“Nói nghe thử đi.” Hàn Kỳ khẽ nói.
“Tôi nghĩ gần đây phủ Khai Phong chúng ta sẽ có họa sát thân.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ rằng tối qua mình đã xem sao trời, phát hiện chòm sao bảo vệ phủ Khai Phong không chỉ bị mất trật tự mà còn có ánh sáng màu đỏ yếu ớt nhấp nháy, đây là điềm báo.
Hàn Kỳ nhíu mày, “Chòm sao bảo vệ của phủ Khai Phong?”
Thôi Đào vội gật đầu như giã tỏi.
“Là chòm nào?”
“Thì… Chòm tối qua tôi nhìn thấy đó.” Thôi Đào nói với giọng điệu không chắc chắn lắm, sau đó dùng ngón tay gãi gãi má, liếc mắt nhìn Hàn Kỳ cười hì hì, “Thôi quan Hàn đừng không tin nhé, lần trước tôi nói đúng là có họa sát thân đấy thôi.”
Hàn Kỳ lẳng lặng nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào biết chàng không tin vào ma quỷ nên cố tình dùng giọng điệu đáng sợ nói với Hàn Kỳ: “Hay là chúng ta đánh cược đi, không nói đến chuyện khác, cứ chờ xem gần đây phủ Khai Phong sẽ có họa sát thân hay không. Nếu thật sự có chuyện thì Thôi quan Hàn cũng đừng nên tự trách nhé, tôi sẽ giải thích ổn thỏa với mọi người rằng sự thật không phải do ngài khiến phủ Khai Phong rơi vào kiếp nạn.”
Hàn Kỳ khẽ cười, “Uy hiếp ta đấy à?”
Thôi Đào vội tỏ vẻ sợ hãi lắc đầu, nhưng trong lòng lại thầm gật lia lịa.
“Cứ thế đi.”
Hàn Kỳ nhượng bộ quá nhanh khiến Thôi Đào hơi ngạc nhiên, không ngờ chàng lại “tin tà” nhanh như thế.
“Vâng ạ.” Thôi Đào vui vẻ rời đi, xoay người đi ra ngoài vài bước đã chợt quay lại, “Lại quên mất chuyện quan trọng rồi, hẻm Hạnh Hoa cũng phải làm một buổi để phá trận. Nếu hung thủ đã để ý đến chuyện phong thủy cúng tế, lại tốn công nhiều năm như vậy thì một khi nó bị phá, hắn nhất định sẽ lo lắng, nói không chừng sẽ có hành động.”
“Đã là bí thuật không ai biết thì sao ngươi phá được hả?”
“Thật ra không cần phải thấu suốt toàn bộ đâu, nguyên lý vô cùng đơn giản, bố cục của hắn đều là thế hung, bởi vậy cứ lôi cờ với bùa chú trừ tà ra, rồi mời vài tôn thần* để diệt trừ cái ác thôi.” Thôi Đào giải thích.
(*) Gồm các giáo chủ, các bậc đạo cao, các bậc được tôn xưng trong ba cõi v.v…
Hàn Kỳ phát hiện so với người bình thường, Thôi Đào luôn đối phó mọi chuyện một cách linh hoạt hơn, không vướng mắc một chỗ mà nhìn tổng thể cục diện, tìm kẽ hở mà vào. Lúc rất nhiều người còn đang mắc kẹt ở một chỗ thì nàng đã dễ dàng giải quyết mà không cần tốn chút công sức nào.
Hàn Kỳ bảo Thôi Đào cứ đi sắp xếp, tốn bao nhiêu thì báo cáo lại sổ sách để phủ Khai Phong chi trả.
“Khi nào tôi sắp xếp xong sẽ báo cho Thôi quan Hàn một tiếng ạ.” Thôi Đào nhận lời xong bèn vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng, đúng lúc thấy Bao Chửng đang chầm chậm bước tới.
Nàng vội chào Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn Thôi Đào một chút, cười hỏi nàng cảm giác làm việc ở phủ Khai Phong thế nào.
“Nhờ có Phủ doãn Bao và Thôi quan Hàn dìu dắt nên thuộc hạ mới có cơ hội lấy công chuộc tội ạ.” Thôi Đào cung kính đáp.
“Đừng nói quá như thế.” Bao Chửng cười nói.
Thôi Đào cảm ơn Bao Chửng đã động viên mình, sau đó lại hành lễ rồi vui vẻ bước đi.
Bao Chửng quay đầu nhìn Thôi Đào một cái rồi nói với Hàn Kỳ đang ra đón mình: “Đúng là hiếm thấy, nếu là con gái bình thường, xuất thân như thế mà rơi vào hoàn cảnh này chắc sẽ không đủ can đảm để sống tiếp mà nhìn người đâu.”
Hàn Kỳ: “Người tài không theo lẽ thường ạ, như Lã Võ* vậy.”
(*) Tên gọi chung của Lã hậu và Võ Tắc Thiên, một hình tượng lớn cho 2 người phụ nữ quyền lực nhất trong lịch sử.
Bao Chửng giật mình, “May là con bé này không có dã tâm như Lã Võ nhỉ.”
“Vâng.” Hàn Kỳ đồng ý, vội mời Bao Chửng vào nhà.
Hiệu suất làm việc của Thôi Đào cực cao, vừa sụp tối đã mời được một vị đại sư nổi tiếng ở địa phương để đến phủ Khai Phong làm pháp sự siêu độ.
Hôm sau, ở hẻm Hạnh Hoa cũng đã được sắp xếp ổn thỏa. Chỉ là tốn thêm ít tiền, nhưng cũng không sao, có thể báo lại sổ sách mà, nàng chẳng đau lòng mấy.
Hàn Kỳ được mời tới hẻm Hạnh Hoa để nghiệm thu thành quả, chưa tới nơi đã thấy đầu hẻm Hạnh Hoa đang bày một tượng Phật bằng vàng óng ánh cao cỡ một người trưởng thành.
Bức tượng Phật bằng vàng này giá chắc chắn không rẻ, nàng thực sự dám làm thế.
