Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 36:




Dáng vẻ ăn cơm của Hàn Kỳ rất lịch sự, có thể thấy chàng được nuôi dạy rất kỹ càng, bàn tay thanh mảnh cầm đũa trông còn đẹp hơn cả lúc cầm bút.
Nếu vào thế giới hiện đại, ngoại hình này của chàng chắc chắn sẽ thu hút được đống fans hâm mộ để kiếm tiền. Trong vòng livestream có rất nhiều loại người đẹp, nhiều đến hoa mắt, nhưng anh đẹp trai thì rất ít, dạng như Hàn Kỳ tuyệt đối thuộc về kiểu tài nguyên quý hiếm, có thể đại bạo.
Dăm bông thập cẩm đủ loại, tươi mát nhưng không làm mất đi mùi thịt, giống với mì hoành thánh gà xé lần trước, chẳng qua chỉ là món ăn ngày thường nhưng không hề mất đi hương vị tinh xảo, ăn vào khiến dạ dày ấm áp, dễ chịu hẳn.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào cứ nhìn mình bèn đặt đũa xuống, thuận miệng hỏi nàng: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ tới mộng tưởng cuộc đời của tôi, nếu là Thôi quan Hàn, hẳn là sẽ dễ dàng làm được.”
“Mộng tưởng cuộc đời?”
“Mỗi ngày chỉ cần vui vẻ giải trí nhưng vẫn kiếm được tiền.” Lúc cảm khái, Thôi Đào cũng không kìm được ánh mắt cực kỳ khao khát.
Hàn Kỳ biết rõ tình hình hiện tại của mình không hề giống với những gì Thôi Đào đang nói. Bởi thế trong đầu nàng đang nghĩ những chuyện khác về chàng nên mới có thể kết luận như thế được.
“Niềm vui của ta không phải ở đây.”
Thôi Đào đáp: “Tôi chỉ nghĩ bừa mà thôi, Thôi quan Hàn cả ngày mất ăn mất ngủ, bận rộn việc lớn, tất nhiên tôi nhìn ra được, niềm vui của Thôi quan Hàn là ở Triều đình, ở sự nghiệp, ở thiên hạ, ở người dân.”
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào, khẽ cười nói: “Cũng không hẳn thế.”
“Còn gì nữa ạ?” Thôi Đào hứng thú nhìn sang phía Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ không trả lời, chỉ lau tay rồi nhàn nhạt nói cảm ơn Thôi Đào.
“Thôi quan Hàn khách sáo quá rồi, ngài đã gửi thư giúp tôi cầu xin, tôi vẫn chưa cảm ơn ngài đàng hoàng mà. Hay là sau này nếu Thôi quan Hàn ở lại phủ Khai Phong, tôi sẽ bao hết cơm nước, thấy thế nào?” Thôi Đào vỗ ngực mình, cực kỳ thoải mái đề nghị.
Hàn Kỳ bật cười, không đồng ý cũng không từ chối.
Thôi Đào không hiểu nổi ý của chàng là gì. Đồng ý rồi thì tốt biết bao, ăn quen món nàng nấu thì chắc chắn chàng ta sẽ nghiện luôn. Đợi đến lúc đó, nếu Thôi Đào có việc cần nhờ thì Hàn Kỳ cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.
“Nếu ngươi muốn thì cứ làm.” Hàn Kỳ nói nhỏ.
Thôi Đào: “…”
Ôi trời, đúng là quỷ yêu mà!
Nếu nàng làm thì là nàng đang chủ động bày tỏ lòng biết ơn của mình, chàng ta không hề yêu cầu. Nếu nàng không làm thì chứng tỏ những lời ban nãy của nàng đều là nói suông, thứ gọi là cảm ơn cũng không phải tình cảm chân thực.
Không hổ là người lăn lộn trong chốn quan trường, hay đấy!
May là nàng căn bản không có ý định chơi trò ăn nói này, nàng chỉ dựa vào tay nghề chân chính để thuần phục lòng người thôi.
“Thôi quan Hàn không chê tôi phiền là được rồi.” Thôi Đào vui vẻ nhận lời, thu dọn bát đũa trên bàn.
“Chuyện ngươi đóng giả hoa khôi ở lầu Thiên Hương, sau này đừng nhắc tới người ngoài nữa.” Hàn Kỳ đột nhiên nói.
Thôi Đào hơi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Hàn Kỳ.
“Ta đã dặn bên Vương Chiêu và Lý Viễn rồi.”
Thôi Đào hơi hiểu ra, Hàn Kỳ đang bận tâm về thanh danh của nàng.
“Tôi không quan tâm đến những chuyện này, dù sao giờ tôi cũng là nữ tù, sẽ không lấy chồng. Hơn nữa, vì để giữ an toàn cho thành Đông Kinh nên tôi mới đi làm gián điệp, từ trước đến nay, chuyện giữ gìn an bình đều là dùng máu và sự hy sinh của người khác để đổi lấy mà. Họ phải tự hào về tôi chứ, ai cảm thấy tôi mất mặt thì kẻ đó không có lương tâm, nhưng thật ra họ có nói tôi thế nào thì tôi cũng chẳng thèm để ý tới vài tiếng chó sủa đó.”
Cây ngay không sợ chết đứng, từ trước tới nay Thôi Đào làm người đều chỉ cần không thẹn với lương tâm chứ không sống vì miệng lưỡi người khác.
“Ngươi nói đúng, nhưng tiếng dữ đồn xa, phòng ngừa chưa bao giờ là xấu cả. Ai bảo cả đời này ngươi sẽ mãi là nữ tù?” Hàn Kỳ bảo Thôi Đào không cần quá nghiêm túc về chuyện này, chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa, cũng chẳng có gì to tát.
Thôi Đào nghĩ lại thấy Hàn Kỳ nói cũng đúng, thở dài nói với chàng một câu “Dân trí còn thấp, chúng ta cần nỗ lực thêm”, rồi quay lưng bỏ đi.
