Ngỗ tác Lưu ngớ ra một lát mới hoàn toàn nhận ra tình huống trước mắt, sắc mặt ông ta liên tục đổi từ trắng rồi xanh, hoang mang không dám tin, lại càng thấy khó hiểu. Rõ ràng ông ta và Thôi Đào vừa từ chỗ Thôi quan Hàn đi ra, ông ta chỉ quay lại nói chuyện với Thôi Đào thôi, sao Thôi quan Hàn và tuần phủ Vương lại chạy ra phía sau ông ta rồi?
Nhưng giờ có xoắn xuýt chuyện này cũng vô ích, ông ta đã bị hai người bắt quả tang. Trán ngỗ tác Lưu túa mồ hôi lạnh, ông ta oán trách Thôi Đào, trách nàng cố tình khích tướng mình khiến bản thân không kìm được cái miệng, nhưng nghĩ kỹ lại mỗi một câu của Thôi Đào đều không hề sai sót gì cả.
“Thôi quan Hàn, chuyện này, chuyện này —” Ngỗ tác Lưu lắp bắp hành lễ với Hàn Kỳ, định giải thích gì đó, nhưng khoảnh khắc ông ta đối diện với ánh mắt của Hàn Kỳ, đầu óc đã trở nên trống rỗng, chẳng nói được gì nữa.
Đó là một đôi mắt bình tĩnh đến mức không hề có chút gợn sóng nào, thậm chí nét mặt của chàng ấm áp nhưng lại khiến người ta cảm nhận được rõ ràng sự vô tình và khinh bỉ của chàng, còn đáng sợ hơn cả phẫn nộ. Nếu như tức giận thì còn có thể phát tiết, rồi cũng sẽ có lúc nguôi giận, còn có thể cầu xin tha thứ được. Nhưng sự bình tĩnh đến im ắng này của Thôi quan Hàn đã khiến người ta cảm thấy mình bị phán tử hình rồi, tuyệt đối không còn cơ hội trở mình nữa.
Vẻ mặt của Vương Chiêu thì không giống Hàn Kỳ, lúc này hắn đang cực kỳ phẫn nộ. Hắn nắm chặt đao đeo bên hông, hận không thể vung đao chém lão già này thành nát vụn. Hắn vừa tức vừa bất bình thay cho Thôi Đào, nhưng lúc định mở miệng thì bị ánh mắt của Hàn Kỳ cản lại.
Vương Chiêu đành phải cắn răng nhịn xuống, kiềm chế đến mức cổ nổi đầy gân xanh.
Hàn Kỳ đi lướt ngang qua ngỗ tác Lưu như chưa hề thấy ông ta, lúc đến trước mặt Thôi Đào thì khẽ nói một câu: “Đi thôi.”
Thôi Đào đáp lại một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo.
Ngỗ tác Lưu toát mồ hôi lạnh đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần từ trong sợ hãi, quần áo sau lưng đã ướt đẫm. Dù giờ người đã đi rồi, chẳng còn ai ở lại nhưng sự sợ hãi vẫn không ngừng quẩn quanh trên người ông ta. Vì Thôi quan Hàn không hề giáo huấn hay trừng phạt gì, nên trong lòng ông ta càng thấy như bản thân đang bị treo trên một sợi tơ, mà phía dưới chính là vực sâu vạn trượng.
Ngỗ tác Lưu càng nghĩ càng thấy lo, nhiều lần lấy vạt áo lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay nhưng chỉ chốc lát sau đã ướt đẫm. Giờ ông ta hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể tìm mấy người bạn già của mình dò hỏi rồi cùng nghĩ cách mà thôi.
Ngỗ tác Lưu hỏi 2 tên nha dịch ngày thường thân với mình nhất, cả hai đều cảm thấy ngỗ tác Lưu đáng thương, thế mà lại nói xấu ngay trước mặt chính chủ, mà người đó còn là Thôi quan Hàn nữa chứ.
Dù Thôi quan Hàn này chỉ là một vị quan vừa nhậm chức ở phủ Khai Phong, nhưng lại là người mà Phủ doãn Bao xem trọng nhất, cũng là người tài có quan hệ với nhà quan, quan phẩm của người ta hiện tại cao hơn họ rất nhiều, tương lai tiền đồ xán lạn vô cùng, sau này kính nhường còn không kịp huống gì là đắc tội ngài ấy chứ?
“Ông cũng thật là, sao cứ hết lần này tới lần khác mà nói ra những lời như thế chứ?”
Ngỗ tác Lưu nghe họ phân tích lại càng thêm thấp thỏm, “Ta chỉ vì bị ả đó chọc tức nên nhất thời buông lời hung ác mà thôi, giờ ta đang hối hận biết bao nhiêu đây này!”
2 nha dịch kia cũng không có cách nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể an ủi ngỗ tác Lưu xui xẻo, bảo ông ta cẩn thận một chút, tốt nhất là nên thành khẩn xin lỗi Thôi quan Hàn, nhiều khi như vậy sẽ còn chút cơ hội.
“Mau giúp ta nghĩ kế đi, xin lỗi thế nào mới khiến Thôi quan Hàn tha thứ cho ta đây?”
Ngỗ tác Lưu hỏi xong, tất cả mọi người đều không lên tiếng. Văn nhân ghét nhất chuyện gì chứ? Là bị người khác tự dưng nhục nhã, làm bẩn danh tiết đấy. Huống hồ đây còn là một vị Bảng nhãn, văn nhân cao cấp đấy, rất kiêu ngạo.
“Nhắc tới Thôi quan Hàn của chúng ta, dáng vẻ trông anh tuấn ấm áp nhưng thực chất lại là một người rất cao ngạo nhé. Bọn ta đều là kẻ thô lỗ, sao hiểu được cách giao tiếp chứ, hay là ông hỏi người khác thử đi.”
2 nha dịch cũng không biết nên khuyên ngỗ tác Lưu thế nào, mấu chốt là khỏi cần khuyên nữa, ông ta căn bản không thể ở lại nha môn này được nữa rồi. Vết xe đổ này không thể phạm vào được, sau này họ cũng phải chú ý, bớt nói mấy lời vô căn cứ đi, càng không thể nói trong phủ Khai Phong này được, nếu không là cũng không biết mình chết lúc nào không hay.
