Cả 4 người men theo quả xanh đi hết đường dọc sườn núi, đến chỗ dưới khe núi thì sương mù xung quanh đã mờ dần.
Lúc này trước mặt mọi người lại xuất hiện một ngọn núi khác, đường lên núi có một đường thềm đá, nhưng thềm đá này rất hẹp, nếu là phụ nữ chân nhỏ cũng chỉ có thể đặt lên nửa bàn chân, phần sau không có chỗ đặt được. Trên thềm đá còn mọc một lớp rêu xanh rất dày, không khí trên núi ẩm mốc nên rêu cũng hơi trơn trượt.
“Những loại thềm đá này dù hơi khó đi nhưng chỉ cần chú ý một chút vẫn có thể tránh bị ngã được, mọi người nhớ cẩn thận dưới chân.” Bình Nhi dặn mọi người xong bèn xung phong dẫn đầu đi trước nhất.
Vốn Vương tứ nương định đi theo Bình Nhi, nhưng chợt nghe Thôi Đào phía sau hô “Đừng đi”, thị lập tức dừng bước lại. Nhưng lúc ngẩng đầu lên đã thấy Bình Nhi vẫn bước đi như cũ, lỗ tai như bị điếc, không nghe được người phía sau nói chuyện.
Vương tứ nương định lên giọng gọi Bình Nhi lại nhưng bị Thôi Đào cản.
“Có lẽ cô ta bị trúng mê huyễn trận rồi, nếu làm cô ta bất ngờ thì sẽ ngã ngửa té ra sau đấy,” Thôi Đào nhìn thềm đá trơn trượt sau lưng Bình Nhi, “Không chết thì cũng tàn phế.”
Vương tứ nương nghe thế bèn sợ sệt gật đầu, im lặng không dám lên tiếng nữa.
Thôi Đào nhìn xung quanh một chút rồi ngoan ngoãn đứng phía sau hai người, cùng họ đưa mắt nhìn Bình Nhi.
Sau khi bước lên thềm đá, Bình Nhi rất lo bản thân sẽ bị trượt chân nên cực kỳ để ý dưới chân, căn bản không hề có tâm trạng nhìn xem người phía sau có đuổi theo hay không. Cô ta đi được một đoạn, chợt nghe sau lưng có kẻ gọi mình nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt đất.
“Sao vậy?” Bình Nhi hỏi.
“Cô đi lệch rồi!” Vương tứ nương hét lớn, âm thanh cực kỳ vang dội.
Bình Nhi hơi sửng sốt, xác nhận dưới chân mình vẫn vững vàng mới cẩn thận quay đầu lại nhìn. Vừa thấy bọn Thôi Đào vẫn đang ở chân núi, không ai đi theo mình lên đây, Bình Nhi lập tức trở nên bực tức. Lúc cô ta đang định càu nhàu hỏi họ sao không đi cùng mình, lông tơ toàn thân Bình Nhi đột nhiên dựng đứng hết cả lên.
Lúc này Bình Nhi mới chợt hiểu ra, giờ dưới chân cô ta giẫm xuống căn bản không phải thềm đá mà là một đám cỏ dại trên triền núi. Thềm đá đang ở phía Tây cô ta, đã xa khoảng nửa trượng, cô ta lại vô thức bước ra khỏi thềm đá tự khi nào rồi. Cứ nghĩ mình vẫn đi thẳng, nhưng thực ra cô ta đã rẽ đi!
Điều kỳ quái hơn là cô ta vẫn luôn nhón chân lên, vì thế lúc giẫm lên dốc núi này, cô ta vẫn giữ tư thế đứng thẳng và kiễng chân.
Rào rào —
Ào ào ào —
Có tiếng vang truyền tới từ dưới chân.
Bình Nhi bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động dưới chân mình, da thịt dinh dính cọ vào mép váy cô ta. Cô ta bị dọa đến mức kéo căng hết tất cả dây thần kinh, từ từ quay đầu nhìn sang cạnh chân phải của mình, một con rắn xanh đang động đậy chỗ mép váy của cô ta. Bình Nhi hoảng hốt hét lên, vội tránh sang bên cạnh.
Dường như con rắn xanh đã cảm nhận được sự tồn tại của Bình Nhi, nó dựng nửa thân trên lên, định tấn công về phía Bình Nhi. Bình Nhi lập tức vung kiếm chém đứt con rắn xanh, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh mà thở phào ra. Cô ta nhìn lại bọn Thôi Đào đang bất động dưới núi, những lời oán trách họ chưa kịp nói ra thì lại nghe thấy có tiếng truyền đến.
Lúc này trời đứng gió, cỏ dại trong rừng khẽ đung đưa lay động.
Bình Nhi vô thức sợ hãi lùi về sau, chợt thấy có 2 – 3 con rắn xanh chui ra từ bụi cỏ, cô ta siết chặt tay kiếm, định chặt đứt đầu bọn chúng, nhưng không ngờ lại có thêm con thứ 5, thứ 6, thứ 7… Càng lúc càng có nhiều rắn xuất hiện, như lũ vỡ bờ vậy.
Bình Nhi bị tình thế trước mắt làm cho run lẩy bẩy, dù cô ta có vài phần võ công đi nữa cũng không đọ lại nổi nhiều rắn thế này. Cô ta hoàn toàn luống cuống, tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Chạy mau đi!” Giọng nói bén nhọn của Vương tứ nương lại vang lên lần nữa, Bình Nhi đang cả kinh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Lên thềm đá đi, ngồi xuống, ngả người về phía sau rồi đi xuống.” Thôi Đào lập tức hô lên với Bình Nhi.
Cuối cùng Bình Nhi cũng phản ứng lại, vội vàng quay người chạy về thềm đá. Rêu xanh trơn trượt, cô ta không thể đứng thẳng mà chạy được, còn bên kia triền núi cũng vang lên tiếng rào rào, rõ ràng bên đó cũng có rắn, hơn nữa chúng đang bò sang đây!