Chàng lập tức bước vào hẻm Hạnh Hoa, lại thấy trước cửa nhà đều treo cờ bùa, lung lay trong gió, có chỗ thì treo lá ngải cứu, lụa ngũ sắc, gỗ đào và những vật trừ tà khác.
Nghĩ thế là xong à? Làm gì có, đi đến cuối hẻm lại thấy thêm 3 tượng Tam Thanh* trên bệ đá mới xây, phía trước bày lư hương, nhang đèn rất đầy đủ. Cứ chốc lát lại có vài nhà trong hẻm chạy tới cúi đầu bái lạy.
(*) 3 vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.
“Sao Thôi nương tử diệt trừ cái ác mà phải mời 2 bên khác nhau thế?” Vương Chiêu cảm thấy rất lạ.
“Không biết hung thủ bên nào, chỉ có thể phiền cả 2 bên đều ra tay thôi, phòng hờ ấy mà.” Thôi Đào cười giải thích.
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào, không phản đối gì.
Ít lâu sau, Lý Viễn dẫn Vương thị, con gái của thợ mộc già Vương Quan đi vào hẻm Hạnh Hoa.
Vương thị vừa bước vào hẻm Hạnh Hoa, thấy chiến trận hiện tại trong con hẻm thì giật bắn người, thấy Phật thấy Thần gì cũng bái, chắp tay trước ngực hạ giọng lẩm bẩm.
Thôi Đào thấy Vương thị như thế bèn nhỏ giọng nói với Hàn Kỳ: “Hẳn là thị biết trong hẻm này có hung.”
Sau khi gặp Hàn Kỳ và Thôi Đào, Vương thị thẳng thắn thừa nhận là Vương Quan, cha thị đã xây lại nhà trong hẻm Hạnh Hoa này.
“Đó là chuyện 9 năm về trước, lúc ấy tiện thiếp mới 12 tuổi, cha tôi lo tiện thiếp là “con gái lớn của nhà có mẹ chết” sẽ không gả cho người tốt được nên muốn dành dụm cho tiện thiếp thêm ít tiền cưới, để tiện thiếp sau này sẽ không bị xem thường, sống tốt hơn một tí.
Vì chuyện này mà cha suốt ngày u sầu, chợt có một ngày ông ấy đột nhiên vui vẻ về nhà, cầm một túi tiền giao cho tiện thiếp giữ, trong đó ngoài tiền ra còn có đồ trang sức. Tiền và đồ trang sức đó ít nhất cũng phải đáng trăm xâu. Tiện thiếp hỏi ông ấy tiền từ đâu ra, cha nói ông ấy vừa nhận được một công việc lớn, chủ nhân rất hào phóng nên trả tiền trước.
Lại nửa tháng sau, tiện thiếp thấy cha mặt mày ủ rũ và luôn thấp thỏm, dường như đang lo lắng chuyện gì đó trong lòng. Hỏi ông ấy cớ gì thì ông ấy lại không nói. Sau đó ông ấy đột nhiên bàn bạc với tiện thiếp, nói muốn trả tiền kia về, không làm nữa.
Trưa hôm đó, tiện thiếp còn nhớ rất rõ, lúc tiện thiếp đang ngủ trưa thì chợt nghe tiếng cha nói chuyện rất kích động bên ngoài. Tiện thiếp bèn hé cửa sổ ra nhìn, thấy cha đang đứng sau tường thấp ngoài sân, cúi đầu nói chuyện một mình, cái gì mà “Nghiệp chướng, táng tận thiên lương, ta không làm đâu”.
Tiện thiếp nghĩ là cha bị trúng tà nên bèn gọi ông ấy. Ông ấy cứng người một lúc rồi mới giật mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía tiện thiếp rồi vội chạy tới đuổi tiện thiếp về lại phòng.”
Nửa tháng sau, Vương Quan đi sớm về trễ, bận rộn công việc. Sau khi làm việc xong, Vương Quan nhận được một khoản tiền mang về, nhưng lúc ông ta giao tiền cho Vương thị lại không mấy vui vẻ gì.
Ông ta vẽ rất nhiều bản vẽ cho Vương thị, bảo sau này phải tránh những căn nhà như thế chứ không được ở. Hẻm Hạnh Hoa ở Biện Kinh thì cả đời này đều không được vào.
“Sau đó tiện thiếp lấy chồng ở xa, cha thiếp nói không có chuyện gì cả, tốt nhất đừng về nhà nữa. Cứ đợi đến lúc ông ấy đi rồi thì âm thầm an táng, không cần tổ chức linh đình gì.”
Lúc Vương thị nhắc đến những chuyện này, không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Thị đã ít nhiều hiểu ra được, năm đó cha thị vì để tích góp của hồi môn cho mình mà hình như đã dính vào chuyện xấu xa gì rồi. Vì sợ bị báo ứng, không muốn liên lụy tới thị nên mới không cho thị về nhà.
Có lẽ đây gọi là công cha như núi Thái Sơn.
Vương thị lấy ra một xấp giấy ố vàng trong tay áo, nói với Hàn Kỳ và Thôi Đào rằng đây là bản vẽ mà năm đó cha thị để lại.
Thôi Đào nhận lấy lật ra xem, trên bản vẽ này đã bao gồm hết tất cả hình cắt của những ngôi nhà thế hung trong hẻm Hạnh Hoa.
Chẳng trách Vương thị vừa vào hẻm Hạnh Hoa đã sợ đến mức chắp tay trước ngực, lẩm bẩm gì đó. Hóa ra trước đó thợ mộc Vương Quan đã cố tình dặn dò Vương thị rồi.
“Sao nhất định phải là ở đây chứ?”
Thôi Đào đột nhiên đặt câu hỏi, thu hút sự chú ý của Hàn Kỳ, Vương Chiêu và những người khác.
“Sao nhất định phải xây nhà thế hung, sao nhất định phải giết đúng 8 cặp vợ chồng ở đây để cúng tế chứ? Chuyện xây lại nhà 9 năm trước chính là mấu chốt.”