Ngỗ tác Lưu xem như cũng đã hiểu, những người này ngày thường xưng huynh gọi đệ với mình, ngày xưa tốt biết bao nhiêu, nhưng ông ta vừa xảy ra chuyện thì chẳng hề có tình cảm chân thực gì nữa.
Ngỗ tác Lưu vội quay về tìm bà đỡ Trương giúp, nhờ bà ta cầu xin giúp cho mình. Lúc trước ông ta vì bất bình thay bà đỡ Trương nên mới ghét Thôi Đào cơ mà.
Bà đỡ Trương vừa về từ chỗ Phán quan Vương, nghe ngỗ tác Lưu nói thế bèn nhíu mày nhìn ông ta: “Đang yên đang lành tội gì lại nói người ta như thế, ông tận mắt trông thấy cô ấy quyến rũ Thôi quan Hàn và tuần phủ Vương ư?”
“Sao bà còn nói đỡ cho cô ta nữa chứ! Rốt cuộc tôi là vì ai cơ chứ, còn không phải vì thấy bà bị điều đến dưới trướng của Phán quan Vương nên bất bình thay bà à! Cô ta là một nữ tù, giờ lại có địa vị cao hơn cả bà và tôi trong phủ Khai Phong này, bà cam tâm hay sao? Tôi đúng là tốt bụng với nhầm người rồi, còn kéo bản thân vào nữa.”
“Vì tôi? Nhưng tôi đâu có khiến ông đối xử với người ta như thế chứ. Thôi thị lợi hại như thế, nhờ có cô ấy giúp đỡ mà Thôi quan Hàn mới giải quyết được bao nhiêu vụ án phức tạp đấy thôi? Nghe nói trong vụ án hẻm Hạnh Hoa cô ấy còn được bên trên khen ngợi đấy.”
Bà đỡ Trương thấy ngỗ tác Lưu dậm chân thở hồng hộc, làm như mình vong ơn phụ nghĩa thì không khỏi cảm thấy nực cười.
“Chẳng qua chỉ là nghiệm thi thôi mà, ai nghiệm chẳng giống nhau, trước đây được bao tiền thì giờ cũng được bấy nhiêu, công việc còn dễ dàng hơn nhiều. Tôi đi theo Phán quan Vương không thấy gì, ông để ý làm gì hả? Tôi thấy ông không phải là “tốt bụng nhầm người” đâu, ông căn bản là thấy người ta không vừa mắt nên lấy tôi ra làm cớ thôi.”
Ngỗ tác Lưu ngớ người ra, há to miệng định nói gì đó nữa nhưng lại thấy bà đỡ Trương đã thu dọn xong hết những thứ trên bàn rồi định rời đi.
“Đừng có nghĩ đến chuyện gì bậy bạ, mau đến tìm Thôi quan Hàn nhận lỗi đi.”
Bà đỡ Trương dứt lời bèn vội vàng rời đi.
Ngỗ tác Lưu đứng tại chỗ giậm chân mấy cái, càng nghĩ càng hiểu ra rằng mình chắc chắn không thể ở lại phủ Khai Phong này nữa.
Nửa canh giờ sau, ngỗ tác Lưu bèn đến tìm Hàn Kỳ, chịu đòn nhận tội. Đến cả cơ hội tới gần phòng của Thôi quan Hàn ông ta cũng không có, bị Trương Xương đuổi đến bên cạnh chuồng ngựa.
Trương Xương bảo ngỗ tác Lưu cứ tự do, “Thôi quan Hàn không rảnh mà quan tâm đến ông, phiền ông cách xa ngài ấy ra một chút đi. Không cần biết ông muốn làm gì, tất cả đều là chuyện riêng của ông, cũng đừng bảo là quỳ xin lỗi Thôi quan Hàn, lỡ như làm ầm ĩ lên lại dính tới Thôi quan Hàn thì bọn ta không đảm đương nổi đâu. Dù sao ngài cũng là người cũ trong phủ Khai Phong, làm những 20 năm rồi cơ mà.”
Lúc Trương Xương nói những lời này đã dùng giọng rất lớn, không ít nha dịch dẫn ngựa trong chuồng đều nghe thấy.
Hắn nói xong thì bỏ đi, để lại ngỗ tác Lưu đội gai chờ phạt lúng túng đứng trước đống phân ngựa.
Đám nha dịch sau khi đi nghe ngóng xong đều biết được ngỗ tác Lưu đã làm ra loại chuyện gì, không nhịn được mà chế giễu ông ta ỷ già mà không biết tự lượng sức mình. Nếu không phải ỷ vào việc đã làm lâu năm thì sao ông ta lại dám tùy tiện giở chứng như thế được chứ?
Thực ra trong số các nha dịch, chỉ có một số cực ít vài người có suy nghĩ giống ngỗ tác Lưu, đa số nha dịch đều từng đi theo Thôi Đào điều tra, cũng tận mắt thấy được khả năng phá cơ quan và giúp mọi người tránh được nguy hiểm của nàng. Thân phận nữ tù thấp kém, đúng là ban đầu họ có chút thành kiến và khinh thường nàng, nhưng sau khi thấy được tài cán của Thôi Đào, trong lòng tất cả đều tán phục, cũng hiểu tại sao Phủ doãn Bao và Thôi quan Hàn lại giữ nàng lại để hỗ trợ phá án.
Ngỗ tác Lưu nghe những người kia đều đang mắng mình ngu, nghe họ trăm miệng tán thưởng năng lực của Thôi Đào thì thấy trên mặt mình bỏng rát, lúc này mới giật mình ý thức được bản thân mình đã sai lầm đến mức nào. Trước đây ông ta chỉ lo nhìn trước mắt, những người tiếp xúc với ông ta cũng cùng suy nghĩ nên ông ta nghĩ bản thân mình là đúng, tức giận với đãi ngộ của ngỗ tác ở phủ Khai Phong còn thua cả nữ tù, cứ thế khăng khăng có chuyện mờ ám gì đó bên trong.
