Sức của những người này đều rất mạnh, cứ thế xé rách luôn cả tay áo của thư sinh khiến cánh tay trái của gã lộ ra một mảng. Mọi người đều nhìn thấy trên cánh tay thư sinh đó có một hình xăm, là hình một con bướm đang dang rộng cánh.
Thư sinh vội lúng túng che tay mình lại định chạy. Hai nhóm người nhà Thị lang Vạn và Hầu gia Tần đều vội đuổi theo cản lại, xin lỗi với gã trước rồi tỏ ý có thể lập tức dẫn gã đi tìm chỗ thay quần áo mới ngay.
“Ngài cứ chọn 1 nhà đi, nếu không cứ thế này thì chúng tôi đều không cam tâm, còn suy nghĩ mãi.” Người nhà Hầu gia Tần bèn nói.
Người của Thị lang Vạn cũng tỏ vẻ đồng ý, để thư sinh tự chọn một nhà thì bọn họ quay về cũng không bị làm khó dễ. Dù sao trong số các Tiến sĩ khoa cử hàng năm cũng có không ít người trẻ tuổi và ưa nhìn, mất đi một người cũng không ảnh hưởng gì mấy.
“Tôi… Không muốn chọn.” Thư sinh vất vả che ống tay áo bị xé rách, cố gắng đi về bên trái thì bị cản, đi về bên phải cũng bị cản. Gã lo đến mức sắp phát khóc, gương mặt đỏ bừng lên.
Nhưng thư sinh càng nhút nhát thì hai nhà lại càng thích gã, điều này cho thấy gã là người thành thật. Vừa là người đọc sách lại còn thành thật, chẳng phải là ứng cử viên sáng giá để làm con rể sao!
Thôi Đào đột nhiên chạy tới trước mặt thư sinh, “Viên đại ca, sao anh còn ở đây nữa? Chị dâu đang ở nhà chờ tin khoa cử của anh đấy, chờ đến độ bàn chân bốc khói luôn rồi, nhanh nhanh về nhà đi kìa!”
Thư sinh Viên Phong nghe Thôi Đào nói thì hơi sửng sốt, sau khi thấy ánh mắt ra hiệu của nàng liền giật mình hiểu ra, vội vàng gật đầu xác nhận rồi đi tới phía Thôi Đào.
Lúc này quản gia Chu, quản gia Trịnh nhà Thị lang Vạn và Hầu gia Tần cũng đã nghe thấy, trách cứ Viên Phong không chịu nói cho rõ ràng.
“Sao không nói sớm là ngươi đã lấy vợ rồi, hại chúng ta uổng công.”
“Các người có cho thời gian để nói à? Mau đền tiền quần áo đi!” Thôi Đào đòi tiền 2 tên quản gia Chu, Trịnh.
“Làm trễ chuyện của bọn ta rồi còn chưa nói, lại còn dám đòi tiền cơ à?”
Tất nhiên quản gia Chu và quản gia Trịnh không muốn tự mình bỏ tiền túi ra đền rồi.
“Đã muốn vô lý như thế thì tất cả đến phủ Khai Phong nói chuyện tí đi. Ai cha, kia chẳng phải Thôi quan Hàn của phủ Khai Phong đấy sao, sao mà trùng hợp thế, hay là mời ngài ấy đến để phán xem chuyện này là ai vô lý đi.” Thôi Đào giả vờ như tình cờ, ra hiệu cho 2 tên quản gia nhìn về phía Hàn Kỳ.
Quản gia Chu và quản gia Trịnh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hàn Kỳ đều bị dọa đến hoảng hốt. Họ biết vị Thôi quan Hàn này, lần trước lúc yết bảng khoa cử họ đã sớm định chạy tới bắt rồi, nhưng vị trí quá cao không với tới được, người ta là Bảng nhãn Quan gia khâm điểm đấy. Thượng thư Lý thèm muốn còn không được, huống gì là bọn họ chứ.
Đây là bắt rể dưới bảng, nếu đến mức bị bắt tới phủ Khai Phong, chưa bàn tới chuyện xui hay không, về nhà chắc chắn sẽ bị chủ nhân mắng. 2 tên quản gia đành phải ngoan ngoãn đưa tiền, mỗi nhà xuất ra 200 văn cho thư sinh kia. Thực ra quần áo của thư sinh nhiều nhất cũng chỉ đáng giá mấy chục đồng, nhưng tiểu nương tử còn đòi thêm cái gì mà “phí hoảng sợ”, chưa từng nghe qua bao giờ nhưng vẫn phải trả.
Biết sao được chứ, vị Thôi quan Hàn đó đang ở bên kia đường, sao mà dám không trả đây?
Thôi Đào đưa tiền cho Viên Phong, bảo gã nhanh chóng tìm chỗ thay quần áo đi.
“Viên mỗ có một chuyện thắc mắc, sao tiểu nương tử lại biết được họ của Viên mỗ vậy?” Viên Phong tò mò hỏi.
Thôi Đào chỉ vào cái tên cuối cùng ở cột thứ 2 bên trái, “Vừa nhìn đã thấy anh giống như là tên này thôi, thật ra gọi sai cũng chẳng sao, chủ yếu là xem anh có bằng lòng phối hợp không ấy mà.”
Viên Phong vội hành lễ cảm ơn, tỏ vẻ sẵn lòng đáp lại rồi lại lập tức chào Hàn Kỳ, “Học trò ngưỡng mộ Thôi quan Hàn đã lâu!”
“Sau này sẽ là đồng nghiệp rồi, chúc mừng.” Hàn Kỳ khẽ nói.
Viên Phong lại hành lễ nói cảm ơn lần nữa, sau đó che bả vai trái nơi bị xé áo rồi bối rồi tạm biệt.
Thôi Đào cười hì hì gọi mọi người đi tiếp.
“Xen vào chuyện của người khác.” Lúc Thôi Đào đi tới, Hàn Kỳ nhỏ giọng nói với nàng.
“Đây đâu gọi là xen vào chuyện người khác chứ, đây là làm việc nghĩa đấy ạ. Nếu Thôi quan Hàn cũng bị bắt như thế thì có mong sẽ có người đến cứu mình không?” Thôi Đào hỏi lại.
