Thôi Đào lợp ngói màu xanh cho mái đình xong thì leo lên thang sơn cột gỗ màu đỏ.
Bình Nhi thảng thốt mái đình bát giác này thực sự quá tinh xảo, “Không thua gì trong phủ của quý tộc, nếu được treo lụa trắng nữa thì chắc chắn lại càng đẹp.”
“Đúng đó, càng đẹp, nửa đêm gió thổi qua, lụa trắng bay bay, bên trong là quỷ thắt cổ đầu tóc bù xù đang treo lơ lửng, đầu lưỡi thè dài, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.” Vương tứ nương ở cạnh giả vờ phụ họa.
Bình Nhi nghe Vương tứ nương nói xong, đột nhiên nhớ tới vụ án hẻm Hạnh Hoa, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh thật, vì thế không dám nhắc tới lời đề nghị này nữa.
Thôi Đào quét sơn xong thì bò xuống cầu thang, chống eo quan sát lại tổng thể đình bát giác của mình. Cột màu son, ngói mái xanh, dưới ánh nắng chiếu rọi và bóng cây trong sân làm lộ nên một vẻ lịch sự tao nhã, nhưng vẫn thiếu gì đó.
Thiếu gì nhỉ? Cảnh nước chảy chân cầu.
Diện tích hoang viện này đủ lớn để làm một cây cầu vòm nhỏ dài 4 thước ở phía Đông, trái phải cầu sẽ đào ao nhỏ hơi dốc, dưới cầu là một dòng sông nhỏ, để nước chảy từ ao Nam sang ao Bắc, ao rộng khoảng nửa trượng vuông là được rồi, có thể trồng thêm ít hoa sen hoặc nuôi cá chép. Khéo léo và tinh tế, các yếu tố vừa đủ làm tăng thêm phần thú vị.
Nghĩ là làm, không chần chừ gì nữa!
Thôi Đào dùng gậy gỗ vẽ một vòng trên mặt đất, sau đó thì bắt đầu đào. Nàng bảo Vương tứ nương với Bình Nhi rằng mình cần vài giỏ đá cuội tròn, cứ ra bờ sông nhặt là được. Vương tứ nương và Bình Nhi lập tức cầm giỏ lên rồi dắt một con lừa ra bờ sông tìm.
Sau khi đào hố xong, Thôi Đào rửa mặt rồi ra đường tìm thợ đá, đặt một cây cầu vòm nhỏ. Trả tiền xong, thợ đá bảo 3 ngày sau sẽ xây xong theo đúng bản vẽ của Thôi Đào rồi đưa tới phủ Khai Phong, còn hỏi Thôi Đào có muốn khắc hoa trên lan can cầu vòm hay không.
Thôi Đào chọn hình đám mây để làm hoa văn, sau đó trả thêm tiền khắc. Nàng lại đến một con phố khác mua vôi mịn, đất sét mịn và bột cao trắng, trộn đều hỗn hợp sau đó đắp một lớp dày dưới lòng sông để tạo thành lớp chống thấm tương tự như bê tông. Lúc Vương tứ nương và Bình Nhi ôm 4 giỏ đá cuội về thì lại đắp thêm một lớp lên đá rồi đợi khô là xong.
Trên ao lại làm thêm một kênh dẫn nước cỡ nhỏ để dẫn ra giếng sau sân, cạnh giếng làm một cái hồ nhỏ, lúc ai cần múc nước trong ao để tưới hoa thì cứ đổ nước giếng vào, nước sẽ chảy vào ao nhỏ bên ngoài. Ven kênh dẫn nước thì trồng một ít hoa cỏ che lại sẽ không quá khó coi.
Thôi Đào sắp xếp hết tất thảy rồi cầm xẻng với giỏ đi ra vùng núi ngoại ô để tìm một ít cây cỏ thích hợp mang về. Thôi Đào sẽ không bỏ tiền ra mua những thứ này, hoa trên núi không chỉ miễn phí mà quan trọng là chúng được tự do sinh trưởng nơi hoang dã, đặc điểm lớn nhất là không cần chăm sóc vẫn có thể sống tốt.
Nếu mua mẫu đơn, hoa lan hay những loại cây quý báu xinh đẹp khác, đem về trồng còn phải tỉ mỉ chăm sóc, nếu không cẩn thận thì sẽ bị côn trùng bệnh tật này nọ, quá tốn công sức, nàng không có thời gian đâu mà quan tâm tới những thứ này hàng ngày.
Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đi theo Thôi Đào, bàn về chuyện tìm hoa dại thì Bình Nhi là lợi hại nhất. Cô ta vừa vào núi đã như con bướm được thả tự do, nơi nào có hoa thì nơi đó có cô ta.
Thôi Đào đào được 2 cây táo gai và nho núi, trông có thể ăn được, tốt thôi. Nàng lại đào thêm 1 gốc sẻn gai*, còn gọi là tiêu dây leo, sau này đợi khi lớn rồi có thể hái xuống để làm gà rán sẻn gai, rất ngon.
(*) Cây thuộc họ Cam, được dùng làm gia vị thay cho hạt tiêu, ngoài ra đây cũng là cây thuốc có nhiều công dụng.
Lúc cả ba quay về thì trời đã gần hoàng hôn, nhân lúc vẫn còn sáng một chút, mọi người bèn trồng hết đám cây cỏ vào, khu vườn hoa tinh xảo ở phía Đông sân đã hoàn thành. Đợi đến khi cầu vòm được xây xong gắn vào, cho nước vào ao, lại làm thêm một guồng nước cỡ nhỏ, nuôi cá và trồng sen, cây cỏ mọc tốt sẽ lại càng đẹp hơn.
“Tự nhiên thấy thích ở đây quá, bảo ta ở cả đời cũng được.” Vương tứ nương không khỏi cảm khái trước cảnh đẹp, lập tức hỏi Thôi Đào sau này có dự định gì không, nếu nàng muốn ở phủ Khai Phong cả đời thì thị chắc chắn sẽ đi theo nàng.
Bình Nhi nhỏ giọng: “Ta cũng —”
“Cô nên đi đi, ta thấy tính cách này của cô là mệnh lấy chồng rồi.” Vương tứ nương trực tiếp cắt lời Bình Nhi.