Giờ nhiều người chế giễu và chỉ trỏ ông ta như thế, ngỗ tác Lưu mới ý thức được kẻ vừa ngu ngốc vừa vô dụng chính là bản thân mình. Đa số người trong nha môn đều thán phục tài hoa của Thôi Đào, cảm thấy nàng xứng đáng được xem trọng. Rõ ràng là người ta dựa vào năng lực của mình để đi lên chứ không phải nhờ nhan sắc gì cả. Chính là ông ta cứ một mực phiến diện, nhìn lệch đi mọi chuyện.
Sau lưng ngỗ tác Lưu thấy đau buốt, ông ta trộm nghĩ cứ nên quỳ trước chuồng ngựa 1 ngày đi. Ông ta quyết định sau khi bày tỏ thành ý xin lỗi xong sẽ chủ động từ chức, sau này ông ta không còn mặt mũi mà ở lại Biện Kinh này nữa, chỉ có thể dọn nhà chuyển đi mà thôi.
Trương Xương chờ đến lúc ngỗ tác Lưu đến gặp Phán quan Vương từ chức xong bèn gọi ông ta lại, cười hỏi: “Khi nào thì đi?”
Ngỗ tác Lưu hơi run rẩy, vội bảo mình sẽ nhanh chóng cút đi, không ở lại Biện Kinh nữa.
“Trước Thôi quan Hàn có nói với ta một câu, con người có lúc sẽ phạm sai lầm, nếu biết sửa sai là tốt rồi.” Trương Xương nói.
“Biết sai, biết sai, tôi biết sai rồi mà.” Ngỗ tác Lưu cúi người liên tục gật đầu, nghe những lời Trương Xương truyền lại còn nghĩ Thôi quan Hàn đã tha thứ cho mình, trong lòng dâng lên một tia hy vọng nho nhỏ.
Trương Xương cười lạnh, “Nhưng hình như không thấy được ông đã biết sai chỗ nào rồi nhỉ, nếu thật sự biết sai, há lại chỉ xin lỗi có một mình Thôi quan Hàn thôi à? Khuyên ông cứ về suy nghĩ cho kỹ đi, làm “người” hay muốn làm thứ khác, kết cục của súc sinh cũng không tốt lắm đâu đấy.”
Dù Trương Xương không nói trắng ra, nhưng ngỗ tác Lưu cũng nghe ra được nếu hôm nay ông ta không xin lỗi đàng hoàng thì sau này đến cơ hội làm người cũng chẳng có. Ngỗ tác Lưu nào dám làm lơ sự “uy hiếp” lạnh lùng của đối phương, một ngỗ tác nho nhỏ không có phẩm cấp như ông ta trong mắt quan thì có là gì? Nếu muốn đè chết ông ta cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến, thậm chí không cần chính tay họ mà sẽ luôn có kẻ làm thay cho.
Giờ ông ta đã tỉnh ngộ, hối hận đủ thứ, xem như đã hoàn toàn thấu hiểu được cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra”, cứ nghĩ bản thân mình trước đây sao lại hồ đồ đến vậy, giờ cuối cùng phải vì sự khinh bỉ, ngu ngốc và càn rỡ của mình mà trả giá đắt thế này.
Lúc ngỗ tác Lưu tìm đến Thôi Đào, nàng đang ngồi trên thềm đá lột khoai môn. Nghe thấy tiếng hô xin lỗi của ngỗ tác Lưu ngoài sân, Thôi Đào không kìm được mà nhét thẳng củ khoai vừa lột vào miệng ăn.
Vương tứ nương chống nạnh, hung hăng chạy tới mắng ngỗ tác Lưu một trận.
Bình Nhi cũng tới mắng cùng, nhưng lời lẽ mắng chửi của cô ta “phân rõ phải trái” chứ không phải toàn chó, nước tiểu, rác rưởi như Vương tứ nương.
“Chưa từng thấy tên đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như ông, bản thân mình không bằng ai, kém hơn cả phụ nữ thì vu hãm danh tiết của người ta. Nếu đổi lại thành con gái nhà bình thường thì đã sớm bị ông làm cho khóc cạn nước mắt, muốn treo cổ tự vẫn rồi đấy. Lúc đó ông lại hại chết người đó, ông có biết không hả!” Bình Nhi mắng tới đỏ mặt.
Ngỗ tác Lưu lại dập đầu xin lỗi lần nữa.
“Lại còn đến xin lỗi à, một ông già mà đi bắt nạt một cô gái, đúng là ác độc thật, ông không có mẹ sinh, không có vợ với con gái à?”
“Nói văn hoa với đồ chó như thế làm gì, tránh ra đi!” Bình Nhi nghe Vương tứ nương quát, lại ngửi thấy mùi lạ nên lập tức né ra.
Ào một tiếng, nước rửa lòng lợn hòa chung với nước rửa chén giội thẳng vào người ngỗ tác Lưu.
“Nồi nào úp vung nấy, đến cả giòi bọ trong nhà xí còn sạch sẽ hơn ông đấy! Đừng có ở đây chướng mắt nữa, không ai cần ông xin lỗi đâu, mau cút đi!”
Ngỗ tác Lưu như vừa rơi xuống hầm phân gà, cả người ướt đẫm mang theo mùi thối run rẩy đứng dậy, khó khăn trốn đi.
Bình Nhi lấy tay bịt mũi, chưa hết giận mà quát theo bóng lưng của ngỗ tác Lưu: “Thối không hả? Không thối bằng cái miệng quạ của ông đâu!”
Thôi Đào lột hết khoai môn rồi lấy chày đá nghiền nát, thêm sữa đặc vào rồi khuấy đều.
Vương tứ nương và Bình Nhi quay lại thì ngửi thấy mùi sữa thơm ngát, cả hai vội chạy tới gần.
Thôi Đào lập tức ôm lấy bát khoai, giữ khoảng cách với hai người, “Tránh xa ta một chút đi, đi giội sạch sân bên ngoài đầy nước rửa chén hôi thối kia đi, cả hai người cũng đi tắm rửa sạch sẽ nốt.”