Hàn Kỳ rủ mi mắt khẽ cười một tiếng, không đáp lại mà chỉ từ từ cất bước đi tiếp.
“Lúc Thôi quan Hàn yết bảng khoa Đinh Mão có phải cũng bị tóm không ạ?” Thôi Đào đam mê hóng chuyện nên bắt đầu tò mò hỏi Hàn Kỳ, “Dung mạo Thôi quan Hàn có một không hai, tài trí hơn người, lại còn là Bảng nhãn Quan gia khâm điểm, hơn nữa còn trẻ tuổi thế này nữa! Chắc chắn khi đó rất nổi tiếng, xét theo tình hình của Viên Phong hôm nay, hẳn là lúc đó chẳng còn miếng vải che thân nào đúng không?”
Thoạt đầu Hàn Kỳ nghe Thôi Đào khen dung mạo của mình thì chẳng có phản ứng gì, nhưng nghe tới câu cuối cùng của nàng, chàng không khỏi nhíu mày nhìn nàng một chút, hỏi Thôi Đào có còn muốn ăn thịt hươu nữa không.
“Muốn ăn chứ, muốn ăn chứ.” Thôi Đào lập tức cười trừ, lấy tay bóp miệng mình lại, tỏ ý nàng sẽ không nói nhiều nữa.
Vì thịt hươu nên nàng sẽ thật ngoan!
Thôi Đào lập tức vui vẻ chạy tới nói chuyện với Vương tứ nương.
Hàn Kỳ nhìn bộ dạng vui vẻ hoạt bát của nàng, không kìm được mà nhếch khóe miệng lên một chút.
Lúc đến nhà Hàn Kỳ, Thôi Đào mới phát hiện chỗ Hàn Kỳ ở không phải là nhà cao cửa rộng gì như nàng tưởng tượng. Căn nhà thuộc kiểu 3 gian trước 3 gian sau, nhưng ở phía Tây có sân chéo, bên hông có cửa ra vào, có phòng cho người làm, phòng chứa đồ và phòng bếp.
Chính đường tĩnh lặng, trang nghiêm, bàn ghế được làm từ gỗ đàn hương nhưng tất cả đều rất tinh xảo, tổng thể bày trí nghiêm túc nhưng không mất đi vẻ tao nhã, đi qua chính đường là sảnh sau, ít trang nghiêm hơn một chút, có treo tranh phong cảnh, cũng có ít hoa lan trang trí, tổng thể trông thanh nhã và dễ chịu hơn.
Đi qua hành lang tới sân sau có thể thấy vài cây cảnh, giữa sân là 2 chiếc chum miệng rộng trồng hoa sen cảnh. Đúng lúc sen đang nở, có trắng có hồng, trong vạc còn có vài ba con cá chép đỏ, vàng, trắng thi thoảng trồi lên, nổi bật trên nền lá sen xanh trông rất xinh đẹp.
Trong nhà tính cả Trương Xương thì có tổng cộng 12 người làm, phụ trách nấu ăn trong bếp thì có 3 trù nương, 3 nha hoàn khác, còn lại đều là nam bộc trẻ tuổi phụ trách chăm sóc ngựa, đánh xe và quét tước.
Thôi Đào thấy trước thềm đá sân sau có bày một cái bàn lớn bằng gỗ đàn hương, bên trên đã có sẵn bát đũa và điểm tâm, số lượng vừa đủ cho bọn họ, nhưng trên bàn không có ức hươu.
Thôi Đào đang định hỏi Hàn Kỳ khi nào bắt đầu ăn thì trù nương Phương đã đến.
Trù nương Phương cười báo với mọi người rằng bà vừa làm xong nước ép lê. Lần trước Thôi Đào đã nếm qua Tô Hoàng Độc mà trù nương Phương làm, có ấn tượng rất sâu đậm với bà, sau đó nàng xin được công thức của trù nương Phương rồi tự mình làm ra một bản cải tiến mới. Nhưng người truyền lời và mang đồ đến đều là Trương Xương, Thôi Đào chưa từng gặp trù nương Phương.
Hôm nay được gặp không khỏi cảm thấy thân thiết, Thôi Đào vội tự giới thiệu rồi tán thưởng tay nghề của trù nương Phương.
Trù nương Phương cũng đã sớm nghe Trương Xương nói về Thôi Đào, vừa gặp không thể không nhìn kỹ nàng. Quần áo rất mộc mạc nhưng khuôn mặt sáng sủa dễ nhìn, mỉm cười trông rất ngọt ngào. Trù nương Phương đã sớm nghe nói trong nha môn nàng cái gì cũng biết, nấu cơm cũng rất có nghề, giờ thấy người vừa xinh đẹp lại vừa khéo miệng nên lại càng thích hơn nữa.
“Vậy Thôi nương tử đi theo ta đi, lang quân nói rồi, thịt hươu này xào nấu thế nào đều do Thôi nương tử quyết định.”
Thôi Đào hơi ngạc nhiên, thấy kỳ lạ mà nhìn Hàn Kỳ, không phải đã bảo đến ăn ức hươu “chiên” rồi sao, sao giờ lại bảo muốn xào nấu gì nữa chứ?
“Bọn ta cũng đến giúp.” Vương tứ nương kéo Bình Nhi cùng đi.
Bọn Vương Chiêu, Lý Viễn thì khách sáo cảm ơn Thôi Đào, nếu bữa cơm hôm nay có tay nghề của Thôi Đào thì tuyệt đối sẽ ăn thỏa thê.
Thôi Đào vẫn đang nhìn Hàn Kỳ đầy khó hiểu.
“Đến phòng bếp xem đi.” Hàn Kỳ nói với Thôi Đào.
Thôi Đào đi theo trù nương Phương đến phòng bếp mới phát hiện trong đó có 2 con hươu đã bị giết, bấy giờ mới giật mình hiểu ra là chuyện gì.
“Phần ức hươu để chiên ta đã để dành rồi, những phần còn lại Thôi nương tử muốn làm thế nào đây?” Trù nương Phương hỏi ý Thôi Đào.
Thôi Đào nhìn thấy nhiều thịt hươu như thế, hơn nữa còn là thịt từ nhiều bộ phận thì vui đến mức mắt đã cong thành hình lưỡi liềm, khóe môi không kéo xuống được nữa.
