*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dưới hẻm Hạnh Hoa có một ngôi mộ ư?” Đám người Vương Chiêu và Lý Viễn kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, giả thiết này thật ra rất có lý, bố cục trong toàn bộ hẻm Hạnh Hoa đều bất lợi cho người sống, cứ mỗi 3 năm lại chết 2 cặp vợ chồng, chuyện này hình như không giống như đang cúng tế người chết cho lắm? Chuyện này cũng đã giải thích cho câu hỏi “Sao nhất định phải là hẻm Hạnh Hoa này?” của Thôi nương tử lúc trước, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là lý do tại sao hung thủ nhất định phải ra tay ở đây.
Lý Viễn không khỏi thầm ngưỡng mộ cách đặt vấn đề để suy nghĩ của Thôi Đào, thật sự rất chuẩn xác. Hắn quay lại nói với người em Lý Tài của mình đã rất may mắn mới được bái Thôi nương tử làm sư phụ, nhớ phải chăm học hỏi khả năng phá án từ người ta, không chừng tương lai sẽ có triển vọng lớn đấy.
“Hẳn là Đào Cao cũng học được ngón nghề thợ khóa của cha mình. Phàm là bậc thầy về kỹ năng làm khóa thì ắt sẽ biết mở khóa.” Trên đường về, Thôi Đào cảm khái với Hàn Kỳ, “Chiêu đâm kim bạc vào tai này hẳn là hắn đã học được trong lúc “vừa học vừa thực hành” của mình.”
Dùng cách nào để mở khóa? Bình thường đều là dùng 1 hoặc 2 cây kim chèn vào lỗ khóa để khều. Thậm chí lỗ khóa còn phức tạp hơn so với lỗ tai con người, vì nó có hình dạng rất đặc biệt. Bởi vậy đối với Đào Cao mà nói, chuyện đâm kim bạc vào tai là một việc rất dễ.
“Đã giải thích được hết cả rồi.” Hàn Kỳ đồng ý nói.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác nghe câu này mới chợt nhận ra, dù họ có suy nghĩ nát óc cũng không ngờ thợ khóa có thể liên quan gì đến cách thức này.
Sau khi trở về hẻm Hạnh Hoa, mọi người cùng bàn bạc nhau làm thế nào xuống giếng để vào mộ.
“Giờ trời cũng đã sáng rồi, chẳng phải cứ xách đao đi xuống là được rồi ư? Cùng lắm thì mang thêm mũ giáp với khiên sắt để đề phòng đối phương dùng kim bạc đánh lén là được thôi mà.” Vương Chiêu dứt khoát nói.
“Không được.” Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào có phải vì đang lo lắng chuyện cơ quan nên mới không cho mọi người xuống giếng hay không.
Thôi Đào lập tức gật đầu.
“Cơ quan? Cơ quan gì ạ?” Vương Chiêu khó hiểu.
“Tô thị đã từng nói, trước kia Đào Tửu Chương làm hộp cơ quan cho các nhà giàu, vì thế mới trở thành người có tiền nhất trong hẻm này. Một ngôi mộ cũng tương đương như một cái hộp kín vậy. Xét về thời gian, trước khi chết Đào Tửu Chương đã bắt đầu sửa lại hẻm Hạnh Hoa rồi. Hẳn là lúc sửa chữa phía trên, ông ta cũng đang đồng thời xây mộ bên dưới. Sau khi ông ta chết phải làm lễ tế phức tạp như thế, há mà mộ của ông ta lại chỉ đơn giản là một chỗ để quan tài thôi ư?”
“Ý của Thôi nương tử là lúc tự xây mộ cho mình, Đào Tửu Chương đã thêm vào đó cơ quan gì sao?” Vương Chiêu kinh ngạc trợn tròn mắt, thật không thể tin nổi, một người thợ khóa nhỏ như Đào Tửu Chương mà lại có thể làm ra nhiều chuyện phức tạp như thế.
“Chuyện này không chắc hoàn toàn, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận chuẩn bị để tránh có thương vong vô ích.” Thôi Đào nói.
Vương Chiêu: “Nếu thật sự có cơ quan thì ta phải ghi nhớ một chuyện, sau này có đắc tội với ai cũng không được đắc tội với thợ khóa.”
Lúc này Lý Tài và Trương Xương phụ trách đi điều tra tình hình của Đào Cao đã về, thông báo mọi người rằng họ đã tìm được chỗ ở hiện tại của Đào Cao. Sở dĩ tra được nhanh như thế là nhờ Đào Cao có ngoại hình đặc biệt. Lúc nghe ngóng về hắn, chỉ cần miêu tả một chút là mọi người đều nhớ ra.
Còn phía miệng giếng phải sai người tiếp tục trông coi.
Thôi Đào, Hàn Kỳ và những người khác thì đến thẳng chỗ ở của Đào Cao.
Căn nhà ở phía Đông thành, cách hẻm Hạnh Hoa rất xa, có thể nói là phải đi hơn nửa thành Đông Kinh.
Căn nhà không nhỏ, trước cổng sơn màu đen, bố cục 3 gian trước 2 gian sau rất kiểu cách. Tường sân cao chưa tới 5 thước, bên trong có một loại cây xanh mơn mởn, lá to tròn, viền có răng cưa, phát triển còn cao hơn cả tường.
Vương Chiêu xuống ngựa đầu tiên, dẫn người vây xung quanh cả căn nhà rồi định đẩy cửa vào nhưng bị Thôi Đào ngăn lại.
Thôi Đào chỉ vào đám cây xung quanh tường kia, hỏi Vương Chiêu: “Biết đó là gì không?”
“Là gì?” Vương Chiêu khó hiểu hỏi Thôi Đào, nhưng hắn cũng đoán được Thôi Đào sẽ không vô duyên vô cớ mà ngăn hắn hành động, vì thế cũng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Hàn Kỳ nhìn sang, phát hiện trên lá cây mà Thôi Đào chỉ đều có gai lông, lúc này ánh mắt chàng cũng trầm xuống.
