Làm quan trong phủ Khai Phong mà lại họ Hàn, chỉ có một mình Hàn Kỳ mà thôi.
Nghe xong, mọi người đều tự nhiên nhìn về phía Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ đang ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng, vạt áo màu son rủ xuống, làn da trắng nõn, dáng người cao ngất như Ngọc Sơn lồng lộng, cả người lẫn cảnh đều đẹp như tranh vẽ.
Trong nháy mắt mọi người đều quên mất mục đích ban đầu, chuyển sang ngắm vẻ đẹp của Hàn Kỳ.
Đặc biệt là Miêu thị, thị mới phát hiện ra có một vị quan tuấn mỹ như thế trong sân, ánh mắt hận không để dán chặt vào người Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ cảm nhận được ánh mắt xung quanh mình, làn mi khẽ run lên, lập tức đưa mắt về phía đám người kia.
Miêu thị không nhịn được mà phấn khích bắt lấy vạt áo sau của Chu Đại Tráng. Trời ơi, nhìn thôi mà ngài ấy cũng đẹp nữa!
Chu Đại Tráng bị đau nên tỉnh táo lại, tức giận túm lấy Miêu thị, giục thị về nhà làm bữa sáng.
“Có chuyện gì?” Hàn Kỳ hỏi.
“Có người nói trước khi chết Dương thị đã khóc lóc kể lể, bảo muốn cáo trạng Thôi quan Hàn đấy.” Thôi Đào giải thích.
Hàn Kỳ không có bất kỳ phản ứng gì với chuyện này, rõ ràng loại chuyện này không đáng để chàng tốn công sức để giải thích. Chàng đưa ngón tay vuốt lên chạc cây ngô đồng.
Thôi Đào cũng ngẩng đầu nhìn theo, phát hiện trên chạc cây có một miếng vải rách, lại có dấu vết dây thừng thô ma sát rất sâu.
Thôi Đào sai người chuẩn bị một bao cát vừa bằng cân nặng của Dương thị sau đó buộc lên dây thừng rồi đưa cho Vương Chiêu. Vương Chiêu kéo bao cát lên 2 3 lần, chỉ để lại 2 dấu ma sát trên chạc cây. Lại đổi sang một nha dịch khác yếu hơn Vương Chiêu, lúc hắn kéo bao cát dùng sức nhiều hơn một chút nên cuối cùng vết ma sát trên chạc cây sâu hơn tí, nhưng vẫn chưa đủ tới mức như dấu hung thủ để lại.
Điều này cho thấy hung thủ cũng không quá khỏe mạnh, kém xa một người đàn ông mạnh mẽ bình thường.
Mảnh vải gỡ xuống từ chạc cây màu trắng, là vải bố. Rất nhiều người dân đều mặc đồ vải trắng, chỉ bằng bấy nhiêu thì không thể tìm ra hung thủ được.
Ngỗ tác Lưu nói vết thương trên cổ của Tiền Đồng Thuận là tạo thành lúc còn sống, hoàn toàn khác với tình huống của Dương thị treo cổ.
Lý Viễn dẫn người cẩn thận thăm dò tất cả các nhà, vẽ bản đồ chi tiết và ghi chép lại, còn đặc biệt ghi chú rằng trong sân không có dấu vết kéo lê.
“Nạn nhân chỉ mặc áo trong, bị giết trong đêm, nếu là đàn ông đến thăm tất không thể sơ suất như thế được. Cộng thêm dấu vết trên chạc cây nữa, rõ ràng hung thủ không quá mạnh khỏe, càng chứng minh rằng hung thủ hẳn là nữ giới. Rất có thể là người mà người chết quen biết nên mới khiến thị thả lỏng đề phòng như thế.” Vương Chiêu nói.
Lý Viễn đồng ý: “Rất có thể hai người quen biết nhau, hung thủ lấy cớ có việc tìm đến Dương thị, bởi thế Dương thị cũng không đề phòng. Dưới gốc cây ngô đồng, hung thủ trực tiếp ra tay với Dương thị, nên trong sân mới không có dấu vết kéo lê.”