Bình Nhi chỉ có thể lựa chọn nghe lời Thôi Đào, dứt khoát ngồi lên thềm đá, nhắm mắt dùng lực, dưới mông vấp đến ê ẩm, cả người lăn xuống núi.
Trong quá trình Bình Nhi trượt xuống, ở triền núi phía Tây thềm đá tuôn ra mấy chục con rắn, nhao nhao bò xuống thềm đá rồi nhanh chóng tới phía Đông nơi lúc nãy Bình Nhi đã từng đi qua.
Nhưng chỉ một lúc sau, những tiếng rào rào kia ngừng lại, bụi cỏ đang đung đưa cũng im bặt, không hề có con rắn nào đuổi theo Bình Nhi, giờ mọi người cũng xem như là đã an toàn.
Sau khi Bình Nhi trượt từ thềm đá xuống thì nằm co quắp trên đất một lúc lâu, không thấy Vương tứ nương và Thôi Đào chạy tới đỡ cô ta.
Trương Vọng đi đến trước mặt Bình Nhi, ân cần hỏi thăm cô ta thế nào rồi. Nhưng nam nữ khác biệt, vì thế Trương Vọng cũng không có ý định vươn tay đỡ Bình Nhi dậy. Bình Nhi chỉ có thể hít một hơi khí lạnh rồi cố nén đau, ôm mông lảo đảo đứng dậy.
Một mảng rêu xanh lớn dính trên mông váy của Bình Nhi, rung rinh theo làn váy của cô ta. Người xung quanh nhìn vào cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Vương tứ nương không kìm được mà bật cười ha hả, thị cười rất to, dường như vang vọng ra khắp khe núi.
Bình Nhi đã cảm thấy tủi thân lại còn bị Vương tứ nương chế giễu như thế, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Sao các người không lên núi hả?” Bình Nhi nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt lộ ra vẻ tủi thân vô cùng.
“Núi này thoạt nhìn không đơn giản chút nào, tất nhiên không thể tùy tiện đi lên được.” Vương tứ nương đắc ý, huênh hoang tỏ ra mình thông minh với Bình Nhi.
“Vậy sao mọi người không nói cho ta hay một tiếng?” Bình Nhi càng oán giận thêm.
“Sao lại phải nói cho cô? Cô tự mình ngu ngốc đi lên còn trách bọn ta à! Lúc nãy không nhờ ta lớn tiếng đánh thức thì e là giờ cô còn nằm trong ổ rắn, cả xương cũng không còn một mảnh đấy.” Vương tứ nương cười lạnh một tiếng, ghét bỏ Bình Nhi quá phiền phức nên lại càng muốn khịa cô ta, không nói cho cô ta hay à, họ đã gọi cô ta mấy lần rồi đấy.
Nước mắt của Bình Nhi càng rơi dữ hơn, khóc đến mức khổ sở đáng thương.
“Ta cứ nghĩ rằng mọi người đã đi cùng nhau thì sẽ chăm sóc lẫn nhau chứ. Lúc nãy ta chủ động xung phong là một lòng muốn che chở mọi người, hoàn toàn không thể ngờ các người lại đùa ta như khỉ, để ta một mình đi mạo hiểm như thế. Như này là thế nào? Sao lòng người có thể lạnh lùng đến vậy cơ chứ?”
Thôi Đào nghe Bình Nhi uất ức phàn nàn như thế thì không kìm được mà phụt cười. Tiếng cười này lập tức đã khiến đôi mắt đang rưng rưng của Bình Nhi quay sang trừng nàng.
“Lúc trước cô buông lời ác ý, nói xấu ta sau lưng, cổ vũ Vương tứ nương căm hận ta, lẽ nào không tự hỏi bản thân “Sao lòng người có thể lạnh lùng đến thế” à?” Thôi Đào tò mò hỏi.
“Phụt ha ha ha…” Vương tứ nương vốn đã chán ghét màn khóc lóc giả tạo của Bình Nhi, lại nghe Thôi Đào nói ra câu này, lập tức cảm thấy sảng khoái, cười đến phát điên.
Bình Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ, càng nghĩ càng thấy Thôi Đào đang nhớ chuyện trước kia nên lúc nãy mới trả thù cô ta, cố tình không gọi cô ta.
Trương Vọng vội vàng khuyên mọi người chớ ồn ào rồi giải thích với Bình Nhi: “Thực ra lúc nãy Bình nương tử đi lên, Thôi nương tử có gọi cô, nhưng cô làm như không nghe, gọi cũng không phản ứng gì cả. Bộ dạng của cô trông rất giống bị trúng mê huyễn trận, lúc đó cô chỉ đạp nửa bàn chân lên thềm đá, lỡ như kinh động đến cô sẽ khiến cô giật mình mà ngã ngửa ra sau, trượt xuống thềm đá, 8 phần sẽ bị gãy cổ mất, không chết cũng tàn phế.”
Trương Vọng khiến Bình Nhi trong nháy mắt đã trợn tròn mắt, hóa ra người ta quan tâm cô ta như thế, chính là cô ta lòng dạ hẹp hòi, lên giọng chất vấn khó chịu. Bình Nhi thấy biểu hiện lúc nãy của mình cực kỳ xấu xí, không còn mặt mũi nào đối diện với Thôi Đào nữa. Cô ta chỉ có thể nuốt nước mắt vào, lúng túng cúi đầu, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống ít nhất có thể.
Trong lúc nhất thời, trong khe núi trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng chim gọi côn trùng kêu vang, đến cả Vương tứ nương cũng im miệng, không nói không cười gì nữa.
Bình Nhi đã hiểu mọi người im lặng là có ý gì. Cô ta càng cúi đầu thấp hơn, vội thở dài nói xin lỗi Thôi Đào.