Hàn Kỳ nói với Thôi Đào rằng mình đã sai người đi tìm hồ sơ hộ tịch của các hộ dân trong hẻm Hạnh Hoa 10 năm gần đây rồi, tìm được thì hỏi một chút là ra nguyên nhân ngay.
Thôi Đào cũng nghĩ thế, nhưng đã qua lâu rồi, tìm lại hồ sơ cũ cũng không hề dễ, có lẽ phải tốn chút thời gian rồi.
“Cứ phái người tiếp tục canh giữ bí mật ở hẻm Hạnh Hoa này, nếu hung thủ thấy những thứ tôi bày bố này hẳn sẽ bị kích thích mà có hành động.”
Thôi Đào nói ngay ý định muốn ở lại hẻm Hạnh Hoa, có lẽ sẽ cải trang thành một người phụ nữ vừa mới dọn nhà tới.
“Nếu có lang quân để cải trang thành vợ chồng thì sẽ càng giống hơn.” Vương tứ nương vội đề nghị.
Thôi Đào bèn nhìn về phía Vương Chiêu và Lý Tài.
Hai người lập tức sáng rỡ mắt, tuy nói là giả nhưng trong phòng có cả đống người cơ mà. Có thể làm vợ chồng trên danh nghĩa với một cô gái xinh đẹp thế này cũng khiến bản thân họ tăng thêm thể diện. Cả hai đều muốn nói với Hàn Kỳ rằng mình có thể, nhưng chưa kịp nói đã nghe Hàn Kỳ lên tiếng trước.
“Các ngươi thường đến hẻm Hạnh Hoa để tuần tra, dễ bại lộ lắm.”
Vương Chiêu và Lý Tài lập tức tỏ ra thất vọng, im lặng đứng đó.
“Vậy tôi —”
Thôi Đào vừa mở miệng đã nghe Hàn Kỳ lên tiếng lần nữa.
“Làm quả phụ đi.”
“Cũng được, nhưng mà quả phụ đâu có dụ được hung thủ ra đâu.” Thôi Đào nhắc nhở Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nghe rõ nàng nói nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu đi giải quyết chuyện khác.
Không mấy ai ở đây hiểu được suy nghĩ của Hàn Kỳ, nhưng trong lòng Trương Xương hiểu rất rõ. Lang quân nhà hắn nếu không phải lúc cần thiết sẽ không tùy tiện mở miệng, chàng khăng khăng bắt Thôi Đào làm quả phụ có thể thấy chàng không muốn để Thôi Đào tự đặt mình vào thế nguy hiểm, dù đó chỉ là một khả năng rất nhỏ.
Chạng vạng tối, Thôi Đào đã thay đổi cách ăn mặc như một người phụ nữ, nàng pha bột màu sẫm với nước rồi bôi lên mặt để khiến màu da mình tối hơn một chút, còn chấm tàn nhang lên, mặc trên người một bộ váy màu tro, buộc một chiếc khăn trùm đầu cũ lên đầu, mặt mày trông giống như một con buôn, nhìn thế nào cũng thấy nàng đúng là một quả phụ đã kết hôn ngoài chợ.
Vương tứ nương thấy Thôi Đào như thế, không khỏi thán phục: “Đây đúng là đóng vai, lần trước hóa trang thành hoa khôi đã dọa bọn ta ngây người rồi, lần này càng dữ hơn nữa, dù là người kia hay bản thân nương tử đều là 2 người khác nhau!”
“Rõ ràng là mặt mũi không hề thay đổi, nhưng lại khiến người ta nhìn không ra là cùng một người.” Bình Nhi cũng thảng thốt theo.
Lúc Thôi Đào tới lầu Thiên Hương làm gián điệp, mọi người còn lo việc chân dung của nàng đã dán ngoài thành quá lâu nên sẽ dễ bị người khác nhận ra. Nhưng lúc nàng lên đồ rồi xuất hiện, không ai còn lo lắng gì nữa, chỉ cảm thấy nàng thật sự là hoa khôi, nếu nàng không phải thì e là trên đời này chẳng ai xứng với danh xưng này nữa. Còn chuyện Thôi Đào là ai, lúc mọi người trông thấy hoa khôi đã suýt chút nữa quên mất luôn rồi.
Bình Nhi tò mò hỏi Thôi Đào rốt cuộc sao lại làm được như thế.
“Trước đây ta cũng từng cải trang thành người khác, nhưng chỉ chốc lát đã bị phát hiện rồi.”
“Có phải lúc cô cải trang thành người khác vẫn ai oán nhìn người ta, nói chuyện cũng nhu nhược giống cô thường ngày không?” Thôi Đào hỏi.
Bình Nhi không hiểu, “Thế thì có làm sao?”
“Quần áo và cách trang điểm hỗ trợ rất nhiều, nhưng chẳng qua đều chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi, sự suy diễn trong linh hồn mới là thứ mấu chốt để hóa thân vào nhân vật.” Thôi Đào nói.
“Sự suy diễn trong linh hồn là cái gì?” Bình Nhi lại càng khó hiểu.
Hôm nay tâm trạng của Thôi Đào tốt nên nói thêm vài câu với Bình Nhi.
“Là biến nhân vật cô muốn cải trang thành một người thật và sinh động, xem cô ta như một người bình thường, từng có quá khứ, có hiện tại và có cả tương lai nữa. Dùng lập trường của cô ta mà nhìn, cảm nhận, làm mọi thứ. Dù có người nhận ra cô và tiểu nương tử “Bình Nhi” có cùng một khuôn mặt đi nữa thì cũng phải để họ nghĩ cô là chính cô, cô khác với Bình Nhi kia.
Tóm lại là bỏ qua mọi thứ cô đã có lúc đầu, sau đó gom góp hết những gì của nhân vật mới vào trong người mình, cô muốn là ai thì phải trở thành người đó, đừng chờ người khác thừa nhận mình.”
Bình Nhi nghe thế như lọt vào trong sương mù, chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu, “Tức là ta phải hoàn toàn xem mình là người đó, nhưng chuyện này khó lắm, rất dễ quên.”