“Đây là cây chua cay, còn gọi là cây chích, trên thân có lông ngứa, trên lá thì có lông chích. Như tên gọi của nó, sẽ chích người, một khi đụng vào cành lá của nó sẽ như bị ong độc chích vậy, có độc tính rất lớn.” Thôi Đào giải thích.
Vương Chiêu liên tục nói cảm ơn Thôi Đào, cảm ơn nàng đã nhắc, sau đó lập tức truyền lệnh bảo mọi người phải chú ý loại cây độc này.
“Bên tường đã được thiết kế kiểu phòng ngự này thì nếu xông cửa vào cũng chưa chắc là an toàn đâu.” Thôi Đào nói ra nguyên nhân ban nãy nàng ngăn cản hắn.
Hàn Kỳ gọi Vương Chiêu tới trước mặt rồi dặn dò hắn vài câu.
Vương Chiêu lập tức đi làm, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo một đội người ngựa tới cùng một cỗ xe tương tự như xe tăng, tất nhiên không to bằng xe tăng nhưng có thể dùng loại này để đẩy cửa sân ra.
Lúc quyết định phá cửa, tất cả mọi người đều trốn ở phía xa.
Hai tên nha dịch phụ trách đẩy xe thì trốn phía sau chiếc xe tăng cỡ nhỏ kia, vì để an toàn, họ còn chặn thêm một tấm chắn phía trước.
Cả hai đẩy xe tiến về phía trước, tông thẳng vào cánh cổng đen xì.
Oành một tiếng, cửa đã bị phá ngay lập tức.
Đúng lúc này, vài tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, 4 – 5 mũi tên từ trong nhà bắn ra, 2 mũi trúng chiếc xe tăng đang lao tới lập tức rơi xuống đất, 2 mũi khác bay thẳng tới cây liễu bên kia đường rồi cũng rơi xuống.
Thôi Đào nhặt mũi tên trên đất lên, phát hiện nó hoàn toàn được làm bằng gỗ, không hề có mũi sắt. Nhưng đầu mũi tên gỗ này được gọt khá bén, nếu bay với lực và tốc độ đúng thì vẫn sẽ khiến người khác bị thương.
Thôi Đào còn phát hiện đoạn trước của mũi tên có màu khác biệt, đưa lên mũi ngửi một chút còn có mùi lá cây nhàn nhạt.
“Hẳn là chất độc, dù mũi tên gỗ này không thể trực tiếp lấy mạng người ta thì cũng có thể làm người đổ máu, hạ độc chết người.” Thôi Đào thở dài.
Lúc này mọi người đều sợ đến toát mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Cứ tưởng tượng xem, nếu vừa nãy Thôi Đào không kịp thời ngăn lại, tất cả đều ngu ngốc xông vào thì chí ít cũng mất 1 – 2 mạng người.
“Không ngờ một căn nhà trông vô cùng bình thường mà lại chứa đầy hiểm nguy thế này. Chẳng phải Đào Cao chỉ là một tên người lùn ư, sao có thể có suy nghĩ như thế được, đúng là quá đáng sợ.” Vương Chiêu vừa cảm khái vừa dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên đầu.
“Cao thủ trong dân gian chớ nên coi thường bất kỳ ai. Người lùn chỉ thấp hơn so với chiều cao của người bình thường mà thôi, đầu óc vẫn thông minh như nhau.” Thôi Đào giải thích.
Vương Chiêu và những người khác liên tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Xuyên qua cánh cổng bị mở, Thôi Đào nhìn thấy bố trí cơ quan bên trong, trong cửa có một ổ khóa ẩn được kết nối với thiết bị kích hoạt 2 cái nỏ dưới mái hiên. Chỉ có một chìa khóa đặc biệt mới có thể mở ổ khóa này đúng cách. Lúc nãy nhìn vào cổng sân, bên ngoài cổng cũng không thấy lỗ khóa đâu cả.
Thôi Đào lại quan sát tấm cổng ngoài, lúc này mới phát hiện trên cổng có một khối gỗ hình vuông to bằng ngón tay cái có thể di chuyển được. Lúc đè nó xuống kéo sang phải sẽ để lộ ra lỗ khóa, tra chìa khóa vào thì khối gỗ sẽ tự trồi lên chứ không bung ra, nhưng nếu rút chìa khóa ra thì khối gỗ sẽ quay lại trạng thái ban đầu, tạo thành một mặt phẳng với cánh cổng, nếu nhìn thoáng qua sẽ không thấy có gì đặc biệt.
Thôi Đào cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.
Mọi thứ trong sân dường như rất yên tĩnh, Lý Viễn đi theo sau vội hỏi: “Hình như là không sao rồi, giờ có thể vào được chưa?”
Thôi Đào lắc đầu, chỉ xuống phía dưới.
Mọi người tới nhìn thử, được lắm, mặt đất phía sau ngưỡng cửa thấp hơn 3 tấc, nếu trực tiếp bước thẳng chân xuống sẽ không thấy gì, nhưng nếu bước thêm bước nữa sẽ gặp nạn, lại đụng phải một sợi dây trắng sát dưới đất. Hai đầu dây dẫn ra cây ngô đồng ở hai bên, xem ra trong những tán lá rậm rạp kia cũng đang ẩn giấu các thiết bị kích hoạt vũ khí.
Nói cách khác, dù người tới có tránh được ám khí đầu tiên thì vẫn còn cái thứ hai đang đợi sẵn.
Con người sau khi thoát khỏi cảnh hiểm nguy sẽ rất dễ thả lỏng bản thân, không hề đề phòng nữa.
Lúc này Lý Viễn và Vương Chiêu đã hơi cạn lời, liên tục thảng thốt thật đáng sợ.