“Nghĩ nhiều thế làm gì, cứ sống cho hiện tại đi, thoải mái là được.” Thôi Đào nhìn thành quả lao động của bản thân trong mấy ngày qua, cực kỳ tự hào.
Cơm tối ăn món thịt bò hầm củ mài và cơm sườn đậu ván, cả 2 đều là món thịt, đã làm việc nặng rồi thì phải ăn thịt mới có sức được. Nhưng thịt bò hầm củ mài cũng có canh, cảm giác không bị dầu mỡ, uống vào vừa thơm vừa bổ, kết hợp với cơm sườn đậu ván rất vừa miệng.
Thôi Đào cố tình cất lại 1 phần vào hộp cơm để đưa đến cho Chu Nhị Ngưu ở đại lao. Vì anh cả mình lừa người đi bán mà Chu Nhị Ngưu tất nhiên cũng bị định tội, vì xét thấy có biểu hiện tốt nên hình phạt cũng không nặng, ngồi tù 1 năm, 3 ngày sau sẽ bị chuyển khỏi đại lao phủ Khai Phong.
Vì cai ngục Tôn có quen biết với Thôi Đào, mà giờ nàng xem như cũng là người của phủ Khai Phong nên tất nhiên đồng ý để Thôi Đào trực tiếp vào đại lao để đưa cơm cho Chu Nhị Ngưu. Bề ngoài Thôi Đào vốn đã ưa nhìn, hơn nữa trong nam lao đã nhiều năm không thấy nữ giới, vừa nhìn thấy Thôi Đào đi vào, ai nấy đều trợn tròn mắt, thậm chí còn có kẻ lén huýt sáo, nhờ có cai ngục Tôn quát nên những kẻ này mới chịu kìm lại, trưng ra nét mắt thèm thuồng nhìn nàng.
Thôi Đào đã dám vào thì tất nhiên cũng lường trước được cảnh này, thực ra tình hình hiện tại đã tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng rồi. Nàng xách hộp cơm đến trước gian nhà tù của Chu Nhị Ngưu, 2 tên đàn ông ở cùng lao với hắn vọt lên trước, còn Chu Nhị Ngưu thì đang đưa lưng về phía cửa lao, úp mặt vào tường, 2 tay ôm đầu gối co rúm người lại.
“Chu Nhị Ngưu!” Thôi Đào gọi.
Chu Nhị Ngưu giật mình ngẩng đầu lên, lúc mới đầu còn nghĩ bản thân nghe nhầm nên mới chần chừ quay đầu lại, sau khi trông thấy Thôi Đào, hắn hơi kích động, lảo đảo đứng dậy chạy tới trước mặt nàng.
“Sao… Sao cô lại tới đây?” Vụ án xử lâu như thế rồi, tự Chu Nhị Ngưu cũng hiểu lúc trước Thôi Đào không phải là đến huyện Trường Viên để tìm tiểu nương tử trong nhà, nàng là làm việc cho phủ Khai Phong, nàng là người của nha môn.
Thôi Đào đưa thức ăn trong hộp cơm ra cho hắn.
Chu Nhị Ngưu ngửi được mùi thơm, nuốt nước bọt rồi lập tức bật khóc. Hắn không quan tâm đến những phạm nhân đang hóng chuyện xung quanh mình, còn ngại ngùng khóc gì nữa chứ, có tiểu nương tử xinh đẹp như thế đưa cơm cho hắn, cơm còn thơm nức mũi như thế, ăn còn không kịp sao còn rảnh mà đứng đó khóc chứ? Đúng là mới tới, chưa trải sự đời gì hết.
“Lúc anh thụ thẩm tôi không tới xem anh được. Giờ mọi thứ đã xong xuôi cả rồi nên mới đến đưa cơm đây. Từ giờ tới khi anh rời khỏi đại lao phủ Khai Phong, ngày nào tôi cũng sẽ đưa cơm cho anh.” Thôi Đào ngồi xổm xuống nói với Chu Nhị Ngưu.
Chu Nhị Ngưu lấy tay áo lau nước mắt, “Tôi không mua được mùi vị như thế này.”
“Chứ sao, đây là tôi tự nấu, tất nhiên món tôi nấu là ngon nhất rồi.” Thôi Đào không khách sáo gì mà khoe khoang.
Chu Nhị Ngưu nín khóc mỉm cười, nghe Thôi Đào bảo tự mình nấu thì nhất định phải nếm thử tay nghề của nàng. Hắn húp một ngụm canh thịt bò hầm củ mài, lập tức không dừng lại được nữa.
Lúc Chu Nhị Ngưu giơ 2 tay lên xới cơm, tay áo trượt xuống để lộ một đoạn cánh tay có vài chỗ bầm tím.
Thôi Đào im lặng chờ hắn ăn xong mới thu dọn bát đũa. Chu Nhị Ngưu gãi đầu, chân thành cảm ơn Thôi Đào.
“Anh cả tôi từng nói, chỉ có lúc khốn cùng mới thấy được chân tình. Lúc tôi thành ra thế này mà Thôi nương tử vẫn đến trả lại cơm cho tôi, phần ân tình này tôi nhất định sẽ ghi nhớ cả đời.”
“Đã nói là đến trả cơm cho anh mà, thế thì không phải ân tình đâu, không cần nhớ làm gì.” Thôi Đào thả cái bát không vào trong hộp cơm, sau đó nói với Chu Nhị Ngưu, “Đừng có nghĩ quẩn, giữ gìn sức khỏe, chỉ 1 năm thôi, rồi sẽ ổn cả.”
Thấy bộ dạng ỉu xìu lúc nãy của hắn đã biết hắn đang nghĩ quẩn, chưa ăn được một bữa cơm nào đàng hoàng rồi.
Chu Nhị Ngưu như nhận được lời cổ vũ, khẽ gật đầu.
“Tôi có một thắc mắc, không biết có thể hỏi cô được không.” Chu Nhị Ngưu thấy Thôi Đào gật đầu bèn nói tiếp, “Tôi không hiểu, nếu thi thể bị anh cả tôi thiêu ở khe núi, anh ấy cũng không chuyển thi thể đã thiêu về thì sao trong kẽ hở trên xe lại có tro đen được chứ?”
