Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 4:




Thôi Đào cẩn thận quan sát và xác nhận lại vị trí của nốt ruồi lần nữa, y hệt như trong trí nhớ của nàng, dáng tay cũng gần giống, đều trắng nõn và thon dài, các khớp xương rất rõ ràng.
Thôi Đào kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, sợ hãi lùi về sau hai bước, giọng nói run rẩy thận trọng hỏi chàng: “Chúng… Chúng ta đã từng quen biết ư?”
Đây chỉ là một cách nói uyển chuyển, thực chất ý của Thôi Đào chính là: Hóa ra người thật sự là hung thủ! Tôi đang là gánh tội thay người!
Hàn Kỳ im lặng nhìn Thôi Đào rồi lại nhìn về phía bà đỡ Trương.
Tuy nói đầu óc của Thôi thị này không linh hoạt, nhưng dáng vẻ khiếp sợ lúc nàng nhìn thấy nốt ruồi không giống như đang giả vờ.
“Đầu bị va đập mạnh, thi thoảng sẽ xuất hiện trí nhớ rối loạn ạ.” Bà đỡ Trương nghĩ tình cảnh hiện tại chỉ có thể giải thích như thế.
Người khác nghĩ nàng mất trí nhớ, thấy chuyện rối loạn là rất bình thường. Nhưng Thôi Đào rất rõ rằng bản thân mình không nhớ lầm. Tất nhiên, trí nhớ của nàng chỉ có một đoạn ngắn, không thể dùng nó để tóm tắt mọi chuyện được, nhưng rõ ràng nàng có quen biết với người đàn ông có nốt ruồi trên ngón trỏ, nếu không hắn cũng sẽ không gọi nàng là “Đào Tử” thân mật như thế. Với lại những nốt ruồi mọc ở vị trí đặc biệt như thế, lại trùng hợp để nàng thấy nữa, xác suất quá thấp.
Nhưng nhìn Hàn Kỳ hình như không quen mình thật. Hơn nữa, nếu chàng là hung thủ thì trước lúc phán quyết chàng căn bản không cần giữ mạng nàng lại làm gì, cứ chém thẳng nàng là xong mà.
Vì thế đây chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi ư? Thôi Đào không tin lắm, hơn trăm lần xuyên nhanh đã nói cho nàng biết rằng tất cả trùng hợp đều không phải ngẫu nhiên, lần này hẳn cũng không phải.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào cứ nhìn chòng chọc vào mình, đang định mở miệng thì bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
“A — “
“Người chết!”
“Bà ta, bà ta, bà ta chết rồi!”
Người hét lên là Lưu thị ở bên cạnh, thị lảo đảo chạy tới chỗ rào chắn để cầu cứu.
Lúc này mọi người mới để ý đến Chu thị, một phụ nữ trung niên giam cùng lao với thị đang nằm nghiêng trước bức tường, không động đậy gì.
Cai ngục Tôn vội chạy tới mở cửa nhà lao, bà đỡ Trương lập tức kiểm tra tình trạng của Chu thị, gật đầu với Hàn Kỳ, tỏ ý người đã chết thật rồi.
“Cơ thể đã đông cứng, chết ít nhất cũng được 6 canh giờ.” Bà đỡ Trương nói.
Chu thị vào nhà lao vì phạm tội bắt cóc và buôn người, chưa đầy 3 ngày. Mấy ngày này Chu thị ngoài khóc ra thì chỉ nằm úp mặt vào trong tường, rất ít khi nói chuyện. Chuyện này không khiến đám nữ phạm nhân trong lao ngạc nhiên gì, mấy người vừa vào ai chẳng thế. Ai mà thích ngồi tù đâu? Đột nhiên phải vào đây, khóc một tí, buồn một tí, cũng đều trong quá trình để thích ứng mà thôi.
Theo thời điểm tử vong mà bà đỡ Trương suy đoán, tối qua Chu thị đã chết rồi.
