“Đang biểu diễn ở ngõa xá đấy, vừa tới Biện Kinh mới đây thôi.” Hàn Tống bảo 4 ngày trước trong một bữa tiệc của bạn, y xem huyễn thuật thấy thú vị nên cố tình sai người hỏi, định ngày khác tới tiệc của y cũng mời người này đến biểu diễn.
Hàn Tống thuận thế mời Hàn Kỳ 2 ngày sau đến nhà mình dự tiệc, “Ăn mừng ta thi đỗ, tiệc nhỏ, ít người thôi, đều là bạn bè quen biết cả.”
Hàn Kỳ gật đầu đáp lại.
Thôi Đào bảo Hàn Tống nói cho mình biết phải đến chỗ nào để tìm người biểu diễn huyễn điệp chi thuật kia.
“Ta dẫn em đi.” Hàn Tống lập tức nói.
Hàn Kỳ thì ở lại, vụ án còn rất nhiều chuyện cần phải tra rõ. Ví dụ như tất cả khế đất trong thành Biện Kinh này đều phải đóng dấu của quan phủ, phàm là việc liên quan tới mua bán bất động sản, quan phủ đều phải thu lệ phí trước bạ* và giám sát việc lưu trữ, phải tìm các tài liệu đã được lưu trữ liên quan tới vựa gạo Khai Thái này để đối chiếu lại.
(*) Khoản tiền được ấn định để nộp cho nhà nước cung cấp dịch vụ công, phục vụ cho công việc quản lý nhà nước.
Hàn Tống nghe Hàn Kỳ không đi lại thấy hơi vui, không có chàng ở đây, y với Thôi Đào ở chung càng dễ hơn.
Lúc này Vương tứ nương và Bình Nhi vẫn chưa đi, chủ yếu do sau khi nhìn thấy Hàn Tống thì cả người Bình Nhi đã cứng đờ. Vương tứ nương tuy mạnh mẽ nhưng cũng là người giàu cảm xúc, hiểu được tâm trạng lúc này của cô ta. Vì thế thị không hối Bình Nhi, để cô ta nhìn Hàn Tống thêm chút ít, dù sao cũng là người mà cô ta mãi mãi không thể có được, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
“Ngươi đi theo cô ấy đi.” Hàn Kỳ lạnh lùng ra lệnh cho Bình Nhi rồi quay người về vựa gạo.
Bình Nhi đang hết sức chăm chú ngắm trộm Hàn Tống, chợt nghe Hàn Kỳ giao việc thì chưa phản ứng kịp, sau đó lại lập tức trở nên kích động, vội đưa đầu người cho Vương tứ nương rồi sửa sang một chút phần tóc ở thái dương, còn lấy tay áo chùi nước mắt ở khóe mắt, cố gắng để bản thân có được bộ dạng đoan trang nhất.
Lý Tài cũng đi theo Thôi Đào để nàng thuận tiện sai bảo hắn.
Hàn Tống thì chỉ dẫn theo một tùy tùng tên Chúc Chiếu theo.
Thôi Đào quan sát gã người hầu này vài lần, nàng còn nhớ mấy lần trước Hàn Tống xuất hiện, hình như đều là hắn ở bên hầu hạ. Khoảng 20 tuổi, không xấu không đẹp, không béo không gầy, không cao không thấp, là kiểu tướng mạo bình thường không hề có sức tồn tại, nếu không nhìn vài lần sẽ không nhớ được.
“Thích hắn à? Tặng cho em nhé?” Hàn Tống cưỡi ngựa với Thôi Đào tới ngõa xá, trong lúc đó tất nhiên cũng để ý Thôi Đào quá mức quan tâm tới tùy tùng của mình nên sau khi xuống ngựa đã hỏi nàng.
“Tôi chỉ thấy hắn hơi quen quen.” Thôi Đào nhíu mày suy nghĩ.
“Hắn giống với rất nhiều người mà.” Hàn Tống cười, không có phản ứng gì đặc biệt. Y chỉ vào lầu Tạp Thú phía trước, nói với Thôi Đào người nàng muốn tìm đang ở đó.
Thôi Đào thấy Hàn Tống như thế liền biết tên tùy tùng tên Chúc Chiếu này hẳn là chưa từng xuất hiện trước mặt nàng. Hàn Tống đã nhiều lần thử xem nàng có phải mất trí nhớ thật hay không, nếu Chúc Chiếu từng gặp nàng thì hẳn lúc này y sẽ nhạy bén nhận ra rất có thể nàng đã khôi phục trí nhớ, sẽ có phản ứng khác.