Hàn Kỳ khẽ cau mày, còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy Thôi Đào đột nhiên quay lại, ló đầu từ cạnh cửa ra nhìn chàng.
“Xưa có Hoa Mộc Lan tòng quân thay cha, giờ có Thôi Đào vì thái bình của thành Đông Kinh để làm gián điệp trong lầu Thiên Hương, tất cả đều là anh hùng có đúng không? Bọn tôi có khác nhau không?”
Hàn Kỳ hơi giật mình, lắc đầu bảo không có gì khác nhau.
“Vậy là được rồi, sau này tôi sẽ nấu cơm cho Thôi quan Hàn ăn.” Nếu tam quan không hợp thì ngài không xứng ăn cơm của tôi đâu!
Thôi Đào sải bước vào nhà, bưng bát đũa trống không trên bàn đi, lúc nãy đi ra nàng quên không cầm theo.
Hàn Kỳ: “…”
Trong hoang viện.
Vương tứ nương và Bình Nhi thấy Thôi Đào cầm chén đĩa rỗng về, một người vui vẻ, một người buồn xo.
“Đoán sai rồi! Nhanh lên, mau đưa đầu qua đây.” Vương tứ nương há miệng hà hơi vào ngón tay mình, chuẩn bị gõ vào đầu Bình Nhi.
Bình Nhi bất đắc dĩ phải đưa đầu ra trước mặt Vương tứ nương, thấy Vương tứ nương định ra tay thì bị dọa đến nhắm tịt mắt.
Tổng cộng gõ 3 lần, lần nào cũng gõ mạnh lên trán, Bình Nhi đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, vành mắt đỏ hoe, vừa gõ xong đã vội lấy tay xoa đầu.
“Dám lấy ta ra cá à?” Thôi Đào đưa khay cho Vương tứ nương, ngồi xuống ghế nằm phía dưới cây ngô đồng.
“Bọn ta cá xem rốt cuộc Thôi quan Hàn có ăn cơm của Thôi nương tử làm không, Bình Nhi bảo không ăn, nhưng ta đoán là sẽ.”
Vương tứ nương chuyển cái khay trong tay cho Bình Nhi, bảo là cô ta thua nên phải đi rửa chén tiếp.
“Xem ra vẫn là ta hiểu thấu tình hình, Bình Nhi thấy người như Thôi quan Hàn sẽ không chịu ăn mấy món bình dân do chúng ta làm mà phải để ý thân phận, thực chất lại rất kiêu ngạo bên trong. Ta lại bảo làm gì mà phức tạp đến thế, Thôi nương tử nấu ngon như vậy, ai mà chịu nổi!”
Thôi Đào vui vẻ, không khỏi quan sát Vương tứ nương lại một lần, tuy cao lớn thô kệch, tính tình mạnh mẽ, bất cần đời nhưng thực ra thị cũng có những hiểu biết và ý kiến riêng của mình.
“Ta thấy tính cách này của cô, nếu không ở sơn trại vẫn sẽ sống một cuộc đời yên ổn đấy.”
“Không được đâu, không sinh được con mà.” Vương tứ nương thở dài, “Trong mắt rất nhiều người, gà mái không đẻ được trứng sẽ trở thành một con gà chết.”
“Không cần để ý suy nghĩ của những kẻ tầm thường.” Thôi Đào nói.
“Đúng là trước đây có một khoảng thời gian ta đã nghĩ quẩn, ta cũng định làm một cô gái tính tình yếu đuối mềm mỏng như Bình Nhi vậy. Sau đó phát hiện ra, nếu bản thân mình như thế thật hẳn sẽ bị sỉ nhục, mặc người nhào nặn. Ta đã là gà chết rồi thì còn sợ cái thá chi nữa? Cứ liều mạng đi! Rốt cuộc thì ta vẫn mạnh hơn những tên đàn ông trong trại, nhưng phải giữ tính khí hung hãn, nếu không sẽ không cai trị được họ!”
Vương tứ nương cười ngây ngô gãi đầu, bảo với Thôi Đào có đôi khi thị cũng biết tính tình mình thô lỗ nhưng chẳng biết cách nào để sửa cả.
Thôi Đào nằm trên ghế nằm, thấy Vương tứ nương ngồi xuống bên cạnh nói chuyện lấy lòng mình, nàng cười vỗ vai thị, bảo thị không cần như thế, cứ tìm một cái ghế kéo sang bên cạnh mà ngồi.
“Ta ngưỡng mộ Thôi nương tử nên quỳ là được rồi.” Vương tứ nương nói với Thôi Đào bằng vẻ kính phục, “Trước kia, thực sự ta nghĩ bản thân đã phá tung bầu trời, vô cùng khác với những người phụ nữ khác. Giờ gặp được Thôi nương tử ta mới hiểu được là “Vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn”. Người đẹp, thông minh, lại còn nấu ăn ngon, cái gì cũng biết, không gì là làm khó được cô, tính tình không hung dữ vẫn có thể trị được những người đàn ông kia, khiến tất thảy đều phục cô. Thôi nương tử mới là lợi hại thật sự!”
Thôi Đào bật cười, khen Vương tứ nương nói ngọt, nàng rất thích.
Lúc này Bình Nhi đã rửa bát xong cũng tới gần.
“Chuyện này không đúng, tính cách Thôi quan Hàn rõ ràng không phải dễ sống chung như thế. Lần trước Tứ nương nhìn ngài ấy một chút đấy, kết quả thì sao? Còn có chuyện mà các cô không biết nhưng ta tận mắt thấy nữa.”
Vương tứ nương bảo Bình Nhi nói toẹt ra rốt cuộc là chuyện gì đi.
Bình Nhi bèn kể, lúc trước sau khi cô ta đồng ý quy hàng phủ Khai Phong đã bị đưa đến gặp Hàn Kỳ, lúc đang đợi bên ngoài đã gặp phải một chuyện. Đúng lúc có 10 người ở phủ Thượng thư Lý đến đưa đồ ăn cho Hàn Kỳ. Hàn Kỳ trực tiếp sai Trương Xương trả lại, nhưng không phải trả đàng hoàng mà còn cố ý vứt hộp cơm đổ xuống đất, ngoài miệng thì nói không cẩn thận nhưng Bình Nhi có thể nhìn ra được là Trương Xương cố tình. Sau đó cô ta còn nghe nha dịch nói thầm, đoán cơm này là do thiên kim phủ Thượng thư tặng cho.
