3 tên quan chức mất mạng là chuyện lớn.
Hàn Kỳ vừa về nhà đã phải lập tức quay lại.
Là một người quan trọng liên quan tới vụ án, tất nhiên Thôi Đào cũng phải tới hiện trường.
Bên cạnh đại lao có vài gian phòng được bố trí đặc biệt cho ngục tốt nghỉ ngơi, 3 tên ngục tốt kia chết trong sương phòng phía Đông, ngã xuống đất trong tư thế khác nhau, bên cạnh có bãi nôn, ghế cũng đổ ngã hết cả, chứng tỏ trước khi chết họ đã giãy dụa rất kịch liệt. Trên bàn bày rất nhiều thức ăn, đều là những món Thôi Đào quen thuộc, chính là cơm mà trước đó “Thôi cửu nương” đã đưa cho nàng.
3 tên ngục tốt đều sùi bọt mép, triệu chứng điển hình của trúng độc. Nhưng sau khi trúng độc lại nôn mửa rất nhiều, tình trạng này không có thiết bị hiện đại hỗ trợ kiểm tra thành phần thì khó mà tìm được tên độc, không có chuyện suy đoán từ biểu hiện được.
Trong số ngục tốt chết thì có Tôn Ngũ, ngục tốt lúc trước đưa cơm cho Thôi Đào.
“Đã bảo là có thể có độc rồi mà, chẳng hiểu sao họ lại còn muốn ăn làm gì.” Thôi Đào cũng tiếc rằng 3 mạng người đã mất đi vô ích.
Ngục tốt Khổng Lâm là người hiểu rõ mọi chuyện cũng cẩn thận kể lại những chuyện đã xảy ra lúc ấy.
Lúc đó vốn Tôn Ngũ định vứt hộp cơm đi, nhưng bị Từ Hưng và Hoàng Hạo nhìn thấy, cảm thấy rất tiếc nên không nỡ. Sau khi bàn bạc, 3 người lấy mỗi món một ít ném cho chó ăn thử, nếu chó không sao thì tất nhiên là không có độc. Sau khi thử hết thảy, mọi chuyện đều bình thường nên 3 người bèn chuẩn bị ăn một bữa to.
“Lúc đó tiểu nhân cũng rất muốn vào ăn cùng, nhưng vì tới phiên tiểu nhân đi tuần tra nên tạm thời không thể rời đi được, lúc ra còn cố tình dặn họ đừng quên giữ lại cho tiểu nhân một chút. Ai mà ngờ rằng, lúc tiểu nhân quay lại thì 3 người họ đã nằm bất động trên đất rồi.”
Khổng Lâm nói xong liền rơi nước mắt, ngày thường đều là anh em, 1 khắc trước còn đang sống sờ sờ, vừa chớp mắt thì người đã chết mất rồi.
Cai ngục Tôn rất đau lòng vì mình mất đi 3 tên thuộc hạ, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, “Sao mấy món này đều đã thử độc rồi mà vẫn độc chết họ vậy?”
Thôi Đào cũng thấy kỳ lạ bèn quay lại nhìn bàn ăn kia lần nữa, có chân dê hấp, tổ yến, thịt hươu nướng, nước lèo trong, cá hồ, gà nướng, vịt quay, canh trăm vị, chim cút chiên, cua rửa tay, bánh thịt tôm viên, còn có 3 món đồ ngọt, viên khắc hình hoa mai, cá mật nấu bí và bánh kem hoa đào*.
(*) Mấy món tên lạ là mấy món thời Tống đó, thời hiện đại không có hoặc dùng tên khác nên tôi search không ra, thông cảm giùm nha =)))
Những món này đều bị động vào, vì thế không chắc được là chính xác món nào có độc cả.
“Hay là dùng kim bạc thử đi?” Cai ngục Tôn còn nhớ lúc trước ngỗ tác Lưu đã từng dùng kim bạc để thử độc món ăn.