Dưới sự bảo bọc của Chu Đại Ngưu, Chu Nhị Ngưu vẫn còn khá ngây ngô, nhưng sao có thể không biết được trên thế gian này tồn tại những tội ác bị giấu giếm được, hắn đã qua cái tuổi biết sự thật lâu rồi.
“Vì có một vài thi thể đã bị đốt trước khi được chất lên xe.” Thôi Đào nói.
Chu Nhị Ngưu giật mình, đang tự hỏi tại sao thì một tù nhân râu quai nón trong cùng lao đã chế giễu hắn đần.
“Chưa từng thấy chuyện lấy mỏ hàn nung đỏ rồi in dấu lên người à? Bị bỏng sau một thời gian chẳng phải sẽ cháy đen ư? Nếu chưa đủ đen thì cứ nhét thẳng lên bàn than rồi thiêu thôi!”
Mọi người sau đó cũng cười phá lên khiến Chu Nhị Ngưu hơi ngượng ngùng.
Thôi Đào đứng dậy đi tới trước mặt gã đàn ông râu quai nón kia, sau đó lại nhìn về một tên tù nhân cường tráng khác.
“Sau này không được phép bắt nạt hắn, ta bảo vệ hắn.”
“Phụt!” Gã râu quai nón bước tới trước mặt Thôi Đào, cách lan can bằng gỗ giả vờ hành lễ với Thôi Đào: “Vâng vâng vâng, tiểu nương tử xinh đẹp thế này giao phó, tất nhiên là bọn ta phải nghe rồi!”
Nói thì nói thế nhưng nghe giọng điệu đã biết gã căn bản không hề có ý định nghe theo. Thôi Đào là người quan phủ, trước mặt nàng chúng không thể làm gì, nhưng người đi rồi thì chúng sẽ bắt nạt Chu Nhị Ngưu, chỉ cần không bị bắt quả tang thì chẳng ai làm gì được.
“Ta nói ta bảo vệ hắn đấy.”
Gã râu quai nón bỗng cảm thấy tay mình bị đâm vào, cảm giác cực kỳ đau đớn và tê liệt lập tức tràn ra cả cánh tay gã. Đau đến mức rơi cả nước mắt, gã nhìn thấy trên cánh tay mình cắm một cây kim bạc bèn muốn dùng tay kia nhổ ra, ai ngờ vừa vươn tay lên thì tay kia cũng bị đâm một cái, lúc này gã thấy 2 tay mình như đã tàn phế rồi.
“Nếu để ta thấy trên người hắn có vết thương nào nữa thì ta sẽ còn thứ khác lợi hại gấp 10 lần… Để chữa bệnh cho các ngươi. Nhớ cho kỹ, là chữa bệnh chứ không phải dùng hình nhé! Ai bảo ta tốt bụng, thích mở lòng từ bi chứ!”
Thôi Đào chờ đến khi gã râu quai nón kêu oai oái xin tha mới rút kim bạc ra.
“Ta đâm 2 huyệt vị này là để thông gân cốt, chuyên trị đau nhức cơ vai, không tin thì ngươi cử động một tí đi, có phải thấy vai thoải mái hơn trước rồi không?”
Gã râu quai nón cử động 2 cánh tay, vốn định xem cánh tay mình có bị phế thật rồi hay không, nếu bị phế rồi gã nhất định sẽ kêu oan tố cáo tiểu nương tử này độc ác, lạm dụng tư hình. Nhưng sau khi cử động, gã phát hiện hình như vai mình thoải mái hơn rất nhiều rồi? Nhưng trận đau vừa rồi gã không muốn trải qua lần thứ hai đâu. Làm gì có chuyện quá trình chữa bệnh còn đau hơn cả bệnh chứ!
Lúc gã râu quai nón nhìn Thôi Đào, thấy nàng đang nhướng mày với mình. Gã lập tức hiểu ra hàm ý uy hiếp, nếu là mánh khóe thì chắc chắn gã sẽ không đấu lại được với một tiểu nương tử trong quan phủ! Đã không đấu lại được thì phải hạ mình, cười bảo Thôi Đào cứ yên tâm.
“Sau này tất cả nhớ cho kỹ, ta cũng bảo vệ Chu Nhị Ngưu này! Ai dám bắt nạt hắn thì chính là bắt nạt ta!” Gã râu quai nón nói xong bèn cười hỏi Thôi Đào đã hài lòng chưa.
Thôi Đào không thèm nhìn gã cái nào, chỉ xách hộp cơm đi thẳng.
Cai ngục Tôn tiễn Thôi Đào, không kìm được mà cười: “Cũng chỉ có Thôi nương tử mới hàng phục được con khỉ đó thôi.”
Thôi Đào nghe cai ngục Tôn nói thế cũng hiểu lờ mờ được chuyện của gã râu quai nón kia, bèn hỏi gã đã phạm tội gì.
“Chặn đường cướp của, dẫn theo vài tên lâu la giở trò trên các con đường cái. Vốn đã cướp được thì nên đổi chỗ khác để không ai bắt được. Ai ngờ gã lại quá kiêu căng, nghĩ bản thân mình ghê gớm nên lại ngu xuẩn một mình chạy tới nhà Viên ngoại Vương. Cô nói thử xem, dù gã có lợi hại thế nào đi nữa thì sao có thể đối phó được với mấy chục hộ viện nổi tiếng trong nhà Viên ngoại Vương người ta được chứ? Kết quả thì bị đánh cho bầm người, ngất xỉu sau đó bị đưa tới đại lao luôn.” Cai ngục Tôn cười nhạo.
“Gã cướp lúc nào, là ban ngày hay là ban tối vậy?” Thôi Đào hỏi lại.
“Hình như là lúc đang ăn cơm trưa, trèo nóc nhà vào trong, tìm được một người đàn ông trung niên mặc quần áo sang trọng liền nghĩ đó là Viên ngoại Vương nên lập tức giở trò cướp. Ai ngờ người đó không phải Viên ngoại Vương mà là quản gia!” Cai ngục Tôn càng kể càng thấy buồn cười.