Trong sân trải đá xanh, được quét dọn rất sạch sẽ. Thôi Đào cẩn thận quan sát xung quanh xong bèn sai người bưng một ít nước đến. Nàng bước vào sân trước, nhấc chân tránh khỏi sợi dây gài kia rồi vẩy nước lên phiến đá xanh trong sân.
Lúc này tất cả mọi người đều dựa vào cửa để xem hành động của Thôi Đào trong sân.
Lý Viễn và những người khác không quên dặn Thôi Đào nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Hàn Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào mọi hành động của Thôi Đào.
Rất nhanh sau đó, Thôi Đào phát hiện những chỗ mình vẩy nước, có chỗ thấm rất nhanh, nhưng có chỗ thấm rất chậm, những nơi thấm nhanh là vì trên mép của đá xanh có vài vết nứt.
Thôi Đào lại xin thêm ít nước nữa để vẩy tiếp, đồng thời sai Lý Viễn cầm bút mực đi theo phía sau mình, đánh dấu lên phiến đá mà nàng bảo là an toàn. Khoảng nửa nén nhang sau, cả hai mới bước vào nhà chính được.
Những người còn lại bèn dựa theo đánh dấu của Thôi Đào để giẫm lên đá xanh mà theo vào.
“Ôi trời ơi, cảm giác như hai quân giao đấu cũng không phức tạp thế này đâu.” Lúc Vương Chiêu vào tới không khỏi cảm khái nói.
Lý Viễn nuốt nước bọt đánh giá cánh cửa nhà chính đang đóng chặt, “Có khi nào trong này cũng có nguy hiểm không?”
“Chắc không đâu, bên ngoài để phòng thủ, bên trong là để sinh hoạt hàng ngày, nếu đặt quá nhiều cơ quan thì bản thân hắn cũng thấy phiền. Lỡ như một ngày ngủ dậy, đầu óc còn mơ màng không nhớ được thì chẳng phải hại chết chính mình ư.”
Tuy vậy lúc mở cửa Thôi Đào vẫn bảo mọi người trốn sang một bên. Nàng đứng bên cạnh cánh cửa, đang định vươn tay ra —
Hàn Kỳ đột nhiên bước đến, kéo Thôi Đào đứng ra sau mình.
Vương Chiêu thấy thế vội nói: “Để thuộc hạ ạ!”
Hàn Kỳ dùng ánh mắt ra hiệu cho tất cả chớ lộn xộn, chàng rút kiếm dứt khoát chặt đứt khóa cửa rồi dùng vỏ kiếm đẩy cửa ra, lập tức lánh người sang bên cạnh để tránh lỡ như có ám khí bắn ra.
Mọi người đợi một chốc vẫn thấy im lặng không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm, tất cả mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, mọi người bắt đầu tiến hành điều tra cẩn thận sân sau.
Giống như Thôi Đào đã đoán, trong nhà không có cơ quan nào nữa. Mọi người còn phát hiện những đồ đạc và vật dụng trong nhà này đều thấp hơn bình thường một chút, hẳn là Đào Cao đã mời thợ mộc để đặt riêng những thứ này, giúp hắn tiện sử dụng hơn.
Cuối cùng cũng đã lục soát sơ qua cả căn nhà, xác nhận Đào Cao không có trong nhà. Nói cách khác, rất có thể Đào Cao vẫn đang trốn phía dưới hẻm Hạnh Hoa.
Thôi Đào nhìn qua phòng chính và phòng ngủ đều không có gì đặc biệt, nhưng ở phòng phía Đông lại có rất nhiều ổ khóa, lại còn có một số ít hộp cơ quan chưa được lắp ráp.
Lý Viễn tìm thấy một số bản vẽ trong một cái hộp cũ ở phòng bên cạnh, tất cả đều là bản vẽ thi công để xây lại nhà thế hung trong hẻm Hạnh Hoa năm đó.
“Có bản vẽ xây mộ không?” Vương Chiêu vội hỏi.
Lý Viễn nhanh chóng lật một chồng bản vẽ ra, lần lượt xem hết rồi lắc đầu bảo không có.
Sau đó hắn lại nhìn lướt qua đáy hộp, “Còn một cái hộp khác nữa!”
Hắn bưng cái hộp ra ngoài, nhưng không mở ra được nên lập tức trở về bẩm lại với Hàn Kỳ
Thôi Đào nhận lấy cái hộp nhìn một chút rồi hỏi Lý Viễn tìm được ở đâu, không mấy hứng thú mà để nó lên bàn.
“Đây là hộp cơ quan, không có chìa khóa đặc biệt thì mở không ra đâu.”
“Nếu làm bằng gỗ thì có thể dùng dao cạy hoặc bổ ra đấy?” Vương Chiêu đề nghị.
“Hộp cơ quan bình thường thì dùng sức mở không sao, nhiều nhất cũng chỉ làm tổn hại đến đồ bên trong mà thôi. Nhưng đồ của Đào Cao làm ra thì khó mà nói được, dùng sức mở nhiều khi lại chết người đấy.” Thôi Đào nói, giọng điệu ung dung nhưng đầy sự cảnh cáo.
Vương Chiêu lập tức bị dọa đến trợn tròn mắt, lập tức lùi lại vài bước, quyết định tránh xa cái hộp cơ quan này một chút.
Hàn Kỳ nhận ra Thôi Đào dường như không mấy hứng thú với cái hộp này bèn hỏi nàng: “Không quan trọng à?”
“Ừm, không quan trọng.” Thôi Đào đáp.
Hàn Kỳ bèn bảo mọi người không cần trông giữ cái hộp này, cứ tiếp tục tìm kiếm manh mối khác đi.
Lý Viễn gãi đầu, không hiểu hai người đang nói gì, không quan trọng là sao?
Hắn bèn gọi Vương Chiêu lại, ôm lấy vai của Vương Chiêu rồi khẽ hỏi: “Lúc nãy họ bảo “Không quan trọng” là sao thế anh?”