“Kim bạc thử độc chỉ áp dụng với thạch tín, không nghiệm ra chất độc khác đâu. Biểu hiện của trúng độc thạch tín là “chảy máu thất khiếu*”, họ không có biểu hiện này.” Thôi Đào giải thích.
(*) Con người có 7 cái lỗ trên đầu: 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 tai và 1 miệng.
Cái gọi là “chảy máu thất khiếu” thực ra cũng chỉ là sung huyết hoặc chảy máu kết mạc, niêm mạc mũi và niêm mạc miệng của người chết.
Cai ngục Tôn nghe thế liền kinh ngạc nhìn Thôi Đào hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thôi quan Hàn lại xem trọng một nữ tù như thế, Thôi thị này quả thực hiểu biết rất nhiều.
“Nhiều món như thế chắc chắn một cô gái không ăn hết được, nếu là tôi hạ độc, chắc chắn sẽ chọn những món đối phương chắc chắn sẽ ăn, cũng là món tôi thích nhất, nhất định sẽ chọn ăn.” Thôi Đào phân tích.
Hàn Kỳ liền hỏi Thôi Đào thích ăn món nào nhất.
Thôi Đào lại nhìn quanh bàn ăn lần nữa, khó khăn hít một hơi, “Mỗi thứ đều rất thích, không xếp hạng được.”
Hàn Kỳ không hề bất ngờ với câu trả lời này của Thôi Đào. Nhìn ngày thường nàng háu ăn như thế cũng có thể biết nàng không thể nào từ chối đồ ăn của bất cứ ai được. Có vẻ như đập đầu không chỉ dẫn đến mất trí nhớ mà còn khiến người ta trở nên tham ăn nữa.
Hàn Kỳ sai người dắt chó tới cho nó thử độc.
Thôi Đào vội tỏ vẻ lòng dạ hẹp hòi: “Chó khiến người ta yêu thích thế mà lại vô duyên vô cớ bị độc chết, oan ức làm sao!”
“Vẫn có thể dùng một cách để loại trừ,” Thôi Đào chỉ vào chân dê hấp nói, “Các món đều đã được thử độc, như cái chân dê to này, nếu có chỗ có độc, có chỗ lại không thì không cách nào chắc chắn rằng tôi sẽ ăn chỗ có độc cả, thịt hươu, cá hồ, gà nướng cũng như thế. Nếu hạ độc vào canh thì tất cả sẽ có độc, có thể loại trừ, vì thế đáng nghi nhất chính là bánh kem anh đào này!”
Hàn Kỳ nhìn vào chén bánh kem anh đào đã bị ăn hết một nửa, có thể thấy giữa miếng bánh kem là mứt anh đào.
Món đồ ngọt này rất được con gái quý tộc ưa chuộng, mỗi thìa bánh kem được ăn kèm với mứt anh đào. Rất có thể là mứt anh đào có độc mà bánh kem thì không. 3 tên ngục tốt có lẽ chỉ lấy phần bánh kem lúc thử độc chứ không để ý đến mứt anh đào, vì thế con chó không bị trúng độc mà con người lại bị.
Hàn Kỳ bèn hỏi Khổng Lâm chuyện này.
Khổng Lâm cẩn thận nhớ lại khung cảnh lúc thử độc kia rồi vội gật đầu, “Hình như là thế ạ, họ chỉ múc một muỗng nhỏ ở viền cho chó ăn thôi.”
Nhưng rốt cuộc mứt anh đào có độc hay không vẫn phải cần xác nhận thêm bước nữa.
Vì Thôi Đào tiếc con chó nên Hàn Kỳ sai người bắt một con gà đến.
Thôi Đào nghe xong thì trợn tròn mắt, rõ ràng nàng cũng không muốn đổi thành gà.