“Ôi trời, Thôi quan Hàn thật sự quá rồi, bảo là ức hươu chiên nên tôi cứ nghĩ chỉ là 2 miếng thịt mà thôi, ai ngờ là tới 2 con chứ! Nhưng bấy nhiêu cũng không ít tiền đâu nhỉ?” Vương tứ nương nhìn thấy cũng rất vui sướng.
“Không phải chuyện tiền bạc đâu, mùa này có tiền cũng chưa chắc gì đã đặt mua được.” Bình Nhi nói với Vương tứ nương.
“Thịt hươu rất ngon, có thể bồi bổ, tăng cường thể lực, bổ sung ngũ tạng, dưỡng huyết.” Thôi Đào lập tức vén tay áo lên, rửa tay chuẩn bị bắt đầu làm, “Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
Đầu tiên là làm thịt hươu nướng trước.
Thôi Đào bảo Vương tứ nương chặt thịt hươu ra, sau đó lấy một miếng thịt lớn cắt thành nhiều miếng dài nhỏ, chiên thành màu vàng sẫm để khử mùi tanh, vì thịt hươu khá mỏng nên trong quá trình nướng rất dễ rơi xuống củi, bởi vậy phải có thêm một ít thịt mỡ nấu chung, không thể thiếu được những gia vị như đại hồi*, xì dầu và rượu, từ từ nướng trong lửa nhỏ mới ngon nhất.
(*) Một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
Sau đó lấy phần thịt bụng, cắt thành miếng mỏng rồi ướp muối xào lăn.
Ngoài ra còn một món hấp nữa, lấy thịt hươu làm nhân nhồi vào đậu phụ rồi luộc sơ qua trong nước, phết giấm, rượu, gừng, tỏi và tương trù nương Phương tự làm rồi lại bỏ vào nồi chưng. Chưng chín thì thái lát, chấm ăn với nước sốt pha sẵn là được.
Tiếp theo là nướng đuôi hươu và rang gân hươu.
Gân hươu có già có non, già thì phải ninh trước 2 ngày mới mềm, hôm nay không ăn được nên chỉ có thể chọn gân non mềm rồi thêm thịt gà lôi, thịt ba chỉ heo, măng, củ cải xắt hạt lựu, nấu chung với rượu, xì dầu và các gia vị khác.
Lại làm thêm một phần canh móng hươu, vì đã làm nhiều loại thịt hươu rồi nên món này không cần quá phức tạp, cứ thanh đạm một chút là được. Sau khi chần móng hươu với rượu để khử mùi tanh, chỉ cần cho thêm vỏ quýt khô vào nước hầm chung, cố gắng để nồi canh có hương vị nguyên thủy nhất là được.
Cuối cùng là món quan trọng nhất tối nay: Ức hươu chiên.
Trù nương Phương đã ướp thịt sẵn, đợi sau khi chuẩn bị xong hết các món kia thì cho than hồng vào chậu đồng, thêm một cái nồi và một vỉ sắt rồi bày trên cái bàn chân cao, để bàn bát tiên bên cạnh, vừa chiên vừa ăn.
Thôi Đào có mang theo cây hồi hương dại, thời hiện đại gọi là cây thì là. Thời này hồi hương dại bị xem như là dược liệu, tất cả chỗ mà nàng có đều là nhờ đặt trước ở hiệu thuốc.
Đợi tí nữa chiên ức hươu sẽ cần rắc lên. Thịt chiên và nướng không có thì là đúng là thiếu mất linh hồn. Nghe trù nương Phương nói, hươu này vừa mới bị giết, còn rất tươi nên càng phải ăn kèm với thì là ngon lành mới tuyệt.
Mọi người trong phòng bếp làm xong hết thảy thì sắc trời cũng đã gần chạng vạng, trừ nước vị vải và nước ép lê chuẩn bị trước ra thì không thể thiếu rượu được, nhóm nam thì thích uống Trúc Diệp Thanh, nhóm nữ thích uống rượu Thanh Mai, trên bàn trừ các món thịt hươu, tiết canh, còn có vài món rau xào đơn giản và đồ tráng miệng như chè lê tuyết và Tô Hoàng Độc.
Sau khi mọi người nếm thử món ức hươu chiên rắc thì là xong đều nhao nhao tán thưởng rất ngon, lại khen ngợi Thôi Đào một trận nữa.
Sau đó tất cả vừa ăn ức hươu chiên vừa nói chuyện phiếm, đến tận khi trời sụp tối, trong sân lên đèn mọi người mới tản ra.
Vương Chiêu và anh em Lý Viễn, Lý Tài đều uống rất nhiều, loạng choạng đi bộ, thậm chí còn không rõ Đông Tây Nam Bắc nữa nên Hàn Kỳ phải phái người làm đưa họ về nhà. Vương tứ nương cũng uống không ít, cái mặt đỏ bừng bừng, Bình Nhi ghét bỏ đỡ lấy thị, lay thị tỉnh táo lại một chút. Tất nhiên Vương tứ nương nào tỉnh nổi nữa, tựa vào Bình Nhi rồi lắc lư, nhờ có Bình Nhi thi thoảng đỡ thị nên mới không ngã vật ra đất.
Bình Nhi không nhịn được, vừa lải nhải vừa vỗ lên mặt Vương tứ nương. Vương tứ nương lại chê Bình Nhi ồn ào, đúng lúc vóc người thị cao hơn Bình Nhi, cũng không biết thị xem Bình Nhi thành cái gì mà há miệng cắn vào đầu cô ta một miếng. Bình Nhi tức giận đẩy Vương tứ nương ra, thị liền lảo đảo ngã xuống đất, nằm thẳng cẳng như một đứa trẻ vậy.
Hàn Kỳ và Thôi Đào thấy cảnh này cũng không nhịn được cười.
Hàn Kỳ bèn gọi người đánh xe ngựa chạy tới để đưa họ về.