“Ai biết,” Vương Chiêu sờ mũi, “Người thông minh nói chuyện sao mà chúng ta hiểu được, cứ ngoan ngoãn làm theo là được rồi.”
Họ đều cẩn thận kiểm tra hết các gian phòng còn lại, đều không có gì đặc biệt, chỉ còn phòng kho, phòng bếp và phòng chứa củi.
Thôi Đào đến phòng bếp trước, nhìn lướt qua không gian bên trong rồi đến thẳng bếp lò, bảo Hàn Kỳ và mọi người rằng chỗ này có vấn đề.
Lý Viễn ngạc nhiên kiểm tra một vòng quanh bếp lò, thực sự không rõ có chỗ nào không ổn, “Đây chẳng phải cũng giống như bếp lò bình thường thôi sao? Sao Thôi nương tử lại nghĩ nó có vấn đề chứ?”
“Chính là vì nó giống với bếp lò bình thường nên mới có vấn đề đấy.” Thôi Đào hỏi ngược lại Lý Viễn, lúc nãy trong quá trình điều tra có để ý tới độ cao của đồ dùng, giường, tủ quần áo trong nhà này không.
Lý Viễn bừng tỉnh, “Đúng rồi, bếp lò này cao như của dành cho người bình thường dùng, nhưng lại quá cao so với Đào Cao.”
Sau đó tất cả lấy vạc ra hết, phát hiện bên trong không phải là hố than đen sau khi đốt xong mà lại là một bậc thang đá nhỏ dẫn xuống đất. Để đề phòng nguy hiểm, Thôi Đào sai người thả 2 con ngỗng vào trước, một lúc lâu sau vẫn nghe được tiếng ngỗng còn truyền từ dưới lên thì Thôi Đào mới xuống.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác cũng muốn đi theo nhưng lại phát hiện rằng hơi khó. Lối vào quá nhỏ, chỉ phù hợp với vóc người mảnh mai hơi thấp một chút. Nữ giới thì còn gắng gượng được, nhưng nam giới cao lớn thì khỏi nghĩ tới làm gì, vào không lọt, nếu cố vào thì xoay người lại cũng dễ gãy lưng mất. Hoặc nếu có thể bò đi thì cũng không biết cuối đường có nơi để xoay người lại hay không, nếu không quay đầu lại được sẽ bị kẹt chết bên trong, nghĩ thôi cũng thấy thảm.
Dù Hàn Kỳ không mập, vóc người cũng mảnh mai nhưng vẫn không vào được. Mà để Thôi Đào vào một mình thì mọi người lại không yên tâm.
Vương Chiêu nhanh chóng chọn trong đám nha dịch, tìm ra 2 người lùn nhất, bảo họ cùng đi theo Thôi Đào xuống dưới, nếu có chuyện gì thì 2 người họ ra trước.
2 nha dịch đồng ý rồi lập tức theo xuống.
Không lâu sau, tất cả nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ngỗng và nha dịch truyền tới.
Lý Viễn và mọi người cho là bên trong gặp nguy hiểm nên ghé sát tới bếp lò gọi với vào, hỏi có chuyện gì không.
Hàn Kỳ chắp tay đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lối vào chưa từng nháy một cái. Mãi đến khi trông thấy Thôi Đào đầu đầy bụi đất leo ra, nở một nụ cười, nắm đấm sau lưng chàng mới từ từ thả lỏng.
“Không sao, hai người họ làm con ngỗng giật mình nên nó dí theo cắn họ ấy mà.”
Thôi Đào lấy một cái hộp từ trong lòng ra rồi bò lên, sau đó 2 tên nha dịch cũng ra theo, phủi phủi đất trên người định rời đi.
Thôi Đào quay đầu lại hỏi: “Ngỗng đâu rồi?”
2 nha dịch hơi sửng sốt, “Còn ở dưới, chắc lát nữa chúng tự ra được ấy mà.”
“Là ngỗng mượn của người dân bên cạnh đấy.” Thôi Đào nhắc.
“Ôm ra đi.” Hàn Kỳ đột nhiên ra lệnh.
Dù sợ ngỗng nhưng 2 nha dịch cũng không dám chậm trễ, vội vàng vâng lời rồi xoay người đi xuống, mỗi người ôm một con ngỗng bò ra, sau đó ngoan ngoãn đi trả ngỗng lại cho người ta.
Lý Viễn, Vương Chiêu đang định cười khen Thôi Đào tốt bụng, lúc này rồi vẫn nghĩ tới an nguy của con ngỗng, đúng là hiếm có. Nhưng họ còn chưa kịp thốt ra đã nghe Thôi Đào cảm khái trước.
“Ngỗng béo thật đấy! Dù là nướng, chiên hay hầm đều ngon cả!”
Lý Viễn, Vương Chiêu: “…”
Hàn Kỳ rất bình thản, không còn cảm thấy chuyện này có gì đáng ngạc nhiên nữa.
“Đây cũng là một hộp cơ quan.” Thôi Đào vỗ lên cái hộp gỗ mình vừa ôm ra, nói với bọn Lý Viễn, “Cái này mới quan trọng.”
Lý Viễn giật mình hiểu ra, chẳng trách Thôi nương tử và Thôi quan Hàn bảo cái hộp hắn tìm thấy không quan trọng, hóa ra là do cái hộp để ở chỗ quá dễ tìm, dường như chỉ là một thủ đoạn che mắt mà thôi.
Thôi Đào kể lại tình huống lúc nãy mình gặp phải bên dưới cho Hàn Kỳ nghe.
Sau khi xuống dưới, qua một cái hành lang vô cùng hẹp sẽ đến một tầng hầm. Ở cửa cũng bố trí một ít cơ quan nhỏ, nếu không dùng chìa khóa để mở sẽ gặp phải tình huống như lúc ở cổng nhà Đào Cao.
Nhưng Thôi Đào đã dùng kim bạc thành công mở được ổ khóa, cũng thuận lợi vượt qua được cơ quan khóa cửa mà an toàn bước vào.