Vương tứ nương chống nạnh: “Thôi nương tử không thể nói thế được, vừa nãy bọn ta là vì cô nên mới ra tay mà.”
“Quên đi, đợi hai người trút giận thay ta xong thì món ăn cũng nguội hết rồi.”
Thôi Đào biết trước đây Hàn Kỳ không xử lý ngỗ tác Lưu vì những lỗi nhỏ là để tránh cho có kẻ không phục nàng, trái lại nàng sẽ bị chỉ trích, như thế càng sinh hoạt khó khăn hơn trong phủ Khai Phong. Giờ thời cơ đã chín muồi, đa số mọi người đã công nhận thực lực của nàng nên không cần thiết phải tha thứ cho những gì mà ngỗ tác Lưu đã làm nữa.
Vì thế trước khi ngỗ tác Lưu buông lời lần thứ hai, Thôi Đào đã cố tình nói lại với Hàn Kỳ. Nàng đơn phương báo cáo, tất nhiên là nói suông mà không có bằng chứng. Thôi Đào bèn đề nghị Hàn Kỳ và Vương Chiêu cùng diễn một đoạn kịch, thế là nàng đi theo ngỗ tác Lưu, cảnh ông ta mắng mỏ đều được cả hai nhìn thấy.
Tất nhiên phải cảm ơn ngỗ tác Lưu không hề chịu thua thiệt chút nào, không hề làm người ta thất vọng, lời nói ra quá khó nghe, thành công cho nàng xem con đường mà ông ta tự đẩy mình vào đường chết.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, Vương tứ nương và Bình Nhi quay trở lại phòng bếp.
Lúc này Thôi Đào đã rang xong hạnh nhân, dùng đá mài thành bột. Hạnh nhân được rang sơ qua rất thơm, giờ mài nhuyễn lại càng thêm nồng nàn, Vương tứ nương ngửi thấy cũng không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Thôi quan Hàn cũng thật là, Thôi nương tử giúp ngài ấy phá nhiều vụ án như thế rồi, mà chuyện của ngỗ tác Lưu ngài ấy lại chẳng đứng ra nói lời nào giúp Thôi nương tử cả, đáng lẽ phải trừng phạt họ Lưu kia thích đáng chứ!” Vương tứ nương phàn nàn.
“Đó là nét đặc sắc của cách ứng xử trong quan trường đấy, nếu ngài ấy trực tiếp đứng ra trừng trị ngỗ tác Lưu, trái lại sẽ không được hiệu quả như ngày hôm nay đâu. Trừng phạt một người thì dễ, nhưng lấy được lòng người, khiến người tin phục thì không dễ đâu.”
Hiện tại Thôi Đào rất hài lòng với kết quả xử trí này, hăng quá hoá dở mà. Nếu muốn phủ Khai Phong phát triển lâu dài thì giải quyết vấn đề một cách êm đẹp sẽ hay hơn là quyết liệt nhiều.
Vương tứ nương nghe mà mơ hồ, lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không hiểu.
“Cô không cần hiểu, đời này cô cũng có được làm quan lớn đâu, cứ nghe hiểu được lời của Thôi nương tử thôi.” Bình Nhi nói với Vương tứ nương.
Vương tứ nương giật mình khẽ gật đầu, “Câu này thì ta hiểu.”
Thôi Đào lại nghiền thêm một ít hạnh nhân sống nữa.
“Chẳng phải đã chín rồi sao, sao lại còn nghiền hạt sống nữa vậy?” Bình Nhi khó hiểu hỏi.
“Đây là cải tiến của ta.”
Thôi Đào nói xong liền cắt khoai môn trộn với sữa thành miếng, pha bột với nước theo tỉ lệ mà nàng lấy được từ chỗ trù nương Phương, thêm bột khoai lang, bột hương phỉ, bột hạnh nhân và muối để bột không bị dính, sau đó dùng một lớp bột bọc ngoài khoai môn nghiền, rắc lên một lớp hạnh nhân sống rồi cho vào chảo chiên.
Những miếng bánh khoai môn dính hạnh nhân sẽ tỏa ra mùi thơm nồng nàn của hạt trong quá trình chiên đến vàng óng, chờ đến khi màu đẹp rồi thì nhân lúc còn nóng cắn một cái, lớp da xốp giòn sẽ hòa với hạnh nhân được nghiền vừa phải, dung hợp 2 hương vị lại với nhau, bên trong còn có nhân khoai môn nghiền đậm mùi sữa, khiến người ta không thể mở mắt khi ăn được, chỉ có thể vừa nhắm mắt vừa tán thưởng, thế mới là sảng khoái.
“Còn thấy rửa chén vất vả nữa không hả?” Thôi Đào đứng cạnh đảo nồi bánh khoai môn, hỏi hai người đang nhắm mắt mà ăn kia.
“Xứng đáng, quá xứng đáng.” Vương tứ nương vội đáp.
“Ừm.” Bình Nhi cũng gật gật đầu.
Thôi Đào chiên được một đĩa rồi sai Bình Nhi đưa đến cho Hàn Kỳ.
“Ta á?” Bình Nhi nghe vậy liền giật mình, có ý không muốn đi mà nhìn về phía Vương tứ nương.
Vương tứ nương vội tránh, “Cô nhìn ta làm gì, Thôi quan Hàn căn bản không cho ta tới đó, lỡ ta không khống chế được cặp mắt thích cái đẹp này thì sao.”
“Được… Được rồi.” Bình Nhi tủi thân nhận nhiệm vụ, bưng một đĩa Tô Hoàng Độc vàng óng rồi thấp thỏm bước đi.
Đến phòng Hàn Kỳ, xung quanh đều yên tĩnh, Bình Nhi đến thở cũng không dám, cẩn thận đặt điểm tâm lên bàn rồi thi lễ với Hàn Kỳ vẫn đang chăm chú vào văn thư ở bàn làm việc, sau đó quay người định lui ra.
“Tự chọn một ngày rồi đến huyện Trường Viên một chuyến đi.” Hàn Kỳ đột nhiên lên tiếng.
Bình Nhi đã chạy tới cửa, chợt nghe Hàn Kỳ nói thì giật bắn mình, vô thức khẽ kêu lên một tiếng.