Thôi Đào suy nghĩ một chút rồi nói với cai ngục Tôn: “Vẫn nên trông chừng kỹ gã này một chút, tôi thấy gã hơi lạ, nhất định sẽ không an phận đâu.”
“Thôi nương tử đã nói kẻ này không an phận thì tất nhiên bọn ta sẽ dòm chừng gã.” Cai ngục Tôn nói, ngoài ra còn bảo Thôi Đào cứ yên tâm chuyện của Chu Nhị Ngưu, họ cũng sẽ giúp chăm sóc một chút.
Thôi Đào nói cảm ơn xong bèn tạm biệt để về hoang viện.
Vương tứ nương lập tức tới đón Thôi Đào, “Thôi quan Hàn vừa mới tới, thấy cô không có ở đây nên lại đi rồi.”
“Có nói là chuyện gì không?” Thôi Đào hỏi.
Vương tứ nương lắc đầu. Thấy Thôi Đào xoay người muốn đi tìm Hàn Kỳ, Vương tứ nương vội nói với nàng rằng chàng đã rời khỏi phủ Khai Phong rồi.
Thôi Đào: “Vậy chắc cũng không phải chuyện gấp.” Nếu thật sự có việc gấp thì Hàn Kỳ đã phái người đến đại lao bên kia để tìm nàng rồi.
Thôi Đào cũng không để ý nữa, tắm rửa thay quần áo rồi chuẩn bị đi ngủ.
Tắt đèn, Thôi Đào theo thói quen nhắm mắt ngồi xuống, sau khoảng hơn nửa canh giờ, nàng đột nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ có người.
Thôi Đào lập tức xuống giường đi giày, đúng lúc này 1 mũi tên đâm thủng giấy dán cửa sổ, cắm trên mặt đất, kẻ ngoài cửa sổ đã chạy mất.
Trên mũi tên có cắm một mảnh giấy.
Thôi Đào nhặt mũi tên lên sau đó lập tức đuổi theo bóng người kia.
Bóng người kia không ngờ Thôi Đào lại phản ứng nhanh như thế, không cần mặc quần áo cũng không cần xem tờ giấy mà cứ trực tiếp theo sát hắn rồi?
Hắn rất quen thuộc với môi trường phủ Khai Phong, chạy lòng vòng để tìm cơ hội cắt đuôi, nhưng sao Thôi Đào lại cho hắn cơ hội trốn mất được. Cuối cùng chạy tới chỗ gần nhà xác và phòng kho, vì khu này tối tăm và nhiều chỗ ẩn nấp nên cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội trốn, ngồi yên bất động.
Nhà xác phủ Khai Phong vào ban đêm luôn có một bầu không khí u ám, trong phòng kho bên cạnh cũng chất không ít đồ.
Dù trước kia Thôi Đào đã từng sống trong phòng kho, nhưng những thứ chất trong sân này thường xuyên thay đổi. Ví dụ như trước đây khi nàng ở, hơn nửa sân là trống không, giờ bên sân Đông đã chất rất nhiều bàn cũ, sân Tây thì treo cờ, một ít hòm gỗ, giá gỗ và ván gỗ, thậm chí còn có vài cái nồi sắt nữa.
Đội tuần tra của phủ Khai Phong thi thoảng sẽ đi kiểm kê tài sản của những hộ kinh doanh trên địa bàn quản lý, những thứ này là tài sản đợt tuần tra gần đây họ mang về chất đống.
Dù là phòng kho hay nhà xác, nếu bước vào 1 nơi mà lỡ như đối phương trốn ở nơi còn lại thì sẽ để hắn có cơ hội trốn thoát.
Thôi Đào nhặt một cái chân bàn gãy trên đất rồi nhắm mắt lại, tựa vào góc tường giao nhau giữa phòng kho và nhà xác rồi đứng bất động.
Nửa canh giờ sau, bên phòng kho truyền tới một âm thanh lộp bộp.
Thôi Đào vẫn bất động, vì âm thanh này như vứt một cục đá hay thứ gì đó để phát ra tiếng, rất có thể là đối phương đang thử thăm dò, cố tình giương đông kích tây.
Quả nhiên chỉ một chốc sau, bên nhà xác có tiếng lá cây cọ xát rất nhỏ vang lên, Thôi Đào tức thì cảm nhận được bên nhà xác có tiếng bước chân đang dần dần tiếng tới gần cửa sân.
Thôi Đào giơ cái chân ghế trong tay lên rồi ném tới hướng phát ra âm thanh, một tiếng thét “Á” vang lên, thứ gì đó ngã xuống đất.
Thôi Đào vọt lên giẫm tên này dưới chân.
“Để ta xem thử mi là ai nào.”
Thôi Đào túm chặt kẻ đó, thấy hắn đang định cắn răng thì lập tức đạp vào mu bàn chân của hắn một cái, sau đó đá vào háng, khiến hắn đau đến há mồm kêu to. Thôi Đào hung hăng nắm cằm tên này, dùng cái chân ghế kia nhét vào miệng hắn.
Bên nhà xác truyền ra tiếng động dẫn tới sự chú ý của nha dịch tuần tra, mọi người xách đèn lồng chạy đến xem đã có chuyện gì. Lúc này Thôi Đào mới thấy rõ mặt của kẻ kia, nàng có biết, là ngục tốt Khổng Lâm may mắn sống sót trong vụ án “Thôi cửu nương” đưa cơm có độc tới. May là lúc đó hắn không thể bỏ tuần tra nên mới may mắn giữ lại được một mạng ngục tốt của mình.
“Lại là ngươi.”
Thôi Đào sai nha dịch vào nhà xác lấy nhíp trúc ra, kiểm tra xem trong miệng Khổng Lâm có độc hay không, tử sĩ bình thường trong lúc làm nhiệm vụ bao giờ cũng giấu độc trong miệng để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Thôi Đào dùng nhíp trúc rà hồi lâu, không thấy trong răng hắn có thứ gì kỳ lạ được cố định.
“Độc ở đâu?” Thôi Đào hỏi.