Ai ngờ sau khi Vương tứ nương lên xe đã nôn thốc nôn tháo lên người Bình Nhi. Bình Nhi tức giận hét lên một tiếng, liên tục oán trách. Bọn trù nương Phương giúp dọn dẹp sơ qua một chút, lúc Bình Nhi quay lại thì Vương tứ nương đã nằm ngang xe ngựa, đến cả chỗ đặt chân cũng không còn. Bình Nhi cố gắng chen vào trong, sau đó lại cố gắng di chuyển Vương tứ nương để cho Thôi Đào còn chỗ mà ngồi, nhưng Vương tứ nương say rượu lại vững như núi, với sức của Bình Nhi thì không thể nhấc nổi thị.
“Hai người ngồi xe về trước đi, nãy tôi ăn nhiều quá, đi một chút cho tiêu cơm vậy.” Thôi Đào dứt lời bèn nói người đánh xe đi đi.
Bình Nhi vội nói với Thôi Đào: “Vậy ta ở phủ nha chờ cô nhé.”
Thôi Đào gật đầu.
Sau khi xe ngựa chạy đi, Thôi Đào bèn chắp tay chào Hàn Kỳ.
“Thôi quan Hàn nói được làm được, bữa thịt hươu này thực sự quá đủ rồi, ăn đến bụng căng tròn cả ra, cảm ơn rất nhiều ạ!” Thôi Đào nói cảm ơn xong liền nhận lấy lồng đèn trù nương Phương đưa cho, định tự mình đi về.
Người làm trong phủ đi đưa người, đánh xe cũng đã đánh xe đi, tất cả đều đi hết rồi.
Trù nương Phương không yên tâm để Thôi Đào về một mình, “Trời đã tối rồi, đường cũng không gần, Thôi nương tử cũng uống nhiều rượu, hay là để ta đưa Thôi nương tử về nhé.”
“Không cần không cần, tôi đi một mình là được rồi.” Thôi Đào bảo trù nương Phương nên nghỉ ngơi sớm một chút, bà đã có tuổi, lại vì làm cơm cho mọi người mà bận rộn tới chiều, sớm đã mệt lắm rồi, “Ban nãy còn trông thấy ngài xoa eo nữa kìa.”
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta đưa.” Hàn Kỳ nói với trù nương Phương.
Trù nương Phương hơi sững sờ một chút rồi lập tức phản ứng lại, đảo mắt rồi mỉm cười đồng ý, sau đó quay về.
“Đi thôi.” Hàn Kỳ đưa tay về phía Thôi Đào.
Hai má Thôi Đào ửng hồng, nàng đã ngà ngà say, thấy thế cũng hơi sửng sốt rồi ngơ ngác nhìn Hàn Kỳ.
Sao thế? Chỉ còn lại 2 người bọn họ nên chàng ta bạo gan muốn nắm tay mình à? Thế thì hình như hơi thẳng thắn quá rồi, bỏ qua mấy bước lận. Nàng còn chưa đồng ý hẹn hò với chàng ta mà, hơn nữa trước đó cũng không thấy Hàn Kỳ có biểu hiện gì là có tình ý với nàng cả.
Chẳng lẽ là do Hàn Kỳ che giấu quá kỹ, nàng lại quá ngốc sao?
Thôi Đào nghiêm túc nhíu mày nghĩ xem nên từ chối kiểu “trực tiếp” nhảy qua các bước này của Hàn Kỳ như thế nào.
“Nghĩ gì đấy hả?” Hàn Kỳ hạ mắt nhìn Thôi Đào, giọng nói cực kỳ trầm ấm. Dưới ánh đèn lồng đỏ treo cao trên cửa phủ, gương mặt chàng lại càng thêm thanh tú và tao nhã.
Thôi Đào thuận miệng đáp: “Người để tôi suy nghĩ một chút đã.”
Bên tai có tiếng cười trầm thấp vang lên.
Thôi Đào mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Kỳ, có lẽ vì uống say nên nàng cảm thấy gương mặt của Hàn Kỳ lúc này anh tuấn và thuận mắt hơn trước kia rất nhiều, như thể được thêm ánh sáng vậy.
Hàn Kỳ vươn tay lấy cái lồng đèn trong tay Thôi Đào.
“Giúp ngươi xách lồng đèn thôi mà, nghĩ cái gì không biết.” Hàn Kỳ nói xong liền đi về phía trước.
Thôi Đào giật mình sau đó cũng ngượng ngùng đuổi theo Hàn Kỳ.
Một lúc lâu sau, trong con hẻm tối mù chỉ có 2 người, một nam một nữ, một trước một sau.
“Thôi quan Hàn cố tình đưa tôi về phủ Khai Phong là để cầm lồng đèn giúp tôi thôi à?” Thôi Đào sải bước để sóng vai với Hàn Kỳ. Nàng nghiêng đầu nhìn chàng, cong môi cố ý hỏi.
“Địa Tang Các.” Hàn Kỳ nói.
Ý nói là lo nàng đi một mình ban đêm sẽ bị phần tử ngoài vòng pháp luật tấn công.
Thôi Đào rủ mi mắt xuống, giọng điệu rất thất vọng “À” một tiếng.
Hàn Kỳ nghe rất rõ tâm trạng trong câu nói của Thôi Đào, im lặng quay sang nhìn nàng. Dưới vầng trán trắng mịn, đôi mắt khép hờ hơi ủ rũ nhìn xuống mặt đất, làn mi vừa dày vừa dài chiếu thành cái bóng dưới đáy mắt, cái mũi hơi chun lại, cánh môi bĩu lên tỏ vẻ không vui.
“Nếu không thì sao?”
Hàn Kỳ im lặng trong chốc lát, thấy Thôi Đào vẫn trưng ra nét mặt như đang giận dỗi mình nên cuối cùng cũng mở miệng hỏi nàng.
“Chẳng muốn sao cả.” Thôi Đào lập tức đáp lại, nhưng môi còn bĩu ra nhiều hơn nữa.
Rõ ràng là miệng nói không nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn trái ngược.
“Phụ nữ các ngươi đều miệng một đằng lòng một nẻo thế à?” Hàn Kỳ hỏi.
“Phụ nữ bọn tôi?” Thôi Đào lập tức nhìn Hàn Kỳ, “Còn người phụ nữ nào nữa à?”
Hàn Kỳ nhếch khóe miệng, chỉ cười chứ không nói.
“Ồ, hẳn là người trong lòng của Thôi quan Hàn rồi. Tôi còn nhớ đã có ai nói với tôi, thiên kim nhà Thượng thư Lý rất vừa ý Thôi quan Hàn đấy.” Thôi Đào chợt nhớ ra.