“Bên dưới có một cái bàn dài thờ bài vị của Đào Tửu Chương, còn trưng cái hộp này nữa. Tôi đoán trong hộp này có thứ gì đó liên quan tới bố cục bậy bạ ở hẻm Hạnh Hoa kia, cũng rất có thể là bản vẽ xây mộ của Đào Tửu Chương.”
Thôi Đào bưng cái hộp lên cẩn thận nhìn một lần, gõ gõ rồi lắng nghe, sau đó mới giải thích với Hàn Kỳ.
“Hộp gỗ này không dễ mở đâu, bên trên tuy có 4 lỗ khóa nhưng đều không phải lỗ tra chìa.”
“Đó là cái gì?” Lý Viễn vừa ngạc nhiên vì Thôi Đào hiểu được cơ quan vừa nghiêng đầu nhìn một chút, Vương Chiêu cũng tụm lại.
“Các anh đã nghe nói tới ổ khóa 4 chưa?” Thôi Đào hỏi.
Bọn Lý Viễn vội lắc đầu, họ chỉ thấy những loại khóa thông thường, chỉ cần 1 chìa khóa là mở được, phức tạp nhất cũng chỉ là trên lỗ khóa có ký tự “一”, “士” và “吉” mà thôi.
“Trong nha môn cũng có ổ khóa 2 lỗ, muốn mở phải dùng 2 chìa khóa lần lượt mở 2 lần.” Vương Chiêu hỏi Thôi Đào, “Ổ khóa 4 này có phải cũng giống như ổ khóa 2 lỗ nhưng cần có 4 chìa không?”
“Chỉ cần 1 chìa thôi.” Hàn Kỳ đột nhiên nói chen vào. Chàng đã từng gặp qua ổ khóa 4, nhưng loại khảm vào hộp thế này thì chưa từng thấy bao giờ.
Sau khi nghe Hàn Kỳ nói thế, mọi người đều bắt đầu thắc mắc không hiểu sao 4 lỗ khóa nhưng chỉ cần dùng 1 chìa? Tất cả mọi người đều vô thức nhìn sao Thôi Đào “cái gì cũng biết”, chờ nàng giải thích cho. Bởi lẽ Thôi quan Hàn dù biết cũng sẽ không có kiên nhẫn để nói nhảm với họ, nhưng Thôi nương tử thì không như thế.
“Gọi là khóa 4 thật ra có nghĩa là có 4 bước để mở loại khóa này, đầu tiên là kéo thanh cài, sau đó là dời chốt cài, để lộ ra lỗ khóa mới có thể dùng chìa mở ra. Chuyện giấu lỗ khóa thực ra cũng giống như lúc chúng ta gặp phải ngoài cổng vậy, nhưng chẳng qua loại khóa ngoài cổng đơn giản hơn một chút, cái này thì khá phức tạp. Cả cái khóa đều được giấu trong hộp, anh lại không biết lỗ nào có thể đụng được thanh cài, lỗ nào có thể dời chốt cài, lỗ nào lại có thể lộ ra lỗ khóa chính xác. Quan trọng là, dù anh có biết những chuyện này đi nữa thì cũng không thể mở được nếu không có chìa khóa.”
“Trời ạ, nghe mà thấy phiền ghê.”
“Không nói cũng không biết đấy, hóa ra một tên thợ khóa nhỏ mà có thể có kiến thức đến vậy.”
…
Mọi người đều nhao nhao thảng thốt.
“Sau này ai mà nhắc hai chữ thợ khóa với tôi, tôi sẽ cáu với kẻ đó mất, đau đầu quá đi!” Vương Chiêu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy bản thân sắp bị Đào Cao này làm cho phát điên rồi.
“Chìa khóa hẳn là trên người Đào Cao.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ, “Nếu có thể lấy được chìa khóa thì tôi có thể mở khóa này.”
Hàn Kỳ đồng ý.
“Nhưng giờ Đào Cao đang ở đâu? Nếu hắn vẫn còn trong ngôi mộ dưới hẻm Hạnh Hoa, e là cơ quan trong đó còn đáng sợ hơn trong căn nhà này, hành lang dưới giếng kia cũng không giống như dưới đây, vậy chúng ta đa số đều không vào được, cho dù có miễn cưỡng vào cũng không thể linh hoạt đối phó, như thế sẽ lại càng nguy hiểm hơn.”
Trước đây mọi người không biết tình hình dưới giếng, Vương Chiêu vẫn còn rất gấp gáp muốn đi bắt hung thủ để lập công. Nhưng sau khi nhận thức được nguy hiểm trong căn nhà này, không chỉ có hắn mà tất cả các nha dịch đều bắt đầu thận trọng, thậm chí còn hơi sợ hãi.
Thôi Đào gật đầu đồng ý với lo lắng của Vương Chiêu, đây cũng là lý do tại sao mình luôn kiên quyết không để mọi người tùy tiện xuống giếng.
Cơ quan bố trí bình thường đã có lực sát thương rất lớn rồi. Đừng nói gì đến phiên bản thu nhỏ kia, như thế càng không tiện hành động. Nếu không biết được bản đồ lối đi trong mộ, mọi người đều lao vào thì mức độ nguy hiểm còn nhiều hơn gấp trăm lần so với ban nãy xông vào nhà Đào Cao.
Nhưng ngay cả khi tìm được hộp cơ quan chứa bản đồ mộ thì chìa khóa vẫn trên người Đào Cao, phải tìm ra được Đào Cao mới có thể mở hộp được, có thể mở hộp thì mới tìm ra được bản đồ, như thế mới tìm được Đào Cao… Cứ thế, bước vào một vòng lặp vô hạn.
Sau khi về lại hẻm Hạnh Hoa, Thôi Đào nói với Hàn Kỳ: “Giờ muốn đi xuống an toàn chỉ có một cách.”
Không đợi Hàn Kỳ trả lời, Vương Chiêu và những người khác lập tức vây quanh, nhao nhao hỏi Thôi Đào là cách gì.