“Hu hu hu —” Trong miệng Khổng Lâm vẫn còn bị nhét chân ghế, không nói chuyện được.
“Độc ở đâu?” Thôi Đào hỏi lại.
Khổng Lâm nghẹn ngào lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo hoàn toàn không có độc gì hết.
Lúc này Thôi Đào mới buông bàn tay bóp cằm hắn rồi rút chân ghế ra.
Cuối cùng Khổng Lâm cũng có thể khép miệng lại bình thường, hai má đau muốn chết, khiến nước mắt hắn lại ào ào tuôn ra.
Sau khi xảy ra chuyện, lập tức có người vội đến báo tin cho Hàn Kỳ.
Thôi Đào bảo người trói Khổng Lâm lại trước, từ từ đợi đến khi miệng hắn nói chuyện lại được. Còn nàng thì gỡ mảnh giấy trên mũi tên ra.
Ở chỗ cũ.
Trên mảnh giấy chỉ có 3 chữ này.
Thôi Đào hỏi Khổng Lâm chỗ cũ là ở đâu, hắn chỉ hoảng hốt lắc đầu, lúc này môi dưới vẫn đang run bần bật, không thể nói ra lời nào.
Bấy giờ Hàn Kỳ cũng đã tới, trên đường chàng đã nghe kể lại, sau khi nhìn thấy Thôi Đào liền hỏi thẳng nàng đã tra ra được gì chưa.
Thôi Đào đưa tờ giấy cho Hàn Kỳ, sau đó bảo Lý Tài xoa má cho Khổng Lâm để hắn nhanh nói chuyện lại được.
Khổng Lâm khóc to, quỳ xuống đất tạ tội với Thôi Đào và Hàn Kỳ.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân không nên bị ma xui quỷ ám mà lén chạy tới truyền tin cho Thôi nương tử.”
Giờ Thôi Đào mới nhận ra Khổng Lâm không phải tử sĩ mà là bị mua chuộc.
“Vậy ban nãy anh cắn răng làm gì hả?” Thôi Đào bất mãn phàn nàn, hại nàng phải làm ra nhiều chuyện đề phòng như thế.
“Tôi… Tôi sợ.” Khổng Lâm nhỏ giọng khóc hu hu.
“Vậy chưa đủ sợ đâu, nếu sợ thì sao lại dám đến tìm ta.” Thôi Đào lấy chân ghế trong tay chọc vào mặt Khổng Lâm, hỏi hắn là ai đã cho tiền để hắn đến truyền tin.
“Tôi chưa từng gặp qua người đó, mẹ tôi bị bệnh nặng, phải có canh nhân sâm để giữ mạng. Chưởng quỹ tiệm thuốc Đức Xương nói với tôi, có người muốn tôi giúp làm một chuyện, làm xong rồi thì sẽ có 10 cân nhân sâm. Ông ta còn nói với tôi đây là bạn cũ đưa tin, không có việc gì to tát cả. Vốn tôi không muốn làm, nhưng thấy địa điểm trên tờ giấy thì hình như là bạn cũ của Thôi nương tử đang tìm cô thật, nói không chừng lại là làm chuyện tốt. Hơn nữa bệnh tình của mẹ tôi thật sự không đợi được thêm, thế là tôi đã đồng ý.” Cuối cùng hai má của Khổng Lâm cũng đỡ nên thành thật khai báo hết mọi chuyện ra.
Lúc này nha dịch cũng áp Chưởng quỹ tiệm thuốc Đức Xương tới. Chưởng quỹ khai thật rằng có một người phụ nữ hơn 20 tuổi cho ông ta 10 xâu tiền, nhờ ông ta giúp làm việc này.
“Thị bảo thị là bạn cũ của Khổng đại lang, vì sợ hắn không chịu nhận sự giúp đỡ của mình nên mới nghĩ ra cách này để Khổng đại lang yên tâm mà lấy nhân sâm.” Khổng đại lang mà Chưởng quỹ nhắc tới chính là Khổng Lâm, ông ta còn bảo 10 cân nhân sâm kia vẫn còn trong tiệm thuốc đợi Khổng Lâm tới lấy.
Thiết nghĩ Khổng Lâm và Chưởng quỹ tiệm thuốc Đức Xương đều đang giả hồ đồ, chắc chắn họ biết chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng vì lòng tham mà chọn cách tự lừa mình để tin vào “lý do” hàng trăm kẽ hở đó.
“Cứ lấy nhân sâm đi, dù sao cũng không thể để kẻ đó hời được.” Thôi Đào nói với Khổng Lâm.
Khổng Lâm ngẩn người, không ngờ Thôi Đào lại nói như thế với mình, hắn càng khóc dữ hơn nữa, cuống quít dập đầu nói mình sai rồi.
“Tin là ngươi vì chữ hiếu, chuyện hôm nay tạm thời để đó, không tính toán với ngươi, về nhà chăm sóc mẹ mình trước đi. Còn phủ Khai Phong này, sau này không được vào nửa bước.” Hàn Kỳ nói với Khổng Lâm.
Khổng Lâm rối rít dập đầu cảm ơn, tất nhiên hắn biết chuyện mình làm mà bị phát hiện thì chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì. Không ngờ Thôi quan Hàn và Thôi nương tử đều rộng lượng thông cảm cho hắn, trong lòng hắn lại càng áy náy, khóc lóc dập đầu liên tục rồi mới chịu lui ra.
“Kẻ truyền lời kia không biết Thôi nương tử mất trí nhớ à? Ai mà biết chỗ cũ này là chỗ nào chứ?” Vương Chiêu vuốt cằm, khó hiểu hỏi.
“Miếu Thành Hoàng,” Hàn Kỳ đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Thôi Đào, “Đi thử đi.”
Thôi Đào gật đầu.
Hàn Tống đã từng nói lúc nàng được y sắp xếp ở nhà cũ Đặng Châu đã từng nhận được một bức thư báo gặp ở miếu Thành Hoàng. Vì thế chỗ cũ rất có thể là miếu Thành Hoàng, nếu không phải thì dù sao họ cũng chẳng biết chỗ nào khác.