“Tất nhiên là khó rồi, nếu không ai mà chẳng sắm vai cao thủ được.” Thôi Đào nói với Bình Nhi nếu muốn học thì phải thường xuyên nghĩ tới, luyện tập nhiều lần.
Bình Nhi vội gật đầu, hứng thú nói: “Ta muốn học.”
“Vậy ta cũng học!” Vương tứ nương cũng tham gia vào cuộc vui.
Dù sao 3 người cũng đã chuyển tới nhà trong hẻm Hạnh Hoa, giờ chẳng có việc gì để làm.
Thôi Đào bèn lấy đậu phộng, hạt dưa và vài món điểm tâm bày lên bàn, vừa ăn vừa phân công hai người, từ nay trở đi phải diễn thành người kia.
“Diễn thành người kia là sao?” Bình Nhi ngẩn người ra.
“Xem cô đần chưa kia, là ta diễn thành cô, cô diễn thành ta đấy.” Vương tứ nương tỏ ý không khó, quan sát Bình Nhi một vòng sau đó mím chặt miệng lại thành một nụ cười chúm chím không lộ răng. Đi đứng thì nhẹ nhàng, hơi vặn nhẹ eo.
Vương tứ nương lập tức lịch sự ngồi xuống cạnh bàn, vươn tay phải lấy một hạt đậu phộng. Lúc này Thôi Đào cầm gậy trúc gõ thị một cái, bảo rằng không đúng.
Bình Nhi cười khúc khích, sửa lại cho Vương tứ nương: “Ta ăn thế này đây này.”
Bình Nhi ngồi xuống, nhấc ngón út lên, chỉ có ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gắp một hạt đậu phộng rồi nhẹ nhàng bóc vỏ, bỏ một hạt đậu vào miệng, cánh môi khẽ nhúc nhích nhai vài lần rồi nuốt, sau đó mới cho hạt thứ hai vào miệng nhai tiếp.
Vương tứ nương kinh ngạc nhìn chằm chằm tướng ăn của Bình Nhi, bĩu môi ghét bỏ nói: “Má ơi, với công phu này của cô chắc ta ăn xong cả mâm đậu phộng rồi đấy.”
Thôi Đào lại dùng gậy trúc gõ bàn, ra hiệu cho Vương tứ nương diễn tiếp.
Vương tứ nương đành phải nhấc ngón tay mập mạp của mình, khẽ gắp lấy một hạt đậu phộng trong tay sau đó học theo cách Bình Nhi ăn. Nhưng trên mặt thị vẫn vô thức tỏ ra ghét bỏ cách ăn này của bản thân.
Thôi Đào lập tức bảo Bình Nhi diễn thành Vương tứ nương xem sao.
“Vậy ta nên diễn thị ấy thế nào đây?”
Bình Nhi nhìn sang Vương tứ nương, lúc này Vương tứ nương đang đẩy bàn đứng dậy, một chân giẫm lên ghế thô lỗ hô: “Túm chim* hai người các ngươi, để xem ta có khoét miệng cắt lưỡi, lột da các người, đẩy các người vào hố phân, uống no 3 lít nước tiểu không hả!”
(*) Từ cổ để chửi thề trong Thủy Hử =))))
Bình Nhi trợn mắt há mồm, lắc đầu kịch liệt bảo mình không được, cô ta không diễn như thế được.
“Ê giỡn hả? Vừa nãy ai bảo muốn hỏi hả, hiếm khi Thôi nương tử có lòng dạy chúng ta mà cô còn già mồm à. Dù hôm nay cô có muốn học hay không đều phải học cho ta!” Vương tứ nương không hề thích cái thói xấu này của Bình Nhi.
Bình Nhi vội nhìn Thôi Đào cầu cứu, chỉ thấy nàng vui vẻ bóc đậu phộng ăn rồi lẳng lặng nhìn mình, không hề có ý định giúp đỡ. Bình Nhi nghĩ đi nghĩ lại, thấy đúng là mình đã chủ động yêu cầu nên đành phải cắn răng mà chịu thôi.
Cô ta khẽ ho hai tiếng, sau đó học theo tư thế của Vương tứ nương, đột nhiên đẩy bàn rồi nhấc chân giẫm lên ghế, miễn cưỡng duy trì tư thế khiếm nhã này rồi thử há miệng chửi tục, nhưng cô ta do dự mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nói không nên lời. Cuối cùng nhờ Vương tứ nương liên tục thúc giục, Bình Nhi đỏ hoe hai mắt, giọng nói run run cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.
“Túm, túm… Chim… Hai người, hai người… Các ngươi, để xem ta có khoét miệng cắt lưỡi, lột da các người, đẩy… Đẩy… các người vào… Hố phân, uống no 3 lít —”
“Còn thiếu chữ mà, nhanh nói đi!” Vương tứ nương giục.
Bình Nhi nghẹn đỏ mặt, nước mắt ồ ạt chảy xuống, khóc hu hu nói: “Nước tiểu!”
“Không được, cô nói lắp bắp quá, nói lại đi.”
Bình Nhi lại càng đỏ mặt hơn, cô ta lại nhìn Thôi Đào cầu cứu lần nữa, thấy Thôi Đào không hề có ý định giúp mình bèn chun mũi khóc dữ hơn, hai mắt nhắm tịt mắt lại, dứt khoát nói một hơi cho xong câu vừa rồi.
Sau đó, trong phòng rơi vào một bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.
Bình Nhi dùng tay áo chùi nước mắt, thấy lạ là sao hai người kia lại phản ứng im lặng như thế, sao lại không hề chê cười cô ta? Cô ta chợt nghe Vương tứ nương hô một tiếng.
“Thôi quan Hàn!”
Cánh tay đang lau nước mắt của Bình Nhi cứng đờ, cô ta lập tức quay đầu lại nhìn thấy Hàn Kỳ đang tới gần. Cô ta liền bụm mặt lại, khóc càng dữ hơn, trực tiếp chạy vào buồng trong.
Hàn Kỳ cũng không ngờ mình vừa đến đã nghe Bình Nhi vừa khóc vừa chửi người, dường như vì mắng chửi mà khóc à?