Thôi Đào nhất thời không thích nghi được với sự “ồn ào” đột nhiên vây xung quanh mình, hơi sững sờ một chút.
Lúc này Hàn Kỳ quét mắt qua tất cả, mọi người đều ngoan ngoãn im lặng lùi xuống, lễ phép chờ Thôi Đào nói ra.
“Đào vài cái lỗ thông dẫn đến mộ, dùng khói lửa tấn công để Đào Cao tự chủ động chạy ra.” Thôi Đào dứt lời bèn nói với Hàn Kỳ, nàng cần một ít dụng cụ đào và nhân lực.
Hàn Kỳ bảo Thôi Đào cứ việc làm, tất cả nhân lực trong phủ Khai Phong đều sẽ dốc toàn lực hỗ trợ nàng.
Thôi Đào vẽ xong bản vẽ xẻng Lạc Dương* đưa cho Vương Chiêu tìm người làm, ngoài ra còn cần chày sắt và gậy sắt các thứ.
(*) Một loại xẻng của trộm thời xưa chuyên dùng để đào mộ, vì được một tên trộm mộ ở Lạc Dương, Hà Nam phát minh ra nên được gọi là xẻng Lạc Dương. Xẻng có mặt hình chữ U (không phẳng như mặt xẻng hiện đại), chiều rộng hẹp để tập trung đào sâu vào một điểm nhất định. Mỗi lần xúc xuống đất, lưỡi xẻng có thể chạm độ sâu 30 – 40cm.
Thôi Đào thì dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đi tìm những loại thực vật có mùi nồng như ngải cứu, sau đó ra ngọn núi ngoại thành hái một ít nấm phân trâu về.
Vì 2 lần trước lên núi tra án, Thôi Đào đã thấy có nấm phân trâu mọc quanh. Loài này được gọi là đạn hơi cay trong giới thực vật, cực kỳ thích hợp để đối phó với Đào Cao đang trong mộ.
Nấm phân trâu* hình tròn màu trắng, mọc trên núi rất dễ thấy, có cao thủ quen tay hái nấm như Vương tứ nương, họ nhanh chóng hái được 2 giỏ đầy.
(*) Nấm này theo mình search thì khác với nấm phân trâu ở Việt Nam, nên mọi người nhìn ảnh nhé.
Sau khi hái đủ, Thôi Đào đóng nắp giỏ lại, dùng vải gói tất cả rồi nhẹ nhàng cầm lên, cố gắng hết sức không để đống nấm phân trâu này bị hỏng. Nếu không cẩn thận hít vào vài luồng hơi mà nó tỏa ra thì thật sự vượt quá sức chịu đựng của con người.
Để tránh làm hỏng nấm phân trâu, cả ba dùng tiền thuê một cỗ xe bò vào thành, ngồi thành một hàng trên xe, lắc lư qua lại, mặt trời cũng dần chiếu ánh nắng đỏ rực ở phía Tây xa xa.
“Rõ ràng cây nấm tròn trịa trắng trẻo, đẹp như trăng tròn mà sao lại có cái tên tục tĩu thế kia chứ.” Bình Nhi nghe Vương tứ nương mở miệng ngậm miệng đều gọi nấm phân trâu, không nhịn được mà nhíu mày.
“Có tên khác đấy.” Vương tứ nương lập tức nói.
“Là gì vậy?” Bình Nhi vội hỏi.
Vương tứ nương nghiêm túc nhìn Bình Nhi, đột nhiên nói: “Bao phân ngựa đó a ha ha ha… Thế nào, có phải đỡ hơn phân trâu một tí rồi không?”
Bình Nhi tức đến đỏ mặt, dứt khoát quay đầu đi không để ý tới Vương tứ nương nữa.
“Còn cách gọi hay hơn tí là “mã bột”, Hàn Dữ từng nhắc qua “ngưu sửu mã bột*” trong “Tiến Học Giải”, mã bột là đang nói loại nấm này đấy.” Thôi Đào giải thích.
(*) Mình không tìm ra được tên tiếng Việt nhưng nó là nấm trứng – nấm puffball ấy.
Bình Nhi bừng tỉnh, vội tán thưởng cái tên này hay hơn rất nhiều, vẫn là Thôi Đào hiểu biết sâu rộng.
“Này, Hàn Dữ mà cô nhắc tới hẳn là hiểu biết rất nhiều, người tao nhã như thế sao có thể nhắc tới nấm phân trâu được chứ?” Vương tứ nương hiếu kỳ hỏi.
“Để chỉ ngưu sửu mã bột là thứ gì đó rẻ tiền vô dụng, nhưng đến tay người thích hợp sẽ được tận dụng, trở thành vật hữu dụng đấy.” Thôi Đào giải thích.
Vương tứ nương kích động nói: “Đây chẳng phải đang nói những người như Thôi nương tử đấy sao! Nấm phân trâu trên núi này suốt ngày gây phiền hà đến người khác, 10 người thì hết thảy đã ghét nó, duy chỉ có tới tay Thôi nương tử mới trở thành thứ có ích được.”
“Đúng đấy!” Bình Nhi phụ họa theo, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thôi Đào, “Quả thực Thôi nương tử rất lợi hại, có thể gọi là cao nhân luôn!”
“Gì mà có thể gọi là cao nhân chứ, đã là cao nhân rồi đấy!” Vương tứ nương lập tức cười hì hì hỏi Thôi Đào có mệt hay không, có muốn thị bóp vai cho không.
Có lợi ngu sao mà không hưởng.
Thôi Đào gật đầu, cho Vương tứ nương cơ hội hầu hạ mình.
Bình Nhi thấy thế im lặng một lát, sau đó cũng nói với Thôi Đào: “Vậy ta bóp chân cho cô vậy.”
Nói xong bèn bắt đầu làm, bóp rất thoải mái.