“Cơm của người có xuất thân như thế còn không ăn, ai mà biết Thôi nương tử không thế chứ.” Bình Nhi cảm thấy uất ức, đáng lẽ lần này cô ta phải thắng mới đúng.
“Đừng nghe mấy lời đồn nhảm của đám người đó, trên quan trường nhiều phe, duyên cớ trong đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Cơm ta tặng có một điểm cực tốt, là đơn giản, không liên quan gì tới lợi ích, bởi thế ngài ấy mới chịu ăn.”
Bình Nhi giật mình gật đầu, đã hiểu ra được đạo lý này.
Thôi Đào ngáp một cái, bảo mọi người nhanh tắm rửa rồi đi ngủ, mai là một ngày làm việc vất vả nên tối nay nhớ ngủ sớm một chút.
Hôm sau, Thôi Đào cầm la bàn và những thứ khác rồi vội chạy tới hẻm Hạnh Hoa.
Nếu nhà cha con họ Cao đã tin vào phong thủy, dùng nhà thế hung phía trên phần mộ để cúng tế thì mộ huyệt dưới đất hẳn cũng bố cục theo quy tắc phong thủy. Dựa theo nguyên tắc “Người sống hướng Nam, người chết hướng Bắc”, nàng đoán ngôi mộ đặt thi thể của Đào Tửu Chương hẳn là nằm ở phía Bắc.
Thôi Đào nhìn về phía Bắc, trong nháy mắt đã thấy được ngôi nhà xà cừ sừng sững của Chu Đại Tráng, nó cao hơn những căn nhà khác, trên đỉnh 2 góc Đông Tây đều có Tỳ hưu* trấn giữ. Tỳ hưu đúng là có tác dụng giữ nhà trừ tà, nhưng cũng là thần thú giữ mộ.
(*) Linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.
Thôi Đào vào nhà Chu Đại Tráng, tìm đúng vị trí trung tâm giữa 2 con Tỳ hưu rồi bảo Vương tứ nương bắt đầu đào. Sau khi gỡ phiến đá xanh ra, đào được khoảng nửa trượng thì bắt đầu đóng gậy sắt xuống. Lúc đầu gậy sắt đóng xuống đinh vô cùng khó khăn, cần phải có 2 tên nha dịch khỏe mạnh xen kẽ đóng xuống. Lúc hơn nửa gậy sắt đều bị đóng xuống đất, đột nhiên lại rất dễ đi xuống. Rõ ràng dưới đất đã đến một chỗ trống không, hẳn là một ngôi mộ hoặc lối đi vào mộ.
Ở đầu gậy sắt được buộc một sợi dây thừng. Mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết, dùng dây thường kéo gậy sắt lên, sau đó lấy xẻng Lạc Dương đào xuống theo dấu mà gậy sắt để lại. Không bao lâu sau đã đào ra được một lỗ tròn cỡ bàn tay thông từ ngôi mộ lên trên mặt đất. Tất cả đều nhìn xuống lỗ tròn nhưng không thấy gì cả, bên trong chỉ toàn là màu đen.
Thôi Đào lấy nơi này là trung tâm, sai bọn nha dịch cứ cách một đoạn thì đào lên một lần trong khu vực xung quanh, gậy sắt cũng gặp một khoảng trống ở độ sân tương tự, cứ đào càng rộng càng tốt, cố gắng bao trùm hết cả hẻm Hạnh Hoa này. Cuối cùng mọi người đã đào được khoảng 50 cái lỗ trong hẻm, nơi có thể thông xuống thì có 29. Trong đó có 13 – 14 chỗ lúc dùng gậy sắt đóng xuống đã nghe thấy tiếng vang trầm từ dưới đất truyền lên, vì cách một lớp đất nên thực sự không thể nghe ra được là loại tiếng vang gì.
“Hẻm Hạnh Hoa này dưới đất không phải dạng tổ ong, chỉ chôn cất một tên đàn ông nhỏ xíu cao 4 thước mà lại cần nhiều chỗ trống thế ư?” Lý Viễn sửng sốt.
Vương Chiêu bĩu môi, “Chẳng phải hôm qua lúc chúng ta lục soát nhà Đào Cao đã thấy đủ rồi sao? Ta đã sớm đoán được tình hình dưới đất phức tạp, ám khí không thể ít được, cứ nghe tiếng vang phía dưới một chút đi, một cây gậy sắt đã có thể khởi động được nhiều cơ quan như vậy rồi. Dưới lòng đất hẻm Hạnh Hoa này có phải hình tổ ong hay không thì ta không biết, nhưng ta biết nếu thật sự vào đó thì người sẽ bị đâm thành tổ ong mất.”
“Một tên thợ khóa cùng với một tên thợ mộc, hợp sức với nhau lại lợi hại đến thế ư?” Lý Viễn cảm khái, “Nếu cả hai được dùng vào việc tốt thì nói không chừng có thể đạp thiên binh vạn mã xuống chân đấy.”
“Đúng thế.” Vương Chiêu đồng ý, hỏi Thôi Đào bước tiếp theo phải làm thế nào.
Hôm nay Hàn Kỳ còn có chuyện khác nên chưa chạy qua được, nhưng trước đó chàng đã bảo với Vương Chiêu, tất cả đều phải nghe Thôi Đào sắp xếp.