“Cô im lặng là lời xin lỗi tốt nhất dành cho ta rồi.” Thôi Đào dứt lời, không thèm để ý đến Bình Nhi nữa mà chỉ liên tục nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Vương tứ nương lập tức cảnh giác, vội chạy tới cạnh Thôi Đào rồi hoảng hốt hỏi: “Chẳng lẽ lại có nguy hiểm gì nữa ư?”
Bình Nhi cũng trở nên căng thẳng, siết chặt thanh kiếm trong tay.
Cô ta học theo Thôi Đào, nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn xung quanh không có thay đổi gì mới bình tĩnh trở lại.
“Mấy người nói trên núi này có nấm mọc không nhỉ?” Ánh mắt Thôi Đào ngưng trọng lại, đột nhiên hỏi.
Vương tứ nương, Bình Nhi, Trương Vọng: “…”
“Rau dại thì có, lúc nãy đi trên đường ta thấy nhiều lắm.” Thôi Đào nói tiếp.
Vương tứ nương, Bình Nhi, Trương Vọng: “…”
Thôi Đào thấy cả ba không ai lên tiếng bèn buồn bực nói với họ: “Đã đến trưa rồi, chẳng lẽ mấy người không đói à?”
“Vốn là không thấy gì, nhưng cô vừa nói thì ta liền thấy đói ngay.” Vương tứ nương xoa xoa bụng, lập tức giật mình nhận ra, “Này, đáng lẽ chúng ta phải mua lương khô mang theo! Sao lại quên mất một thứ quan trọng như thế chứ!”
“Ai mà ngờ bị kẹt trong trận đâu, cũng chẳng ai báo trước cho chúng ta hay cả.” Bình Nhi nhỏ giọng lầm bầm.
Trương Vọng nhìn Bình Nhi một chút, có cảm giác như Bình Nhi đang trách y vậy, trách y sao lúc đầu không nói rõ ràng để họ chuẩn bị đồ ăn này nọ chứ? Lúc này y mới hiểu rõ tại sao lúc nãy Thôi Đào lại nói với Bình Nhi là “Cô im lặng là lời xin lỗi tốt nhất dành cho ta rồi”.
“Mang lương khô làm gì, đến đâu thì ăn ở đó, thế mới gọi là tài. Bên kia có nước kìa, đốt lửa xong thì đi xung quanh tìm ít nấm với rau dại, hoặc bắt vài con vật sống ở đây, thế là có thức ăn rồi.”
Thôi Đào chỉ về khe suối dưới chân núi phía Đông, ở đó có một con suối, nước chảy từ khe ra xung quanh, không nhiều mấy nhưng cũng đủ cho nhu cầu bữa trưa của 4 người.
Gần con suối có một gốc cây hông* cành lá rậm rạp, lá cây rất lớn. Đầu tiên Thôi Đào bẻ 3 cái lá lớn hơn cả mặt người, chia cho Bình Nhi và Vương tứ nương mỗi người một cái, còn nàng thì giữ lại một cái. Cả ba phụ trách đi hái nấm và rau dại, Trương Vọng thì phụ trách đi nhặt củi nhóm lửa.
(*) Cây hông (Paulownia) là cây gỗ lớn và có tốc độ sinh trưởng nhanh.
“Nhớ là đừng đi lên núi đấy, cứ đi men theo chân núi này đi.”
Mọi người đồng ý, tản ra đi làm việc của mình.
Bình Nhi vẫn thấy xấu hổ khi ở chung với Thôi Đào, còn Vương tứ nương giờ lại thích ở bên cạnh Thôi Đào. Vì thế Bình Nhi tự mình sang hướng Đông tìm, Thôi Đào và Vương tứ nương thì tới hướng Tây. Trương Vọng ở gần đó nhặt củi, chất thành một đống trên đất.
Vương tứ nương ở trong sơn trại lâu năm nên nấm với rau dại đều không hề hà gì. Có lẽ vì mảnh núi này đã lâu không có ai vào nên cực kỳ màu mỡ, chỗ nào cũng có rau dại, tùy ý tìm cũng thấy được 7 – 8 cây rau. Đừng chỉ nhìn vào số này, nấm ở đây rất lớn, chỉ một cây thôi đã bằng cỡ 20 – 30 cây nấm nhỏ. Có thể lớn dài bằng mặt người, loại nấm này đúng như tên gọi của nó, chân nấm to như đùi gà, mùi vị thì khỏi nói, rất dai. Nhưng chỉ có chân nấm là ăn ngon thôi, mũ nấm thì bình thường.
Vương tứ nương đựng cây nấm và rau dại đã hái vào mấy cái lá to rồi cao hứng nói với Thôi Đào, mấy thứ này hẳn đã đủ cho mọi người ăn rồi. Thôi Đào đang nhìn chằm chằm vào bụi cỏ phía trước đột nhiên quay đầu lại, lấy ngón tay đặt lên môi, ra hiệu thị đừng lên tiếng.
Vương tứ nương lập tức im miệng, đầu tiên là đặt nấm lên đất, sau đó lặng lẽ bước tới cạnh Thôi Đào, nhìn theo ánh mắt nàng, thị lập tức thấy một con thỏ to đang nấp trong bụi ăn cỏ.
Vương tứ nương lập tức ra hiệu. Để thị bắt, thị có kinh nghiệm.
Vương tứ nương hóp lưng lại như mèo, ai ngờ đột nhiên lại bị vấp chân ngã ra đất. Nào biết được trong bụi cỏ này có một cái hố, bên trên trải một lớp cỏ dại rất dày, căn bản không ai phát hiện ra được. Vương tứ nương ngã cú này tạo ra tiếng động rất lớn, con thỏ phía trước bị giật mình bèn lập tức chạy trốn vào rừng.
Vương tứ nương hối hận không kịp nữa, tức đến vỗ đùi đành đạch, chợt có cảm giác như bên tai có thứ gì bay qua. Đợi tới lúc thị nhìn lại, con thỏ mới nãy còn chạy trốn đã nằm trên mặt đất bất động.