Vương tứ nương nhịn cười, vội chạy ra phía sau còn Thôi Đào im lặng không nói gì.
“Đã tìm được chỗ chôn 3 cặp vợ chồng còn lại rồi, đã mở quan tài nghiệm qua, đều có kim bạc.” Hàn Kỳ bày những cây kim bạc kia lên bàn.
Thôi Đào nhìn đống kim bạc này một chút, kích thước, độ dài và chất liệu đều như nhau.
“Tất cả nút thắt dây thừng cũng giống nhau. Đến nay vẫn không có bằng chứng cho rằng có 2 người gây án, tôi thiên về khả năng chỉ có 1 người gây án hơn.” Thôi Đào đoán, “9 năm, là loại người gì mà luôn khiến người ta không hề đề phòng như thế chứ?”
Hàn Kỳ lệnh cho Trương Xương đặt hết hồ sơ hộ tịch trong hẻm Hạnh Hoa 10 năm gần đây lên bàn. Một chồng cực dày, xem ra phải tốn rất nhiều công sức đây.
Thôi Đào không nói gì bèn lật ra xem, “Tôi còn nghĩ phải tốn vài ngày để tìm lại những thứ này chứ, không ngờ Thôi quan Hàn lại nhanh đến thế.”
Hàn Kỳ không nói gì, chỉ hạ mắt lấy ra vài bản rồi cẩn thận đọc. Chươ𝓃g 𝓂ới 𝓃hất tại ++ 𝒯r𝑼𝓂𝒯ru 𝐲e𝓃﹒v𝓃 ++
“Huy động gần trăm người để tìm, tất nhiên là nhanh rồi.” Trương Xương không kìm được mà đáp thay Hàn Kỳ.
Thôi Đào lập tức tán thưởng thái độ nghiêm túc của Hàn Kỳ đối với việc phá án, sau đó cũng bảo Trương Xương tìm cùng.
Sau 2 canh giờ, cả ba đã xem hết tất cả những hồ sơ hộ tịch này, chép lại tất cả những ghi chép có liên quan đến hẻm Hạnh Hoa. Cuối cùng lúc tổng hợp lại, phát hiện trong vòng 9 năm, hẻm Hạnh Hoa này thường xuyên có người đến rồi đi, không có nhà nào ở đây hơn 3 năm.
Thực ra nguyên nhân cũng rất dễ đoán.
Ngoài việc hẻm Hạnh Hoa thường xuyên xảy ra những vụ án vợ chồng tự tử khiến người ta cảm thấy xúi quẩy, ở đây còn có truyền thuyết quỷ thắt cổ khiến ai cũng hoảng sợ. Ngoài ra nhà trong hẻm đều có phong thủy cực kém, giải thích theo khoa học thì là bố cục không hợp lý tạo ra tín hiệu tiêu cực ngầm cho tâm lý người ta, khiến trong lòng họ không được thoải mái, tâm trạng không tốt thì tất nhiên làm việc cũng gặp nhiều khó khăn, làm việc khó khăn sẽ nghĩ mọi chuyện không thuận lợi, là điềm xúi quẩy, như thế lại càng ứng với truyền thuyết của hẻm Hạnh Hoa, bởi vậy nếu có thể thì các hộ dân đều sẽ dọn đi hết.
Nhưng rốt cuộc thì hẻm Hạnh Hoa cũng là nơi tấc đất tấc vàng ở đất Đông Kinh Biện Lương* này, dù có truyền thuyết thì vẫn không thiếu người không tin vào chuyện ma quỷ, muốn chiếm hời mà mua nhà giá thấp ở Biện Kinh*. Nhưng cứ mỗi khi người thuê nhà mới tới ở và gần quên đi truyền thuyết kia thì vụ án vợ chồng tự sát lại xảy ra, thế là lại khơi mào cho một đợt chuyển nhà mới.
(*) Những tên gọi khác của Khai Phong thời đó.
“Trong hẻm này không có ai sống hơn 9 năm cả, nói như thế, chưa chắc hung thủ là người quen trong hẻm này đâu.”
“Rốt cuộc 9 năm trước trong hẻm Hạnh Hoa này đã xảy ra chuyện gì mà đến mức tất cả nhà trong này đều được xây lại thế?”
Thôi Đào không tìm thấy thông tin này từ trong tài liệu hộ tịch, nhưng nàng tìm được một nhà họ Đào, không lâu sau khi hẻm Hạnh Hoa xây lại xong, nhà này đã rời đi. Sau đó 1 tháng, vụ án vợ chồng tự tử đầu tiên trong hẻm đã xảy ra. Sau đó lại là vụ án thứ hai, các hộ gia đình mới trong hẻm bắt đầu rời đi hết.
Thôi Đào cảm thấy nhà họ Đào này chính là mấu chốt, nhưng thời gian đã qua rất lâu, muốn tìm cũng rất khó. “Nếu tìm được hộ dân cũ 9 năm trước ở hẻm Hạnh Hoa thì sẽ biết được tại sao lúc đó các nhà lại phải xây lại.”
Hàn Kỳ sai Trương Xương chép lại tất cả tình hình hộ dân năm đó, sai Vương Chiêu và những người khác lập tức triển khai tìm người. Mười mấy hộ dân, chắc chắn sẽ có 1-2 hộ còn đang ở Biện Kinh chứ chưa dọn đi.
Sau khi Hàn Kỳ rời khỏi, Bình Nhi luôn tránh trong nhà mới đỏ mắt bước ra, than thở mình không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa.
“Những lời ta nói đều bị Thôi quan Hàn nghe hết rồi, sau này sao còn có thể gặp ngài ấy nữa đây!” Bình Nhi lo đến mức giậm chân, trách Vương tứ nương cứ nói ra những lời thô tục để cô ta học, hại cô ta phải xấu mặt trước Thôi quan Hàn.
“Đừng có tự đề cao bản thân mình quá, Thôi quan Hàn còn không thèm nhắc đến nữa kia kìa, có hỏi tiếng nào đâu, tất nhiên cũng sẽ không để ý cô thế nào.” Vương tứ nương sờ mũi, thực ra cũng xấu hổ thay cho Bình Nhi. Nhưng thị sẽ không thừa nhận đâu, nếu thừa nhận chắc chắn sẽ khiến Bình Nhi càng thêm oán trách.