Vương Chiêu là quân tuần tra ở phủ Khai Phong, cũng xem như một chức không lớn không nhỏ, nếu thường ngày bị ra lệnh phải nghe lời một nữ tù thì chắc chắn hắn sẽ rút đao từ chối, có chết cũng không chịu. Nhưng Thôi Đào thì không như thế, Thôi Đào đã từng cứu mạng hắn, hắn cũng đã từng tận mắt chứng kiến qua năng lực của nàng, vì thế cực kỳ thán phục. Hắn đã sớm không còn dùng ánh mắt nhìn một nữ tù để nhìn Thôi Đào nữa mà chỉ xem nàng là cao nhân. Kẻ ngu phải nghe nhiều lời của cao nhân mới có thể giữ mạng, sống tiếp qua ngày được.
“Tôi bảo mọi người đào một lỗ nhỏ ra, đã xong hết chưa?” Thôi Đào hỏi.
Vương Chiêu vội gật đầu bảo mọi thứ đã xong xuôi hết cả.
Thôi Đào sai nha dịch chia đều “vũ khí” vừa được Vương tứ nương điều chế cấp tốc ra. Vũ khí này là một quả bóng hình cầu làm bằng que ướt, bên trong là một cây nấm phân bò. Một tiếng chiêng vang lên, quả bóng ướt được đổ dầu vào để nhóm lửa rồi ném vào miệng lỗ, quả đầu tiên ném vào lỗ đầu tiên ở phía Đông, cứ thế lần lượt ném dần sang phía Tây, cứ cách một lúc sẽ ném một quả, mục đích là để Đào Cao dưới đất có đủ thời gian để chạy trốn về phía Tây.
Quả cầu ẩm bị đốt ném xuống, lập tức có một luồng khói dày đặc bốc lên cuồn cuộn, mọi người đều vội bịt miệng bằng rơm rạ, chẳng bao lâu sau, bên trong nhanh chóng phát ra tiếng nổ “lộp bộp”, một mùi khét lẹt thoang thoảng bay ra, thật sự còn khó ngửi hơn cả phân trâu, lại còn gây cay mắt nữa.
Nhờ dùng rơm rạ chặn lại mà chỉ có một chút khói toát ra, khó mà tưởng tượng được khung cảnh tràn ngập sương khói như thế dưới mộ, mùi nấm phân trâu này cũng thật sự quá sướng rồi…
1 nén nhang sau, nha dịch cuối hẻm hô to: “Người ra rồi!”
Các nha dịch canh giữ miệng giếng đã sớm chuẩn bị sẵn thòng lọng, thấy Đào Cao vừa ló đầu ra ho khan, họ lập tức kéo dây thừng để thắt chặt thòng lòng, chính xác bắt Đào Cao lại, sau đó túm lấy hắn vô cùng dễ dàng.
Tất cả mọi người đã bận rộn suốt 2 ngày, giờ cuối cùng cũng bắt được hung thủ, như thể đánh thắng trận vậy, vui mừng khôn xiết, thậm chí còn có vài người nhảy cẫng lên tỏ vẻ vui sướng.
Vương Chiêu và Lý Viễn thấy Đào Cao bị bắt cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Họ nhân tiện liếc mắt quan sát Đào Cao kia, quả nhiên như lời đồn trước kia, là một người lùn, cao chưa tới 4 thước, khuôn mặt trắng trẻo non nớt trông như một đứa trẻ 7 8 tuổi, thật sự không tài nào nhìn ra được hắn là một người đã gần 30 tuổi rồi. Hơn nữa bộ dạng trưởng thành của hắn nhìn rất ngoan ngoãn, lúc này đang nhắm mắt ho khan, khiến người ta có một cảm giác yếu đuối nhu nhược.
Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đã chạy tới.
Vương tứ nương vừa nhìn thấy Đào Cao đã không nhịn được mà than: “Má ơi, đây, đây chẳng phải là trẻ con ư? Trông còn đẹp trai thế này nữa.”
“Đừng quên hắn là hung thủ giết người đấy.” Vương Chiêu nghiêm nghị nhắc nhở, lập tức sai thuộc hạ lục soát cả người hắn rồi trói chặt lại, tuyệt đối không thể để cho một kẻ nguy hiểm này lại lấy thủ đoạn hại người gì ra nữa.
Cuối cùng Đào Cao cũng đã bình ổn lại hơi thở của mình, hắn bỗng ngẩng đầu lên tức giận nhìn về phía bọn Vương Chiêu và Vương tứ nương, dường như lúc này mới nhận ra mình đã bị quan phủ bắt lại nên hét to.
“Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào làm hỏng chuyện của ta! Sao các người lại muốn bắt ta hả! Tại sao…”
Nha dịch lục ra được một cái chìa khóa trên cổ Đào Cao rồi trình lên cho Vương Chiêu.
Vương Chiêu nhìn thoáng qua sau đó hỏi ý Thôi Đào, “Có khi nào đây là chìa khóa để mở hộp không?”
“Chắc thế, để tôi về thử xem.” Thôi Đào nhận lấy.
Đào Cao đang nổi điên nghe vậy thì đột nhiên trừng mắt nhìn Thôi Đào, con ngươi như muốn rơi ra ngoài, hóa thành ám khí đâm vào giữa trán nàng, “Là mày đúng không? Là mày đã làm hỏng chuyện tốt của tao! Nhanh lên, nhà họ Đào bọn tao phải phá giải lời nguyền! Tất cả đều tại mày, đều tại mày cả —”
Tiếng thét chói tai lại tiếp tục, gần như xuyên thủng màng nhĩ của những người xung quanh.
Vương Chiêu lập tức sai người lấy vải rách nhét vào miệng Đào Cao rồi lập tức áp giải hắn về đại lao phủ Khai Phong để thẩm tra sau.
Vương tứ nương vui vẻ, “Tên chó này phải ở cùng lao với Uông Đại Phát mới phải lẽ!”
“Người đã đi rồi mà vẫn còn giận hắn à?”
“Hận không thể cắt chim hắn ra cho chó ăn đấy, kết cục cho kẻ phản bội ta phải như thế mới đáng!” Vương tứ nương gằn giọng, trên mặt tràn đầy sự căm hận và ghét bỏ.
Bình Nhi chưa từng thấy người lùn nên chỉ biết kinh ngạc nhìn Đào Cao bị bọn người Vương Chiêu áp đi, sau đó mới tỉnh táo lại rồi nhíu mày than Vương tứ nương ăn nói quá thô tục.