Kêu xong cô ta mới ý thức được bản thân mình vừa mạo phạm, sợ hãi rụt đầu lại rồi liếc nhìn Hàn Kỳ. Trùng hợp là Hàn Kỳ cũng bị tiếng kêu của Bình Nhi làm cho ngạc nhiên, cũng đang nhìn về phía cô ta.
Bình Nhi đối diện với Hàn Kỳ bèn quỳ rạp xuống đất, hốc mắt cũng đỏ hoe, cả người co rúm lại, rõ ràng là rất muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Cuối cùng cô ta vẫn không thể ém được, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Thôi, Thôi quan Hàn, rất… Rất… Xin lỗi ạ.”
Hàn Kỳ: ” …”
…
Sau chừng nửa nén nhang, Bình Nhi bưng mặt khóc hu hu chạy về hoang viện khiến Thôi Đào và Vương tứ nương ngạc nhiên.
Vương tứ nương vội hỏi cô ta bị sao thế, nhưng Bình Nhi chỉ chạy thẳng một mạch về phòng mình rồi đóng cửa lại, nằm trong phòng khóc nức nở.
Thôi Đào cầm cái xẻng gỗ đứng trước cửa phòng Bình Nhi với Vương tứ nương. Vương tứ nương cách một cánh cửa hỏi Bình Nhi bị làm sao nhưng cô ta chỉ lo khóc chứ không hề đáp lại.
Vương tứ nương đẩy cửa ra, phát hiện Bình Nhi đã cài then bên trong rồi.
“Có chuyện gì thế? Thôi quan Hàn bắt nạt cô ta à?” Vương tứ nương chỉ biết ngơ ngác nhìn Thôi Đào.
“Khả năng không lớn lắm.” Thôi Đào không nghĩ rằng một vị nhân sĩ đọc đủ thứ văn thơ như Hàn Kỳ sẽ vô lý bắt nạt một cô gái đến đưa điểm tâm, “Đợi đến khi cô ta bình tĩnh lại rồi hỏi vậy.”
Thôi Đào rủ Vương tứ nương đi ăn Tô Hoàng Độc.
Vương tứ nương lập tức gạt Bình Nhi đang khóc hu hu sang một bên, vui vẻ nhận lời rồi đi theo Thôi Đào cùng ngồi vào bàn nhỏ cạnh cây ngô đồng, vừa ăn chè mộc nhĩ trắng với lê vừa ăn Tô Hoàng Độc, một sự kết hợp hoàn hảo, vừa ngọt vừa chua, bánh rán giòn rụm, vừa có mùi hạnh nhân vừa có mùi trái cây.
Nhưng cả hai chưa ăn được 2 cái thì đã thấy Trương Xương vội sải bước đi vào, nói với Thôi Đào: “Sau này đừng sai Bình Nhi đến đưa đồ cho Thôi quan Hàn nữa!”
Dứt lời, Trương Xương liền xoay người đi mất.
Thôi Đào: “…”
Vương tứ nương: “…”
“Nhất định là đã xảy ra chuyện gì không hay rồi, chẳng lẽ Bình Nhi cũng giống ta, không khống chế được mắt của mình, thậm chí còn không khống chế nổi tay mà đưa về phía Thôi quan Hàn để sờ mặt, yết hầu, cổ, còn —”
Vương tứ nương vừa suy đoán vừa vươn tay đưa tới gò má Thôi Đào, chỉ cách nửa tấc nữa là có thể đụng tới được, sau đó lại trượt xuống dưới, qua vai, trỏ vào…
Thôi Đào lập tức lấy tay mình hỏi thăm bàn tay Vương tứ nương bằng một cái tát.
“Bình Nhi không làm được chuyện đó đâu.”
“Vậy đừng bảo là Thôi quan Hàn thích kiểu yếu đuối, đụng một cái là nước mắt rơi lã chã như Bình Nhi nhé, là ngài ấy vươn tay với Bình Nhi —”
“Cô mà còn nói bậy nữa là cùng lên đường với ngỗ tác Lưu đấy.” Thôi Đào nói.
Vương tứ nương lập tức im bặt, nhưng vẫn không kìm được mà tò mò hai người Bình Nhi và Thôi quan Hàn rốt cuộc đã có chuyện gì.
Nửa canh giờ sau, Bình Nhi hai mắt đỏ hoe đi ra khỏi phòng, cầm chậu rửa mặt của mình lau dọn sạch sẽ.
Thôi Đào và Vương tứ nương đã ăn gần hết, nhưng vẫn chừa lại một đĩa cho Bình Nhi.
Vương tứ nương khẽ gọi Bình Nhi đến ăn, cô ta đáp lại một tiếng rồi vào ngồi giữa hai người, cầm đĩa lên rồi cúi đầu im lặng ăn từng miếng.
“Vừa nãy có chuyện gì thế?” Vương tứ nương thấy tâm trạng của cô ta thật sự không tốt, vì thế hiếm khi lại dùng giọng điệu cẩn thận để nói chuyện với Bình Nhi.
“Không có gì đâu.” Bình Nhi nhỏ giọng nói, nhưng trong mắt lại bắt đầu ầng ậc nước.
“Được rồi được rồi, không nói nữa, cô ăn trước đi.”
Vương tứ nương kiên nhẫn đợi Bình Nhi ăn xong, còn tốt bụng chủ động làm thay Bình Nhi chuyện rửa bát, sau đó tìm đúng thời điểm để hỏi cô ta rốt cuộc đã có chuyện gì.
Bình Nhi ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra hết tất cả những chuyện đã xảy ra.
Đúng như câu “Không có gì cả” ban nãy của Bình Nhi, sự thật đúng là chẳng có gì hết.
Bình Nhi đưa điểm tâm đến, Hàn Kỳ đột nhiên nói với cô ta một câu, vì Bình Nhi vẫn luôn trong trạng thái nín thở cẩn thận nên bị dọa đến kêu lên, sau đó thì sợ quá mà bật khóc, sau đó nữa Hàn Kỳ không hiểu gì nên hỏi lại, cô ta càng khóc tợn hơn, khiến tình cảnh càng thêm lúng túng, cô ta càng lúc càng chật vật, khóc đến thở không ra hơi, nhưng vì Thôi quan Hàn chưa lên tiếng nên cô ta chưa dám đi, cứ thế khóc lóc hồi lâu mới chạy ra khỏi chỗ của Thôi quan Hàn.