Vương tứ nương vội vàng chạy tới, nắm tai con thỏ xách lên, phát hiện con thỏ vẫn chưa chết, chỉ là bị đánh trúng đầu nên ngất đi mà thôi.
“Kỹ thuật tốt đấy!” Vương tứ nương cảm thán, hỏi chiêu bắn đá này của Thôi Đào có tên là gì.
“Đánh đại đấy, không dùng nhiều sức lắm nhưng chủ yếu là trúng huyệt thôi. Nếu đánh vào chỗ khác thì con hàng này chắc sẽ chạy mất.”
“Vậy còn lợi hại hơn, con thỏ nhảy nhanh cỡ vậy mà cô có thể chính xác như thế!” Vương tứ nương đổi cách khen Thôi Đào, cực kỳ sung sướng vì trưa nay họ sẽ có thịt ăn.
Lúc cả hai quay lại thì Trương Vọng đã nhóm được lửa. Bình Nhi cũng đã hái xong rau về, cô ta chỉ dám hái rau quen trong rừng này, những loại lạ quá cô ta không dám vì sợ có độc.
Bình Nhi vừa thấy Vương tứ nương cầm trong tay một con thỏ béo tốt quay về, hai chân thỏ còn động đậy bèn chạy sang hỏi thăm, “Đáng thương quá, nó làm sao thế?”
“Sắp chết rồi.” Vương tứ nương lập tức đi sang bên kia ngọn núi, định giết con thỏ.
Bình Nhi kinh ngạc nghe Vương tứ nương nói, muốn cản nhưng lại không dám, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao mấy người có thể ăn thỏ được chứ, nhiều người thích thỏ như thế, lông mềm như bông.”
Thôi Đào đang rửa rau dại nghe vậy, tay khẽ run lên.
Tất nhiên Vương tứ nương sẽ không để ý đến sự thương tiếc của Bình Nhi, cứ thế giết con thỏ rồi lột da ra, rửa sạch dưới nước suối rồi đưa cho Thôi Đào.
Thôi Đào nhấc một phiến đá xanh bằng phẳng ra, rửa sạch sẽ rồi dùng nó làm thớt để chuẩn bị món ăn.
Nàng chặt 4 cái đùi thỏ ra, vừa đủ cho 4 người, có thể nướng lên rồi chia cho mỗi người một cái.
Sau khi chặt đùi xong, Thôi Đào đổi dao, lấy từ trong tay áo ra một cái túi nhỏ.
“Cô nấu cơm mà bỏ túi tiền ra làm gì?” Trương Vọng thấy thế bèn thuận mồm cười hỏi.
Sau đó, Trương Vọng thấy Thôi Đào lấy ra một gói giấy trong túi, lại một gói nữa, rồi gói thứ ba… Mỗi gói giấy đều có viết chữ, muối, đường, bột tỏi, bột tiêu xay, khoảng 12 gói như thế! Trừ những gia vị bình thường mà nhà bếp thường dùng, nàng còn chuẩn bị cả thảo quả, nhục đậu khấu các kiểu.
“Bình thường cô ra ngoài đều mang theo những thứ này à?” Trương Vọng kinh ngạc.
“Ở Biện Kinh thì không cần, nhưng nếu ra ngoài thì phải thủ sẵn thôi.” Thôi Đào dùng gia vị ướp con thỏ xong, Vương tứ nương nghe lời Thôi Đào dùng cái đao lớn của thị chặt một mảnh gỗ bằng bắp chân.
Thôi Đào lót mảnh gỗ đó xuống phiến đá xanh rồi đặt thân thỏ lên trên, bắt đầu chặt xương thịt ra thành những miếng thịt cỡ nửa tấc, xắt hạt lựu. Sau đó lại xắt nấm ra thành những khối vuông vức, vì nấm sẽ co lại trong nước nên có thể cắt to hơn thịt thỏ một chút, cuối cùng rửa sạch rau dại rồi cho chung vào. Ướp gia vị xong phải chờ một chút, sau đó xối nước rửa sạch, lại dùng bột tỏi, muối, đường, trộn đều gia vị rồi chia thành 4 phần, dùng lá cây lớn gói lại sẽ có thể bị rỉ nước, bởi thế phải gói nhiều tầng, sau đó dùng đất sét đắp vào, vùi trong lửa.
4 cái đùi thỏ thì dùng gậy gỗ xiên vào, nhất định phải chờ củi cháy hết sạch, chỉ còn trạng thái than cháy đỏ mới nướng được. Nếu lửa chưa cháy hết, không chỉ thịt không nướng chín mà còn có thể bị hun đen, ăn vào sẽ ngửi thấy mùi khói, như thế sẽ rất lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Lúc bề mặt 4 cái đùi thỏ khô vàng, mùi thơm xông nức mũi thì lửa cũng đã gần tắt hết. Nhanh chóng đào 4 gói hỗn hợp nấm, rau rừng và thịt thỏ vùi trong đó ra, đập vỡ lớp đất bên ngoài để lấy gói lá cây, mùi thơm nồng nàn cùng với làn khói trắng bốc ra, trong nháy mắt bùng nổ trong không khí.
Vương tứ nương, Trương Vọng và Bình Nhi đều bị mùi hương của hai món này làm cho nuốt nước bọt ừng ực, Vương tứ nương không nhịn được nữa, nhanh chóng chạy tới lấy phần của mình rồi ngồi trên đất bắt đầu ăn.
Chân thỏ nướng mặn nhạt vừa phải, mùi thơm hấp dẫn, có thể ăn chung với một ít tỏi và hương liệu, nhàn nhạt chứ không nồng, vừa đúng che đi mùi tanh của thịt thỏ, vừa làm nổi bật lên mùi thơm của thịt, càng nhai càng thơm, càng ăn càng nghiện.