Mùa này chính là lúc ngõa xá về đêm náo nhiệt nhất. Lầu Tạp Thú tập trung kinh doanh về đêm, ban ngày là lúc đa số mọi người ngủ nghỉ. Lúc này chỉ có vài người đang biểu diễn trên sân khấu, không có gì đặc biệt, chỉ chào mời tượng trưng, thi thoảng đi ngang qua thì nhìn một chút.
Bọn Thôi Đào theo sau Hàn Tống vào lầu, rất yên tĩnh, không có ai hết. Chúc Chiếu đi gọi người, chỉ chốc lát đã thấy Chưởng quỹ chạy vội ra đón, có thể thấy trên mặt hắn vẫn còn đầy mệt mỏi, búi tóc cũng không chỉnh tề, hơi xơ xác, vừa nhìn đã biết mới tỉnh ngủ.
Lúc Chưởng quỹ Vu cười chào bọn họ, Thôi Đào ngửi thấy trên người hắn có mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Nhân lúc Hàn Tống và Chưởng quỹ trò chuyện, Thôi Đào tán dóc với Chúc Chiếu: “Lúc nãy anh có nghe Nhị lang nhà anh nói gì không? Nếu y thật sự muốn tặng anh cho tôi thì anh có chịu theo không?”
Chúc Chiếu khiêm tốn gật đầu với Thôi Đào, tỏ ý hắn đều nghe theo mọi lời của Hàn Tống. Nếu sau này theo Thôi Đào thật thì hắn cũng sẽ trung thành tuyệt đối với nàng.
Đúng là một nô bộc tiêu chuẩn, Thôi Đào lại hỏi Chúc Chiếu tiếp: “Anh hầu hạ Hàn nhị lang bao nhiêu năm rồi?”
“Tiểu nhân đã theo bên cạnh Nhị lang từ nhỏ.” Chúc Chiếu vẫn khiêm tốn nói.
“Vậy sao tôi có thể cướp người như thế được.” Thôi Đào cười một tiếng, “Thấy anh rất tốt, hẳn sẽ hầu hạ tốt cho Nhị lang nhà anh thôi.”
Hàn Tống nói chuyện với Chưởng quỹ Vu xong, nghe thấy Thôi Đào nói thế với Chúc Chiếu bèn cười: “Hiếm khi thấy em quan tâm ta một lần đấy.”
Thôi Đào cười một tiếng, không nói gì nữa.
Từ khi đi tới giờ vì cưỡi ngựa nên Bình Nhi không có cơ hội nói chuyện với Hàn Tống. Lúc này thấy Thôi Đào để ý tới người khác, cô ta bèn vội nói với Hàn Tống: “Nếu Hàn nhị lang cần tôi làm gì, tôi cũng có thể, giúp được.”
Hàn Tống lại không để ý tới Bình Nhi, chỉ nói chuyện với Thôi Đào.
“Hắn có việc đến nhà Thượng thư Lâm, nhưng cũng sắp về rồi.”
Sau đó Hàn Tống nói với Thôi Đào, người biết huyễn điệp chi thuật kia tên là Giảng Minh Nguyệt, không hỏi không biết, giờ mới biết cô ta là nữ, thường ngày lúc biểu diễn đều mặc đồ nam, vừa để tiện vừa để tránh phiền phức. Hàn Tống nói xong cũng nhìn Thôi Đào đang mặc đồ nam.
“Hai người có phần giống nhau ở điểm này đấy.”
Thôi Đào lại càng hiếu kỳ muốn gặp vị Giảng Minh Nguyệt này hơn.
Chưởng quỹ Vu lầu Tạp Thú đã chuẩn bị xong Nhã gian, mời Hàn Tống và Thôi Đào vào phòng nghỉ ngơi chờ một lát. Sau đó lại sai người dâng trà ngon và điểm tâm lên, rõ ràng rất nể mặt Hàn Tống.
Thôi Đào nhấp một ngụm trà rồi nói với Hàn Tống: “Uống không ngon.”
Hàn Tống hơi sửng sốt, nhấp một ngụm trà, “Đúng là hương vị hơi kém, để ta sai người lên xe của ta lấy trà ngon hơn pha cho em.”