Cô ta tủi thân lắm!
“Mẹ cô chứ tủi thân!” Vương tứ nương nghe Bình Nhi kể lại xong, tức đến mức suýt chút đã đá lăn cái bàn đá, may mà Thôi Đào đang nằm trên ghế cho thị một ánh mắt cảnh cáo mới kịp thời ngăn được.
“Chỉ có thế? Chỉ có thế thôi hả? Vậy mà cô khóc thành như này rồi? Chẳng trách Thôi quan Hàn không cho cô đến nữa!”
Bình Nhi nghe Vương tứ nương nói thì nước mắt lại giàn giụa, “Thôi quan Hàn không cho ta đi nữa ư?”
“Cái tính của cô như thế, người ta muốn cô đi mới là lạ đó!”
Bình Nhi mặt mũi đầy nước mắt nhìn Thôi Đào: “Có khi nào Thôi quan Hàn muốn phạt ta không? Ta có nên học theo Vương tứ nương đến quỳ xin lỗi ngài ấy không?”
Thôi Đào đang nằm đung đưa trên ghế, lấy quạt tròn che mặt, nghe giọng Bình Nhi tiến lại gần bèn dí quạt vào trán cô ta.
“Đừng có phiền người khác.”
“Đến cả Thôi nương tử cũng ghét bỏ ta.” Bình Nhi càng tủi thân hơn.
“Ý của ta là muốn nói cho cô biết, Thôi quan Hàn đang bảo cô đừng đến phiền ngài ấy, không có gì to tát cả.” Thôi Đào vội đuổi Bình Nhi về phòng nghỉ ngơi, sau đó quay sang Vương tứ nương, “Sao hôm nay cô ta lại nặng nề như thế vậy?”
Vương tứ nương cũng khó hiểu, sau đó lập tức vỗ đùi nói với Thôi Đào: “Hôm nay cô ta tới tháng!”
…
Hôm sau, danh tính của thiếu niên tự tử kia vẫn chưa tra ra được, Thôi Đào bèn đến nhà xác kiểm tra lại thi thể của y một chút. Giờ ngỗ tác Lưu không còn ở đây, tất nhiên sẽ không có ai cản trở nàng nghiệm thi nữa.
Trên đế giày người chết có dính bùn đen, nhưng trên mặt bùn đen còn một lớp gì đó màu trắng xám, Thôi Đào dùng tăm tre cạo xuống, cẩn thận phân biệt và phát hiện nó rất giống tàn nhang. Nàng lại thấy trên tay thiếu niên có dính màu đỏ, không chỉ là vết máu mà trong lòng bàn tay còn có dính chu sa, vì chu sa sẽ không dễ lau như vết máu.
Thôi Đào lập tức báo lại cho Hàn Kỳ về những kết quả nghiệm thi này.
“Có thể lấy chân dung của người chết đến các đạo quán trong Biện Kinh hỏi một chút, rất có thể lúc còn sống người chết đã từng đi qua đạo quán.”
Lúc này đang có vài nha dịch đi theo Vương Chiêu đứng nghe Hàn Kỳ phân tích. Trong đó có 2 tên có quan hệ tốt với ngỗ tác Lưu, họ âm thầm nói hùa theo ngỗ tác Lưu để bêu xấu Thôi Đào. Giờ nghe kết quả nghiệm thi lần nữa của nàng, ấy vậy mà có thể khóa được phạm vi hoạt động của người chết, cả hai đều hết sức kinh ngạc. Cùng là nghiệm thi nhưng ngỗ tác Lưu chẳng nghiệm ra được gì, người ta lại nghiệm ra đầy thứ như thế.
Tàn nhang trên đế giày, chu sa trên ngón tay… Ngỗ tác Lưu làm không tới nơi mà còn ác ý ước đoán người ta dựa vào nhan sắc, hại những kẻ không rõ sự tình như họ, ỷ vào giao tình nhiều năm mà tin bậy bạ! Giờ thực thấy xấu hổ và bối rối, mặt đau quá, cực kỳ đau!
Hàn Kỳ liếc nhìn 2 tên nha dịch đang cúi đầu im lặng, sai cả hai phụ trách đi hỏi, nếu hỏi không ra thì không được phép về phủ Khai Phong.
Cả hai vội nhận lệnh rồi nhanh chóng chạy đi.
Vương Chiêu nhìn 2 người rồi hừ lạnh một chút, “Tốt nhất là hỏi được ra kết quả đấy, nếu không phủ Khai Phong không chứa nổi 2 tên vô dụng này đâu.”
Tất nhiên Thôi Đào biết Vương Chiêu đang bất bình thay mình, 2 nha dịch này vốn là bên Phán quan Vương, cũng chẳng biết Vương Chiêu đòi người sang đây khi nào nữa. Trong thời gian ngắn e là 2 tên này không có ngày nào được dễ chịu đâu.
“Sao Thôi quan Hàn lại bảo Bình Nhi rằng muốn bọn tôi đến huyện Trường Viên một chuyến vậy?” Thôi Đào vẫn chưa hiểu chuyện này nên phải hỏi cho rõ.
Nghe Thôi Đào nhắc tới Bình Nhi, Hàn Kỳ hơi nhăn mày, “Vụ án 10 xác chết cháy vẫn chưa có tung tích gì, nơi chết gần nhất là huyện Trường Viên nên có thể đến đó điều tra thử xem có manh mối gì không.”
Thôi Đào gật đầu, hiểu Hàn Kỳ đang thấy không lấy được tin tức gì từ các huyện phủ nha nên định chuyển sang nghe ngóng tin tức trong dân chúng.
“Ngươi và Vương tứ nương đi đi.” Hàn Kỳ nói thêm.
Thôi Đào hơi ngạc nhiên, “Bình Nhi cũng đi được mà, cô ta tuy hay khóc nhưng cũng biết võ, đủ để đối phó với người bình thường ạ.”