Món nấm, rau rừng và thịt thỏ hạt lựu cũng thơm, nhưng mùi thơm của nó có xu hướng ướt át và ngon hơn, khác hẳn với mùi thơm khen khét của thịt nướng. Thịt thỏ xắt hạt lựu căng mọng, cắn một miếng nước đã chảy ra, sự kết hợp hoàn hảo giữa vị chay của nấm, rau rừng và vị thơm của thịt thỏ quấn quýt trong răng môi, trượt từ đầu lưỡi tới cuống lưỡi, rồi xuống tới yết hầu… Thậm chí cả cơ thể đều được cảm giác ngon lành này bao phủ.
“Má ơi, ngon quá trời quá đất!” Vương tứ nương bày ra dáng vẻ say mê, hạnh phúc đến mức chết đi cũng được.
Trương Vọng cũng liên tục gật đầu, lia lịa khen món ăn ngon. Y vừa cầm cái đùi thỏ trên tay vừa tỏ vẻ định ngâm một bài thơ để hình dung hương vị của hai món ăn này.
Thôi Đào bật cười, nhưng lười không thèm để ý đến y nữa, giờ nàng chỉ muốn chuyên tâm tự nhấm nháp món ăn mình làm mà thôi.
Lúc này Bình Nhi vẫn ngồi ở một bên, vừa len lén nuốt nước bọt vừa thầm ghét phản ứng này của mình. Nhưng cô ta thực sự rất đói, hơn nữa mùi này cũng quá thơm đi, hương vị không thể diễn tả nổi, thực sự muốn chết đi cho rồi!
Tội lỗi quá, sao cô ta lại có ý nghĩ muốn ăn thịt thỏ chứ? Rõ ràng con thỏ rất đáng yêu, nó không nên bị ăn thịt. Lúc nãy họ giết con thỏ, Bình Nhi còn căm tức bản thân vô dụng, không thể cứu được con thỏ đáng thương kia, nhưng cô ta vẫn thầm thề trong lòng, thịt thỏ này cô ta kiên quyết không đụng vào miếng nào.
Nhưng giờ, vì mùi thơm này quá trí mạng nên Bình Nhi không thể khống chế nổi ánh mắt của mình nữa, cứ nhìn chằm chằm vào cái đùi thỏ mà họ đang cầm. Màu sắc đó đẹp ghê, vàng óng ánh. Phần của cô ta vẫn đang nằm trên phiến đá xanh, cô ta không sang lấy, cũng chẳng ai gọi cô ta ăn. Bình Nhi đã cố gắng từ chối bản thân mình, giờ lại bắt đầu do dự, hơi hơi muốn ăn.
Vương tứ nương ăn xong phần của mình vẫn chưa thỏa mãn mà tặc lưỡi một tiếng. Thị phát hiện Bình Nhi chưa ăn liền vui vẻ.
“Cô ta không ăn thỏ, vậy có thể cho ta phần này không?” Vương tứ nương lập tức xin Thôi Đào.
Thôi Đào liếc nhìn Bình Nhi rồi trả lời: “Tùy thôi.”
Vương tứ nương nghe thế thì vui như điên, lập tức chạy qua.
“Ai nói ta không ăn chứ!” Bình Nhi không do dự nữa mà vội chạy tới, nhanh chóng lấy phần của mình đi.
“Hả? Không phải là cô không thể ăn thỏ à?” Vương tứ nương tiếc vì bản thân không được ăn 2 phần, vì thế hung hăng chê cười Bình Nhi.
“Nhưng tìm Vọng Nguyệt tiên sinh quá cực nhọc, nếu ta đói bụng thì nhất định sẽ kéo chân mọi người.” Bình Nhi cúi đầu, lắp bắp tìm lời giải thích.
Những người còn lại đều biết Bình Nhi là không chịu nổi mùi thơm, thèm muốn ăn nên đều cười phá lên.
“Nếu cô sợ đói bụng thì tôi bảo Tứ nương làm thêm cho một phần nấm với rau dại, chờ tí là được ấy mà. Bọn ta không ép cô phải ăn thịt thỏ đâu, đừng tự làm khổ mình, lỡ ăn xong lại tủi thân khóc rồi bảo bọn ta ép cô.” Thôi Đào ăn no thì bắt đầu rảnh rỗi nên bèn trêu cô ta một phen.
“Đúng đúng đúng, đợi một lát đi, ta đi làm cho cô.” Đôi mắt thất vọng của Vương tứ nương lần nữa dấy lên tia hy vọng.
“Không… Không cần đâu, ta ăn được, sẽ không trách các người đâu.” Bình Nhi cầm đùi thỏ trong tay, ghé sát mũi lại ngửi mùi thơm, càng thấy đói hơn nữa, cảm giác khó chịu muốn cắn một miếng vào miệng, tất cả phòng tuyến tâm lý đều hoàn toàn sụp đổ rồi.
“Chà, cô còn uất ức chi nữa, ăn thịt bọn ta vất vả bắt được lại còn muốn “không trách bọn ta” nữa cơ đấy.”
Vương tứ nương ra vẻ khó chịu mà giễu cợt, yêu cầu Bình Nhi ăn cũng được nhưng ít nhất phải khen ngợi vài câu, nói cảm ơn họ đàng hoàng, lúc nấu ăn cô ta chẳng giúp được gì cả.
“Bình thường ta không phải người biết phân rõ trái phải, nhưng hôm nay ta phải phân rõ trái phải với cô, yêu cầu này của ta cũng đâu có gì quá đáng đúng không?”
“Trách ta sai rồi, cảm ơn Thôi nương tử đã làm ra món ăn ngon thế này cho mọi người, cảm ơn Tứ nương!” Bình Nhi yếu ớt nói.
“Hả, cô nói cái gì thế kia? Ta không nghe thấy!” Vương tứ nương nghiêng người lớn tiếng hỏi.