Hôm nay ngoài trời nhiều mây, đêm rất tối.
Thôi Đào một tay cầm muôi, một tay xách đèn lồng, sai Vương tứ nương ôm một túi bột mì ra ngoài với mình. Bình Nhi thì bị đuổi vào buồng trong ngủ, khóc lóc thành ra như vậy rồi, vẫn nên ngủ sớm một chút thì tốt hơn.
Chỉ chốc lát sau, cả hai quay về, nhưng túi bột mì đã hết sạch.
Vương tứ nương về phòng ngủ cánh Đông.
Thôi Đào thì dọn hết bát đĩa trên bàn, trực tiếp ngồi lên giữa bàn nhắm mắt thiền định.
Nửa đêm, lúc ngọn đèn dầu sắp cháy gần hết, Thôi Đào đang dẫn khí nhập thể cảm giác phía xa xa có một làn sóng. Nàng đột nhiên mở mắt ra, giơ tay với lấy cây gậy gỗ bên cạnh rồi chạy ra ngoài. Trong hẻm Hạnh Hoa tối đen như mực, chỉ có ngọn gió lành lạnh quét qua.
Thôi Đào cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền ra từ cuối hẻm, lập tức hô lên: “Cuối hẻm có người!”
Ngay sau đó, nàng cũng chạy về phía cuối hẻm.
Lý Viễn và những người khác đang nằm trên nóc nhà gác đêm, nghe tiếng hô của Thôi Đào lập tức cảnh giác. Họ dẫn đầu đuổi tới cuối hẻm, nhưng âm thanh khe khẽ kia đã không còn, chỉ ngửi thấy một mùi tanh nồng ùa về phía họ, chỗ bày 3 tượng Tam Thanh ban sáng đã bị dội một thứ gì đó màu đen bốc mùi. Cầm đèn lồng lại gần kiểm tra lại càng giật mình, hóa ra là máu. Có một cái bình gốm dính đầy máu bị ném trên mặt đất gần tượng thần.
“Là máu cá tanh, thứ này sẽ làm ô uế tượng thần, khiến tượng mất đi tác dụng.”
Thôi Đào lấy đèn lồng soi lên mặt đất, lúc này Lý Viễn mới để ý trước tượng thần có một lớp bột mì màu trắng, trên đó có 2 dấu chân nhỏ in rất rõ.
Dấu chân dính bột mì để lại dấu vết, mọi người bèn lần theo đi tới tường sau của căn nhà cuối hẻm, phát hiện trên đầu tường có một ít bột vương lại.
Lý Viễn lập tức dẫn người bao vây toàn bộ căn nhà rồi vào trong điều tra. Sau khi vượt qua tường sân sau, trên mặt đất có dấu bột mì nhưng đến giữa sân thì biến mất, dù sao số bột dính vào bàn chân cũng có hạn, chạy vài bước là vãi hết rồi.
Nhà này có 7 người, 2 người trên 60 tuổi và 3 đứa trẻ. Cả nhà nghe có tiếng động trong sân bèn khoác áo đẩy cửa ra ngoài xem, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.
Lý Viễn lục soát khắp nhà mấy lần, cũng kiểm tra giày của từng người nhưng hoàn toàn không tìm được bột mì trên đế giày của ai cả.
Nhưng nhà này có một cậu con trai 8 tuổi, kích thước giày của nó vừa đúng bằng với dấu giày trước tượng Tam Thanh.
Lúc này Lý Viễn mới hỏi nó, có phải nó đã tạt máu cá lên tượng hay không. Thằng bé lắc đầu không nhận, cha nó lại giơ tay đánh vào mông nó, chửi nó lại nghịch ngợm nữa rồi.
“Thằng nhỏ này từ bé đã thích gây chuyện thị phi. Lạy các quan thương xót cho trẻ con không hiểu chuyện, tha cho nó một lần ạ!”
2 người già thương xót cháu trai nên liền quỳ xuống cầu xin Lý Viễn tha cho thằng nhóc nghịch ngợm kia.
Lý Viễn bèn bàn lại với Thôi Đào: “Xem ra chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi?”
Căn nhà này có 3 gian, hai vợ chồng ở chái Đông, phòng chính là của 2 người già, chái Tây thì để cho 3 đứa trẻ ở, còn một gian khác dùng làm phòng bếp và để đồ lặt vặt.
Thôi Đào đẩy cửa bước vào những gian phòng này, lúc mở ra đóng vào đều phát ra tiếng “két két” rất vang. Nhưng lúc Lý Viễn vừa dẫn người xông vào sân, cả 3 gian phòng này đều đóng chặt cửa.
Nếu là trẻ con nhà này vừa tạt máu lên tượng thần thì dù nó có làm gì cũng không thể giấu kịp đôi giày dính bột trắng được. Lúc nó trốn về thế nào cũng phải có tiếng đóng mở cửa, nhưng lúc đó mọi người đều cẩn thận nghe tiếng, không hề có tiếng động nào cả.
Thôi Đào bèn hỏi thằng nhóc, rốt cuộc có phải là nó làm hay không. Thằng nhóc khóc ầm ĩ lắc đầu phủ nhận.
Cha của nó thì không tin, lại đánh thêm cái nữa, chửi nó bình thường nói láo thì thôi đi, giờ đến cả quan phủ mà cũng dám láo, “Mày định hại chết bọn tao đấy à! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi quan trên đi!”
Thôi Đào nhìn xung quanh một vòng, thấy phía Đông của sân có một cái giếng.
Lúc thằng nhóc bị ép quỳ xuống xin lỗi Lý Viễn và những người khác, Thôi Đào bảo họ dừng lại, nói với Lý Viễn rằng mình đã phát hiện một ít bột mì bên cạnh giếng.