Hàn Kỳ im lặng nghe rồi lại nhìn về phía Thôi Đào. Từ nãy đến giờ, Thôi Đào vẫn luôn ngẩng mặt lên nhìn căn nhà từ trái sang phải, dường như đã phát hiện ra được bí mật gì đó ghê gớm lắm.
Suy đoán vừa rồi của Vương Chiêu với Lý Tài đều quá mức bình thường, Hàn Kỳ không thấy có gì mới mẻ, trái lại chàng trông chờ vào Thôi Đào có phát hiện gì mới hơn.
“Ngôi nhà này hơi thú vị đấy.” Thôi Đào nói.
“Hả?”
“Trước rộng sau hẹp, như hình quạt vậy, chính là thế đại hung, mất cân bằng âm dương, bất lợi cho việc tụ tài, sinh con trai.” Thôi Đào thở dài nói, “Chẳng trách đại phu Tiền lại mất việc, vợ chồng họ cũng không có con.”
Hàn Kỳ: “…”
Vốn cứ nghĩ Thôi Đào sẽ nói ra ý tưởng gì mới về vụ án, ai ngờ nàng ta lại nói đến chuyện phong thủy.
“Đúng là kỳ lạ thật, sao không xây nhà vuông vức đi nhỉ?” Thôi Đào buồn bực nói.
Hàn Kỳ không có hứng thú nghe tiếp nên xoay người rời đi.
Thôi Đào đuổi theo Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn đừng không tin nhé, lần trước tôi nói có họa sát thân cũng rất chuẩn đấy thôi! Tiền Đồng Thuận chết, còn tôi thì bị tập kích. Phương pháp xem bói phong thủy này, thoạt nhìn có vẻ không hợp lý, nhưng thực ra là dựa trên thay đổi của số, khí, tượng đấy. Cũng giống như nguyên lý trăng tròn và thủy triều*, nếu có thể hiểu thấu được thiên cơ trong đó sẽ trở thành bất khả chiến bại rồi.”
(*) Hàng ngày, có 2 lần thủy triều lên và 2 lần thủy triều xuống. Mỗi ngày thủy triều lại xuất hiện muộn hơn khoảng 1 giờ so với ngày hôm trước. Bởi mỗi ngày, Mặt trăng phải thực hiện một phần vòng quay luân chuyển xung quanh Trái đất nên Mặt trăng bị chênh 1 giờ mới trở lại đúng cùng một điểm cũ.
“Vậy ý ngươi là, vì phong thủy ngôi nhà này quá hung nên hai vợ chồng họ mới mất mạng à?” Hàn Kỳ hỏi lại.
“Cũng không loại trừ khả năng này được.” Thôi Đào cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ: “Có thể tin vào phong thủy, nhưng không tin cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Hung thủ chắc chắn là con người, không phải phong thủy.”
“Tôi cũng đâu có nói là không phải con người đâu, rất có thể là người bị ảnh hưởng bởi phong thủy mà.” Thôi Đào kiên trì bảo vệ lý luận của mình.
Lại là một lý thuyết vô nghĩa, Hàn Kỳ liền đuổi Thôi Đào về phủ Khai Phong theo xe chở xác để nhanh chóng tiến hành nghiệm thi lần thứ hai.
Lúc này đã tỉnh táo chứ không như buổi sáng mở mắt không nổi nữa, Thôi Đào vừa cưỡi ngựa vừa nhìn những người trong hẻm, càng nhìn càng nhíu mày. Nàng dứt khoát quay đầu ngựa đi trở lại.
Hàn Kỳ đang đứng trước nhà bàn giao phương hướng điều tra tiếp theo cho Vương Chiêu. Hai người thấy Thôi Đào quay lại đều cảm thấy kỳ lạ. Vương Chiêu vội hỏi Thôi Đào cớ sao lại làm thế, nhưng Thôi Đào làm như không nhìn thấy hắn, chỉ hướng mắt nhìn về phía trước, trực tiếp đi qua họ.
Nha dịch đang phụ trách trông coi Thôi Đào thấy thế cũng tiến lên, định rút đao ra vì cho là Thôi Đào muốn vượt ngục.
Hàn Kỳ giơ tay ra hiệu một chút, hai tên nha dịch mới thu đao về.
Thôi Đào cưỡi ngựa đi thẳng tới cuối hẻm Hạnh Hoa rồi mới quay đầu đi về.
