Thôi Đào run tay một cái, túi tiền rơi xuống đất.
Lúc mọi người đều đang nín thở ngạc nhiên, tiếng túi tiền rơi xuống này lại đặc biệt vang to.
Hàn Kỳ, Vương Chiêu và những người khác đều ngoái lại nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào nhặt túi tiền trên mặt đất lên, “Nhìn đi, tôi đã bảo là hôm nay không nên ra ngoài, có họa sát thân rồi mà.”
“Hóa ra họa sát thân này chỉ ứng nghiệm trên người khác thôi à?” Vương Chiêu hiếu kỳ hỏi.
Thôi Đào đảo mắt, “Không quan trọng là ai hết, dù sao vẫn có, tóm lại tôi vẫn nói chuẩn mà.”
Vương Chiêu thấy hình như có gì đó sai sai, nhưng vẫn nể mặt mà gật đầu phụ họa với Thôi Đào.
Hàn Kỳ hỏi Lý Tài: “Nguyên nhân tử vong là gì?”
“Bẩm, treo cổ trên xà nhà ạ, hình như là tự tử, ngỗ tác Lưu đã đến hiện trường rồi.”
“Vậy chúng ta cũng đi sao?” Thôi Đào vội hỏi Hàn Kỳ.
“Thi thể nam giới thì không cần ngươi nghiệm.”
“Vậy thì tốt quá.” Thôi Đào quay người lại gọi Hà An tới, gọi mấy cái bánh bao thủy tinh* và bánh lá sen gói lại, định bụng mang về để làm bữa sáng ngày mai.
(*) Bánh bao có lớp vỏ ngoài trong suốt, có thể thấy được nhân ở bên trong, nhân bên trong thì có nước súp nóng hổi, cắn vào nước sẽ chảy ra.
Ánh mắt Hàn Kỳ bắn tới, Thôi Đào tủi thân giấu cái túi giấy ra sau lưng, kiên quyết bảo vệ đồ ăn của mình.
“Thôi quan Hàn cứ đi nhanh đi, có Lý Tài đưa tôi về mà.”
Thôi Đào biết rõ Hàn Kỳ căn bản không hề lo chuyện nàng bỏ chạy. Bên ngoài còn có đám người của Địa Tang Các đang theo dõi nàng, không rõ mục đích là gì; bên trong thì có Thôi Mậu, Lữ Công Bật nhìn chằm chằm nàng, hận không thể bắt nàng chết sớm để đỡ mất mặt.
Thực tế phũ phàng như thế đấy, giờ nơi duy nhất khiến Thôi Đào có cảm giác an toàn lại là đại lao của phủ Khai Phong.
Vụ án khẩn cấp nên cuối cùng Hàn Kỳ không nói gì, chỉ dẫn theo Vương Chiêu đi đến nhà Tiền Đồng Thuận.
Thôi Đào thì vừa đi vừa cười nói với Lý Tài.
Lúc hai người đi được nửa đường, Thôi Đào đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ phía sau lưng, chẳng lẽ hôm nay phái thêm người à?
Hàn Kỳ luôn phái người đi theo giám sát nàng. Từ lần ở chợ đêm Kiều Châu lần trước, mỗi lần nàng ra khỏi phủ Khai Phong đều kiêm luôn vị trí “mồi nhử”, chờ đợi con cá cắn câu, lần này cũng không ngoại lệ.
Bịch!
Một nha dịch mặc thường phục bị ai đó đá một cú, ngã ra từ phía hẻm tối, hắn nằm trên đất bất động, không biết sống chết thế nào.
Sau đó là tiếng đánh nhau trong hẻm, sau đó nữa, 2 tên, 3 tên, 4 tên… Tất cả đều bị đá ra ngoài hết cả.
Xem ra đối phương là cao thủ rồi!
Thôi Đào vội ôm túi giấy và túi tiền vào ngực, mở túi giấy trên cùng ra, lấy một cái bánh bao thủy tinh rồi cắn một miếng nhỏ.
Lý Tài đã sớm luống cuống, thấy trận chiến trước mặt hắn cũng hiểu đối phương hung hăng tới cỡ nào, một ngục tốt nho nhỏ như hắn chắc chắn không đánh lại nổi. Hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng trách nhiệm của hắn là bảo vệ Thôi Đào nên đành phải giục Thôi Đào mau chạy đi với mình.