Thôi Đào lập tức cầm đèn lồng một mình đến miếu Thành Hoàng. Tất nhiên Hàn Kỳ có phái người âm thầm theo dõi, đồng thời trong các đường đi và hẻm nhỏ thông hướng đến miếu Thành Hoàng đều có nhân mã mai phục sẵn. Nếu thật sự có kẻ rời khỏi miếu Thành Hoàng thì cũng khó mà thoát được.
Đêm đã khuya, con đường trước miếu Hoàng Thành tịch mịch không bóng người, yên tĩnh đến mức khiến lòng người chùng xuống.
Trên cả con đường, âm thanh duy nhất chính là tiếng Thôi Đào xách lồng đèn đi bộ.
Thôi Đào đến trước miếu Thành Hoàng, phát hiện cửa đang khóa nên bèn đứng ở ngoài đợi. Đợi được chốc lát, nàng nghe có tiếng động phía sau nên nhanh chóng xách đèn lồng đi ra sau miếu Thành Hoàng, cửa sau đang mở, Thôi Đào liền đi vào trong. Nàng thấy một người phụ nữ mặc đồ đen cầm một cây đao lớn đưa lưng về phía mình đang đứng trong sân.
“Ngươi đến rồi.” Giọng người phụ nữ trầm thấp và sắc bén.
“Ừm, đến rồi.” Thôi Đào bình tĩnh đáp lại.
“Quả nhiên là ngươi không mất trí nhớ, là đang giả vờ.” Người phụ nữ áo đen bỗng quay phắt người lại, ánh mắt lạnh như băng dò xét Thôi Đào.
Thôi Đào cảm thấy trong ánh mắt của ả có một loại căm ghét không thể tả nổi, chắc chắn thái độ của đối phương chẳng tốt lành gì. Tới chỗ cũ này không phải để gặp bạn cũ rồi.
Người phụ nữ này, chiều cao trung bình, vóc người trung bình, tuổi tác cũng gần trung niên, cả người không có gì nổi bật nhưng nét mặt căm ghét người khác lại rất nổi.
“Nếu đã không bị mất trí nhớ thì sao không về phục mệnh hả?” Người phụ nữ áo đen thấy Thôi Đào vẫn nhìn mình chằm chằm nên cảm giác bị nàng mạo phạm, giọng điệu càng thêm khó chịu.
“Không muốn bị kẻ khác điều khiển nữa.” Thôi Đào cũng biết nếu nhìn nữa ả sẽ sinh nghi nên liền rời mắt đi.
“Hả, bị kẻ khác điều khiển?” Người phụ nữ áo đen cười xùy một tiếng, “Ngươi lợi hại lắm mà, vừa thấy đàn ông đã giở trò hồ ly lẳng lơ ra rồi, ai dám điều khiển ngươi chứ?”
“Nếu ta thật sự lợi hại thì ngươi sẽ dùng thái độ này nói chuyện với ta à?” Thôi Đào hỏi lại.
“Ngươi —” Người phụ nữ áo đen đột nhiên trừng mắt nhìn Thôi Đào rồi rút đao ra chỉ về phía nàng, “Ta thấy ngươi chán sống rồi, ở phủ Khai Phong lâu như thế mà còn dám nói vặn lại ta à! Có tin hôm nay ta lấy mạng của ngươi không!”
“Chẳng phải trước kia ngươi đã phái người đến giết ta rồi sao.” Thôi Đào dùng giọng điệu bán tín bán nghi nói để tránh cho ả phát hiện nàng bị mất trí nhớ.
“Là ta thì sao, bảo ngươi đi làm chuyện đơn giản là trộm bản đồ vận chuyển muối thôi mà cũng làm không xong, lại còn để vợ chồng Mạnh Đạt chết, ngươi nói xem ngươi còn ích gì nữa? Chết đi còn hơn!” Người phụ nữ áo đen hừ lạnh, “Các chủ nói, nếu ngươi giả vờ mất trí nhớ thì vẫn còn chút tác dụng vì có thể cắm dùi trong phủ Khai Phong. Có thể suy xét giữ lại một mạng cho ngươi, để ngươi có cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng sau này ngươi nhất định phải nghe theo tất cả chỉ thị của ta.”
“Ồ.” Thôi Đào đáp lại.
“Thái độ của người là sao hả?” Người phụ nữ áo đen tức giận trừng mắt nhìn Thôi Đào.
“Nếu ta không nghe thì sao?” Thôi Đào muốn biết rốt cuộc chúng định lấy tính mạng của ai để uy hiếp mình.
“Lữ nhị lang của ngươi sẽ chết, Hàn nhị lang cũng sẽ mất mạng.” Người phụ nữ áo đen hừ lạnh nói.
Rất rõ ràng, Lữ nhị lang trong miệng ả chỉ có thể là Lữ Công Bật, Hàn nhị lang chỉ có thể là Hàn Tống.
“Tôi á, gần đây thích học phong thủy.”
Người phụ nữ áo đen ghét bỏ nhìn Thôi Đào, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Chữ “nhị” này hơi xung khắc với ta, ta cũng không quá thích nhị nhị. Vì thế ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng dùng để uy hiếp ta, ai nấy đều là cá thể độc lập, đều có sự sống riêng của mình. 2 người đàn ông như họ không thể tự bảo vệ bản thân à? Lại còn muốn một cô gái yếu đuối như ta tỏ vẻ đáng thương, chịu đựng cực khổ, hy sinh sức khỏe tính mạng để bảo vệ họ nữa, dựa vào đâu hả?”
Thôi Đào thong dong xua tay với người phụ nữ áo đen.
“Bởi vậy mấy người cứ làm đi, đừng khách sáo!”
Người phụ nữ áo đen ngẩn người ra, nhíu mày quan sát Thôi Đào lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện trên người nàng có gì đó khang khác, thậm chí có thể nói là rất khác.
“Ngươi bị mất trí nhớ thật, ngươi đang lừa ta!” Người phụ nữ áo đến lúc này mới giật mình nhận ra.