Lý Viễn nhặt đèn lồng lên, quả nhiên là có thật. Hắn lại nhìn sang cái giếng, hơi sâu, chủ yếu là trời quá tối nên bên trong đen ngòm, dù có rọi đèn lồng phía trên cũng chẳng thấy rõ được gì.
“Giếng này có nước không?”
“Vâng, cả nhà tôi đều múc nước từ giếng này để ăn uống ạ.”
“Lúc các người dọn tới thì đã có miệng giếng này rồi à?”
“Vâng.” Sau đó hai vợ chồng kể với Thôi Đào, cả nhà 7 người của họ vừa dọn đến hẻm Hạnh Hoa 2 năm trước.
“Gần đây có thấy giếng này có gì khác thường không?” Thôi Đào hỏi lại.
“Hình như là không ạ, đúng rồi, thi thoảng tôi nhớ rõ ràng mình đã đặt thùng ở bên cạnh, nhưng lúc tôi lại đến múc nước thì thấy cái thùng trong giếng.”
Đây là loại giếng múc bằng tay, có một sợi dây thừng quấn quanh một tay cầm, còn đầu kia dây thì buộc vào thùng gỗ.
Thôi Đào bảo Lý Viễn phái người canh giữ miệng giếng này, đồng thời cho người vây quanh cả hẻm Hạnh Hoa luôn, dù là ai cũng không được vào, kể cả trẻ con.
Vốn Thôi Đào định xuống giếng xem thử một chút, nhưng sắc trời quá tối mà giếng lại vừa sâu vừa hẹp, nếu đối phương là cao thủ dùng kim, lúc này xuống dưới giằng co thì e sẽ nguy hiểm.
“Thôi nương tử nghi ngờ kẻ vừa nãy chạy xuống giếng này ư?” Lý Viễn hỏi.
Thôi Đào gật đầu, bảo Lý Viễn nhanh chóng báo chuyện này cho Hàn Kỳ hay.
Ai ngờ vừa dứt lời thì đã có tiếng người truyền tới nói Hàn Kỳ đã đến.
Hàn Kỳ vừa gặp Thôi Đào đã báo cho nàng biết, người của chàng đã thăm dò được tình hình của nhà họ Đào 9 năm trước. Chuyện này cũng giải thích được tại sao những nạn nhân này lại không hề đề phòng hung thủ.
“Người lùn.” Thôi Đào nói xong bèn hỏi Hàn Kỳ có đúng không.
Hàn Kỳ gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi Thôi Đào làm sao tra được. Sau đó chàng nghe Thôi Đào kể vắn tắt chuyện xảy ra ở đây bèn đến nhìn dấu chân trước tượng Tam Thanh, sau đó thì cau mày nhìn vào miệng giếng.
“Dưới giếng hẳn không chỉ có nước mà còn có lối đi khác nữa.” Thôi Đào nói chuyện mình đang lo lắng cho Hàn Kỳ nghe, đề nghị chàng đừng phái người xuống vội, an toàn là trên hết.
Cuối cùng Hàn Kỳ vẫn quyết định, đợi đến bình minh ngày mai sẽ tiến hành dò xét bên trong giếng này.
Cả nhóm tạm thời về lại ngôi nhà kia của Thôi Đào.
Lúc này Thôi Đào mới hiểu ra, “Vương thị đã từng nói, năm đó thị chính mắt trông thấy cha mình đứng ở tường thấp nói chuyện một mình, thật ra là cha thị đang nói chuyện với hung thủ, chẳng qua vì dáng người hắn thấp bé nên ở góc của Vương thị không thể trông thấy được. Vương thị cũng nói sau khi thị gọi cha mình xong, cha thị sửng sốt một chút rồi mới quay đầu lại nhìn thị, sau đó vội chạy tới đuổi thị về lại phòng. Tôi nghi ngờ rất có thể hung thủ đã lấy tính mạng của Vương thị để uy hiếp, ép Vương Quan phải làm theo lời mình.”
“Dáng hình của người lùn nhìn như một đứa trẻ, chuyện này đã giải thích được lí do tại sao hung thủ có sức rất yếu, lúc di chuyển và treo nạn nhân lên phải ra sức hơn một chút. Cũng giải thích được tại sao nhiều nạn nhân như thế mà không một ai đề phòng hắn, rất có thể lúc phạm tội hắn đã giả vờ ngây thơ, nói dối để dụ nạn nhân xoay người đi hoặc cúi người xuống, như thế hắn sẽ có cơ hội để đâm kim bạc vào tai.” Hàn Kỳ đồng ý.
“Đúng là không ngờ lại là người lùn, nhưng hắn nhỏ con như thế sao lại cố gắng làm ra chuyện thế này nhỉ?” Bình Nhi kinh ngạc xong thì khó hiểu hỏi.
“Nếu từ khi cô còn nhỏ đã phát hiện bản thân mình không cao lên, bạn đồng trang lứa đều trưởng thành và cao lớn, còn mình vẫn như một đứa trẻ, thậm chí còn vì thế mà bị nhìn bằng con mắt khác, bị chế giễu, vậy cô có khó chịu, có muốn thay đổi không?
Có rất nhiều nơi lan truyền những tin đồn thất thiệt, bảo người lùn không cao lên được thật ra là do bị nguyền rủa, giao du với loại người này sẽ kéo theo xui xẻo. Ta đoán là hung thủ đang nóng lòng muốn phá bỏ lời nguyền này, muốn bản thân và con cái của mình sẽ được sống một cuộc sống như người bình thường. Không biết là tà môn lừa người nào dạy họ kiểu tà thuật này, khiến họ tin rằng có thể dùng nó để thoát khỏi nguyền rủa nữa.”
Bình Nhi gật đầu hơi hiểu ra, nhưng vẫn còn chút vướng mắc, “Nếu bị cười nhạo mà muốn giết người thì chẳng phải ta đã muốn giết Vương tứ nương mấy trăm lần rồi ư. Hoàn cảnh của người lùn đúng là đáng thông cảm, nhưng không phải là lý do để họ giết người được.”