“Chạy tới đó à?” Thôi Đào bỏ lại cái bánh bao thủy tinh đang cắn dở vào túi rồi lại cầm một cái mới cắn tiếp.
Lý Tài ra hiệu ở phía trước, nhưng chợt phát hiện ra bên kia đường cũng là một kẻ mặc đồ đen, trong tay cầm một cây đao lớn sáng loáng, đang hung hăng nện bước chân chạy về phía họ. Hắn quay đầu lại nhìn, 2 tên mặc đồ đen vừa đánh nhau trong hẻm cũng đã chạy ra, càng lúc càng gần họ hơn, chặn luôn đường chạy của hai người.
“Làm… Làm sao bây giờ?” Lý Tài biết rằng thân là một ngục tốt mà đi hỏi câu này với một tù nhân thì hơi mất mặt. Nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ xem, học trò hỏi thầy thì có vẻ hợp lý hơn nhiều.
Thôi Đào lại cắn vội 2 cái bánh bao nữa, vội vàng nói với 2 tên mặc đồ đen kia: “Hai vị huynh đài tha mạng! Tôi chỉ là một tù nhân tép riu thôi! Anh ta là ngục tốt đấy, là người của quan phủ, các người bắt anh ta đi!”
2 tên đồ đen nghe xong, lập tức cầm đao đi về phía Lý Tài.
Lý Tài kinh ngạc nhìn Thôi Đào, hoàn toàn không ngờ rằng trong thời điểm mấu chốt thế này, hắn lại bị “sư phụ” bán đứng. Nhưng nghĩ cũng đúng, nàng là tù nhân, bọn cướp ngục này rõ ràng đến là vì nàng, sao bản thân lại ngốc đến mức đứng chung một chỗ với nàng cơ chứ.
Lý Tài vừa tức vừa hận nhìn về phía Thôi Đào, lúc đang nghĩ mạng mình hôm nay đã tận thì chợt mấy tiếng “bốp” vang lên, sau đó là tiếng hét của Thôi Đào.
“Ngẩn người ra làm gì, chạy mau!”
Lúc này Lý Tài mới phản ứng lại, mấy tiếng “bốp” lúc nãy chính là âm thanh phát ra khi Thôi Đào ném bánh bao thủy tinh vào mặt 2 tên đồ đen. Nói chính xác hơn là vẩy nước súp trong nhân bánh bao vào mắt của những kẻ đó. 2 tên đồ đen như thể bị ám khí phóng mù mắt, đau đớn vứt đao đi, chỉ lo lấy hai tay bịt mắt lại.
Tên đồ đen còn lại bên kia đường thì cách họ xa hơn một chút, giờ mới phản ứng lại đuổi theo thì cũng đã muộn rồi.
Lý Tài theo Thôi Đào chạy nhanh như chớp về phía cuối đường, nhưng trùng hợp thế nào mà giao nhau ở đấy lại là một khu chợ đêm náo nhiệt khác.
Lý Tài đang định kêu cứu, hô có thích khách thì đã nghe tiếng hét giòn giã của Thôi Đào: “Trời ơi, có người ném tiền kìa!”
Sau đó hắn thấy trên trời toàn là tiền rơi xuống, phát ra tiếng leng keng dưới đất, người dân trên phố bắt đầu điên cuồng, nhao nhao xông tới nhặt tiền.
Thôi Đào vừa chạy vừa hô to lại vừa vung tiền, rất nhanh đã có một bức tường người ngăn giữa nàng, Lý Tài và tên phía sau. Tên đồ đen định vượt qua đám người để đuổi theo họ nhưng chẳng thể làm sao được.
Lý Tài không thể không bội phục chiêu này của Thôi Đào, nếu hô có thích khách như hắn nghĩ, e là những người dân đi đường này chỉ tránh xa chứ căn bản không ngăn được kẻ đó.
Cả hai chạy một mạch tới chốt quân tuần tra để xin giúp đỡ, lúc này mới tính là được nghỉ.