Bình Nhi lại tăng âm lượng, lớn tiếng lặp lại lời cảm ơn.
Vương tứ nương bèn bảo Thôi Đào ngồi kế bên, tặng cho Thôi Đào một ánh mắt kính nể, nhỏ giọng nói: “Vẫn là Thôi nương tử lợi hại, dùng thịt thỏ thôi cũng có thể trị phục được vị này.”
Lúc nãy đang chế biến thịt thỏ, Thôi Đào thấy Bình Nhi tránh đi ngồi ở phía xa xa bèn bảo Vương tứ nương đoán xem Bình Nhi có ăn thịt thỏ này không.
Vương tứ nương nhìn vẻ mặt “mấy người thật tàn nhẫn” của Bình Nhi, nhớ tới lúc ở nhà tù cô ta vì hờn dỗi mà bỏ 3 bữa cơm liên tiếp, bèn bảo cô ta sẽ không ăn. Ai mà ngờ hôm nay cô ta đã không chịu nổi. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, người bình thường đều không vượt qua được mấy món ngon, thực sự là đồ ăn Thôi Đào nấu quá hấp dẫn mà. Nhiều khi đến cả Thôi quan Hàn thanh đạm ít ham ăn mà ngửi thấy mùi này cũng sẽ quỳ xuống bàn đá xanh của Thôi nương tử không chừng.
Bình Nhi gặm vài miếng đùi thỏ xong rồi xé mở lá cây, định bắt đầu ăn món nấm, rau với thịt thỏ.
Bỗng cô ta nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức biến sắc, vội hỏi Thôi Đào: “Lá cây này sẽ không có độc đấy chứ?”
Cô ta vừa dứt lời, Vương tứ nương lập tức tái mặt, nếu thật sự có độc thì thị đều đã ăn hết vào bụng rồi. Nói mới nhớ, đất này có huyễn thuật khó nắm bắt, rất có thể có độc.
Trương Vọng nhướng mày, cong môi nhìn về phía Thôi Đào.
“Đây là lá kim tiền thảo, không chỉ có thể trị đau nhức mà còn giúp tiêu sưng đấy. Các người bảo có độc hay không hả?” Thôi Đào hỏi lại.
Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, Bình Nhi bắt đầu yên tâm mà ăn.
Vương tứ nương cảm khái, Thôi Đào thật sự biết quá nhiều! Thị xoa xoa cái bụng no nê, ngồi xếp bằng trên đất rồi trò chuyện với Thôi Đào về việc bầy rắn lúc nãy. Sao cả đàn lại đột nhiên tấn công Bình Nhi như thế chứ?
“Có phải ai lên núi đều sẽ bị đám rắn đó tấn công không? Vậy e là chúng ta không thể đi qua ngọn núi này được rồi!”
“Cũng không hẳn, chỗ lúc đó cô ta đứng chỉ có một con rắn thôi, mà con rắn đó mới đầu cũng không có ý định cắn cô ta. Vì cô ta sau khi thấy rắn lại giết nó nên mới dẫn đến chuyện cả đàn tấn công. Ta đoán loài rắn này khát máu, ngửi được mùi máu nên mới lần tới.” Thôi Đào phân tích.
Vương tứ nương vẫn thở dài, “Hay là chúng ta đừng đi qua nữa, cái thềm đá đó không ổn chút nào. Vừa nhìn đã biết rồi, Bình Nhi vừa lên đấy đã như bị trúng tà, đi đường không hề có ý thức gì hết.”
“Đôi khi con mắt sẽ lừa người mà, mê huyễn trận nhờ thế mới thành đấy.”
Như ảo ảnh xoắn ốc Fraser ấy, nhìn chằm chằm vào nó càng lâu thì sẽ càng dễ sinh ra ảo giác. Tất nhiên là Thôi Đào không thể nói ví dụ này cho Vương tứ nương nghe rồi.
“Vậy có cách gì không?” Vương tứ nương biết Thôi Đào là một người tài ba, nếu muốn đi qua ngọn núi này thì nhất định phải dựa vào nàng.
“Chìa khóa để giải trận pháp này là tìm ra chỗ cốt lõi khiến chúng ta sinh ra sai lầm.” Thôi Đào hỏi Vương tứ nương có thấy ngọn núi trước mặt này có gì khác so với những chỗ khác không.
Vương tứ nương gãi đầu, “Hình như là không khác mấy, chỉ là thềm đá ở đây nhỏ quá, mọc đầy rêu xanh, người vừa đi lên đã như trúng tà, trên núi còn có rất nhiều rắn nữa.”
“Đúng thế, cái thềm đá này đúng là có vấn đề. Thềm đá bình thường sẽ không hẹp như thế, cũng không mọc đầy rêu xanh trơn trượt.” Thôi Đào nói, “Loại rêu xanh này sẽ khiến người ta nhìn chằm chằm xuống chân, mà nhìn lâu sẽ có chuyện.”
Thôi Đào bảo Vương tứ nương nhìn kỹ lại một chút, có phải bậc thềm thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều nhìn giống nhau không.
Vương tứ nương nhìn kỹ xong, “Hình như là không giống nhau lắm, sâu có nông có, dày có mỏng có, hình như là nhiều loại khác nhau nhưng lại xen kẽ nhau…”
Vương tứ nương lại ngẩng đầu lên, chợt một tia sáng trôi qua mắt.
“Muốn đi qua ngọn núi này rất đơn giản, dọn sạch đám rêu xanh trên thềm đá là xong.” Thôi Đào nói.
“Sao không đi đường núi để tránh thềm đá đi? Mấy con rắn kia không ngửi thấy máu tanh thì sẽ không ra nữa mà.” Trương Vọng hỏi Thôi Đào.
“Bỏ qua một con đường bằng phẳng để đi một con đường gập ghềnh là lựa chọn ngu ngốc nhất đấy. Tình hình trên núi lại càng phức tạp, chỉ tổ khiến người ta rơi vào trận pháp, hơn nữa cách thoát ra cũng không đơn giản như đường bằng đâu.