Hàn Kỳ nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Thôi Đào cười hỏi Hàn Kỳ đã ăn Tô Hoàng Độc nàng cải tiến chưa, so với trù nương Phương làm thì thế nào.
Hàn Kỳ nghiêng mắt nhìn Thôi Đào, ý bảo nàng cứ việc nói, không cần phải vòng quanh làm gì.
“Bình Nhi chỉ nhát gan nên sợ Thôi quan Hàn thôi mà. Sau này có đồ tôi sẽ không bảo cô ta đưa nữa, tôi tự đưa tới nhé. Lần này đến huyện Trường Viên, nếu Thôi quan Hàn để cô ta ở lại một mình trong phủ Khai Phong, nói không chừng cô ta lại nghĩ quẩn rồi khóc sưng cả mắt lên nữa.” Thấy Bình Nhi vẫn chưa hết tới tháng, Thôi Đào nghĩ vẫn nên dẫn cô ta theo để tránh phiền phức.
Hàn Kỳ bên cạnh thả tách trà trong tay xuống, không đáp lại, xem như đã ngầm đồng ý đề nghị của Thôi Đào.
“Thôi quan Hàn không cần phải chấp nhặt với cô ta đâu, cô ta là kiểu người hoa rơi cũng có thể buồn tới khóc nhè, chẳng cần nguyên nhân đâu, lần sau nếu ngại phiền thì cứ đuổi thẳng người đi đi.”
Những lời này của Thôi Đào có ý là, lần sau lúc Bình Nhi khóc thì đừng im lặng, để Bình Nhi tự mình hiểu ra “nên lui xuống” là điều không thể, lúc cô ta khóc không hề có ý thức gì, cũng không cảm giác được không khí xung quanh, chỉ hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới đau buồn của mình. Kết quả là tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, Bình Nhi không dám đi mà chỉ biết khóc, Hàn Kỳ thì nghe tiếng khóc mà bực bội.
“Tra ra rồi ạ!”
Nha dịch vừa phụng mệnh đi điều tra đã chạy hồng hộc về.
Nha dịch báo lại với Hàn Kỳ, họ đến Vân Thủy Quan gần phủ Khai Phong đã trùng hợp tìm được người có quen biết với người chết. Nói đến đây, nha dịch không khỏi dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Thôi Đào. Nếu không phải nhờ nàng nghiệm thi cho ra những tin tức này thì chắc chắn hiện tại họ không thể tìm được thân phận chính xác của người chết nhanh như thế được.
Ít lâu sau, một tên nha dịch khác dẫn tất cả những người quen biết với người chết đi vào, tổng cộng có 5 người, 3 nam 2 nữ, tất cả đều mặc quần áo cũ nát, sắc mặt xanh xao, lúc bước vào ai cũng sợ hãi, co rúm vào nhau. Tuổi của họ khoảng chừng 14 – 15 tuổi, 2 cô gái thì nhỏ hơn một chút, khoảng 11 – 12 tuổi, trong đó có một người tên là Tần Uyển Nhi, trắng trẻo thanh tú, ngoại hình động lòng người.
Sau khi được nha dịch dẫn vào, 5 đứa nhỏ liền quỳ xuống hành lễ với Hàn Kỳ.
Thôi Đào lấy chân dung ra xác nhận lần nữa, sau đó chỉ định thiếu niên lớn tuổi nhất trong đám, Đặng Triệu, đến nhà xác để nhận diện. Thôi Đào chỉ cho y nhìn mặt, vết thương trên cổ cố tình che lại không hé ra.
Đặng Triệu vừa thấy đã bị dọa đến mức suýt không đứng nổi nữa, sau đó chạy ra ngoài nhà xác, run rẩy tựa vào tường bật khóc.
Sau đó Thôi Đào nghe được từ miệng Đặng Triệu kể lại, người chết tên là Vạn Trung, là anh cả trong đám bọn họ. Họ đều là con cái của lưu dân trong viện Phúc Điền, bình thường lúc rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi đến những nơi nhiều người như đạo quán, chùa miếu để xin bố thí, ít ra cũng kiếm thêm được ít thức ăn lấp bụng. Vì nếu dựa vào ít tiền cơm áo của cha mẹ chúng ở viện Phúc Điền thì căn bản không đủ ăn được, chúng lại đang tuổi lớn, thật sự rất đói.
Sau khi về tới sảnh phụ, Thôi Đào đưa chủy thủ Vạn Trung dùng để tự tử cho bọn trẻ xem, hỏi chúng có biết nguồn gốc con dao này không.
“Hình như là của hắn!” Đặng Triệu nhìn chủy thủ xong liền sợ hãi nói.
Tần Uyển Nhi trợn tròn mắt nhìn chủy thủ, sắc mặt rất hoảng hốt.
“Hắn là ai?” Vương Chiêu vội hỏi lại, trấn an bảo chúng không cần sợ, cứ kể ra chi tiết mọi chuyện là được.
Bọn nhỏ vẫn ôm chặt lấy nhau, vẻ mặt rất sợ hãi.
Thôi Đào nhìn về phía Đặng Triệu, dùng ánh mắt khích lệ để y nói ra.
“Cha của Uyển Nhi chết oan, anh cả luôn che chở cho Uyển Nhi, anh ấy hứa với Uyển Nhi rằng đợi sau này mình có tiền đồ thì nhất định sẽ giúp cha Uyển Nhi giải oan. Vân Thủy Quan làm từ thiện hào phóng, cho nhóm chúng tôi ít cơm cháo, vì thế rảnh rỗi chúng tôi thường tới Vân Thủy Quan chơi.
Cách đây vài hôm, chúng tôi gặp được một thiếu niên mặc áo gấm, trông rất quý tộc nhưng muốn trêu ghẹo Uyển Nhi trong Vân Thủy Quan. Anh cả đã xảy ra tranh chấp với hắn. Hắn nghe anh cả nói muốn giải oan giúp cha Uyển Nhi bèn chế giễu anh ấy, còn bảo anh ấy như thế, đến cả cơ hội đến phủ Khai Phong kêu oan còn không có. Anh cả không phục nên đã đánh nhau với hắn. Ai ngờ thiếu niên đó có rất nhiều tùy tùng, tất cả chúng tôi đều bị chúng chèn ép.”
