăn đàng hoàng chỉ e không chống đỡ nổi tới thăng đường ngày mai đâu.”
Chỉ mong nàng đúng thật là bị oan chứ không phải chỉ đang giả vờ.
Bà đỡ Trương để cai ngục Tôn sai người tới lầu Túy Tiên mua một phần cháo lòng tới, dù sao tiền này cũng báo cáo lại, phủ nha sẽ trả lại cho bà.
Chẳng mấy chốc, một phần cháo lòng thơm ngào ngạt đã được bưng tới.
Thôi Đào đang giả ngất ngửi được mùi thơm, lỗ mũi vô thức hếch to, âm thầm tham lam hít lấy hít để.
Cháo lòng này không tệ chút nào, vừa ngửi đã biết là cháo nấu từ gạo tẻ, táo đỏ và lòng bò đảo trên lửa nhỏ nấu thành, món này thích hợp nhất cho người có khí hư.
Bản năng sinh lý và bản năng sống lại từ kiếp này đã khiến Thôi Đào sớm không cưỡng lại được sự cám dỗ của thức ăn ngon rồi.
Lúc bà đỡ Trương gọi nàng dậy lần nữa, nàng lập tức tỉnh lại. Mi mắt vẫn khép hờ, nhìn như thể cực kỳ thiếu năng lượng.
“Hí… iiiii —” Thôi Đào hít một hơi khí lạnh rồi lập tức ôm đầu.
“Đầu đau lắm à?” Bà đỡ Trương hỏi.
Thôi Đào gật đầu.
“Có lẽ lúc nãy ngã sấp nên bị đập đầu rồi, nào, ăn cháo trước đi, sau đó thì nghỉ ngơi, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.”
Lúc này Vương tứ nương cũng vừa bị phạt xong, đang bị kéo về nhà lao.
Cai ngục Tôn lập tức cảnh cáo ả không được phép bắt nạt Thôi thị nữa.
Vương tứ nương không dám đắc tội với cai ngục Tôn, cũng hiểu mình có nói gì thì mọi người cũng không tin, vì thế chỉ biết cúi đầu nằm trong góc nhịn đau, không dám nói gì nữa.
Thôi Đào ăn từng ngụm cháo lòng.
Cháo đậm đặc lại mịn, táo đỏ được bóc vỏ, bên trong trở thành mứt táo, có mùi táo hơi ngọt, hòa quyện với chút sần sật và lòng bò hơi nhừ bên trong, ăn vào cực kỳ thơm ngon. Đây nhất định là cháo nấu từ nồi đất thì mới có mùi gạo nồng đậm đến thế, lúc cháo đi qua cổ họng xuống dạ dày, cảm giác vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.
Ăn quá ngon, cảm ơn nhé!
Tất nhiên, cơm ngon thì phải từ từ nhấm nháp, đặc biệt là sau khi nàng nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Vương tứ nương thì lại càng phải từ từ. Thôi Đào ăn càng chậm, mùi thơm của cháo trong lao lại càng kéo dài.
Trước đó Vương tứ nương có người nhà đưa cơm tối, bánh bao chay với một đĩa rau xanh xào, trong rau xanh có ít thịt băm, so với đa số phạm nhân trong lao đã là rất tốt rồi, nhưng vẫn thua xa cháo lòng ở lầu Túy Tiên.
Vốn dĩ Vương tứ nương đang tự hào vì được ăn ngon, giờ ngửi thấy mùi cháo thơm ngon bên chỗ Thôi Đào, ả cảm thấy bánh bao trong tay mình như làm từ phân trâu vậy, cải xanh giống như cỏ, cộng thêm cái mông đau, ả ta mất cả hứng ăn, tức đến mức ném luôn cái bánh bao xuống đất.
Một người phụ nữ trung niên bị giam ở sát vách thấy thế vội đưa tay ra, nhặt cái bánh bao mà Vương tứ nương vứt đi rồi há miệng gặm lấy. Nhìn lại đồ ăn của người phụ nữ này là một bát đồ màu xanh đen, là cơm của nhà lao cấp cho.
Nếu không có bát cháo lòng này, chắc hẳn cơm tối của Thôi Đào hôm nay cũng là một bát như thế.
Nói khó nghe thì là phân chó còn đẹp hơn chén cơm đó đấy. Đây mà gọi là cấp cơm ư, rõ ràng là mưu sát đấy!
Bà đỡ Trương thấy Thôi Đào ăn sạch sành sanh một bát cháo thì cũng hơi yên tâm.
“Cơ thể cô yếu quá, sáng sớm mai ta sẽ nấu thêm cho cô một bát cháo thịt dê.”