Như con đường lát đá xanh lúc nãy chúng ta đi đấy, có rất nhiều người không ra được, vì có người nghĩ đi vào trong núi, thấy cây và phong cảnh khác cứ nghĩ là bản thân đã ra ngoài. Thật ra họ không biết bản thân khu rừng này đã là một “trận pháp” của mê huyễn trận rồi, nếu không có cao nhân trong chuyện bày trận này thì sẽ có kẻ bị lạc trong đó, chứ đừng nói là cao nhân ở mảng khác.” Thôi Đào giải thích.
“Đúng vậy, không thể vào núi được!” Lúc này Bình Nhi đã ăn xong, lập tức phụ họa theo. Cô ta rất sợ mấy con rắn đó, nhưng trừ rắn ra, nếu còn có trận pháp khó đi hơn thì đúng là giết người mà.
“Vậy chúng ta nhanh dọn rêu xanh đi!” Vương tứ nương giơ cái đao lớn ra chuẩn bị cạo bậc thềm đá đầu tiên.
Thôi Đào cản thị lại, “Loại rêu xanh này không dễ trồng, tất cả đều trải đều trên bậc đá, chia từng loại nhỏ khác nhau, dựa theo độ đậm nhạt của màu sắc mà trồng. Tốn nhiều công sức như thế, khó lắm!”
“Nhưng thứ đồ chơi này lại hại chúng ta rơi vào mê huyễn trận đấy!” Vương tứ nương không hiểu sao Thôi Đào lại đột nhiên tiếc rẻ đám rêu xanh này, thực sự còn thái quá hơn cả việc Bình Nhi tiếc cho con thỏ nữa, “Dù sao cũng đâu phải chúng ta tốn công trồng đâu, cứ cạo đi! Sao Thôi nương tử lại đau lòng vì thứ này chứ?”
Thôi Đào cười, nhìn về phía Trương Vọng: “Tất nhiên ta đâu có đau lòng, ta chỉ sợ Vọng Nguyệt tiên sinh đau lòng thôi.”
“Nhưng nếu chúng ta không cạo đi thì chẳng gặp được Vọng Nguyệt tiên sinh đâu.” Vương tứ nương kiên quyết muốn làm.
Lúc này Bình Nhi đã phát hiện ra có gì đó khác thường, nhìn sang Trương Vọng theo ánh mắt của Thôi Đào. Y vẫn đứng đó, trông nhã nhặn như thường nhưng khóe miệng lại trưng ra một nụ cười vô cùng quỷ dị. Tiếp đó, y nhìn thẳng vào mắt Thôi Đào.
Bình Nhi giật mình phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Trương Vọng: “Chẳng lẽ anh là… Là…”
“Tại hạ Trương Vọng.” Trương Vọng chắp tay với Bình Nhi rồi tự giới thiệu tên mình.
“Trương Vọng… Vọng… Vọng Nguyệt tiên sinh? Hóa ra anh chính là Vọng Nguyệt tiên sinh đấy ư?” Bình Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, trỏ vào Trương Vọng mà thảng thốt.
“Chính là tại hạ, còn rêu xanh này xin Vương tứ nương hạ đao lưu tình, thật tình ta đã tỉ mỉ chăm sóc nhiều năm rồi.” Trương Vọng lập tức hỏi Thôi Đào từ lúc nào đã nhìn ra y là Vọng Nguyệt tiên sinh.
“Không biết lai lịch của bọn ta mà dám tự tiện dẫn bọn ta tới khu này, muốn bọn ta phá trận pháp, còn tuyên bố mình là đồ đệ của Vọng Nguyệt tiên sinh. Bắt đầu từ khi đó, ta đã hoài nghi anh rồi.” Thôi Đào nói.
“Hả? Sớm thế cơ à? Ta còn nghĩ là lúc chúng ta ăn cơm dưới chân núi chứ.” Trương Vọng liền hỏi Thôi Đào lúc đó y đã lộ sơ hở chỗ nào.
“Đó là một vòng tròn, anh không giới hạn bọn ta ở điểm nào cả.” Thôi Đào dùng gậy gỗ vẽ một vòng tròn trên mặt đất, sau đó chỉ vào một vị trí trên đường biên.
“Là sao?” Trương Vọng cười hỏi Thôi Đào, có hơi khó hiểu.
Thôi Đào chỉ vào trung tâm đường tròn một chút, “Vọng Nguyệt tiên sinh ở chỗ này, vì thế mọi hướng đều có thể dẫn tới chỗ ở của anh. Địa hình bên ngoài Biện Kinh không có khác ngoài vách núi cheo leo, tất cả mọi hướng đều rất dễ vào.
Anh tuyên bố mình là đồ đệ của ông ta, nói không phá được trận pháp thì sẽ không được gặp Vọng Nguyệt tiên sinh. Một vòng tròn lớn thế này, tất trận pháp không thể che kín được hết, đường này không thông thì anh hoàn toàn có thể chọn đường khác.”
“Chúng ta đi qua 2 trận pháp này cũng đã hiểu được bày trận tốn rất nhiều thời gian. Rừng rậm, chim thú, thời tiết lại khó lường, thường xuyên có gió thổi, sét đánh, mưa rơi, nhiều khi sẽ khiến trận pháp hỏng mất. Cho nên việc duy trì trận pháp ở khe núi này mất rất nhiều công sức.
Nếu xung quanh chỗ ở của y đều có trận pháp thế này thì dù Vọng Nguyệt tiên sinh thích ở một mình kia có 3 đầu 6 tay cũng e khó mà làm được, đúng không?”
Trương Vọng ậm ừ cười.