“Vậy thì lãng phí lắm, tốn mất một con gà mà không ăn được. Rất nhiều người quanh năm suốt tháng tới cái đùi gà cũng không được ăn, lãng phí đồ ăn như thế chẳng khác gì phạm tội cả.” Thôi Đào khẽ lẩm bẩm.
Hàn Kỳ im lặng liếc nhìn Thôi Đào nhưng vẫn ra lệnh: “Bắt một con chuột tới đi.”
Thôi Đào đang định mở miệng thì ánh mắt sắc bén của Hàn Kỳ đã lập tức bắn về phía nàng.
Thôi Đào cười ha hả chắp tay với Hàn Kỳ: “Thiếp chỉ muốn nói là, Thôi quan Hàn quyết đoán anh minh!”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chuột ăn xong mứt anh đào thì chết rồi.
Lúc này, Vương Chiêu và những người phụ trách đến phủ Tể tướng để tìm Thôi cửu nương đã trở về, Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ cũng đi theo tới.
Thôi Đào không thấy Thôi Chi đi cùng họ đến cũng không mấy bất ngờ, vì nàng cũng không nghĩ chuyện này là do cô ta làm. Ai mà ngu ngốc đến mức hạ độc giết người lại dùng tên của bản thân chứ?
Lữ Công Bật nhìn thấy Thôi Đào, cánh môi đã khẽ mấp máy như thể có lời muốn nói nhưng lại không nói gì.
Trái lại Thôi Đào rất hào sảng, lập tức hỏi Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ: “Hai anh họ có biết tôi thích ăn gì nhất không?”
Lữ Công Nhụ hơi mơ hồ, vò đầu suy nghĩ một lúc, còn Lữ Công Bật đã không hề do dự mà nói ra.
“Bánh kem anh đào.”
Khoảnh khắc Lữ Công Bật trả lời đó, ánh mắt nhìn Thôi Đào tràn đầy vẻ quan tâm, nhưng hắn lập tức cau mày rồi rời mắt đi, nét mặt vẫn lạnh lùng, tỏ vẻ xa cách ngàn dặm.
“Quả nhiên là thế.” Thôi Đào đảo mắt suy nghĩ.
Người tới đưa cơm cho nàng tối nay tự xưng là nha hoàn bên cạnh Thôi Chi, tên là Đông Mai. Ả có thể nói ra chuyện của Thôi Chi nên nha soa phụ trách đăng ký thân phận lúc đó mới không hề nghi ngờ gì.
“Ta và anh hai cố tình tới đây để giải thích với mọi người, Cửu nương có lẽ không phải kẻ hạ độc Thất nương.” Lữ Công Nhụ chắc nịch, hẳn là có lý do gì đó nhưng hắn lại không biết có nên nói ra hay không, chỉ vô thức nhìn về phía Lữ Công Bật.
“Bắt đầu từ hôm qua ta đã phái người giám sát cô ta, bất cứ hành động hay lời nói nào cũng nằm trong lòng bàn tay ta cả.” Lữ Công Bật không hề kiêng kỵ gì mà nói thẳng.
Lữ Công Nhụ cũng gật đầu phụ họa, anh hai hắn vì chuyện “quái gở” mà nghi ngờ Thôi Chi, lập tức cho người giám sát cô ta. Lữ Công Nhụ hơi lo rằng sẽ bị bọn Hàn Kỳ chất vấn lý do, nói ra thì hơi ngại, nhưng không ngờ Hàn Kỳ không hề hỏi tới.
“Nhưng bên cạnh Cửu nương đúng thật là có một nha hoàn tên Đông Mai.” Lữ Công Nhụ đưa bức chân dung vừa vẽ xong cho nha dịch để họ tự xác nhận lại xem Đông Mai đưa cơm kia có phải người trên đó không.
Nha dịch phụ trách đăng ký xem bức chân dung xong thì lập tức lắc đầu bảo không phải.