“Phải thế không, sao ta chẳng nghe nói gì hết.” Giọng điệu của Hàn Kỳ trở nên lạnh lùng.
“Không phải cô ấy, vậy thì là ai?” Thôi Đào lập tức hỏi tới.
Tiếng bước chân của hai người vang lên trong hẻm một lúc, Thôi Đào đã quên mất những gì mình vừa nói, bắt đầu ngước mắt lên ngắm sao trên trời.
“Mẹ ta.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra lúc mình nấu cơm với trù nương Phương đã được bà kể cho nghe vài chuyện về quá khứ của Hàn Kỳ.
Hồ thị mẹ của Hàn Kỳ không phải là quý tộc mà xuất thân từ tỳ nữ. Hàn Quốc Hoa, cha của Hàn Kỳ trong lúc nhậm chức ở Tuyền Châu đã cùng với Hồ thị sinh ra Hàn Kỳ. Khi ấy Hàn Quốc Hoa đã ngoài 50, trước đó đã có 5 người con trai, Hàn Kỳ là con út, cũng xem như là mụn con khi về già của Hàn Quốc Hoa. Trước đây chàng vốn là người được cưng chiều nhất, nhưng 3 năm sau thì Hàn Quốc Hoa qua đời, lúc đó Hàn Kỳ chỉ mới 3 tuổi, căn bản không thể nhớ nổi bộ dạng của cha mình thế nào.
Sau đó chàng đi theo sống với mẹ và các anh của mình. Kể từ khi Hàn Kỳ bắt đầu có ký ức khi bé, chàng vẫn luôn cùng với mẹ nương tựa lẫn nhau, lớn lên dưới sự chăm sóc của các anh trai.
Hàn Kỳ là con thứ do vợ lẽ tỳ nữ sinh ra, xuất thân nhà quan lại nhưng thực ra thân phận cũng không tính là cao quý gì. Nếu anh em nhà họ Hàn bỏ rơi chàng thì cũng chẳng ai đàm tiếu. Nhưng hiếm thấy là từ nhỏ Hàn Kỳ đã rất hiểu chuyện, thông minh trầm ổn, ngây thơ nên rất được lòng các anh. Lớn thêm chút nữa, tài năng của chàng càng khác hẳn người thường, các anh đều biết tương lai chàng tất sẽ thành công nên đều tận lòng chăm sóc. Tất nhiên trong đó cũng không thể thiếu được nguyên nhân là nhờ Hồ thị biết làm người.
Thực ra suy nghĩ kỹ lại thì đâu có đứa trẻ nào lại thích hiểu chuyện như thế chứ? Ai mà chẳng muốn thoải mái, ai chẳng muốn được chơi nhiều hơn? Thứ gọi là hiểu chuyện, đôi khi là do hiện thực tàn khốc ép phải thành ra như thế.
Vì vậy trong lòng Hàn Kỳ, hẳn mẹ chàng là chỗ mềm mại nhất.
Thôi Đào cảm thấy được Hàn Kỳ xếp cùng loại “phụ nữ các người” với mẹ chàng cũng xem như một loại vinh hạnh. Điều này nói rõ rằng đối với Hàn Kỳ, nàng không phải người xa lạ.
Hàn Kỳ quay lại nhìn Thôi Đào, thấy nàng bỗng không còn bĩu môi nữa mà đang mỉm miệng khẽ cười.
Không chỉ nói một đằng lòng một nẻo, mà còn hay thay đổi nữa.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì đều giống như một viên trân châu vậy, sáng chói, động lòng người.
Thôi Đào chợt nhớ tới chuyện gặp Bao Chửng lúc trước nên liền hỏi Hàn Kỳ đã nói gì với ông, “Sao Phủ doãn Bao lại nói sẽ cố gắng tranh thủ cho tôi vậy, tranh thủ thứ gì cơ?”
“Tha tội cho ngươi.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào lại càng vui vẻ, đôi mắt lấp lánh nhìn Hàn Kỳ, “Vậy thật sự là tôi được tha tội rồi ư?”
“Đợi phản hồi mới biết được.” Hàn Kỳ nói.
“Vậy bao lâu mới có thông tin ạ?” Thôi Đào hỏi.
“Nhanh thì mười bữa nửa tháng, lâu thì nửa năm trở lên.” Hàn Kỳ đáp.
Đôi mắt lấp lánh của Thôi Đào bỗng không còn sáng như thế nữa, “Sao mà lâu thế, lần trước phản hồi rất nhanh mà.”
“Sổ gấp có chia thành khẩn cấp và thứ yếu, giờ không quan trọng nữa nên phải đệ lên từng tầng một, vì thế sẽ chậm hơn.” Hàn Kỳ nói.
“Vâng, tôi chờ vậy.”
Thôi Đào đáp lại, sau một lát vẫn còn hơi không cam lòng nên lại hỏi Hàn Kỳ một câu nữa.
“Chẳng phải Thôi quan Hàn rất thân với Quan gia đấy sao, có thể thầm thương lượng với ngài ấy một chút không ạ?”
“Không thể.” Hàn Kỳ trả lời dứt khoát.
“Ồ.” Thôi Đào ỉu xìu cúi đầu xuống, lẳng lặng bước đi về phía trước.
Hàn Kỳ thấy bóng lưng Thôi Đào từ từ bước đi như bị bóng đêm nuốt chửng, cuối cùng cũng mở miệng nói thêm một câu: “Dù ngươi có là Đại nhân của ta cũng không thể.”
Ý của Hàn Kỳ chính là, dù cho là ai, là người nào của chàng đi nữa cũng phải tuân theo quy củ. Quan gia phải giải quyết rất nhiều công việc khó khăn, cố tình đề xuất đặc biệt giải quyết sẽ rất dễ bị luận tội, nếu như kinh động tới Thái hậu và Ngự sử thì e chuyện bé sẽ xé ra to, biến một chuyện đơn giản trở nên rắc rối.
Thôi Đào dường như không hiểu nổi những đạo lý này, có lẽ vì vừa uống rượu nên khiến đầu óc của nàng không nhạy bén được như trước, lúc này vẫn rầu rĩ cắm đầu đi về phía trước.