“Hả, cô thấy chuyện này rồi à?” Vương tứ nương hỏi.
Bình Nhi lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, nhấc chân mắng Vương tứ nương nói năng bậy bạ.
“Nếu chưa từng thấy thì sao mà hiểu được chim chóc ta nói tới là gì hả? Còn nếu gặp rồi thì cô cũng chẳng trong sáng gì cho cam. Hiểu thì hiểu thôi, có gì mà mất mặt, có thể nào bớt cái tính giả vờ giả vịt đó lại được không?” Vương tứ nương lại cãi nhau với Bình Nhi.
Tất nhiên là Bình Nhi không phục, phải sửa lại lời lý giải của Vương tứ nương. Dưới mái hiên, mỗi người một câu, bắt đầu ra tay đánh nhau.
Thôi Đào không thèm để ý đến hai người này nữa, cầm chìa khóa trong tay rồi đi trước.
Lúc Thôi Đào sắp ra khỏi hẻm Hạnh Hoa đã thấy có rất nhiều hộ gia đình đều đang ra ngoài, thấy nàng ai nấy đều cười tươi rói. Nàng đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có một người phụ nữ bước tới cảm ơn Thôi Đào đã tra rõ vụ án quỷ quái xảy ra trong hẻm Hạnh Hoa, để mọi người cuối cùng cũng biết rõ tất cả, trong lòng cảm thấy rất an tâm.
Mấy ngày nay trong hẻm liên tục có 2 cặp vợ chồng “tự tử”, hơn nữa quan phủ còn tấp nập ra vào, thật sự khiến họ sợ đến mức không dám ngủ nghê gì cả, sợ nhắm mắt lại rồi thì bản thân mình cũng sẽ trở thành quỷ thắt cổ mất.
“Bọn tôi vừa nghe các quan nói đây đều là công lao của tiểu nương tử, thế nên bọn tôi phải cảm ơn tiểu nương tử cho đàng hoàng mới được.” Có người nhắc tới, các hộ dân khác mới nhao nhao mở miệng theo. Họ cũng nhắc tới việc Thôi Đào tốt bụng cho các nhà mấy tấm bùa để treo, dùng gỗ đào và các vật khác để trừ tà, xém tí đã khen Thôi Đào thành cha mẹ tái sinh của mình rồi.
“Thôi nương tử chúng ta là một cao nhân lợi hại như thế, mọi người phải cảm ơn đàng hoàng đi nhé!” Vương tứ nương thấy thế bèn chống hông cao giọng hô với mọi người.
Người dân nghe vậy bèn ầm ĩ bảo muốn bắt gà, vịt, ngỗng gì đó, tóm lại là những thứ họ cảm thấy ngon đều mang ra để tặng cho Thôi Đào. Đọc truyệ𝘯 hay tại ﹢ Т r 𝗨 𝐦 Т r u y ệ 𝘯﹒v𝘯 ﹢
Thôi Đào trừng mắt nhìn Vương tứ nương, mắng thị chuốc thêm phiền phức.
“Mọi người không cần như thế đâu, quan phủ phá án là vì trách nhiệm mà, chúng tôi đâu tham gì cây kim cọng chỉ của người dân!” Thôi Đào vội cười từ chối mọi người.
“Hay cho câu đâu tham gì cây kim cọng chỉ của người dân!” Một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía sau đám người.
Người dân đều quay đầu lại nhìn, thấy Thôi quan Hàn thì vội nhường ra một con đường.
Triệu Trinh chắp tay bước tới trước mặt Thôi Đào, khen ngợi nàng đã có công phá án.
Suýt chút nữa Thôi Đào đã hành lễ với Triệu Trinh, nhưng chợt nhớ ra hắn vẫn đang che giấu thân phận trước mặt nàng.
“Sao Hoàng lục lang lại đến đây?” Thôi Đào tỏ ra kinh ngạc hỏi.
“Lúc nãy tình cờ gặp Trĩ Khuê huynh trước hẻm, nghe nói trong hẻm Hạnh Hoa có một vụ án lớn nên cũng tò mò đến xem ấy mà.”
Triệu Trinh vẫn kiên trì với thiết lập nhân vật Hoàng lục lang với hàng trăm kẽ hở này của mình. Vậy thì thôi, người ta là Hoàng đế mà, nên phối hợp với hắn diễn trò tới cùng thôi.
“Vậy cũng là trùng hợp quá nhỉ.” Thôi Đào cười ha hả, giới thiệu Vương tứ nương và Bình Nhi cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh quan sát hai người này một chút, bắt đầu mở chế độ lãnh đạo thị sát của mình ra, đầu tiên là đi xem nhà thế hung trong hẻm Hạnh Hoa này rồi nghe Thôi Đào giải thích về mỗi hình dáng nhà trong đây, lại nhìn sang các lỗ đào xung quanh, nhìn qua cũng biết tình hình ngôi mộ dưới đất rất phức tạp, lại nhìn sang quả bóng ướt mà Thôi Đào chế tạo, nghe nàng nói về sự lợi hại của nấm phân trâu.
Triệu Trinh hỏi Thôi Đào: “Sao ngươi lại biết nhiều đến thế chứ?”
“Không biết, nhưng chắc chắn có liên quan đến chuyện thông minh quá mức của tôi.” Thôi Đào khoe khoang, nửa thật nửa đùa nói.
Triệu Trinh không kìm được mà bật cười, “Nhưng chuyện đã qua rồi, giờ ngươi có thể ra sức phục vụ Triều đình là may mắn của ngươi, cũng là may mắn của Triều đình.”
Thôi Đào liên tục đồng ý, trong lòng lại thầm mỉa mai bộ dạng lãnh đạo phát biểu này của Triệu Trinh, rốt cuộc hắn có biết là chuyện này sẽ làm lộ thân phận của mình không vậy?