Lưu thị tỏ ý thị không thấy Chu thị có gì bất thường, sáng tỉnh dậy vẫn thấy Chu thị nằm đó, cứ nghĩ là bà ta chưa dậy. Sau đó lúc ăn sáng, Lưu thị có nói với bà ta một câu, thấy bà ta không động đậy gì nên cũng không để ý nữa. Trưa lại thấy bà ta không dùng cơm, Lưu thị nghĩ bà ta nghĩ quẩn với u sầu nên cũng không hỏi nhiều.
Nhưng lúc nãy Thôi quan Hàn đến đây đã làm cả lao nữ chấn động, mọi người đều không kìm được mà nhìn phong thái mỹ nam của Thôi quan, chỉ có mỗi Chu thị là nằm bất động, Lưu thị mới phát giác ra điều bất thường nên chạy tới gọi bà ta. Thấy Chu thị vẫn không nhúc nhích, nhìn như người chết, Lưu thị mới dò xem thử hơi thở, lúc này mới phát hiện ra bà ta thật sự chết rồi.
“Môi với móng tay tím xanh, miệng sùi bọt, kết luận sơ bộ hẳn là trúng độc chết.” Bà đỡ Trương hồi bẩm lại với Hàn Kỳ, sai hai tên ngục tốt giúp khiêng thi thể về nhà xác để bà ta làm thêm một bước khám nghiệm nữa.
Lúc thi thể bị khiêng ra ngoài, Thôi Đào nghiêng mắt nhìn mặt của Chu thị đã chết. Nàng giật mình nhớ lại hôm qua lúc ăn cơm tối, Vương tứ nương đã giận hờn vứt bỏ cái bánh bao, chính là Chu thị này đã nhặt lên ăn.
“Nói như thế thì Chu thị bị kẻ trong nhà lao này độc chết rồi.” Nha dịch Lý Viễn thở dài.
Cai ngục Tôn luống cuống, hắn phụ trách quản lý tất cả phạm nhân trong nhà lao, chuyện này không thể không quy trách nhiệm về hắn được. Cai ngục Tôn vội nhận tội với Hàn Kỳ, giải thích bản thân mình luôn cẩn thận trông coi những phạm nhân này, thật sự không biết vì sao Chu thị lại trúng độc.
“Không có vết thương ngoài, cũng không có người ngoài đến đại lao, độc này chỉ có thể đi vào từ đường miệng.” Hàn Kỳ bèn hỏi cai ngục Tôn xem bình thường cơm canh của Chu thị là do kẻ nào chịu trách nhiệm.
“Bà ta là kẻ bắt cóc, nhà ở Phúc Châu xa xôi nên cơm canh chỉ có thể nhờ quan cho. Nhưng cơm canh của quan cho làm sao mà có độc được? Nếu thật sự có độc thì hẳn không chỉ độc chết mỗi mình bà ta, trong lao có tổng cộng 8 nữ phạm nhân đều đang ăn cơm quan cho, còn lại vẫn ổn cả ạ.” Cai ngục Tôn giải thích.
Thôi Đào nghe vậy bèn không kìm được mà bĩu môi. Trong 8 người cực khổ đó có cả nàng, thật đáng thương biết bao!
Hàn Kỳ cũng thấy có chỗ lạ, nếu Chu thị không tiếp xúc với người ngoài, đáng lẽ độc này phải do người trong nha môn bỏ vào mới đúng. Nhưng bà ta là một kẻ lừa gạt, thân phận chẳng có gì quan trọng, sao lại đến mức khiến kẻ khác muốn diệt khẩu thế kia?
Thôi Đào nhìn thấy đôi mày của Hàn Kỳ đã nhíu cao hơn cả núi, lập tức giơ tay xin nói: “Thôi quan Hàn, thiếp có chút manh mối ạ.”
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào.
“Nếu manh mối của thiếp hữu dụng thì có thể xin Thôi quan Hàn khen thưởng không? Chỉ cần một bát canh trăm vị và bánh mè nướng là được rồi ạ.” Thôi Đào nói xong, không khỏi buồn bã liếc nhìn chén “cơm quan cho” dưới đất, sản phẩm do giới ẩm thực u tối làm ra kia.