Hàn Kỳ nhìn theo bóng lưng Thôi Đào một lát, sải bước đi lên để rọi lồng đèn soi đường cho nàng.
Chàng không nhìn mặt Thôi Đào, cứ thế im lặng đi về phía trước.
Đường đi lại khôi phục bầu không khí tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
“Phụt!”
Cuối cùng Thôi Đào cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Sau đó nàng lập tức che miệng lại, lén liếc nhìn Hàn Kỳ thì bị ánh mắt của chàng bắt quả tang.
Thôi Đào lập tức cúi đầu xuống, giả vờ nghiêm túc đi tiếp.
Hàn Kỳ phát hiện hóa ra Thôi Đào đã nhịn cười từ nãy tới giờ, lập tức hiểu tại sao nàng lại cười. Chẳng qua câu nói đó chỉ là giả sử nàng là Đại nhân của chàng thôi mà, thế mà nàng ta lại vui vẻ như thế đấy.
Đúng là không hiểu nổi, lúc trước nàng ta nghiêm túc gọi chàng là Đại nhân sao không thấy nàng tự chê cười bản thân đi. Giờ chàng chỉ giả dụ một tí thôi mà đã khiến nàng cười đến vui vẻ như thế rồi.
“Hay là ta cứ trực tiếp nhận ngươi là con gái nhé?” Hàn Kỳ nói với Thôi Đào.
“Vậy có được tiền xài không, có được ăn ngon không?” Thôi Đào lập tức hỏi lại, “Nếu không được thì không nhận đâu!”
Hàn Kỳ bật cười, không ngờ Thôi Đào lại thật sự cân nhắc chuyện này. Nhưng sau khi cười xong, trong lòng Hàn Kỳ cũng hiểu ra một chuyện, không thể vội vàng được, đáy mắt liền khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Đến trước cửa phủ Khai Phong, Thôi Đào cảm ơn Hàn Kỳ đã đưa mình về, cũng cảm ơn chàng lần nữa vì đã thay nàng đề xuất xá tội với Phủ doãn Bao.
“Đây là thứ mà ngươi xứng đáng nhận được.” Hàn Kỳ nhàn nhạt đáp lại rồi xoay người rời đi.
“Hàn lục lang!”
Hàn Kỳ khẽ giật mình, người này trừ lúc diễn trò bên ngoài ra, trước nay chàng chưa từng nghe Thôi Đào gọi mình như thế lúc ở riêng. Hàn Kỳ nắm chặt cán lồng đèn trong tay, từ từ quay đầu lại nhìn Thôi Đào.
Nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cười còn ngọt hơn cả mật ong, lúc vẫy tay với chàng giống như một con bướm đang đập cánh trên những cánh hoa vậy.
“Đi đường cẩn thận nhé.” Thôi Đào ngọt ngào dặn dò Hàn Kỳ.
Ánh mắt Hàn Kỳ chậm rãi lướt qua gò má xinh đẹp của Thôi Đào rồi nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, xoay người đi tiếp.
Nghe thấy tiếng đóng mở cửa sau lưng, một lát sau, Hàn Kỳ mới quay đầu nhìn lướt qua.
Chàng lập tức giật mình, bắt gặp đầu Thôi Đào đang kẹp giữa 2 cánh cửa nhìn hắn. Sau khi đối diện với ánh mắt của chàng, nàng đột nhiên cười gượng một tiếng rồi vội vẫy tay, sau đó nhanh chóng rụt đầu về rồi đóng cửa lại.
Hàn Kỳ nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cụp mắt xuống, khẽ cười một tiếng rồi mới quay người đi mất.
Sau khi Thôi Đào quay về hoang viện, Bình Nhi đang ngồi trong mái đình giặt quần áo, là đồ bị Vương tứ nương nôn bẩn.
“Về rồi đấy à?” Bình Nhi vội lấy khăn chùi tay, “Ta nấu canh giải rượu cho Thôi nương tử rồi, để bưng đến ngay đây.”
Thôi Đào đáp lại rồi ngồi trong đình chờ, tiện thể nhớ lại quá trình chung đụng vừa rồi của mình với Hàn Kỳ.
Nàng hành động đáng yêu đến thế, Thôi quan Hàn ít nhiều gì cũng nên bị dính thính một chút chứ nhỉ?
“Cô về một mình à? Thôi quan Hàn có đưa cô về không?” Bình Nhi bưng canh giải rượu tới trước mặt Thôi Đào rồi quan tâm hỏi.
“Có đưa.”
Thôi Đào uống một ngụm canh giải rượu vào thì không khỏi nhíu mày, nàng rất muốn hỏi có phải Bình Nhi đã đổ nhầm nước giặt quần áo rồi không. Nhưng thấy trên cằm cô ta dính đầy tro đen, trên mu bàn tay cũng có vết bị củi lửa quẹt bị thương nên nàng không nói gì nữa, chịu khó uống một ngụm canh giải rượu trong bát, chuyện uống thuốc chưa bao giờ cực khổ đến thế.
“Thôi quan Hàn tự mình đưa cô về á?” Bình Nhi ngạc nhiên cảm thán, sau đó thì bật cười, “Nói không chừng Vương tứ nương nói đúng thật đấy, Thôi nương tử và Thôi quan Hàn —”
“Quên đi, thân phận không phù hợp.” Thôi Đào nói.
“Khó nói lắm, một khi Thôi nương tử được tha tội rồi thì gia thế của Thôi nương tử sẽ đủ thôi.”
“Ta không muốn dựa vào gia thế của ta, cái nhà kia còn đang trôi dạt ở đâu kia kìa.” Thôi Đào lại rót thêm một tách trà rồi lập tức nói với Bình Nhi, “Thực ra mật ong cũng giải rượu được, không cần phải tận tâm nấu canh giải rượu đâu.”
Lúc Bình Nhi còn đang ngơ ngác thì Thôi Đào đã ngáp dài rồi vẫy tay với cô ta, đi tắm rồi ngủ một giấc.
…
Mới sáng sớm, chim chóc còn chưa kịp ríu rít hót thì Thôi Đào đã nghe tiếng kêu sợ hãi của Vương tứ nương từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Thôi Đào rời giường, lao xuống đẩy cửa sổ ra: “Làm cái gì đấy hả?”