“Thật xin lỗi, vốn có thể giả vờ thêm lát nữa, nhưng ngươi nói chuyện khó nghe quá khiến người ta nhịn không nổi.” Thôi Đào ngây ngô nhún vai, nhướng mày hỏi người phụ nữ áo đen rằng ả định làm gì tiếp theo, “Tiếp tục lấy 2 người đàn ông kia ra uy hiếp ta à, hay là đổi người mới đi? À, hay là lấy Thôi Mậu cha ta thì sao? Gần đây ông ta rất căm ghét ta đấy!”
Ánh mắt Thôi Đào đầy mong chờ, dường như đang chờ người phụ nữ áo đen tuyên bố: Đến đây, nhanh đến hại người nhà ta đi, các người nhanh đến giúp ta quét dọn phiền phức đi!
Người phụ nữ áo đen thật sự không ngờ Thôi Đào lại nói ra những lời này, ả thấy nàng thực sự điên rồi. Đến cả cha mình mà còn không tôn trọng, quả nhiên nàng đã hoàn toàn bị mất trí nhớ rồi! Nhưng người mất trí nhớ mà sao tính tình lại thay đổi nhiều như thế, thậm chí còn trở nên khủng bố đến vậy, từ trước đến nay ả chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Đào đáng sợ như thế!
“Nhắc mới nhớ, chúng ta nói chuyện lâu thế rồi mà còn chưa biết gốc gác ngươi thế nào? Tự giới thiệu tí đi được không?” Thôi Đào cười nói.
Người phụ nữ áo đen như thể nhìn thấy quỷ mà lui về sau vài bước. Ả lập tức nâng mắt lên, giơ cây đao lớn trong tay vung về phía Thôi Đào.
“Các chủ nói nếu ngươi không mất trí nhớ thì vẫn còn chút tác dụng. Giờ ngươi đã mất trí nhớ, ta đoán hẳn là vô dụng rồi!”
“Nói nhảm, ta rất có ích nhé, vừa mới xây được một cái đình bát giác để nghỉ mát với ao nhỏ đấy, đẹp lắm. Hơn nữa sao lại tùy tiện ước đoán suy nghĩ của Các chủ bọn ngươi thế, ngươi phải về hỏi cho rõ ràng chứ!”
Người phụ nữ áo đen giật mình nhận ra mình đã trúng kế rồi!
Ả tức giận vung đao bổ về phía Thôi Đào, Thôi Đào hoảng sợ hô lên một tiếng rồi liên tục lùi về phía sau.
Thoạt nhìn trông có vẻ Thôi Đào rất sợ hãi, nhịp chân né tránh cũng hơi lảo đảo, nhưng mỗi một đao người phụ nữ áo đen kia vung xuống Thôi Đào đều may mắn tránh được. Người phụ nữ áo đen tức giận tăng đường chém, dồn hết sức để đối phó Thôi Đào nhưng phát hiện ra nàng vẫn có thể tránh được. Lúc này ả mới hoảng hốt nhận ra Thôi Đào căn bản không phải là may mắn, nàng biết võ!
Lúc ả đang phân tâm thì nha dịch phủ Khai Phong đã nghe tiếng kêu của Thôi Đào nên nhanh chóng bao vây xung quanh miếu Thành Hoàng, đồng thời cũng có cung tiễn ngồi trên nóc miếu và nóc nhà nhắm ngay chỗ ả.
Người phụ nữ áo đen kinh hãi, hiểu rằng bản thân mình lần này khó mà trốn khỏi được.
Mắt ả đỏ bừng, hung tợn nhìn về phía Thôi Đào, “Con đĩ ác độc này, tao giết chết mày!”
Ả ngay lập tức dùng thủ đoạn ác hơn để đánh úp Thôi Đào.
Thôi Đào đã sớm lùi về sau lưng nha dịch, đã ở trong phạm vi được bảo vệ. Người phụ nữ áo đen chỉ có thể đối đầu với bọn nha dịch.
Thôi Đào nhân cơ hội bắn kim bạc về phía người phụ nữ áo đen, định đánh ngất ả. Người phụ nữ áo đen cảm nhận được kim bạc phóng tới, xoay người vung đao lên cản lại, sau đó lại vung đao lớn lên ép bọn nha dịch lùi về sau rồi chạy vào điện miếu Thành Hoàng.
Bọn nha dịch lập tức theo sau, nhưng người phụ nữ áo đen kia đột nhiên dừng lại trước tượng thần, sau đó ném bình sứ trong tay đi rồi ngã vật ra đất. Lúc Thôi Đào chạy qua, mạch đập của ả đã rất yếu, ngay sau đó thì tắt thở. Trước khi chết ả vẫn không quên để lại cho Thôi Đào một ánh mắt căm ghét.
Xem ra người phụ nữ này thật sự không thích nàng chút nào.
“Người có thể tiếp xúc với Các chủ Địa Tang Các, trung thành tuyệt đối, được huấn luyện nghiêm túc, ghét tôi, tiếc là chết rồi.” Thôi Đào tổng kết lại sau đó hỏi Hàn Kỳ sao giờ mới tới.
“Gặp Hàn Trọng Văn giữa đường.” Hàn Kỳ thản nhiên nói.
Vậy mà gặp Hàn Tống à.
Thôi Đào bĩu môi, “Cũng khéo thật đấy.”
Thôi Đào lập tức lục soát hết cả người người phụ nữ áo đen kia, trừ một mảnh khăn lụa thêu hoa sen thì chỉ có một túi tiền, bên trong có 3 tờ giao tử mệnh giá bằng 10 xâu, 1 chuỗi trân châu, kích thước bình thường, chất lượng cũng rất bình thường, có lẽ là đồ cá nhân của ả. Nhưng mảnh khăn lụa thêu hoa sen lại không tầm thường, mịn màng trơn bóng, còn sáng hơn cả chuỗi trân châu trong túi tiền của ả. Hoa sen thêu cũng rất đẹp, nhưng góc khăn lại bị dính một vết dầu ố vàng.
Quần áo của người phụ nữ áo đen này cũng rất bình thường, trang sức trên tóc cũng vậy, đắt nhất là 2 cây trâm bạc nhưng cũng không tinh xảo gì, không quá đắt tiền. Rõ ràng cái khăn đó không hề phù hợp với thân phận của ả, lại còn bị dơ, rất có thể là do ả nhặt lại của người khác.