Thôi Đào thấy tình hình hiện tại đã sáng tỏ rồi. Hung thủ không chỉ biết rõ nàng có đam mê ăn uống mà còn nắm chắc tình hình của Thôi Chi nữa. Như thế có thể thu hẹp phạm vi tình nghi là những người quen biết, hoặc có liên quan đến nhà họ Thôi, hoặc có liên quan đến phủ Tể tướng.
Phủ Tể tướng với nàng là quan hệ họ hàng nhưng không mấy thân thiết. Nếu Lữ Công Bật không có ý định giết nàng thì trên cơ bản đã có thể loại trừ hiềm nghi ở phủ Tể tướng, chỉ còn nhà họ Thôi.
Nếu các vị trưởng bối nhà họ Thôi nghĩ nàng khiến họ mất mặt mà muốn giết nàng nên dựng chuyện lôi Thôi Chi vào thì hơi ngu xuẩn. Giờ trùng hợp là Lữ Công Bật đã phái người giám sát Thôi Chi, đúng lúc chứng minh được cô ta chẳng làm gì cả. Nếu không giám sát, Thôi Chi cũng không dễ rửa mối hiềm nghi của mình như thế, lỡ như chuyện này truyền ra, e là danh tiếng của nhà họ Thôi lại lần nữa ô uế rồi.
Vì thế kẻ muốn độc chết nàng hẳn sẽ không phải đám thích sĩ diện nhà họ Thôi, phải là kẻ hận nàng, đồng thời cũng không quan tâm đến sự sống chết của Thôi Chi.
Thôi Đào đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Lữ Công Bật: “Anh có muốn giết tôi không?”
Lữ Công Bật hơi trợn mắt, đối diện với ánh mắt của Thôi Đào, trong phút chốc, một cảm xúc phẫn nộ đã lập tức dâng lên.
Thôi Đào lập tức thu mắt về, phản ứng này của Lữ Công Bật có nghĩa là hắn không làm gì hết.
Nàng lại hỏi tới Lữ Công Nhụ, “Có biết trước kia tôi từng xích mích với ai không?”
“Chuyện này…”
Lữ Công Nhụ lại vò đầu, người anh họ như hắn cũng chỉ gặp Thôi Đào vào ngày Tết thôi, sao có thể biết mấy chuyện thế này được?
“Chị sáu của em.” Lữ Công Bật lại trả lời trước Lữ Công Nhụ lần nữa.
Chị sáu Thôi Đào là Thôi Kiều, con gái thứ tư của Thôi Mậu, là con thứ. Vì ngoại hình rất giống với ông nên từ nhỏ đã được bà nhận nuôi, được cưng chiều hơn hẳn những đứa con thứ khác, tất nhiên vì thế mà kiêu ngạo.
Chẳng qua Lữ Công Bật chỉ cố ý nghe ngóng tình hình của Thôi Đào thôi, còn nguyên nhân cụ thể khiến hai người bất hòa thì hắn không biết rõ, e là chỉ có thể hỏi Thôi Chi. Nhưng Thôi Chi nghe nói có kẻ dùng tên mình hạ độc Thôi Đào ở phủ Khai Phong đã bị dọa ngất đi rồi, lúc Lữ Công Bật rời phủ thì vẫn chưa tỉnh dậy.
Thôi Đào lập tức sắp xếp đến phủ Tể tướng, không sợ người không tỉnh lại, nàng có rất nhiều cách để cô ta tỉnh mà.
Ai ngờ vừa châm một kim xuống, Thôi Chi vẫn nhắm mắt, Thôi Đào thất vọng châm tiếp cây kim bạc thứ hai.
Thôi Chi mở mắt ra nhìn thấy Thôi Đào thì lập tức kinh ngạc, sau đó từ từ dịu lại, khóc lóc kéo tay Thôi Đào giải thích mình không hề làm ra chuyện hạ độc.
“Em và chị bảy tốt với nhau nhất, em chấp nhận bản thân mình đi chết chứ tuyệt nhiên không hại chị bảy đâu!”