Hàn Kỳ nhìn theo ánh mắt của Thôi Đào một chút, sau đó nhìn vào khuôn mặt của Thôi Đào trong chốc lát mới kéo khóe miệng lên, khẽ cười một tiếng.
Chàng cười rồi, cười rồi!
Chuyện này khiến đám nữ phạm nhân đang vây xem kích động không thôi. Các thị đã ở trong lao lâu ngày không nhìn thấy đàn ông, tự dưng được thấy một vị có dung mạo tuấn tú khác hẳn với mỹ nam tử bình thường, bảo các thị không xao động thế nào được? Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những mỹ nam tử thanh phong tễ nguyệt* mỉm cười như thế, các thị tình nguyện ngồi tù cả đời luôn!
(*) Ý nói vẻ đẹp thanh thoát, tao nhã.
Từ kích động chuyển sang hưng phấn, mọi người đều biết vị Thôi quan Hàn này không chọc vào được, tất cả đều cố gắng kiềm chế lại, chỉ biết giấu ý dâm với chàng trong lòng.
“Nói đi.” Hàn Kỳ lại muốn nghe xem manh mối đó là thế nào.
“Kẻ hạ độc không phải muốn giết Chu thị, mà chính là giết cô ta!” Thôi Đào đưa tay chỉ về phía sau lưng mình.
Dù Vương tứ nương bị đánh nặng, đau đến mức không ngồi dậy nổi, nhưng vẫn không ngăn cản được chuyện ả thưởng thức dung mạo đẹp tuyệt của Thôi quan Hàn. Lúc này ả rướn cổ như một con rùa, nhìn về phía Thôi quan Hàn. Chợt thấy Thôi Đào đang chỉ về phía mình, lại thấy Thôi quan Hàn cũng nhìn mình, Vương tứ nương lập tức bừng tỉnh.
Ả!
Ùng ục ục!
Đúng lúc này, bụng Vương tứ nương truyền ra một tiếng vang rất rõ ràng.
Ngày thường Vương tứ nương đã quen với sự thô bỉ và khinh thường, nhưng lúc này trước mặt Hàn Kỳ, ả lại thẹn đến hoảng hốt, khó khăn cúi đầu không dám ngóc mặt lên.
Thôi Đào cố tình nhìn dung mạo của Hàn Kỳ, đúng là không trách được phản ứng quá đà của đám tù nhân nữ này. Dù nàng đã đi qua vô số thế giới, gặp qua không ít thần tiên, nhưng nàng vẫn thấy tướng mạo của Hàn Kỳ này không tệ chút nào. Một là ngũ quan tinh xảo, hai là da dẻ đẹp, ba là khí chất cao quý. Chỉ cần có ba điều kiện quan trọng này thôi, thật khó để mà xấu được.
“Tối qua sau khi Vương tứ nương được đưa cơm đã không ăn mà vứt bánh bao đi. Tôi thấy Chu thị nhặt lên rồi ăn.” Thôi Đào nói tiếp.
“Nhưng chuyện này cũng đâu thể nói là bánh bao mà Chu thị ăn có độc đâu chứ.” Nha dịch Lý Viễn phản bác lại, “Ai mà biết được Chu thị có lén ăn gì đó lúc người khác không biết hay không.”
“Đúng thế, sao bánh bao của ta lại có độc được!” Vương tứ nương cười Thôi Đào nói mò.
“Vậy sao giờ bụng cô đói đến kêu ục ục rồi?” Thôi Đào hỏi Vương tứ nương.
“Tối qua ta bực quá không ăn cơm, sáng và trưa nay thì không có ai đưa cơm tới, tất nhiên là ta đói rồi.” Nói xong, Vương tứ nương rất tức giận, mắng anh cả của ả không biết bận chuyện gì mà đến đưa cơm cho ả cũng quên được, trước giờ có thế đâu.
Thôi Đào không nói gì, chỉ nhìn về phía Hàn Kỳ.