Vương tứ nương nhổ thứ gì đó trong miệng ra rồi dùng nước súc miệng, vội giải thích với Thôi Đào là vì thị uống canh giải rượu của Bình Nhi nên bị hoảng sợ.
“Sáng sớm ta tỉnh dậy, cô ta bưng canh giải rượu lên, lúc đó ta còn nghĩ cô ta tốt bụng thế. Kết quả uống vào mới biết, e là cô ta đã trộn nước tiểu ngựa vào để hại ta thì có!”
“Làm gì có!” Bình Nhi giậm chân, tức đến đỏ hoe mắt.
“Không uống thì thôi, nói nhảm làm cái gì, tự mình pha mật ong uống đi.” Thôi Đào lại nói với Bình Nhi, “Đúng là không uống nổi thật, sau này đừng làm nữa.”
Bình Nhi tủi thân nhìn Thôi Đào một chút rồi không phục chạy vào bếp, chỉ chốc sau đã thấy cô ta cũng vội chạy ra nôn.
Vương tứ nương vỗ đùi cười ha hả, cười đủ rồi thì chạy tới hỏi Thôi Đào sáng ăn cơm món gì, thị sẽ đi chuẩn bị rửa ráy.
“Ra ngoài ăn đi, sáng nay không nấu.”
Cả ba cùng ra đường vào lúc mặt trời mọc, tìm thấy được một quán ăn ven đường tỏa mùi thơm nức mũi.
Quán này bữa sáng bán mì hoành thánh, bánh bao và bánh nướng, có hoành thánh gà xé, mì hoành thánh thịt dê và mì hoành thánh rau củ.
Cả 3 loại Thôi Đào đều muốn ăn nên bảo chủ quán bưng ra mỗi thứ một bát rồi chia thành 3 phần, đúng lúc 3 người mỗi người cũng được 1 bát. Bánh nướng và bánh bao cũng phải đầy đủ, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.
Lúc 3 người ăn được một nửa thì thấy ông chủ quán chào hỏi khách quen vừa đến.
“Hôm nay Vương đại lang vẫn như cũ, 1 bát hoành thánh gà xé và 1 bánh bao thịt dê đúng không ạ?”
“Không ăn không ăn, hôm nay không thể nào ăn được nữa.” Người đàn ông trung niên tên Vương đại lang buồn bực xua tay.
“Sao thế? Gặp phải chuyện gì à?” Ông chủ vội vàng hỏi thăm.
“Trên đường phố bên kia phát hiện một cánh tay người đấy! Đúng lúc tôi đi ngang qua, liếc mắt trông thấy, đáng sợ lắm, xém chút bị hù chết rồi! Giờ tôi thấy cả người đều không thoải mái chút nào, thậm chí còn đang buồn nôn nữa. Ông bảo tôi còn nuốt trôi cơm được à?” Vương đại lang hỏi ngược lại.
Thôi Đào vội bưng bát mì hoành thánh tới gần, hỏi hắn chuyện xảy ra khi nào, cánh tay người chết ở đâu.
“Mới đây thôi, đi về phía Đông tới cuối đường này, rẽ trái sẽ có một con hẻm nhỏ, đã có người đến phủ Khai Phong báo quan rồi.” Vương đại lang than thở mình xui xẻo, vốn đang đi ăn sáng ai ngờ lại gặp cánh tay người chết, hại hắn hôm nay ăn cơm không vô nữa rồi.
Thôi Đào lập tức lấy đũa lùa sạch mì hoành thánh trong bát rồi chạy về phía Đông con đường. Vương tứ nương thấy thế cũng cầm theo 2 cái bánh bao đuổi theo. Bình Nhi “Ối” một tiếng, cuối cùng vẫn nhai nuốt hết đồ ăn trong miệng, chùi vài cái rồi mới chạy theo.
Ông chủ quán ăn và Vương đại lang thấy 3 cô gái này cố tình đi hóng chuyện, xem cánh tay người chết thì không khỏi bội phục họ can đảm.
Ông chủ đi dọn dẹp bát đũa, Vương đại lang hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn bảo ông chủ chuẩn bị đồ ăn như thường lệ cho mình.
“Không phải bảo không ăn nổi à?”
“Ầy, tôi là một đại nam nhân, sao có thể không bằng 3 nương tử kia chứ? Phải ăn!”
…
Lúc Thôi Đào tới trước hẻm Đại Lôi, trước đó người đã bu đen kín, nhưng chẳng có ai thực sự can đảm để đi vào hẻm nhìn, chẳng qua đều xôn xao bàn tán mà thôi.
“Phủ Khai Phong phá án đây, tránh ra tí đê!” Vương tứ nương hét to rồi chen vào trong, dùng cơ thể cường tráng của mình để mở đường cho Thôi Đào.
Thôi Đào đi xuyên qua đám đông được khoảng 3 trượng thì trông thấy một cánh tay bị chặt ở chân tường bên trái hẻm, trên nền tường đắp đất trông cực kỳ nhợt nhạt. Là cánh tay trái của người, mặt trong cánh tay và lòng bàn tay hướng lên trên. Mà giữa con đường cách đó không xa còn có một cái túi bố màu nâu trống rỗng..
Thôi Đào ngồi xổm xuống xem vết cắt trước, vết thương cắt từ chỗ khớp vai xuống, có thể thấy được cơ dưới vai và cơ trên vai, bề mặt vết cắt rất gọn gàng, gần như không có máu, xem ra là sau khi chết bị hung khí sắc bén chặt đứt.
“Đây là người của phủ Khai Phong à? Sao tôi thấy không giống chút nào vậy.”
“Đúng thế, phủ Khai Phong làm gì có nữ giới phá án chứ.”
“Đừng bảo là lừa đảo đấy nhé?”
“Là hung thủ đúng không!”
…
Đám người vây xem bàn tán xôn xao, không tin 3 người Thôi Đào là người của phủ Khai Phong.
Cuối cùng có một người to gan hét với Thôi Đào: “Này, rốt cuộc mấy cô là ai hả?”
Thôi Đào cần găng tay nên bèn sai Vương tứ nương chạy về phủ Khai Phong một chuyến.
“Tránh ra hết đi!” Vương tứ nương chống nạnh quát họ.