Thôi Đào được hầu hạ thoải mái, xém chút đã ngủ thiếp đi trên xe bò, ai ngờ xe bất ngờ xóc một cái, chỉ nghe trong giỏ có một tiếng động vang lên.
Thôi Đào lập tức đứng dậy che miệng lại. Bình Nhi và Vương tứ nương cũng che theo.
Dù cái giỏ được bọc vải nhưng rốt cuộc cũng không phải đậy kín hoàn toàn, một làn khói đen túa ra, không quá nồng nhưng mùi cũng đã đủ khiến cho cả ba đều phải ho khan.
Sau đó cả ba che miệng nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại đột nhiên bật cười.
Tiếng cười lăn xa dần theo bánh xe nhấp nhô.
Buổi tối, Thôi Đào cố gắng ăn một bữa thật ngon, cả ngày chạy tới chạy lui, vừa mệt vừa nguy hiểm, lại còn phải ngửi mùi nấm phân trâu gay mũi kia. Nếu không khao bản thân bằng một hương vị ngon lành thì không được rồi.
Cuối cùng Vương tứ nương cũng có cơ hội thực hiện ước nguyện rửa lòng lợn của mình, thị cũng chẳng nghĩ gì, cứ làm sạch sẽ trơn tru hết rồi đưa cho Thôi Đào. Nhưng Bình Nhi phụ trách quét dọn lại bị hun mùi đến mức bảo thứ này là đồ bỏ đi.
“Cái này nhìn… Ừm… Nhìn giống như ăn được lắm à? Sao có thể ăn chứ.” Bình Nhi ghét bỏ nói. Cô ta không thể nói ra chữ “bỏ đi” được nên chỉ có thể dùng “ừm” để thay.
Nhưng hai người kia ai cũng bận rộn, không ai để ý tới những lời của Bình Nhi. Bình Nhi ngượng ngùng tránh sang một bên, bóc hành, nhặt rau rồi rửa sạch sẽ.
Thôi Đào làm nước luộc theo sở thích của mình, thích gì thì thêm vào cái đó. Nàng bỏ gần hết phần béo trong ruột, thứ này tuy thơm nhưng không thể ăn quá nhiều được, giữ lại một ít thôi. Sau đó là chần phổi lợn, thịt ba chỉ và ruột già qua nước muối để khử mùi tanh. Bỏ vào nồi kho rệu. Nguyên liệu kho không thể thiếu hành, gừng, tiêu, hồi, quế, xì dầu, đặc biệt là cây thì là, đặc sản của địa phương, đây là hương vị chính, thả vào nồi thịt không chỉ khử được mùi tanh mà còn mang đến một mùi hương tươi mát, là điều mà các nguyên liệu khô như quế, hồi không làm được.
Thịt trong nồi phải được nấu chậm trên lửa nhỏ mới ngon được. Nhân lúc này, trộn bột mì với nước lạnh để nắm bột cứng hơn một chút, sau đó vùi nắm bột vào lửa. Tiếp đến cắt nhỏ rau thơm, hành lá, tỏi.
Nhà Lý Viễn mới làm một mẻ đậu phụ, lúc đưa đến vẫn còn bốc hơi hầm hập, thơm nức, cho thêm dầu vào nồi rồi chiên đậu phụ đến vàng đều hai mặt, vớt ra để dùng sau.
Lúc này mùi thơm của thịt kho đã bắt đầu lan tỏa, khiến những con giun tham lam trong bụng người ta bắt đầu lăn lộn khóc lóc. Thôi Đào cắt miếng thịt ba chỉ đã kho chín ra thành từng miếng nhỏ, ruột già và phổi lợn thì cắt thành từng khối, bỏ thêm đậu phụ đã chiên, bánh nướng, nấu với lửa liu riu một chút nữa là được. Sau đó vớt bánh nướng ra, cắt thành khúc bỏ vào một bát nước luộc khác, thêm hành xắt, rau thơm và tỏi băm là có thể bắt đầu ăn.
Mùi om thịt bay ra ngoài, Vương tứ nương đang canh ở cửa phòng bếp để chờ ăn. Bình Nhi cũng lén nuốt nước bọt.
Thôi Đào múc nước luộc ra rồi đặt lên bàn, bánh nướng, đậu phụ, thịt ba chỉ xắt lát, ruột già và phổi lợn cùng nằm xen kẽ với nhau. Thịt kho có màu đỏ mê người, đậu phụ màu vàng rực rỡ, bánh nướng trắng toát lại thêm màu xanh của hành xắt và rau thơm, màu sắc khiến cơn đói bụng dâng lên cực hạn, trong nháy mắt đã vọt tới trời cao. Không được, phải nhanh chóng ăn một miếng chứ không thì thèm chết mất.
Thôi Đào cố tình hỏi Bình Nhi có ăn được không, “Ta có thể làm cho cô một bát mì tôm khác.”
“Không cần, không cần, ăn cái này là được rồi.” Bình Nhi càng nói càng khẽ, cuối cùng là cúi gằm mặt xuống.
Vương tứ nương húp một ngụm nước luộc nóng, thỏa mãn thở ra một hơi, nghe Bình Nhi nói chợt bật cười: “Hả, sao ta thấy câu này hơi quen quen nhỉ? À, đúng rồi, lần trước lúc cô bảo con thỏ đáng yêu sau đó cũng giở câu này ra nhỉ. Sao, sao lúc này không chê là mình đang “đớp phân” đi?”
“Thơm như thế, có hôi đâu, sao có thể… Là ta hiểu biết nông cạn. Thật sự trước kia ta chưa từng ăn lòng lợn bao giờ cả.” Bình Nhi xấu hổ khẽ sửa lại những lời mà trước đây mình nói sai.
“Nói cũng lạ thật đấy, rõ ràng cô là người trong giang hồ, sao lại có cái nết tiểu thư như thế hả?” Vương tứ nương buồn bực hỏi Bình Nhi.