Thôi Đào lập tức nhìn về phía Hàn Kỳ, thấy ánh mắt đầy thâm ý của chàng nhìn mình một cái, dường như bảo nàng cứ nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.
Cuối cùng lãnh đạo cũng đã thị sát xong, cả nhóm đi bộ về lại đầu hẻm Hạnh Hoa.
Hàn Kỳ đưa mắt nhìn bức tượng Phật vàng ở đầu hẻm, nhàn nhạt nói với Thôi Đào: “Trả về đi.”
Thôi Đào ngẩn người, ngay sau đó đã nhìn thấy Hàn Kỳ và Triệu Trinh cùng lên xe rời đi rồi.
Trương Xương thì vẫn ở lại, phụ trách giúp Thôi Đào trả lại Phật vàng.
“Thôi nương tử, tiền của phủ Khai Phong không thể phung phí đâu, một cái tượng Phật vàng này đã tốn hết nửa năm tiền ăn trong phủ Khai Phong rồi, ngài đúng là gan thật đấy.” Trương Xương thở dài.
“Tôi nghĩ chuyện báo lên sổ sách là bình thường mà, Thôi quan Hàn đã bảo thế còn gì.” Thôi Đào trốn tránh trách nhiệm.
Trương Xương nhìn Thôi Đào một chút rồi không nói gì nữa. May là người trong chùa dễ nói chuyện, hai người trả lại Phật vàng, góp chút tiền và cảm ơn xong, mọi chuyện cũng đã qua.
“Anh còn nói tôi, tôi đang định hỏi anh đây, tối qua là chuyện gì vậy hả, anh cố tình lừa tôi đi đưa cơm cho Thôi quan Hàn à?” Thôi Đào hỏi Trương Xương.
Trương Xương vội lắc đầu, “Ta có lừa Thôi nương tử đâu, ta chỉ hỏi Thôi nương tử có còn hay không, bảo Thôi quan Hàn chưa ăn cơm, là Thôi nương tử tự muốn nấu, lại còn đưa đi nữa mà. Hơn nữa ta cũng đã cảm ơn rồi, nếu Thôi nương tử còn trách ta thì hình như có chút không hợp lý đấy.”
“Họ Trương kia, anh cũng có vài phần giống chủ nhân nhà mình nhỉ, đúng là yêu nghiệt cả!” Thôi Đào nguýt hắn một cái.
Trương Xương cười làm lành: “Chuyện này cũng xem như là tốt cho Thôi nương tử mà đúng không? Lục lang không phải ai cho cơm cũng ăn đâu, ngài ấy chịu nể tình thì sau này chuyện xin tha tội của Thôi nương tử chẳng phải cũng dễ hơn đấy sao?”
Thôi Đào quay đầu nhìn lại Vương tứ nương và Bình Nhi đang nhỏ giọng cãi nhau phía sau, không khỏi ngửa đầu nhìn trời mà thở dài. Nhìn tùy tùng của người ta đi, thông minh biết bao nhiêu, nhìn lại người bên mình, thật sự mất mặt quá.
Người so với người thật muốn tức chết mà!
Chỉ có thể biến bi phẫn thành thức ăn thôi.
Lúc về, Thôi Đào sai Vương tứ nương đi mua đồ, hôm nay nàng muốn ăn 3 món ngỗng, ngỗng nướng, ngỗng chiên giòn và ngỗng hầm.
Vương tứ nương nghe xong thì cực kỳ phấn khởi, vui vẻ nhận lời rồi dẫn Bình Nhi đi mua 6 con ngỗng béo mang về, không cần đợi Thôi Đào sai, thị tự giác sơ chế xong luôn. Bình Nhi nhổ lông ngỗng xong thì giữ lại, bảo có thể làm nệm lông ngỗng, để đến mùa đông ngủ sẽ ấm áp hơn.
“Vậy chúng ta tranh thủ ăn nhiều một chút, tích thành 3 cái nệm, mỗi người một cái!” Vương tứ nương vui vẻ đồng ý.
Lúc này Thôi Đào đang ở trong phòng nghiên cứu hộp cơ quan.
Lý Tài vừa truyền lời đến nói, tâm trạng Đào Cao kích động, về cơ bản luôn trong trạng thái điên cuồng, nói chuyện bình thường hắn còn không trả lời huống chi là thẩm tra, bởi vậy Hàn Kỳ vẫn chưa khai đường thẩm hắn. Sợ là Đào Cao cứ mãi điên như thế thì phải dựa vào bằng chứng chắc chắn mới xác định được động cơ gây án của hắn. Vì thế thứ trong hộp này càng quan trọng hơn.
Nửa canh giờ sau, Thôi Đào nghe Vương tứ nương bên ngoài báo đã chuẩn bị sạch sẽ hết cả rồi, đã ướp theo hướng dẫn của nàng, Thôi Đào cũng thấy không sai sót gì nên nhanh chóng ra tay, mở hộp khóa 4 ra, bên trong có một quyển sách và một tờ bản vẽ.
Thôi Đào lập tức chạy vào phòng bếp, chuyển than củi vào trong lò đất trước đó nàng đã đắp rồi treo 3 con ngỗng vào trong, đóng kín lò lại, lệnh cho Vương tứ nương cứ cách 2 nén nhang thì thêm vào lò 6 miếng than.
“6 miếng thôi có ít quá không?” Vương tứ nương hỏi.
“Để cho lửa ấm, từ từ nướng.” Thôi Đào vội để lại những lời này rồi cầm những thứ trong hộp đi tìm Hàn Kỳ.
Lúc Thôi Đào vào phòng, không ngờ Triệu Trinh vẫn còn ở đây, không khỏi nghĩ tới vị Hoàng đế này hình như hơi rảnh quá rồi nhỉ? Hẳn là lại giận dỗi với Thái hậu Lưu nên mới trốn ở đây hưởng nhàn rồi đúng không?
Triệu Trinh thấy Thôi Đào nhìn mình chằm chằm cũng đoán ra được nàng đang thấy lạ vì bản thân ở đây, hắn vội ho khan một tiếng rồi giải thích: “Mẹ thấy ta quá bận, hiếm lắm hôm nay mới rảnh được nên ta muốn ở với Trĩ Khuê thêm một chút.”