“Đây mà là hẻm Hạnh Hoa cái gì, rõ ràng là hẻm quỷ thì có, nhà trong hẻm toàn là thế hung.” Thôi Đào chỉ tay vào một căn nhà cách đó không xa.
Lúc này Hàn Kỳ và Vương Chiêu đều đã lên ngựa, đi sang hướng Thôi Đào chỉ để xem qua.
“Căn nhà này vuông vức mà, đâu phải hình quạt như cô vừa nói đâu mà hung?” Vương Chiêu khó hiểu hỏi.
“Đó là “Hàn kiên ốc”, nóc nhà cao nhưng hai bên lại thấp, cả người dễ bực tức, gặp vận xui. Nhà bên cạnh thì khúc chiết hình chữ thủy (水), dương thịnh âm suy, cực khắc nữ giới. Còn nhà bên cạnh kia nữa, xây thêm hai căn nhà mới cạnh nhà chính, hình dáng như xe đẩy vậy, là “Thôi xa ốc”, dễ tan nhà nát cửa lắm. Còn có Vong tự ốc, Lộ tích phòng, Lậu tinh phòng, Đinh tự ốc… Tóm lại là nhà trong hẻm này chẳng có căn nhà nào là phong thủy bình thường cả.”*
(*) Nguồn: “Phong Thủy Tham Bí” và “Dương Trạch Thập Thư” (có chỉnh sửa lại).
Nghe Thôi Đào nói thế, mọi người đều sợ đến nổi da gà, trong lúc nhất thời tất cả đều im bặt.
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu như Vương Chiêu, không sợ trời không sợ đất, thế mà lại sợ những thứ như ma quỷ, vì những chuyện này không thể dùng vũ lực để giải quyết xong được.
Nếu trong hẻm có một căn nhà thế hung thì còn có thể nói là trùng hợp được, nhưng tất cả nhà trong hẻm đều như thế thì ngoài bị ma ám ra còn có thể giải thích thế nào được nữa?
Nghĩ đến đây, bọn người Vương Chiêu đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân nổi hết da gà.
Hàn Kỳ cũng thấy có gì đó kỳ lạ, chuyện này tuyệt đối không thể trùng hợp được.
Hàn Kỳ sai Vương Chiêu dẫn người đi tra tình hình trước khi xây của từng nhà trong hẻm Hạnh Hoa này, nếu có kẻ cố tình làm ra chuyện này thì tất có chỗ tương đồng.
Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ đắc ý, tỏ vẻ “tiểu nhân đắc ý” rất rõ ràng: Nhìn đi, tôi lại nói đúng nữa rồi! Có linh không? Có linh không hả?
Hàn Kỳ nhìn bộ dạng này của Thôi Đào thì khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười này rất nhạt, khiến người ta không thể đoán được chàng đang cười bình thường hay là cười lạnh, hay cười nhạo.
“Tối nay ngươi về đại lao ở đi.” Hàn Kỳ nói.
Nàng nghe Hàn Kỳ nói thế, vẻ mặt lập tức suy sụp. Không thể nào, sao lại công báo tư thù thế được?
“Thôi nương tử đừng hiểu lầm.” Vương Chiêu cười giải thích chuyện gián điệp với Thôi Đào, nếu muốn hợp lý thì phải để nàng với Bình Nhi cũng ra tù thì mới thuyết phục chứ.
Thôi Đào gật đầu đã hiểu, lại hỏi Hàn Kỳ: “Vậy nếu lần này tôi làm việc thành công thì có khen thưởng gì không ạ?”
Khen thưởng lần trước của nàng là mỗi ngày trên dưới 500 văn để gọi món. Lần này rõ ràng vụ án của Thiên Cơ Các quan trọng hơn nhiều, phần thưởng tất nhiên cũng phải nhiều hơn lần trước.
“Đã thưởng rồi đấy thôi.” Hàn Kỳ thản nhiên nói.
Thôi Đào gãi đầu, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu: “Phần thưởng là gì ạ? Sao tôi chưa nhận được?”
“Đồng ý cho ngươi gọi Đại nhân.” Hàn Kỳ nghiêm túc nói, như thể đó là một phần thưởng tuyệt vời vậy.