Bình Nhi không đáp lại, chỉ bưng bát nước luộc của mình lên bắt đầu ăn.
Vương tứ nương cũng không có ý định nghe câu trả lời của Bình Nhi, thị vẫn mải mê ăn, một bát xong lại muốn thêm bát nữa, rồi bát thứ 3, thứ 4… Thôi nương tử đúng thật là, bảo khao là khao thật, làm một nồi to bao ăn bao no. Cuối cùng Vương tứ nương cũng ăn no, dù nhìn trong nồi vẫn muốn ăn nhưng lực bất tòng tâm.
Bình Nhi luôn ăn rất ít nhưng hôm nay cũng làm được 2 bát to. Thôi Đào thì ăn 4 bát, không bằng Vương tứ nương nhưng cũng nhiều hơn Bình Nhi rất nhiều.
Bình Nhi đợi mọi người đều ăn xong bèn ngoan ngoãn thu dọn đi rửa bát, biểu hiện tốt hơn trước kia rất nhiều.
Ngoài cửa có 3 tên nha dịch đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm, không kìm được mà khen quá thơm rồi. Một trong số đó tình cờ là người đi theo Thôi Đào xuống hành lang dưới nhà Đào Cao, hắn bèn to gan hỏi Thôi Đào đang làm món gì vậy. Thôi Đào bèn bới cho mỗi người một bát. Cả ba ăn một cách ngon lành, sau khi ăn xong thì lau miệng, liên tục nói cảm ơn.
Lúc Trương Xương đến truyền lời cho Thôi Đào cũng đúng lúc gặp phải cảnh này, hắn bèn hỏi Thôi Đào còn món nào dư không.
“Còn đấy, hôm nay làm rất nhiều, nếu anh không chê thì bới cho anh một phần nhé?” Thôi Đào hỏi.
Trương Xương nói: “Lục lang đã 1 ngày rồi không dùng cơm, tối qua thức đêm cũng không ăn gì hết.”
“Nếu là Thôi quan Hàn thì không thể ăn cái này được, không tao nhã lắm, hơn nữa ngài ấy không ăn cơm trong thời gian dài như thế mà ăn thịt cũng không tốt cho hệ tiêu hóa. Để tôi nấu cháo cho ngài ấy, cháo ngô nấu nhanh lắm, ăn chung với dăm bông là được rồi.”
Trương Xương vốn định bảo nấu cháo lâu lắm, không ngờ Thôi Đào đã xem xét nên bèn gật đầu, nói làm phiền nàng rồi.
“Lát nữa phiền Thôi nương tử tự mình đưa sang nhé.” Trương Xương dứt lời bèn lập tức chào tạm biệt, không hề cho Thôi Đào có cơ hội từ chối.
Thôi Đào thấy hình như hôm nay Trương Xương hơi là lạ, thái độ đối với nàng có chút khác với trước kia. Nhưng nàng lười truy tới tận gốc, chỉ gọi Vương tứ nương đã ăn no buồn ngủ đến nhóm lửa.
Thôi Đào bận một lúc đã nấu xong cháo ngô, sau đó thái nhỏ du nhĩ*, ức gà, măng tươi, trứng trần và dăm bông xé sợi, thêm xì dầu, đường, giấm, dầu vừng rồi trộn đều, thế là thành một món cháo ngon miệng. Du nhĩ có tác dụng điều tiết chức năng dạ dày, ăn cùng với cháo ngô bồi bổ dạ dày sẽ rất hợp cho Hàn Kỳ lúc này.
(*) Một loại nấm ở bản địa Trung Quốc.
Lúc Thôi Đào đưa cháo tới, Trương Xương không có trong phòng, nàng chỉ có thể tự mình gõ cửa tìm Hàn Kỳ.
“Vào đi.”
Trong phòng lập tức truyền ra một giọng nam trầm thấp, dù nghe hay nhưng rõ ràng trong đó mang theo sự mệt mỏi.
Lúc Thôi Đào đặt cháo lên bàn, Hàn Kỳ vẫn không ngẩng đầu lên.
“Mài.” Hàn Kỳ đang chăm chú viết ở bàn làm việc.
Thôi Đào liền đến mài.
Một lát sau, có lẽ vì cuối cùng Hàn Kỳ cũng ngửi được mùi thơm của cháo nên mới ngẩng đầu lên, phát hiện người tới hóa ra là Thôi Đào.
“Sao lại là ngươi?”
Thôi Đào biết chàng đã nhầm mình là Trương Xương nên liền mỉm cười nói: “Thôi quan Hàn cả ngày chưa ăn cơm rồi, tôi đến đưa cháo thôi, tốt xấu gì cũng ăn uống một chút đi, đừng để đói mà hư cơ thể đấy.”
“Sao ngươi biết ta 1 ngày rồi chưa ăn cơm? Cố tình nghe ngóng với Trương Xương đấy à?” Hàn Kỳ lại cúi đầu để viết tiếp thứ gì đó.
Thôi Đào hơi sửng sốt một chút, lờ mờ hiểu ra đây là Trương Xương tự ý chủ trương. Tất nhiên nàng không thể nói thẳng mặt với Hàn Kỳ, tôi ăn uống đầy đủ, chợt nghe Trương Xương bảo ngài chưa ăn cơm, rất đáng thương nên mới nấu cháo đem tới cho ngài được. Như thế nàng vừa treo cổ bản thân mà đến Trương Xương cũng không khá khẩm gì được.
Hơn nữa lí do này hoàn toàn không đủ tính chất của một cấp dưới đang vuốt mông ngựa cấp trên.
“Tôi thấy Thôi quan Hàn rất mệt mỏi nên uyển chuyển hỏi thăm một tí, Thôi quan Hàn sẽ không để bụng chứ?” Thôi Đào cẩn thận nhìn Hàn Kỳ một chút, nhưng ánh mắt này của nàng lại đúng lúc bị chàng bắt được.
Hàn Kỳ buông bút lông đứng dậy.