Thôi Đào giật mình khẽ gật đầu, quả nhiên là cãi nhau với Thái hậu, nàng đoán đúng rồi.
“Đây là cái gì?” Triệu Trinh cầm bản vẽ Thôi Đào đặt trên bàn mở ra xem, suýt bị những nét vẽ ngoằn ngoèo trên bản vẽ làm cho hoa mắt, “Đây là bản vẽ ngôi mộ ở hẻm Hạnh Hoa à?”
Thôi Đào gật đầu.
“Nhiều chỗ có cơ quan thế này, đường vào mộ cũng rất nhiều, rất dễ bị lạc đường, nếu không có bản vẽ này thì e là thần tiên có vào cũng không ra nổi. May mà có ngươi nhắc nhở nên họ mới không tự tiện đi xuống.” Triệu Trinh trầm ngâm giây lát sau đó nhìn sang phía Hàn Kỳ, “Không ngờ Đào Cao này lại là một người xây mộ tài ba nhỉ.”
Thôi Đào nghe đánh giá này của Triệu Trinh xong thì trong lòng hơi lộp bộp, chẳng lẽ Triệu Trinh lại nhìn trúng tài thiết kế của Đào Tửu Chương, muốn giữ Đào Cao lại để xây mộ cho hắn à? Đây là hung thủ giết liên tiếp 12 mạng người, cực kỳ hung tàn và máu lạnh đấy ạ.
Hàn Kỳ đang lật cuốn “Nghịch Mệnh Kinh” trong hộp cơ quan, nghe Triệu Trinh cảm khái bèn từ tốn nói: “Không phải người am hiểu phong thủy đâu, chẳng qua chỉ dựa vào sách quỷ quái mà làm loạn thôi. Chưa biết cha hắn có bị nguyền rủa thật hay không, nhưng sự thật là tên này chẳng lành chút nào.”
Kẻ mang cái chết gieo rắc khắp nơi, nào chỉ đơn giản là “chẳng lành” chứ? Nhưng sở dĩ Hàn Kỳ nhấn mạnh chuyện này, đơn thuần chỉ để Triệu Trinh bỏ đi những suy nghĩ không nên có. Không bàn đến chuyện Đào Cao không hề biết phong thủy, cho dù có biết đi nữa thì giữ một kẻ “chẳng lành” này lại để sửa mộ, dù xây có tốt cũng sẽ làm hỏng phong thủy hoàng gia, mang đến vận rủi cho Hoàng tộc đấy.
Chẳng qua Triệu Trinh chỉ chợt lóe lên suy nghĩ mà thôi, nghĩ kỹ lại cũng đúng là thế nên bèn dặn Hàn Kỳ phải sớm ngày xét xử vụ án này, mau chóng đưa hung thủ ra trước công lý càng sớm càng tốt để những vong linh chết oan và người dân hẻm Hạnh Hoa có một câu trả lời.
Thôi Đào thấy mọi chuyện đã ổn thỏa bèn lập tức tạm biệt Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ: “Vội thế, lại về nấu cơm à?”
Thôi Đào gật đầu, báo cho Hàn Kỳ hôm nay nàng ăn món chính là ngỗng, “Tối nay Thôi quan Hàn định ở lại phủ Khai Phong à?”
“Ở lại.”
“Vậy lát tôi làm xong sẽ mang đến cho Thôi quan Hàn một phần nhé.” Thôi Đào vui vẻ nói, thấy Hàn Kỳ không từ chối thì xem như chàng đã đồng ý nên cũng vội đi.
Thôi Đào về liền bắt đầu hầm ngỗng.
Mấu chốt của món ngỗng hầm là phải dùng nồi sắt lớn, củi cứng để đốt lửa.
Trộn hành tím, gừng, tỏi, tiêu và các gia vị khác trong dầu lạnh sau đó cho thịt đã ngâm chua vào xào cùng, rưới lên một thìa xì dầu, thịt ngỗng sẽ chuyển sang màu nâu đỏ hấp dẫn, lại thêm rượu vàng vào để khử mùi tanh, sau đó là thêm nước, phải nhiều nước, đừng sợ sẽ quá nhiều. Thịt ngỗng là món khó hầm nhất, không chỉ phải dùng lửa lớn ninh chín thịt mà phải để nước sôi cuồn cuộn để khiến hương thơm thấm nhuần từ trong ra ngoài, cuối cùng khi đã chín, nước dùng trong nồi sẽ cô đặc lại với mùi thơm đậm đà nhất.
Lúc thịt ngỗng sắp nhừ, cho một khoanh bánh bột ngô dán vào cạnh nồi, nấu thêm chốc nữa thì bánh bột ngô cũng chín. Bánh bột ngô này mà chấm nước dùng để ăn là ngon nhất.
Ngoài ra còn có một nồi dầu đã nấu nữa, đem miếng thịt ngỗng đã được tẩm ướp các loại gia vị như vỏ quýt phủ thêm một lớp bột mì, lại rắc muối và hạt tiêu lên, nhúng vào trứng gà rồi khuấy đều, lại lăn thêm một lớp bột chiên giòn, chiên tới khi màu chuyển thành vàng óng, thịt ngỗng hoàn toàn chín hết thì vớt ra để vào mâm, để nước chấm lê chua và xì dầu bên cạnh, thế là đã xong món ngỗng chiên vỏ quýt.
Thịt ngỗng giòn và thơm, trong từng thớ thịt còn có mùi thơm nhẹ của vỏ quýt, rất kích thích vị giác.
Sau khi làm xong 2 món này, ngỗng nướng trong lò cũng đã lấy ra được. Sở dĩ Thôi Đào dùng lửa ấm nướng từ từ là để ép hết mỡ dưới da ngỗng ra ngoài, nướng lớp da ngoài của ngỗng cháy giòn nhưng bên trong thì chín mềm mọng nước.