“Cuối cùng cũng nghe cô nói một lời hay ho, cô nói rất đúng.” Thôi Đào khen ngợi Bình Nhi rồi quay đầu hỏi Hàn Kỳ, “Để tra rõ ràng về nhà họ Đào, hẳn Thôi quan Hàn đã thức trắng đêm nhỉ?”
Hàn Kỳ nhàn nhạt ừ một tiếng, dường như không hề để tâm đến chuyện này.
Thực ra trong đêm này, Hàn Kỳ đều ngâm mình trong phòng của nha môn, cuối cùng tìm được chỗ ở của một hộ dân cũ liên quan tới hẻm Hạnh Hoa rồi phái Vương Chiêu đi tìm thị trong đêm.
Lúc này Vương Chiêu đã dẫn người tới.
Thôi Đào quan sát người vừa tới, là một người phụ nữ trung niên gần 40 tuổi, mặc quần áo bình thường, thân hình hơi mũm mĩm, tóc tai có chút lộn xộn, rõ ràng chưa kịp chải chuốt gì đã bị gọi tới đây.
Người phụ nữ này chính là Tô thị, người dân cũ sống trong hẻm Hạnh Hoa này 9 năm trước, mà trước đó nữa, Tô thị đã ở hẻm Hạnh Hoa được 8 năm.
Sau khi chào hỏi mọi người, Tô thị bắt đầu kể lại chuyện năm đó của hẻm Hạnh Hoa.
Lúc đó đúng là có một cặp cha con người lùn trong hẻm Hạnh Hoa. Người cha tên là Đào Tửu Chương, khoảng 35 tuổi, vóc dáng không cao, chỉ đứng tới thắt lưng một người đàn ông trưởng thành. Con trai là Đào Cao, 19 tuổi, lớn lên còn thấp hơn cha mình một chút, lại có một gương mặt non nớt nên nhìn như một đứa trẻ 7-8 tuổi vậy, nhìn thoáng qua chẳng ai nghĩ hắn đã tuổi gần nhược quán* cả. Nghe nói mẹ của Đào Cao là người bình thường, nhưng sau này thấy con trai cũng giống như cha hắn, không cao lên được nên tức giận bỏ trốn với người khác, bởi thế chỉ còn hai cha con Đào Tửu Chương sống nương tựa lẫn nhau.
(*) Chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.
Đào Tửu Chương này tuy nhỏ con nhưng lại là một thợ khóa vô cùng lành nghề, đặc biệt là làm hộp cơ quan rất giỏi. Có rất nhiều nhà giàu tìm đến nhờ hắn làm việc, bởi thế kiếm được rất nhiều tiền. Trong cả hẻm Hạnh Hoa này, nhà Đào Tửu Chương là giàu nhất.
“Sở dĩ năm đó các nhà trong hẻm Hạnh Hoa xây lại là vì tất cả đều đã được Đào Tửu Chương ra giá cao để mua lại hết. Nhưng vì không xử lý được thủ tục bàn giao khế đất nên ông ta đồng ý cho bọn tôi ở lại, cũng yêu cầu mọi người giúp đỡ trong lúc ông ta sửa nhà lại.
Lúc đó mọi người đều có hỏi Đào Tửu Chương lý do làm vậy, ông ta nói là làm nhiều việc thiện để phá giải lời nguyền của nhà họ Đào bọn họ. Sau đó nhà ở hẻm Hạnh Hoa dùng để nhận lưu dân. Không phải tất cả mọi người đều là hàng xóm cũ, nếu muốn ở tiếp thì ông ta vẫn chào đón, bảo đây cũng là một việc thiện. Tất cả mọi người đều thấy có lợi mà không chiếm thì phí, thế là chẳng ai dọn đi nữa cả.”
Sau đó Đào Tửu Chương bị bệnh qua đời, các hộ gia đình ở hẻm Hạnh Hoa phát hiện Đào Cao không hề hay biết gì về chuyện cha mình mua nhà trong hẻm cả, hơn nữa không có văn bản chứng minh việc mua bán lúc trước nên tất cả bàn nhau lừa Đào Cao. Đào Cao không rõ là không biết hay không quan tâm, sau đó cũng chuyển khỏi hẻm Hạnh Hoa. Các hộ dân đều vui vì chiếm được lợi, ai ngờ chẳng bao lâu sau, trong hẻm có một cặp vợ chồng tự tử, sau đó lại có một cặp nữa.
“Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện quỷ dị, cho là điềm xui từ truyền thuyết quỷ thắt cổ. Trước đây lúc bán nhà cho Đào Tửu Chương đều đã chuẩn bị xong chuyện dọn nhà, vì thế họ nhao nhao bán nhà lần nữa rồi dọn khỏi hẻm Hạnh Hoa.”
“Lúc đó Đào Tửu Chương có được chôn cất không?” Thôi Đào hỏi.
Tô thị lập tức gật đầu: “Vâng, đã chôn ở sườn núi Thanh Liễu ngoại thành, vì chúng tôi thương đứa nhỏ đang thương nên cùng nhau ra tay giúp đỡ.”
Rạng sáng hôm sau, Thôi Đào đề nghị Hàn Kỳ đừng vội sai người xuống giếng, nếu chỉ có một lối thoát thì chắc chắn hung thủ vẫn còn bên trong, không ra được. Còn nếu có lối khác thì hắn đã chạy từ lâu rồi, cũng không cần gấp. Chi bằng đến đào ngôi mộ trên sườn núi Thanh Liễu ngoại thành xem sao.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào kiên quyết như thế tất có nguyên nhân nên cũng đồng ý.
1 canh giờ sau, mọi người đào ra được quan tài của Đào Tửu Chương trên sườn núi Thanh Liễu. Cái quan tài này chỉ dài 4 thước rưỡi, sau khi cạy mở ra, mọi người phát hiện bên trong trống rỗng, không hề có xương trắng.
“Sao lại thế này rồi?” Lý Viễn rướn cổ lên để chắc rằng cái quan tài này thật sự trống không rồi kinh ngạc hỏi.
Thôi Đào hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, dưới hẻm Hạnh Hoa kia mới là mộ của Đào Tửu Chương, cái giếng đó chính là lối vào mộ.”