Quân tuần tra phái 40 người hộ tống Thôi Đào và Lý Tài về lại hiện trường, 3 tên mặc đồ đen đã sớm đi mất, mấy gã nha dịch vẫn còn ngất trên đất, trên mặt đất vung vãi mấy cái bánh bao của Thôi Đào ném đi lúc nãy. Ngoài ra trên đất còn tìm thấy một cái phi tiêu sao băng có khắc hình con dơi, hẳn là lúc tên mặc đồ đen bị nước súp bánh bao vẩy vào mắt đã làm rơi ra.
“Lại là người của Địa Tang Các,” Lý Tài cố tình nói với Thôi Đào, “Xem ra chúng thật sự muốn cứu cô ra ngoài rồi.”
Thực ra Lý Tài rất tò mò tại sao Thôi Đào lại chọn ở lại phủ Khai Phong, rõ ràng lúc nãy nàng có cơ hội để chạy đi mà.
“Tôi nghĩ chúng đến tìm tôi tính sổ thì có, chứ cứu cái gì.”
Nếu thật sự định cứu thì trước đó lúc nàng bị phán tử hình sao không thấy ra tay đi? Dù nàng cũng được một ngày hai bữa cơm nước, nhưng căn bản lúc đó có ai quan tâm đến nàng đâu. Sở dĩ giờ làm ra cảnh tượng này, e là vì chúng thấy được chân dung của nàng bị bố cáo, nhận thấy có thể lợi dụng được gì đó nên mới cắn nàng mãi không tha.
Thực ra những chiêu công kích vật lý này chẳng là gì, công kích tinh thần mới là đáng sợ. Tại sao nàng tự nguyện lựa chọn cái chết chứ không dám nói rõ rằng mình bị oan chứ?
Rốt cuộc là nàng bị thiểu năng hay là vì còn ẩn tình gì phía sau, chỉ có thể chờ xem mà thôi.
Sau khi Hàn Kỳ trở về từ nhà Tiền Đồng Thuận đã ra lệnh cho ngỗ tác Lưu kiểm tra lại thi thể của ông ta lần nữa để đối chiếu, loại trừ khả năng bị giết và xác nhận ông ta đã tự tử.
Sau đó, Hàn Kỳ mới hỏi tới tình hình chuyện lúc nãy của Thôi Đào và Lý Tài.
“Xem ra đám người Địa Tang Các này không dễ đối phó rồi.” Vương Chiêu nghe nói đối phương có rất nhiều cao thủ, mà địch ngoài sáng ta trong tối, muốn bắt được bọn chúng e là rất khó khăn.
“Cũng chưa chắc, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào lập tức gật đầu phụ họa, vừa ca ngợi Hàn Kỳ anh minh vừa túm lấy cái túi tiền trống rỗng của mình, lắc lắc trước mặt Hàn Kỳ, “Có thể báo lại cho tôi một chút không ạ?”
Hàn Kỳ lẳng lặng nhìn Thôi Đào một chút rồi quay người đi mất.
Vương Chiêu lại không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Thôi Đào không hiểu: “Ý của ngài ấy là sao vậy?”
“Thôi quan Hàn không phản đối, chính là cho báo lại đấy. Yên tâm đi, không thiếu của cô đâu, may mà lúc đó Thôi nương tử đủ tỉnh táo.” Vương Chiêu cười an ủi Thôi Đào, dặn nàng nghỉ ngơi sớm một chút rồi cũng đi ngay.
Thôi Đào hơi tức giận, nàng vẫn chưa nói gì mà đều đi hết cả rồi. Tiền này thì cho báo lại, vậy còn bánh bao thủy tinh kia thì sao mà tính đây.
Nhưng sang ngày hôm sau, Thôi Đào vẫn được ăn bánh bao thủy tinh của lầu Bát Tiên.
Để cảm ơn Thôi Đào hôm qua đã cứu mình, Lý Tài cố tình chạy tới lầu Bát Tiên để mua một lồng nóng hổi về.
Lúc bánh bao được đưa tới trước mặt Thôi Đào, khí nóng vẫn còn bốc nghi ngút.