Không phải bà đỡ Trương đau lòng vì Thôi Đào, chẳng qua vì Thôi quan Hàn còn phải nhờ nàng khai báo trên công đường nữa, giờ bà ta phụ trách trông coi Thôi Đào, chuyện này không thể tùy tiện được. Còn về tiền cháo, cứ quay đầu hồi báo lại công quỹ là được, phủ nha sẽ tự trả lại cho bà ta.
Thôi Đào lễ phép nói cảm ơn, trong lòng vô cùng rõ ràng bà ta chăm sóc mình như thế cũng là vì để ngày mai nàng ngoan ngoãn khai báo trên công đường, đừng tới mức té xỉu nữa. Nhưng nàng có thể khai ra cái gì đây? Nàng có biết cái gì đâu.
Đêm đã khuya, Thôi Đào vẫn ngồi thiền trong lao ngục để điều hòa cơ thể.
Sức khỏe là tiền đề của cách mạng, điều này áp dụng cho tất cả các hoạt động xã hội, không có sức khỏe tốt thì muốn làm gì cũng đều là nói suông cả, bao gồm cả chuyện quan trọng nhất là ăn đồ ngon đấy.
Vương tứ nương ngủ một giấc, dường như đang muốn xoay người, nhưng vừa nhúc nhích thì người đã đau đến tỉnh lại.
Vương tứ nương vừa tỉnh dậy đã thấy Thôi Đào vẫn ngồi như thế, không sao kìm được lửa giận trước đó nữa bèn chửi đổng lên.
“Con khốn này, còn dám hãm hại tao à! Chờ bà mày lành thương rồi để xem bà có lột da mày, giết chết mày không!”
Vương tứ nương mắng xong, thấy Thôi Đào vẫn không để ý đến mình bèn cười khẩy một tiếng.
“Ngươi nghĩ là mình khai ra hung thủ, không phải phạm nhân giết người, có thể ra khỏi lao nên không cần sợ ta đúng không? A, ngươi có biết thân phận thật sự của bà đây là ai không hả?
Hôm nay bà không ngại mà kể cho ngươi nghe đâu, dù ngươi ra khỏi đây thì bà mày vẫn có thể bảo các anh em trại tử đến dạy dỗ ngươi thôi. Chúng thích nhất là những tiểu nương tử da thịt mềm mại như ngươi, lại không biết thương hương tiếc ngọc, chưa tới 3 ngày chắc chắn chúng sẽ làm nát ngươi ha ha…”
Thôi Đào đã dành ra 2 canh giờ để hít thở, dẫn linh khí vào để nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng, cơ thể hư không này cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn một chút.
Nàng từ từ thở ra một hơi, kết thúc ngồi thiền, nghe được những lời vũ nhục của Vương tứ nương bên cạnh.
Xem ra đánh hơi nhẹ rồi.
“Cô… Sao cô có thể… Rốt cuộc tôi đã chọc gì tới cô chứ… Đừng đánh tôi mà… Cầu xin cô đấy!” Giọng nói Thôi Đào run run mang theo tiếng khóc nức nở, vừa hạ giọng xin tha vừa đi về phía Vương tứ nương.
Trong nhà lao u ám, lối đi nhỏ chỉ có một ngọn đèn dầu khá xa, những gian nhà lao xung quanh đều không thể nhìn rõ được tình hình giữa hai người.
Vương tứ nương vì bị đánh gậy nên chỉ có thể nằm sấp trên ván, lúc này không ngẩng đầu lên nhìn nên không phát hiện ra hành động kỳ lạ của Thôi Đào.
Ả nghe Thôi Đào cầu xin tha thứ thì rất đắc ý, cố tình giơ chân lên ra hiệu cho Thôi Đào.
“Quỳ xuống nhận tội với ta, lăn qua đây liếm chân đi! Liếm cho sạch, sau đó bà mày sẽ cân nhắc xem có nên tha thứ cho ngươi không!”
“Hu hu…” Thôi Đào nghẹn ngào, làm như vì bị Vương tứ nương vũ nhục nên mới bật khóc.
Một khắc sau, Thôi Đào thuận lợi đứng trên đất, nhấc chân giẫm vào chỗ mông bị thương nặng nhất của Vương tứ nương.
“Á —”
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết hoàn toàn vang vọng trong khắp nhà lao.
“Mày —” Vương tứ nương không ngờ Thôi Đào lại dám đạp mình, ả đau đến mức muốn mắng nàng nhưng lại bị đối phương giẫm thêm một cái nữa.
“A —” Ả đau đến mức hét lên.