Thôi Đào ngớ người ra, chờ đến khi nàng định thần lại thì Hàn Kỳ đã cưỡi ngựa đi xa. Thôi Đào không nhịn được mà mắng chàng không biết xấu hổ. Gọi chàng một tiếng Đại nhân, rõ ràng là chàng ta được chiếm tiện nghi cơ mà, thế mà chàng ta lại biến nó thành “phần thưởng” cho nàng rồi.
Xét về đáng ghét, ai mà đáng ghét được hơn Thôi quan Hàn đây? Không, không có, chàng ta là vô địch thiên hạ rồi.
Lần thứ hai Thôi Đào tiến hành nghiệm thi Dương thị mất rất nhiều thời gian, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân tử vong của Dương thị. Trong lúc khó khăn, suýt chút nữa nàng đã cầm dao trực tiếp giải phẫu rồi.
Sau đó nàng dời thi thể đến dưới nắng, lần nữa cẩn thận kiểm tra lại những chỗ nhỏ dễ bỏ sót, cuối cùng phát hiện trong tai trái của Dương thị hình như có gì đó. Nàng lập tức dùng cây nhíp tre nhỏ nhất, từ từ rút một cây kim bạc dài 2 tấc từ trong tai của Dương thị ra.
Một thủ pháp giết người rất tinh vi! Nhất định hung thủ rất thành thạo chuyện này nên mới có thể đâm kim bạc vào nạn nhân chính xác trong lúc người vẫn còn tỉnh táo thế này được.
Thôi Đào đặt kim bạc lên một mảnh vải trắng, sau đó sửa soạn lại quần áo cho Dương thị rồi lấy chiếu rơm phủ kín lại. Nàng lập tức sai người gọi ngỗ tác Lưu, bảo rằng muốn xem thi thể của Tiền Đồng Thuận.
Ngỗ tác Lưu cứ nghĩ Thôi Đào đang bắt bẻ kết quả nghiệm thi của mình nên có chút bất mãn. Bị một nữ tù nhân bắt bẻ ngay trong công việc kiếm cơm của mình chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, thậm chí còn là nhục nhã.
Ngỗ tác Lưu tối sầm mặt, giọng điệu hung hăng hỏi Thôi Đào: “Cô là ai chứ hả? Dựa vào cái gì mà sai bảo ta? Thật sự nghĩ bản thân giúp Thôi quan Hàn phá 2 vụ án thì ghê gớm lắm, có thể làm mưa làm gió trong nhà nhà xác cơ à? Sao không nhìn lại xem bản thân mình là thân phận gì! Cũng do bà đỡ Trương thật thà nên mới bị cô đuổi đi, phải theo Phán quan Vương cũng không dám nói một tiếng. Nếu là ta chắc sẽ sớm cầm gậy đánh chết cô rồi.”
Kẻ dưới trong nha môn đều trọng sĩ diện, tục ngữ có câu “Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm*”, đi theo Thôi quan Hàn phẩm cấp cao tất nhiên là có thể diện hơn so với Phán quan Vương thấp hơn một cấp rồi. Lúc bà đỡ Trương bị điều đi, trong nha môn có không ít người có quan hệ tốt với bà ta bất bình thay, ngỗ tác Lưu cũng là một trong số đó. Vốn ông ta đã chướng mắt Thôi Đào, thậm chí còn xem thường nàng, giờ nàng lại dám chủ động chọc tới ông ta, tất nhiên không thể khống chế lửa giận được nữa.
(*) Ý nói người gác cổng trước cửa nhà Tể tướng thì địa vị cũng tương đương với quan thất phẩm trong triều, nếu muốn gặp Tể tướng thì phải thông qua người gác cửa trước, vì thế quyền lực của người này là không tầm thường.
Thôi Đào im lặng nghe ngỗ tác Lưu nói xong, vẫn giương đôi mắt đen nhìn ông ta, như thể một đứa trẻ không hiểu lời người lớn nói vậy.
“Xem một chút đi.” Thôi Đào nói.
Ngỗ tác Lưu sửng sốt, ông ta chưa từng thấy ai mặt dày như thế cả, bị người khác chế nhạo lại ngoảnh mặt làm ngơ, cảm giác bị phớt lờ khiến ông ta càng thêm giận dữ.