“Được rồi, đừng khóc, chị biết không phải em mà.”
Thôi Đào thông cảm an ủi Thôi Chi, thuận thế vỗ tay cô ta, Thôi Chi lại kêu đau.
“Ai da, quên mất.” Thôi Đào vội rút cây kim bạc đang châm trên tay Thôi Chi ra.
Thôi Chi đau đến mức hít một hơi lạnh, khó hiểu hỏi Thôi Đào: “Chị bảy học y thuật ư?”
“Người trong giang hồ mà, sao có thể không bị chém được, có lẽ lúc trước chị bị thương quá nhiều nên tự nhiên trở thành đại phu nửa vời ấy mà.” Thôi Đào tiện miệng nói dối, nếu Thôi Chi đã không chịu nói ngọn ngành sự thật cho nàng biết thì tất nhiên nàng cũng chơi xấu với cô ta.
Sau đó Thôi Chi lại tức giận kể lại chuyện của Thôi lục nương cho Thôi Đào nghe: “Ngày xưa đúng là chị sáu có tranh chấp với chị bảy, chị ta là kẻ nhỏ nhen, tính tình hay so đo, hay nói xấu sau lưng chị bảy. Chị bảy ghét chị ta, tất nhiên sẽ không cho chị ta mặt mũi. Lần này chị ta biết chị bảy đã trở thành phạm nhân, đang ở đại lao, ngoài mặt thì giả vờ thương xót cho chị bảy nhưng sau lưng lại thầm uống rượu chúc mừng, vẻ mặt hết sức đắc ý. Đúng là không phải người mà!”
Thôi Đào lại hỏi Thôi Chi tại sao hai người lại cãi nhau, có chuyện gì cụ thể không. Cách hỏi vội vàng không kịp đề phòng này rất dễ mất cảnh giác, thậm chí dù có bao biện thì cũng dễ lộ ra sơ hở.
Sau đó nữa, Thôi Đào nghe Thôi Chi kể chi tiết rằng hai chị em mâu thuẫn là vì tranh giành vải áo, son phấn, quạt, tóm lại đều là những chuyện vặt vãnh, không có gì quan trọng cả, thậm chí còn không ầm ĩ đến mặt người lớn nữa. Hơn nữa giờ nàng đã là một tù nhân đang ở tù, chưa rõ sống chết thế nào, thế cũng đã đủ để Thôi lục nương đắc ý rồi, cần gì phải mạo hiểm mà phái người đến giết nàng chứ?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Thôi Đào ý thức được một chuyện, chỉ e kẻ hạ độc biết rất rõ tình hình gần đây của nàng trong phủ Khai Phong, biết rõ dạo này nàng ở phủ Khai Phong “hoạn lộ hanh thông*”, dù là tử tù nhưng mãi không chết được, vì thế mới quyết định ra tay giết nàng.
(*) Con đường thăng tiến trôi chảy, thông suốt.
Những người nắm rõ tình hình này, trừ người trong phủ Khai Phong thì chính là đám thích khách đang bí mật theo dõi nàng.
Nếu chúng có người trong nội bộ phủ Khai Phong thì rất dễ giết nàng, chẳng hạn như bỏ độc vào chum nước trong phòng bếp của nàng, căn bản không cần giả danh Thôi cửu nương đến đưa cơm làm gì.
Như thế chỉ có thể dẫn đến một kết luận, rất có thể trong nhà họ Thôi có kẻ liên quan với Địa Tang Các.
Như thế đã có thể giải thích hợp lý tại sao năm đó sau khi nàng bỏ nhà ra đi lại liên quan đến Địa Tang Các rồi. Rất có thể kẻ giúp đỡ nàng dưới núi Thương Nham là Địa Tang Các. Nhưng Địa Tang Các là tổ chức sát thủ chuyên làm những chuyện đen tối và bẩn thỉu. Đây tuyệt đối không phải là sự tự do, không bị bó buộc mà một cô gái quý tộc xuất thân danh môn hướng tới được.