“A — “
“A — “
“A a a…”
Tiếng kêu thảm thiết của Vương tứ nương đi theo tiết tấu nhịp chân của Thôi Đào, cứ liên tiếp vang lên.
Ả đau đến phát khóc.
Phạm nhân trong lao đều bị đánh thức, bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
Ngục tốt Lý Tài đang trực vội vàng chạy tới hỏi xem có chuyện gì.
“Nó đạp tôi!”
Vương tứ nương đau đến cả người run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng, không chờ được mà lập tức báo cáo với Lý Tài.
Nhưng lúc Vương tứ nương quay đầu lại nhìn Thôi Đào thì phát hiện lúc này Thôi Đào đang yếu đuối ngã xuống dưới chân mình, nàng quỳ xuống đất khóc nức nở, dường như người vừa bị đạp là bản thân nàng vậy.
“Vương tứ nương, ngươi lại bắt nạt cô ấy à! Cai ngục Tôn vừa cảnh cáo ngươi xong, 10 trượng là quá nhẹ rồi đúng không hả!” Lý Tài tức giận mắng.
“Không phải, tôi không có đạp nó, là nó đạp tôi mà, nó đang giả vờ đấy!” Vương tứ nương không ngốc, nhanh chóng nói hết thảy ra để giải thích với Lý Tài, “Người nhìn xem tôi đã đau thế này rồi, đau đến nước mắt giàn giụa đây này! Nếu không sao tôi tự dưng lại khóc thành ra thế này cơ chứ?”
Lý Tài nghi ngờ nhìn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào vẫn nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống, cung kính nói với Vương tứ nương: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không dám, tôi thật sự không dám mà! Lần sau nhất định tôi sẽ cẩn thận chùi chân cho cô, nhưng liếm thì… Tôi thật sự không làm được đâu.”
Lý Tài bèn hỏi những nữ phạm nhân ở phòng bên xem có nhìn thấy tình hình lúc đó không. Đám nữ phạm nhân đều bảo trong lao tối quá nên không thấy rõ, nhưng họ cũng nghe thấy Vương tứ nương đang nhục mạ Thôi Đào, Thôi Đào thì lại một mực cầu xin tha thứ.
Lần này Lý Tài đã hiểu rõ, nhất định là Vương tứ nương này làm nhục Thôi thị, thấy Thôi thị không chịu hầu hạ ả nên nổi giận đạp nàng, nhưng quên mất bản thân ả vừa bị đánh, động đến vết thương nên mới đau đến rớt nước mắt. Vương tứ nương này lại nghĩ nước mắt giàn giụa sẽ có thể vu hãm Thôi thị bắt nạt mình, đúng là xấu xa mà!
“Vương tứ nương, ngươi lại dám lừa bọn ta, xem bọn ta là kẻ ngốc đúng không? Ngươi chờ đó, sáng mai ta sẽ nói cai ngục Tôn cho ngươi hưởng thêm 20 hèo!” Lý Tài tức giận trỏ vào mũi Vương tứ nương mà mắng.
Vương tứ nương tức đến nổ phổi, nhưng giờ muôn miệng một lời đều bảo ả bắt nạt người khác, ả còn làm gì được nữa đây? Càng giải thích sẽ càng khiến Lý Tài tức giận. Ả chỉ có thể nén giận lần nữa, im lặng nhìn theo.
Sau khi Lý Tài đi khỏi, trong lao yên tĩnh lại, mọi người đều ngủ say.
Vương tứ nương ấm ức một lúc cũng mơ màng ngủ thiếp đi. Đột nhiên, có người chọc vào vai ả một cái.
Vương tứ nương mở mắt ra liền thấy gương mặt Thôi Đào phóng to trước mặt, ả giật mình, đang định mắng thì chợt nhớ ra hai lần trước mình đã bị Thôi Đào tính kế, không dám lên tiếng nói gì nữa.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì hả?” Vương tứ nương nhìn chằm chằm Thôi Đào một cách đề phòng.
“Ta xin lỗi cô trước, rất xin lỗi!”
——————–
Cơm nước trong tù của phạm nhân triều Tống đều do người nhà cung cấp. Trong trường hợp không ai đưa cơm nước thì quan phủ mới cung cấp (cũng có quan phủ mặc kệ cho chết đói).
Nguồn:
“Tống Hình Thống”: “Các tù nhân từ xa đến được quan phủ cung cấp quần áo và thức ăn.”
“Tống Hội Yếu Tập Cảo”: “Tù nhân nghèo khó, không có người nhà đưa cơm nước sẽ theo nếp quan cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.