“Không được!”
“Vẫn nên xem một chút đi mà.” Thôi Đào vẫn giữ thái độ như thế, tiếp tục lặp lại.
“Ta nói không được là không được! Cô có nghe hiểu không hả! Thi thể của Tiền Đồng Thuận này là do ta nghiệm, cô không có quyền!” Ngỗ tác Lưu bị thái độ của Thôi Đào chọc tức bèn cáu kỉnh quát nàng.
Hình như lần này nghiệm thi hơi kéo dài, Lý Viễn nhận lệnh của Hàn Kỳ đến nhà xác xem tình hình nghiệm thi của Thôi Đào thế nào. Kết quả chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng ngỗ tác Lưu đang gào thét với Thôi Đào.
“Tôi nghĩ cứ nên xem một lần đi.” Giọng nói của Thôi Đào lần này hơi nhỏ hơn một chút, nhẹ nhàng ngoan ngoãn, cực kỳ êm tai.
Nhưng với ngỗ tác Lưu mà nói, đây không khác gì Thôi Đào đang cố tình giả ngu để khiêu khích, “Tai cô điếc rồi nên không hiểu ta đang nói gì đúng không? Cút đi, cút ra ngoài cho ta!”
Thôi Đào vẫn nhìn ngỗ tác Lưu, trong nháy mắt hốc mắt đã đỏ bừng lên, nước mắt rơi xuống lã chã.
Lý Viễn tức đến mức xông vào nhà xác, thấy cảnh Thôi Đào phải chịu uất ức như thế, hắn giận dữ trừng mắt nhìn ngỗ tác Lưu, quát ông ta không nên làm như thế.
Ngỗ tác Lưu lập tức hoảng hốt, định nói lại với Lý Viễn rằng ban nãy Thôi Đào mới là kẻ ngỗ ngược, muốn tự tiện nghiệm lại thi thể của ông ta phụ trách.
“Đi thôi, đi với ta về phục mệnh Thôi quan Hàn.” Lý Viễn nói với Thôi Đào.
Thôi Đào lặng lẽ lấy báo cáo nghiệm thi của mình đã viết, cầm kim bạc lên rồi đi theo Lý đến gặp Hàn Kỳ để nói rõ tình hình. Đồng thời nàng cũng báo lại với Hàn Kỳ rằng mình nghi ngờ trong tai của Tiền Đồng Thuận cũng có thể có kim bạc tương tự.
“Nghi ngờ?” Rõ ràng Hàn Kỳ đang hỏi tại sao Thôi Đào không trực tiếp đến nhà xác để kiểm tra lại thi thể của Tiền Đồng Thuận luôn đi.
“Thiếp không thể nghiệm thi thể của đại phu Tiền được ạ.” Thôi Đào nghiêm túc trả lời.
Lý Viễn không nhịn được nữa, lập tức đứng ra nói với Hàn Kỳ một cách đầy phẫn nộ: “Không phải thế đâu ạ, vốn cô ấy muốn nghiệm, nhưng ngỗ tác Lưu lại buông lời ác độc, không cho phép cô ấy đi nghiệm.”
Hàn Kỳ nhìn lại Thôi Đào một chút rồi sai Vương Chiêu dẫn Thôi Đào về nhà xác một chuyến, truyền lệnh của chàng cho nghiệm lại thi thể Tiền Đồng Thuận lần nữa.
Lúc Thôi Đào lấy kim bạc ra từ tai trái Tiền Đồng Thuận, ngỗ tác Lưu đứng một bên lập tức cứng đờ, khuôn mặt không còn chút máu, xấu hổ đến tận cùng.
Vương Chiêu bất mãn trừng mắt nhìn ngỗ tác Lưu rồi dẫn Thôi Đào về.
“Hai vợ chồng cùng bị đâm kim bạc vào não, nhưng sao một người bị treo cổ khi sống, còn người kia lại bị treo lên sau khi chết chứ?” Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào.
“Đâm kiểu này đôi khi sẽ không chết ngay tức khắc được, cũng có lúc sẽ chết sau 1-2 nén nhang, có thể Tiền Đồng Thuận trùng hợp rơi vào trường hợp sau chăng?”