Chắc chắn năm đó nàng đã bị lừa rồi.
Có 2 loại lừa dối: Loại đầu tiên là nàng thực sự muốn bỏ nhà ra đi, trải qua cuộc sống tự do trong giang hồ, mà kẻ lừa nàng đã nói Địa Tang Các là một nơi tốt trên giang hồ, nàng liền ngốc nghếch tin theo. Loại thứ hai, nàng căn bản không hề định bỏ nhà ra đi, chuyện chùa Thanh Phúc, núi Thương Nham là một cái bẫy.
“Chị bảy đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ chị sáu thật sự —” Thôi Chi kinh ngạc che miệng lại, sau đó tức giận nói, “Sao chị ta có thể làm như thế được! Dù chị ta ghét chị bảy thì cũng không nên độc ác như thế, muốn lấy mạng chị bảy.”
Thôi Đào nhìn Thôi Chi đang nói nhảm, chỉ cảm thấy thật nực cười. Chắc chắn Thôi Chi đã nói dối chuyện ở núi Thương Nham năm đó, nhưng giấu giếm bao nhiêu thì nàng không đoán ra được. Chỉ có một điều chắc chắn, Thôi Chi chỉ là một con tép riu, không phải nhân vật quan trọng gì, bởi thế người ta mới thấy cô ta có cũng được, không có cũng chẳng sao, dùng danh nghĩa của Thôi Chi mà hạ độc nàng.
Thôi Đào mời Lữ Công Bật và những người khác tránh đi, nàng muốn trò chuyện riêng với Thôi Chi một chút.
Thôi Chi thấy Thôi Đào đột nhiên trở nên âm trầm, tự nhiên thấy sợ hãi vô cớ. Cô ta rụt vai lại, cẩn thận nhìn Thôi Đào: “Chị bảy có chuyện riêng gì muốn nói với em?”
Thôi Đào rút ra một cây kim bạc dài 2 tấc rồi nói với Thôi Chi: “Em có biết cây kim bạc này từ đâu mà ra không?”
“Từ… Từ đâu mà ra ạ?”
Thôi Đào liền kể lại chuyện lấy được kim bạc từ tai Dương thị cho Thôi Chi nghe, “Chiêu đâm kim bạc vào tai này quả thực là tinh vi.”
Thôi Chi càng sợ hơn, giọng nói hơi run rẩy, “Giờ chị bảy còn có thể nghiệm thi ư? Chị, chị bảy thật lợi hại, dường như chuyện gì cũng biết!”
“Thường thôi, chuyện nói dối lại kém xa Cửu nương đấy.” Thôi Đào huơ huơ cây kim bạc trước mặt Thôi Chi, “Giờ chị đã là tử tù, cùng lắm thì chết thôi, em cũng biết mà đúng chứ?”
Thôi Chi lại càng hoảng, tròn mắt muốn gọi người nhưng lúc vừa há miệng đã thấy cổ mình đau nhói, phát hiện mình không thốt ra được gì nữa.
“Cửu nương đừng hoảng hốt, nghe chị phân tích vài câu nào.”
…
Lữ Công Bật vẫn đứng ngoài sân nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, lặng im chờ đợi.
Lữ Công Nhụ thì hơi sốt ruột, vung hai tay đi qua đi lại trong sân, lúc rảnh rỗi cũng không quên dặn kẻ hầu trong sân phải giữ kín chuyện này, tuyệt đối đừng để mẹ hắn biết chuyện Thôi Đào tới phủ Tể tướng.
Hàn Kỳ và những người khác không đến với Thôi Đào, quá nhiều người cùng đến phủ Tể tướng tất sẽ ầm ĩ, dễ bị người khác chú ý tới.