Da bánh bao trắng mỏng, gần như là trong suốt, mơ hồ có thể thấy được thịt tôm hồng nhạt bên trong, cắn một miếng sẽ có nước canh bí tươi mát chảy ra. Tôm tươi và non, có cảm giác hơi giòn. Chỉ có những con tôm được nhảy nhót tưng bừng cho đến khi bị hấp ở nhiệt độ cao mới có cảm giác thơm ngon thế này.
Quả nhiên bánh bao mới hấp ăn ngon hơn nhiều, một miếng nửa cái, hai miếng hết một cái, dùng chung với tào phớ kho với nấm tươi nữa, một bữa sáng hoàn hảo!
Nhân lúc rảnh rỗi, Thôi Đào ngồi dưới gốc cây trong sân may găng tay và tạp dề. Nàng không ngại làm nhiều, dù sao sau này nghiệm thi hay nấu cơm đều cần dùng tới mà.
Lúc này, Hàn Kỳ, Vương Chiêu và những người khác đang bàn bạc làm thế nào để dùng Bình Nhi dẫn đường đến Thiên Cơ Các.
Mặc dù hiện tại Bình Nhi đã bằng lòng hợp tác, nhưng để cô ta một mình trong trận chiến này thì chắc chắn mọi người không yên lòng. Một là lo lắng cho an toàn của cô ta, hai là cũng lo nửa đường cô ta giở trò lừa bịp rồi chạy mất.
Nhưng nếu nha dịch trong phủ nha cải trang đi với cô ta thì lại càng nguy hiểm hơn, rất dễ bại lộ. Vì trước đó Vương Chiêu đã từng thăm dò qua Thiên Cơ Các nên bọn chúng rất đề phòng. Dù giờ họ có cho Bình Nhi một lý do hợp lý để rời khỏi đại lao phủ Khai Phong đi nữa, chưa chắc Thiên Cơ Các sẽ hoàn toàn tin tưởng cô ta.
Trong lúc nhất thời mọi người đều không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đành tạm thời gác chuyện này lại.
Trưa hôm sau, bên Lữ Công Nhụ truyền lời đến rằng hắn đã lấy danh nghĩa của mẫu thân để mời Thôi cửu nương đến, có thể sắp xếp cho Thôi Đào và cô ta gặp nhau ở lầu Bát Tiên.
1 canh giờ sau, Thôi Đào đã xuất hiện trong Nhã gian số 3 của lầu Bát Tiên để chờ Thôi cửu nương.
Thôi Đào là con gái thứ năm của Thôi Mậu, lại là đích nữ duy nhất, nhỏ nhất trong tam phòng nhưng đứng hàng thứ bảy trong đại gia tộc. Thôi cửu nương chỉ nhỏ hơn Thôi Đào nửa tuổi, là đích nữ tứ phòng.
Theo như Lữ Công Nhụ nói thì quan hệ giữa Thôi Đào và Thôi cửu nương trước đây rất tốt.
Thôi Đào nhìn Thôi cửu nương vừa mới vào cửa, cô ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt mới tinh, vóc người thon thả, từ đầu đến chân đều rất tươm tất. Mặt trái xoan, mắt phượng, một khắc khi vừa nhìn thấy Thôi Đào, đôi mắt của Thôi cửu nương đã đỏ hoe, ầng ậc nước.
“Chị bảy? Thật sự là chị đấy ư?”
Thôi Chi khó tin lao tới trước mặt Thôi Đào, nắm lấy cánh tay nàng, kích động dò xét, vừa nói nàng gầy đi rồi vừa giàn giụa nước mắt.
“Em cứ ngỡ là em sẽ không còn được gặp lại chị nữa! Sao chị lại làm thế! Trước kia em đã bảo là không được rồi, sao chị cứ muốn đi vậy! Hu hu…”
Thôi Chi vừa nói vừa ôm chặt lấy Thôi Đào, bật khóc dữ dội, thậm chí còn nắm tay lại đấm vào vai nàng, mắng nàng khốn nạn, mắng nàng quá ngu ngốc.
Cô ta biết rõ nàng bị mất trí nhớ, song lại dám thừa nhận năm đó mình cũng có phần giúp nàng bỏ nhà trốn đi.
Thôi Đào đang nếm trà yên lặng không nói gì.