Lý Viễn chẳng hiểu Thôi Đào nói là có ý gì cả.
Hàn Kỳ hạ lệnh, sai người nhanh đi điều tra kẻ đã đưa cơm cho Vương tứ nương tối qua.
Cho tới nay người đưa cơm cho Vương tứ nương vẫn luôn là Vương Đại Phát, anh cả của Vương tứ nương, tối qua cũng không ngoại lệ. Phàm là người nhà của tù nhân trong lao đến đưa cơm đều phải đăng ký vào danh sách, chỉ cần dựa theo địa chỉ trong đó là tìm được người rồi.
Vương tứ nương hơi mơ hồ, “Rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ thật sự có kẻ hạ độc ta ư?”
“Chỉ e không phải anh cả cô quên, mà là vì hắn nghĩ giờ cô đã là người chết nên không cần ăn cơm nữa.” Thôi Đào giải thích với Vương tứ nương.
Vương tứ nương nghe như sét đánh ngang tai, “Sao có thể được, anh ấy, anh ấy —”
Lý Viễn vẫn luôn nghi hoặc nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu ra.
Anh cả của Vương tứ nương vẫn luôn đưa cơm cho ả, dù thật sự quên mất cũng không thể nào quên hai bữa liên tiếp được chứ? Cộng thêm Chu thị ăn cái bánh bao tối qua Vương tứ nương vứt đi rồi bị trúng độc chết, người hạ độc không phải hắn thì còn ai?
Lý Viễn không khỏi nhìn thoáng qua Thôi Đào, không ngờ nàng lại là người thông minh như thế.
Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tất nhiên Hàn Kỳ cũng không ở lại lâu hơn.
“Thôi quan Hàn, tôi còn có một thỉnh cầu!” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ định đi bèn vội nói.
Hàn Kỳ hơi nghiêng đầu sang, dường như không kiên nhẫn lắm.
“Có thể cho tôi tìm hiểu về vụ án mà tôi đã trải qua không? Cho tôi đến xem hiện trường chẳng hạn? Nếu được làm quen với tình hình, có thể tôi sẽ nhớ ra gì đó. Tôi muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ để rửa sạch tội danh cho mình.”
“Được.”
Hàn Kỳ đáp lại rất dứt khoát rồi lập tức dẫn người đi.
Tình hình đang phát triển theo chiều hướng tốt. Thôi Đào lạc quan ngồi lên đống rơm, xoa xoa bụng, chờ người đưa canh trăm vị tới cho nàng.
Sau khi ra khỏi đại lao, Lý Viễn bèn tạm biệt Hàn Kỳ.
“Đi đâu vậy?”
“Đi mua canh trăm vị với bánh mè nướng ạ, không phải vừa nãy Thôi quan Hàn đã đồng ý với Thôi thị —”
“Đồng ý khi nào hả?” Hàn Kỳ lạnh lùng liếc Lý Viễn một cái.
Lý Viễn: “…”
Nghĩ kỹ lại thì hình như Thôi quan Hàn không đồng ý thật, nhưng trong tình cảnh lúc đó, người bình thường đều sẽ hiểu lầm là chàng đã đồng ý mà.
Haizz, Thôi thị đáng thương vẫn còn ngồi trong lao trông chờ được ăn món ngon, kết quả là chẳng được ăn rồi!
Thôi Đào đợi đến tối vẫn không thấy có người bưng canh trăm vị thơm ngào ngạt đến cho mình, vô cùng chắc chắn rằng mình đã bị họ Hàn kia đùa bỡn rồi! Tức quá mà!
Nhưng lúc ăn cơm tối, “cơm quan cho” của nha môn không còn là món ăn u tối nữa mà là một bát cháo bắp vàng nhạt, một cái bánh mè nướng, còn có một bát cải luộc nữa. Mặc dù không tính là mỹ vị nhưng cũng đủ để người ta ăn đàng hoàng. Cơm quan cho của các nữ phạm nhân khác cũng giống thế, tất cả đều bày tỏ lòng biết ơn với Thôi Đào, bảo là đã ké được hào quang của nàng.