“Ả trung thành như thế, có khi nào khăn này là của Các chủ Địa Tang Các không?”
Người ta đồn Các chủ Địa Tang Các và Thiên Cơ Các là vợ chồng, nhưng chẳng ai biết bên nào là nam, bên nào là nữ. Giờ cơ hồ đã có thể suy đoán ra được một chút, Các chủ Địa Tang Các là nữ.
Hàn Kỳ cũng thấy rất có khả năng này.
Lúc này bên ngoài miếu Thành Hoàng có tiếng ồn ào, lại có giọng của Hàn Tống.
Thôi Đào bèn đi ra ngoài.
Hàn Tống vừa nhìn thấy Thôi Đào bước ra liền ân cần xem xét nàng, hỏi nàng có sao không rồi lập tức nghiêm túc nhìn về phía Hàn Kỳ, chất vấn chàng sao có thể để Thôi Đào làm mồi nhử được, như thế quá nguy hiểm.
“Lỡ như cô ấy có chuyện gì thì ai là người chịu đây?”
“Ta.” Hàn Kỳ đáp.
Hàn Tống cau mày liếc nhìn chàng một cái, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ dặn Thôi Đào lần sau không nên làm những chuyện mạo hiểm như thế nữa. “Nếu muốn đối phó với Địa Tang Các thì cứ nói với ta, cứ để ta.”
“Nhưng Địa Tang Các lại dùng mạng của anh để uy hiếp tôi phải nghe lời đấy.”
“Có chuyện như thế ư? Bản thân ta có thể tự bảo vệ mình, em đừng bao giờ nghe lời chúng.” Hàn Tống vội nói.
Thôi Đào dẫn Hàn Tống đến xem thi thể của người phụ nữ áo đen rồi đứng cạnh quan sát phản ứng của y.
Hàn Tống hơi trợn mắt, kinh ngạc nhìn người nằm trên đất một lúc lâu rồi mới nghi hoặc hỏi Thôi Đào: “Ả là người của Địa Tang Các ư?”
Thôi Đào gật đầu.
…
Ở cửa phủ Khai Phong, Thôi Đào cười tạm biệt Hàn Tống sau đó lạnh mặt nói với Hàn Kỳ: “Rất có thể y biết người phụ nữ áo đen đã chết kia.”
Hàn Kỳ khó hiểu nhìn Thôi Đào.
“Nét mặt thực sự kinh ngạc của con người thật ra không kéo dài hơn một cái nháy mắt đâu, vẻ mặt kinh ngạc lúc nãy của y quá lâu.”
Hơn nữa Hàn Kỳ trên đường đến miếu Thành Hoàng lại trùng hợp gặp Hàn Tống cũng khiến người ta sinh nghi. Nhưng chỉ với những chuyện này thì không thể làm bằng chứng chống lại một người được, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
“Gần đây rảnh quá, khó khăn lắm mới có chuyện làm, vậy mà người cứ thế chết mất rồi.”
Thôi Đào vươn vai rồi thở dài nói.
“À đúng rồi, có thể khẳng định được tội danh của tôi rồi, đúng là theo lệnh đến chỗ vợ chồng Mạnh Đạt ăn trộm bản đồ vận chuyển muối ạ. Nhưng hình như bên Địa Tang Các kia cũng không muốn vợ chồng Mạnh Đạt chết, vì thế tôi mới bị ả trách cứ.”
Hàn Kỳ đồng ý, “Trong vụ án xác chết cháy ngươi lập công rất cao, nếu có bị định tội cũng không phải vấn đề gì quá lớn.”
“Vậy sau khi bị định tội, có khi nào lại thích chữ lên mặt tôi không ạ?” Thôi Đào sờ lên gò má nhẵn mịn của nàng.
Môi Hàn Kỳ khẽ động đậy, đang định an ủi Thôi Đào thì —
“Nếu có thích thì tôi muốn thích trên ấn đường, ngay chính giữa, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, thế mới gọi là oách chứ!” Thôi Đào hưng phấn nói.
Hàn Kỳ: “…”
————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy có bình luận bảo chương cuối việc xử lý quan lại và quyền quy hơn diễn, sự thật không phải như thế… Để giải thích thì dựa theo pháp luật thời Tống, việc xử lý này là hợp tình hợp lý, ở chương trước tôi đã giải thích rồi, ở thời Tống không phải là chế độ nô lệ nữa mà là quan hệ người thuê và người được thuê, nếu chủ nhân vô cớ giết nô tỳ sẽ bị tù đày 3000 dặm. Đồng thời những cô gái trong vụ án này đều được xem như con nhà lành, không phải trong quan hệ ước định với chủ nhân, vì thế “tội danh giết con gái nhà lành” lại càng nặng hơn, phán tội chết là hợp lý.
Nhưng nếu nói lịch sử không có vụ án kiểu như thế này thì đúng, vì đây là tiểu thuyết mà. Ví dụ như mấy cái motip Tổng giám đốc anh tuấn, tài giỏi chuyên nuông chiều nữ chính, motip cô gái lọ lem ấy, đời thực có mấy khi mà có đâu? Chúng ta đọc tiểu thuyết chẳng phải để giải trí à, logic hợp lý, chúng ta sảng khoái trừng trị cái ác, dương cao cái thiện chẳng phải thoải mái hơn sao?
Có lẽ thực tế vẫn còn nhiều chuyện chưa như ý, nhưng vẫn luôn tồn tại những điều tốt đẹp, thời cổ đại có rất nhiều án oan nhưng cũng có những bản án được xử lý công bằng. Dù không có trường hợp tương tự những thực tế nó vẫn là một vụ án công bằng và hợp lý. Tóm lại, trong truyện này kẻ ác nhất định sẽ bị trừng trị và chết một cách thỏa đáng, trường sinh bất lão không phù hợp với tiểu thuyết trị ác dương thiện đâu.
Chúng ta đã nhìn thấy bóng tối, nhưng chúng ta cũng khao khát ánh sáng mà.