Thôi Đào đưa 1 con ngỗng nướng cho hai anh em Lý Tài Lý Viễn, một nửa con thứ hai thì cho Vương Chiêu. Nửa còn lại nàng lấy dao thái ra bày trên đĩa, bên cạnh còn có 1 bát thịt ngỗng hầm và đĩa thịt ngỗng chiên, trộn dầu vừng với tía tô cùng vài món dưa chua, thêm bánh nướng và cháo ngô loãng nữa rồi bảo Trương Xương bưng đến cho Hàn Kỳ.
Trương Xương vốn định bảo Thôi Đào tự đi đưa, nhưng nghĩ lại không thể nào cứ thế mãi được nên đành tự mình làm.
Những phần cần chia đã chia hết rồi, còn lại sẽ do Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi lo.
Lúc các món ăn được dọn lên bàn, mọi người đều bị mùi thịt khiến cho mặt mày tươi rói, cực kỳ sung sướng.
Vương tứ nương tỏ vẻ thần bí nhìn Thôi Đào, bảo thị còn mua được đồ tốt nữa.
Thôi Đào bèn hỏi Vương tứ nương là gì.
Vương tứ nương vội quay người về phòng mình, bưng một vò rượu bước ra.
“Rượu thanh mai ở lầu Bát Tiên, các cô có uống không?”
Thôi Đào không chút do dự: “Rót đầy luôn! Chuyện vui vẻ nhất đời người chẳng phải là nhậu nhẹt à!”
“Đúng đúng đúng, đúng là thế đấy.” Vương tứ nương vui vẻ vì tìm được bạn nhậu, lấy ra một cái bát rót cho Thôi Đào rồi lại nhìn sang phía Bình Nhi.
Bình Nhi hỏi có thể uống một chung nhỏ không, Vương tứ nương không thèm để ý, dứt khoát rót cho cô ta một bát rồi hỏi cô ta có uống hay không, sau đó cũng tự rót cho mình một bát.
Cả ba lập tức nâng bát kính nhau.
Vương tứ nương hào sảng nói: “Hôm nay ba chị em chúng ta ở đây cũng xem như là kết nghĩa rồi, dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng xin —”
“Cũng không phải chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.” Thôi Đào nói tiếp, sau đó mắng Vương tứ nương, “Đang ăn cơm ngon, đừng có nói bậy.”
“Vâng vâng vâng, ăn cơm thôi!”
Một ngụm rượu, một miếng thịt, còn gì sướng bằng.
Lúc Trương Xương đem trả bát đũa thì thấy trong sân chỉ còn một mình Bình Nhi đang thu dọn, không thấy Thôi Đào và Vương tứ nương đâu cả, trong phòng cả hai cũng tối om.
“Người đâu hết rồi?”
“Hôm nay mệt quá nên họ ăn cơm xong đã ngủ rồi.” Bình Nhi vừa dùng khăn lau mặt bàn vừa nói.
Trương Xương không nói gì nữa, đặt bát đũa đã rửa sạch vào phòng bếp rồi cũng lập tức về phục mệnh Hàn Kỳ, báo cho chàng biết Thôi Đào đã ngủ rồi.
“Ngủ ư?” Hàn Kỳ chắp tay đứng trước cửa sổ, dường như đã đứng đó rất lâu.
Chàng vừa nghe Trương Xương nói thế, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó sải bước đi ra ngoài, Trương Xương cũng lập tức đuổi theo.

Ngõa xá.
Thôi Đào và Vương tứ nương hai má đỏ bừng, cao hứng đi dạo giữa khu phố ngõa xá ồn ào, chợt thấy bên kia đang làm xiếc phun lửa bèn vội chen lên đầu đám đông, vừa ăn đu đủ sấy vừa hét ầm lên với mọi người.
Đột nhiên ngọn lửa phun về phía họ, cả hai vội quay đầu né đi, thực ra người diễn xiếc canh rất chính xác, lửa căn bản không thể đụng tới mặt Thôi Đào và Vương tứ nương được. Nhưng dáng vẻ tránh né của hai người đã chọc cười rất nhiều người xung quanh.
Thôi Đào và Vương tứ nương cũng bật cười, thưởng tiền cho gánh xiếc xong thì rời khỏi, tựa vào nhau định về phủ Khai Phong.
“Cô uống say rồi đấy à, người lúc nào cũng lảo đảo, đụng trúng người ta rồi đây này.” Thôi Đào đẩy Vương tứ nương một cái.
Vương tứ nương loạng choạng, lắc đầu nói, “Ta có say đâu, là Thôi nương tử say quá thì có, tửu lượng không tốt chút nào, mới có 2 bát mà đã mơ màng rồi.”
“Ta có mơ màng đâu, ta thấy rõ lỗ mũi cô là cái mũi, con mắt là con mắt, ừm —” Lúc Thôi Đào đang nói chuyện với Vương tứ nương, chợt thấy đằng sau Vương tứ nương không xa có một người đàn ông đội mũ rơm che mạng đen đi bước tới.
Đêm hôm khuya khoắt, trời tối mù mù mà người này còn che thành như thế, chắc chắn có vấn đề.
Thôi Đào lập tức nghĩ đến sát thủ của Địa Tang Các bèn chuẩn bị sẵn kim bạc trong tay áo, nhìn chằm chằm người đang đi về phía mình.
Lúc hắn đến gần hơn một chút, dù cách một lớp mạng đen nhưng Thôi Đào vẫn cảm giác được kẻ này đang nhìn mình chằm chằm.
Người đàn ông đó vẫn tiến về phía trước, tiến đến rất gần!
Thôi Đào kéo Vương tứ nương ra sau mình, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mi muốn làm gì?”
“Đào Tử? Là em thật ư?”
Giọng nam dễ nghe tràn đầy sự kinh ngạc, y lập tức tháo mũ rơm và mạng đen xuống.
Vì đứng rất gần mà trong tay Thôi Đào lại đang cầm đèn lồng nên nàng nhìn thấy trên ngón trỏ tay phải của người đàn ông này có một nốt ruồi đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.