“Mấy người đang lừa đảo, nói nhảm! Bọn tôi chưa từng thấy có nữ giới phá án ở phủ Khai Phong bao giờ cả! Có khi chúng liên quan tới người chết đấy, chúng ta nhanh chặn lại đi, nha dịch của phủ Khai Phong sẽ tới ngay thôi!” Tên đàn ông vừa nói lúc nãy giờ tiếp tục dẫn đầu chặn đường lại.
Thôi Đào sờ thẻ bài trên người, quên mang theo rồi.
Nàng chỉ vào cánh tay dưới chân tường, “Ai dám cản đường của thị, tôi sẽ lấy nó nựng mặt người đó.”
Lúc này mọi người bị dọa nên liền nhường đường, Vương tứ nương thì chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Vương Chiêu dẫn theo nha dịch chạy tới để bảo vệ hiện trường. Hắn thấy Thôi Đào ở đây cũng rất ngạc nhiên. Chưa kịp hỏi đã nghe một người đàn ông bên cạnh tố cáo nàng.
“Vị nương tử này đúng là người của phủ Khai Phong bọn ta, mời mọi người xếp hàng sang bên kia chờ tra hỏi.” Vương Chiêu lập tức sai Lý Viễn đi lấy lời khai của những nhân chứng này.
“Tình hình thế nào rồi?” Vương Chiêu nhìn cánh tay trên đất, sau đó lại nhìn xung quanh, “Chỉ có bấy nhiêu thôi à?”
“Tôi chỉ thấy nhiêu đây thôi, tuần phủ Vương phái người đến các hẻm lớn nhỏ trong phố lục soát một chút đi, biết đâu lại còn.” Thôi Đào nói.
Vương Chiêu đáp lại rồi sai người làm ngay.
Sau đó Hàn Kỳ cũng dẫn người đi tới, Vương tứ nương theo sát phía sau, đưa dụng cụ nghiệm thi cho Thôi Đào.
Thôi Đào đeo găng tay vào rồi nhẹ nhàng cầm cánh tay lên, lập tức dốc ngược xuống, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy trên cánh tay có một hình xăm bươm bướm.
Bọn Thôi Đào, Hàn Kỳ và Vương Chiêu vẫn còn nhớ hình xăm này, giống y hệt hình xăm của thư sinh tên Viên Phong hôm qua.
Hàn Kỳ lập tức sai người đi điều tra về học trò Viên Phong, đồng thời đến chỗ ở của gã để kiểm tra xem gã có ở nhà hay không.
Ở viền ngoài có vết hoen tử thi nhàn nhạt, huyệt đạo đã mờ, xác vẫn chưa tới mức cứng đờ.
Thôi Đào nói với Hàn Kỳ: “Phán đoán sơ bộ thì thời điểm tử vong hẳn là cách đây 1 canh giờ.”
“1 canh giờ trước, tức là trước rạng sáng rồi.” Vương Chiêu vuốt cằm, “Lúc mọi người đang say ngủ thì hung thủ lại giết người phân thây, mà người bị giết rất có thể là Trạng nguyên nhị giáp Kim khoa nữa.”
Lý Viễn hỏi xong lời khai của nhân chứng rồi quay lại bẩm với Hàn Kỳ: “Bẩm, người đầu tiên trông thấy cánh tay người này là một người dân trong hẻm Đại Lôi, tên Cao Phát Đạt. Sáng nay hắn ra khỏi nhà, đi được mấy bước thì trông thấy ở bên tường có một cái túi phình to, còn nghĩ là ai đó làm rơi đồ tốt nên bèn nhặt lên xem, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra một cánh tay người chết. Vì quá khiếp đảm nên lúc hắn ném cái túi đã khiến cánh tay văng ra. Còn những nhân chứng khác đều là nghe thấy tiếng thét của Cao Phát Đạt mà chạy tới nhìn, đều không rõ chuyện gì đã xảy ra.”
Thôi Đào cầm túi bố lên xem thử, cái túi dài cỡ nửa người, màu thổ hoàng, vì màu khá đậm nên phải nhìn kỹ mới phát hiện ra được một ít máu dính bên trên. “Phân thây là một việc tốn thời gian, nếu tính cả thời gian vứt xác nữa thì rất có thể sau khi người chết, hung thủ đã lập tức chặt xác. Nhưng nếu sau khi phân thây mà vứt thẳng cánh tay vào túi thì thời lượng máu sẽ không ít thế này. Do đó rất có thể sau khi hung thủ chặt đứt cánh tay xong đã rửa sạch, thậm chí còn lau chùi rồi mới cho vào túi.”
Lúc này Vương Chiêu đã sợ đến phát run: “Rửa sạch, lại còn lau chùi nữa… Vậy sao hắn còn giết người để làm gì? Đã hầu hạ chu đáo như thế rồi sao lại còn muốn giết gã nữa?”
“Chuyện này khó mà nói được, có rất nhiều lý do, giờ chưa phải lúc có thể kết luận được.” Thôi Đào thả cánh tay vào lại túi, ở hiện trường cũng không còn gì để kiểm tra nữa, có thể về phủ Khai Phong trước rồi.
Người dân vừa nãy vây xem rồi chất vấn Thôi Đào, bấy giờ thấy tình hình như thế mới biết Thôi Đào thật sự là người trong nha môn, lại còn dám phụ trách nghiệm thi, cầm cánh tay người chết mà như cầm một cái bánh bao vậy. Vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như thế, lại không biết sợ hãi, đúng là lợi hại thật!
Thế là người đàn ông lúc nãy dẫn đầu chất vấn và chặn đường đã bắt đầu dùng ánh mắt thán phục và e dè nhìn Thôi Đào rời đi.
Thôi Đào vừa đặt cánh tay bị chặt đứt trong nhà xác không bao lâu thì nha dịch đã lần lượt tới thông báo tìm được những bộ phận cơ thể khác. Trong đó có rất nhiều thứ là do người dân báo án, có thứ là do nha dịch tự tìm được, lần lượt là thân, cánh tay phải, chân trái và đùi phải.
Những bộ phận này đã có thể ghép thành cơ thể hoàn chỉnh, chỉ thiếu duy nhất cái đầu nữa thôi.