Thôi Đào khéo léo giải thích rồi lại yên lặng lui xuống, không hề còn dáng vẻ hoạt bát thường ngày nữa.
Hàn Kỳ im lặng uống 2 ngụm trà.
Vương Chiêu và Lý Viễn đứng bên đều có chút không đành lòng, họ đều cảm thấy bất bình thay Thôi Đào, cảm thấy ngỗ tác Lưu nên bị xử lý.
“Bà đỡ Trương đi rồi, nếu ngỗ tác Lưu cũng đi thì sẽ chỉ gây phiền phức cho cô ấy trong phủ nha sau này mà thôi.” Hàn Kỳ đặt tách trà xuống, nhàn nhạt lên tiếng.
Vương Chiêu cũng nghĩ đến chuyện này, dù sao thân phận của Thôi Đào cũng thấp kém, Thôi quan Hàn cứ liên tục vì nàng mà xử lý người cũ trong phủ nha như thế ắt sẽ khiến lòng người uất ức.
“Vậy cứ bỏ qua chuyện này sao ạ?” Lý Viễn thực sự rất tức giận, như thể con gái nhà mình bị người ta bắt nạt vậy.
“Vài ngày nữa tìm ra sai sót khác là có thể cắt cử đi thôi.”
Hàn Kỳ thản nhiên nhìn hai người kia đang phẫn nộ, không nhịn được mà cười một tiếng. Đối với chàng, Thôi Đào chưa từng chịu thua thiệt bao giờ, há có thể chỉ vì ngỗ tác Lưu mà cam chịu được chứ? Hai người này bị “gài bẫy” rồi mà không biết. Nhưng Hàn Kỳ cũng không có ý định vạch trần làm gì, trong phủ nha có hai người thật tình đối đãi với Thôi Đào cũng không hẳn là chuyện xấu.
Chạng vạng tối, Thôi Đào nghênh ngang về lại đại lao, “ôn lại chuyện cũ” với Vương tứ nương và Bình Nhi.
Giờ Vương tứ nương vừa sợ vừa kính trọng Thôi Đào, vội vàng nhiệt tình ân cần hỏi thăm nàng.
Bình Nhi thì co rúm trong góc, nhìn chằm chằm Thôi Đào đề phòng như lúc trước, nhưng giờ cô ta không còn khí thế như lúc đó nữa rồi.
Vương tứ nương tặng chỗ sạch sẽ nhất cho Thôi Đào nghỉ ngơi, lại cười hỏi Thôi Đào có cần gì không, đấm lưng nắn vai gì đó, thị đều làm được hết.
“Đừng khách sáo, cô cứ nghỉ ngơi đi.”
Đến bữa tối, Vương tứ nương và Bình Nhi đều ăn cơm quan cho. Thôi Đào biết mình có thể gọi món, nhưng không ngờ đồ ăn được đưa tới lại phong phú như thế.
Chân dê hấp, thịt hươu nướng, tổ yến, hải sâm… Đây đâu phải suất ăn mà 500 văn có thể mua được chứ.
Thôi Đào hỏi ngục tốt mới biết cơm này là do người nhà của nàng đưa tới.
“Người nhà nào vậy?”
“Thôi cửu nương.”
Thôi Đào nghe xong câu trả lời này, đũa vừa cầm lên đã lập tức đặt xuống. Nàng bảo ngục tốt mang cơm đi chứ không ăn nữa.
“Nhưng người đưa cơm đã đi rồi, không trả lại được.”
“Vậy thì ném đi.”
“Hả, đừng ném chứ, nhiều món ngon thế này, Thôi nương tử không ăn thì sao không cho bọn ta ăn chứ?” Vương tứ nương thèm thuồng thay mặt đám nữ tù hỏi.
“Lời có thể nói bừa, nhưng cơm thì không thể ăn bừa được, nói không chừng sẽ chết người đấy.”
Thôi Đào lại nhờ tên ngục tốt kia đổ hết đồ ăn đi.
Ngục tốt bèn mang hộp cơm đi.
Nửa canh giờ sau, đại lao xảy ra chuyện, có 3 tên ngục tốt trúng độc mà chết.