Đặng Triệu cũng nói với Thôi Đào, lúc đó chúng mới biết được hóa ra thiếu niên đó là con trai của Thượng thư bộ Hình, Lâm tam lang. Thân phận hắn rất cao quý, căn bản không thể trêu vào được. Sau chuyện hôm đó, họ bị khiển trách nhưng cũng bỏ qua hết. Nhưng Vạn Trung lại thấy mất mặt, tâm trạng luôn khó chịu.
Sau đó họ lại đến Vân Thủy Quang vài lần nữa thì gặp Lâm tam lang 2 lần, 1 lần Lâm tam lang gặp Vạn Trung thì có mở miệng chế giễu. Cuối cùng Vạn Trung không nhịn được mà đánh nhau với Lâm tam lang, sau đó Lâm tam lang móc chủy thủ ra dọa tất cả mọi người, không ai dám lộn xộn nữa. Đó chính là chủy thủ mà Vạn Trung đã dùng để tự tử.
“Lần gần đây nhất các ngươi gặp Lâm tam lang là lúc nào?” Vương Chiêu hỏi.
“4 ngày trước ạ.”
Đặng Triệu nói xong, Thôi Đào thấy Tần Uyển Nhi hơi mím môi, tay nắm lấy vạt áo.
Thôi Đào bèn ra hiệu cho Hàn Kỳ đến hỏi, nhưng lúc đó Hàn Kỳ lại không để ý đến.
Nàng bèn bảo Vương Chiêu dẫn 4 đứa trẻ kia ra ngoài trước, sau đó cười gọi Tần Uyển Nhi đến, nắm tay cô bé đến trước mặt Hàn Kỳ, “Thôi quan Hàn có điểm tâm ngon muốn cho em.”
Hàn Kỳ: “…”
Cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Thôi Đào, Hàn Kỳ đẩy đĩa Tô Hoàng Độc trên bàn đến trước mặt Tần Uyển Nhi.
Tần Uyển Nhi rụt rè nhìn Hàn Kỳ một chút rồi khẽ nói cảm ơn, sau đó nhận lấy điểm tâm. Dưới sự ân cần khuyên nhủ của Thôi Đào, Tần Uyển Nhi không thể từ chối sự tiếp đãi này được nên bèn cắn một miếng Tô Hoàng Độc, sau đó lập tức ăn miếng thứ hai. Điểm tâm này thực sự rất ngon, miệng thì ngọt ngào nhưng trong lòng thì đắng chát, cô bé không khỏi rơi nước mắt.
Thôi Đào lại nhìn sang Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ không hiểu Thôi Đào đang định hát tuồng nào, nhưng chàng hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt này của nàng.
Chàng bèn nói với Tần Uyển Nhi: “Ngươi có chuyện gì muốn nói à? Bản quan sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Thôi quan Hàn của bọn ta đến cả Thừa tướng cũng dám tham đấy, chỉ là một Thượng thư bộ Hình, có gì mà sợ.” Thôi Đào lập tức nói thêm với Tần Uyển Nhi.
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào, giờ mới hiểu ý đồ lúc nãy của nàng.
Tần Uyển Nhi hơi do dự, sau đó nhỏ giọng nói: “Thực ra hôm nay lúc tôi và Vạn đại lang đến Vân Thủy Quan đã gặp Lâm tam lang. Hai người họ lại cãi nhau, Lâm tam lang bèn vứt chủy thủ xuống đất, bảo Vạn đại lang dám lấy mạng mình đến phủ Khai Phong kêu oan thì hắn sẽ nhận chuyện giải oan cho cha tôi, chẳng qua chỉ là nói với cha hắn một câu mà thôi. Vạn đại lang không thèm để ý đến hắn, hắn bèn chế giễu Vạn đại lang là đồ nhát cáy, sau đó cười khinh bỏ đi. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã qua rồi nên cũng kéo Vạn đại lang rời khỏi. Sau đó anh ấy nói muốn về viện Phúc Điền tìm cha mình, tôi cứ ngỡ anh ấy về thật.
Hôm qua cả đêm anh ấy không về nhưng chúng tôi không biết gì hết. Hôm nay mọi người hẹn gặp nhau ở Vân Thủy Quan, không nhìn thấy anh ấy đâu nhưng tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ đang giúp cha mình làm việc mà thôi. Giờ mới biết có lẽ hôm qua anh ấy đã quay lại lấy chủy thủ…”
Vạn đại lang mà Tần Uyển Nhi nhắc tới chính là Vạn Trung.
Cô bé nói xong hết thảy thì liền bật khóc.
Từ trước đến giờ cô bé luôn kìm nén tâm trạng, không dám đối diện, trừ e ngại thân phận cao quý của Lâm tam lang ra thì cũng sợ đối mặt với việc bản thân mình lại là nguyên do khiến Vạn Trung bỏ mạng. Cô bé không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới… Giờ đã nói ra hết rồi, tâm trạng của Tần Uyển Nhi cũng hoàn toàn buông xuôi, cô bé tựa vào lòng Thôi Đào mà khóc không thành tiếng, liên tục tự trách bản thân mình không tốt nên mới liên lụy Vạn đại lang.
Thôi Đào lập tức nhìn về phía Hàn Kỳ, hỏi chàng: “Giờ phải làm sao đây ạ?”
Nhìn qua vụ án này có vẻ đơn giản, nhưng thực sự rất nan giải.
Định Lâm tam lang là xúi giục giết người ư? Có lẽ khó mà xác định được. Nói cho cùng thì dù là xúi giục giết người đi nữa, nhưng bằng chứng đâu? Chỉ dựa vào lời khai từ một phía của Tần Uyển Nhi, lỡ như đối phương giảo biện lại thì với thân phận con trai Thượng thư bộ Hình kia e là không đủ để định tội hắn.
——————–
Hàn Kỳ: Còn thế nào nữa, vợ quản nghiêm quá…