“Bởi thế ta nghĩ anh cố tình dẫn bọn ta tới chỗ này vì muốn dùng trận pháp mình đã tỉ mỉ chế tạo để làm khó bọn ta, để bọn ta biết khó mà lui, hoặc thăm dò lai lịch? Muốn biết bọn ta đến để làm gì, có bao nhiêu khả năng.” Thôi Đào đoán tiếp.
Tất nhiên Thôi Đào nói xong vẫn không quên khiêm tốn một chút, những chuyện này đều là suy đoán vô căn cứ của nàng, không hoàn toàn là chính xác.
Trương Vọng lại cười, cảm thấy sự “khiêm tốn” này của Thôi Đào ngược lại là đang chế nhạo y.
“Nói đi, các cô có chuyện gì mà phải tới tìm ta?” Trương Vọng đột nhiên lạnh mặt xuống, không hề còn nét thư sinh lịch sự trước đó nữa.
“Vãn bối Bình Nhi, là đồ đệ của Cừu Ngọc Linh, bái kiến tiền bối.” Bình Nhi lập tức hành lễ với Trương Vọng.
Vương tứ nương bị thái độ quay ngoắt của Bình Nhi chọc cho bật cười, “Tiền bối á? Ta thấy anh ta cũng chưa chắc lớn hơn cô đâu.”
“Bởi mới nói đôi mắt sẽ lừa người mà.” Thôi Đào bảo Vương tứ nương nhìn cổ của Trương Vọng, “Một người có thể giữ gìn khuôn mặt vô cùng trẻ trung, nhưng cổ rất dễ lộ ra tuổi thật.”
Vương tứ nương thấy trên cổ Trương Vọng có những nếp nhăn hằn rất sâu, thở dài gật đầu. Thị lại tiếp thu thêm được kiến thức kỳ quái rồi.
“Cô là đồ đệ của Cừu Ngọc Linh ư? Vậy đúng là khiến người ta thất vọng rồi,” Sắc mặt của Trương Vọng càng lạnh hơn, bất mãn thở dài, “Trò giỏi hơn thầy không thành rồi.”
Bình Nhi lại chắp tay xin lỗi vì bản thân không được sư phụ chân truyền, không lợi hại được hơn.
“Mong tiền bối giúp vãn bối một chuyện, nói cho vãn bối biết Thiên Cơ Các ở nơi nào ạ?”
“Ha, đây là phản bội sư môn để bắt đầu làm chó săn cho phủ Khai Phong đấy à?” Những lời mỉa mai của Trương Vọng lại càng nặng nề hơn.
Bình Nhi vẫn im lặng giữ nguyên tư thế hành lễ, không dám lên tiếng nữa nhưng nước mắt lã chã rơi xuống, tự thấy vô cùng xấu hổ vì đã phản lại sư phụ.
“Nhưng Thiên Cơ Các cũng không phải thứ gì tốt đẹp, sư phụ cô cũng không có gì đặc biệt, cứ phản bội đi. Nhưng dựa vào đức hạnh này của cô, ta chắc chắn sẽ không cho cô biết thông tin quan trọng thế này. Nhưng bạn nhỏ này thì lại rất thú vị, là nhân tài có thể đào tạo được. Nếu cô chịu làm đồ đệ của ta, ta sẽ không để bụng chuyện cô làm chó săn cho phủ Khai Phong mà giúp cô một tay.”
Trương Vọng nhìn Thôi Đào tán thưởng, càng nhìn càng thấy thỏa mãn. Y đã sớm muốn nhận một đồ đệ giỏi, truyền thụ hết tuyệt học cả đời mình cho người đó. Thôi Đào này thông minh tuyệt đỉnh, cực kỳ thích hợp. Chỉ tiếc lại là thân nữ nhi, nhưng cũng không sao, y có thể miễn cưỡng nhận được.
“Chỉ e là không được, ta không phải nhân tài có thể đào tạo.” Thôi Đào lập tức từ chối.
“Cô khiêm tốn rồi.” Trương Vọng cũng lập tức nói.
“Trước đây tôi đã là “tài”, đã được đào tạo tốt rồi, không tới phiên ngài dạy đâu.” Thôi Đào cực kỳ tự tin nói.
“Chà, con nhóc này, khẩu khí không nhỏ nhé.” Trương Vọng hỏi Thôi Đào có dám tiếp chiêu không, y ra 10 đề cho nàng, nếu nàng có thể giải 6 đề trong số đó thì dù nàng lợi hại, không cần bái sư, y cũng sẽ nói cho nàng biết thông tin về Thiên Cơ Các.
“Vậy ta trả lời đúng hết thì anh gọi ta một tiếng sư phụ nhé?” Thôi Đào hỏi lại.
Lần đầu tiên Trương Vọng nhìn thấy một đứa nhỏ kiêu ngạo như thế, trái lại càng hưng phấn hơn, “Được thôi.”
Những đề y ra đều liên quan đến tuyệt học của y, không thể truyền ra ngoài được. Trương Vọng đuổi Vương tứ nương và Bình Nhi tránh đi.
Vương tứ nương và Bình Nhi đứng ngoài xa chờ, thấy Thôi Đào và Trương Vọng lúc thì khoa tay múa chân nói gì đó, lúc thì ngồi xổm dưới đất vẽ thứ này nọ.
Sau nửa canh giờ dài đằng đẵng, Trương Vọng và Thôi Đào bước tới.
“Thế nào, có trả lời được 6 đề không?” Vương tứ nương vội hỏi Thôi Đào.
Thôi Đào nhún vai, nhìn về phía Trương Vọng.
“Thôi, không đáp đúng cũng chẳng sao.” Vương tứ nương nghĩ là Thôi Đào thất bại nên an ủi nàng, “Dù sao đây cũng là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến hai ta cả.”
Bình Nhi tủi thân mà cúi đầu, hơi áy náy vì bản thân mình vô dụng, khiến hai người phải cực khổ đến đây công cốc.
“Sư phụ!”
Trương Vọng đột nhiên thở dài nhìn Thôi Đào, cung kính nói.