“Sao không nghe có động tĩnh gì bên trong vậy?” Lữ Công Nhụ lẳng lặng ghé tai nghe lúc lâu vẫn không nghe thấy gì, “Đừng nói là Thất nương đã bị Cửu nương đánh ngất rồi nhé?”
Lữ Công Bật lạnh lùng liếc nhìn Lữ Công Nhụ một cái, chê hắn quá ồn ào.
Sau khoảng 1 nén nhang, Thôi Đào mở cửa bước ra.
Lúc này Lữ Công Nhụ mới nghe tiếng khóc yếu ớt của Thôi Chi từ trong phòng truyền ra.
“Có chuyện gì thế? Em với cô ấy đã hàn huyên gì vậy?”
“Không có gì, tỳ khí của cô ta không tốt nên tôi điều trị cho cô ta một chút thôi.” Thôi Đào thấy Lữ Công Nhụ có vẻ không tin bèn dẫn hắn và Lữ Công Bật vào nhà, hỏi Thôi Chi đang ngồi trên giường lau nước mắt, “Chị có bắt nạt em không?”
“Không có, không có, cảm ơn chị bảy đã giúp em thi châm điều hòa cơ thể ạ.” Thôi Chi vội cụp mắt xuống, nghẹn ngào giải thích.
Lữ Công Bật lập tức gọi Thôi Đào theo mình ra ngoài, hỏi Thôi Đào rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi bán anh hai họ đi, cô ta liền ngoan ngoãn khai ra hết.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kỳ: Hôm nay nghe em nói là em thích ta nhỉ.
Thôi Đào:??? Nói hồi nào??
Hàn Kỳ: Nguyên văn là “Càng đáng ghét thì càng nhiều người thích*”.
(*) Bé Đẹp: Thôi Đào nói là 狗多招人喜欢啊, kiểu một cách chơi chữ á, có thể hiểu 2 nghĩa: “Chó khiến nhiều người yêu thích” hoặc “Đáng ghét khiến nhiều người yêu thích” =)))
—
Tôi thấy có bình luận bảo thiết kế vụ đưa cơm độc tới nhà tù không hợp lý, e là phía quan phủ không có giám sát chuyện này? Tôi phải nói rằng tình tiết này thật sự không có gì bất hợp lý cả, rất hợp lý đấy!!!
Trong hồi 2 của “Thủy Hử Truyện”, “Sử Đại Lang nửa đêm đốt trại Lỗ Đề Hạt giữa chợ giết người”, sau khi Lỗ Trí Thâm dùng 3 quyền đánh chết Trấn quan Tây Trịnh Đồ đã từng có diễn biến tâm lý thế này: “Ta chỉ định đánh cho đau đớn, ai ngờ mới có ba cái đấm, mà nó đã chết hay sao? Nếu thế thì ta bị quan Tư giam chấp, thì lấy ai đưa cơm nước cho ta? Âu là bất nhược ta liệu trước là xong.”*
(*) Bé Đẹp: Ở đây mình lấy theo tên và cách chia hồi theo bản dịch tiếng Việt, bản dịch của Á Nam Trần Tuấn Khải.
Ở đây đang nói Lỗ Trí Thâm lo bản thân mình nếu vào nhà tù sẽ không ai đưa cơm cho hắn, hắn sẽ chết đói.
Theo lý thuyết thì vẫn có “cơm quan cho”, nhưng đa số nhà tù không có cung cấp cơm nước.
Tù nhân có địa vị thấp hèn, bị xem thường, quan phủ chẳng có tâm trạng đâu mà quản sống chết của họ nữa, có người đưa cơm tới thì ăn, không ai đưa thì chết đói, ai mà thèm xem như bảo bối để hầu hạ, cố tình đi kiểm tra trước xem cơm người nhà đưa cho họ có độc hay không đâu? Sẽ không đâu, thật sự không có đâu! Trong truyện này, “cơm quan cho” đã đúng theo quy định, không thể kiểm tra hộ khẩu để cung cấp cơm cho từng người một được.