Thôi Đào bị tâng bốc đến mức cảm thấy áy náy, nàng đâu có ý định cùng cho mọi người hưởng phúc đâu chứ, nàng chỉ muốn bản thân được ăn ngon mà thôi.
Sau bữa cơm tối không có chất béo, dù Thôi Đào đã no bụng nhưng tinh thần vẫn thấy trống rỗng.
Lúc này Lý Viễn bước vào, định áp Thôi Đào đi ra.
“Đã trễ thế này rồi mà còn thẩm vấn tôi ư?” Thôi Đào hỏi.
“Không phải cô yêu cầu được đến hiện trường đấy sao? Bà đỡ Trương nói vụ án xảy ra vào buổi tối, đi lúc này sẽ dễ gợi ra trí nhớ cho cô, trên đường đi ta sẽ kể cho cô nghe tất cả tình tiết vụ án.” Lý Viễn giải thích.
“Thôi quan Hàn cũng đi à?” Thôi Đào hỏi.
Lý Viễn lắc đầu, vốn tưởng Thôi Đào sẽ thất vọng, dù sao đa số nữ phạm nhân đều không cưỡng lại được gương mặt của Thôi quan Hàn, nhưng kết quả chỉ thấy Thôi Đào thở phào một cái rồi vui vẻ hẳn lên.
Thôi Đào đi theo Lý Viễn ra cửa sau phủ Khai Phong, không bao lâu đã thấy Lý Viễn bắt đầu xoa eo.
Thôi Đào vươn tay sờ lên eo hắn một chút.
Lý Viễn bị dọa lập tức cảnh giác, né người sang một bên, tay nắm lấy cái đao đang đeo, “Cô làm gì đấy?”
“Đau lắm hả? Trật khớp rồi, nếu anh tin tôi thì tôi sẽ lập tức giải quyết giúp anh.” Thôi Đào nói xong, thấy Lý Viễn đang nhìn mình đầy kỳ lạ, “Trong phủ Khai Phong canh giữ nghiêm ngặt, anh còn sợ tôi chạy được à?”
“Thật sự có thể giải quyết à?”
Lý Viễn đã bị đau thắt lưng 3 tháng nay, tìm tới 4-5 thầy thuốc nổi tiếng, tiền tốn không ít nhưng vẫn không thấy khá hơn là bao, mấy ngày nay trái lại còn nghiêm trọng hơn. Lúc không đau thì không phát hiện, nhưng bị rồi mới biết làm gì cũng cần dùng tới eo, giờ hắn xoay người để mang giày thôi cũng thấy cực kỳ tốn sức.
Hắn là nha dịch, dựa vào võ công để làm việc, nếu không hoạt động được thì lấy tiền đâu mà nuôi gia đình đây? Đi khám lại sợ mất trắng tiền mà chẳng được gì. Vì thế Lý Viễn chỉ có thể tin tưởng vào lời đề nghị này của Thôi Đào, hơn nữa nghe giọng điệu của nàng nói chuyện có vẻ như nàng cũng khá rành rọt.
Thôi Đào lập tức gật đầu, đảm bảo với Lý Viễn chắc chắn là được.
Nàng nhìn xung quanh một chút, đúng lúc ở đây vắng vẻ, hiện tại không có ai bèn bảo Lý Viễn nằm xuống tại chỗ, trong 3 cái nháy mắt là nàng sẽ làm xong ngay.
Sau khi Hàn Kỳ rời khỏi phủ Khai Phong, cuối cùng vẫn không yên lòng nên quyết định trở về, đích thân xem Lý Viễn và những người khác đưa Thôi Đào tới hiện trường vụ án.
Lúc chàng đuổi tới đã thấy một cái đèn lồng bị vứt trên đất, Lý Viễn thì nằm sấp. Thôi Đào dùng đầu gối hung hăng đè xuống sau lưng Vương Đinh, một tay lại ấn lên vai Lý Viễn, tay còn lại nắm lấy cánh tay hắn.
Vượt ngục à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.