“Tôi thấy lầu Tạp Thú này rất có phong cách, sao không có trà ngon cho được? E là Hàn nhị lang anh chưa đủ mặt mũi rồi.” Thôi Đào thở dài, lập tức hỏi Hàn Tống có muốn đánh cược không, nếu y tìm Chưởng quỹ Vu chất vấn thì chắc chắn hắn sẽ có trà ngon hơn đưa lên.
Đây là lẽ thường của kẻ làm ăn, thật ra Hàn Tống cũng không cảm thấy Chưởng quỹ Vu của lầu Tạp Thú này có gì bất thường. Nhưng nếu có thể đánh cược với Thôi Đào thì dù có thua, y cũng bằng lòng hợp tác.
Hàn Tống đồng ý, định gọi Chưởng quỹ Vu tới.
“Anh đi nói chuyện với hắn một lát đi, tôi thấy có hơi lạ, muốn đi một vòng trong lầu này.” Thôi Đào tỏ vẻ thân bí nhìn xung quanh rồi nói.
Hàn Tống đồng ý rồi bước xuống lầu. Vốn Chúc Chiếu cũng muốn đi theo, nhưng Thôi Đào đã bảo hắn canh giữ đầu bậc thang ở tầng 2. Chúc Chiếu thấy Hàn Tống không có ý phản đối nên cũng nghe lời mà làm.
Thôi Đào thờ ơ liếc nhìn tầng 2 thêm vài lần nữa rồi bước tới cạnh Chúc Chiếu, hỏi hắn ngày thường Hàn Tống thích ăn món gì.
“Cam nhồi cua, cá anh nhũ.” Chúc Chiếu nói với Thôi Đào, “Cứ cách một thời gian thì Nhị lang chắc chắn sẽ ăn 2 món này.”
“2 món này cũng đơn giản, xem như dễ tìm ở Biện Kinh. Nhưng lúc y ở Đặng Châu cũng ăn những thứ này à?” Thôi Đào hỏi.
Chúc Chiếu lắc đầu, bảo mình chưa từng đến Đặng Châu nên không biết.
“Chẳng phải đã theo hầu y từ nhỏ sao, cớ gì y ra ngoài mà lại không dẫn theo anh chứ? Hay là sức khỏe của anh không tốt?” Thôi Đào tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
“Lúc Nhị lang đi du lịch thường thích đi một mình, hiếm khi dẫn người trong phủ theo lắm.” Chúc Chiếu trả lời.
Thôi Đào đang định hỏi nữa thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ tầng dưới.
Hàn Tống quay về rồi.
Hàn Tống cười hỏi Thôi Đào: “Có tìm ra được manh mối nào không?”
“Tất nhiên.” Thôi Đào tự tin đáp lại, chỉ vào căn phòng cuối phía Tây tầng 2, nói với Hàn Tống rằng chỗ đó có vấn đề.
Hàn Tống ngạc nhiên nhướng mày, lập tức đi về phía căn phòng Thôi Đào chỉ kia, không thấy có gì đặc biệt. Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Thôi Đào rồi trực tiếp đẩy cửa ra.
Thôi Đào kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Hàn Tống, cực kỳ bất ngờ vì y dứt khoát đẩy cửa như thế. Chỗ này là lầu Tạp Thú, đâu phải nhà của y, sao lại tùy tiện như thế chứ? Nàng vội nói một tiếng “Bảo trọng” sau đó xoay người chạy đi.
Lúc Hàn Tống đang thắc mắc thì đã nghe thấy trong phòng có tiếng động, y đi vào liếc nhìn, sau đó một tiếng thét của phụ nữ vang lên.
Hàn Tống nhíu mày lui ra.
Lúc này Chưởng quỹ Vu cũng vội chạy tới, ân cần hỏi Hàn Tống sao vậy rồi lập tức hít mũi một cái, sắc mặt cả kinh. Hắn quơ lấy áo choàng rồi vọt vào trong phòng. Ngay sau đó truyền tới tiếng ẩu đả và tiếng phụ nữ ríu rít khóc vọng ra. Sau đó nữa, một người đàn ông quần áo không chỉnh tề, mặt mũi bầm dập, đầu đầy bụi đất chạy ra.
Toàn bộ quá trình đẩy người, Chưởng quỹ Vu không hề kêu lên tiếng nào, sau đó tiếng khóc của người phụ nữ kia cũng ngừng lại.
Dường như hắn không muốn làm to chuyện để người khác biết ở đây đã có chuyện xấu xảy ra.
Sau đó Chưởng quỹ Vu tức giận bước ra, thấy Hàn Tống đã không còn ở đó nữa. Hắn đang suy nghĩ xem nên đối phó với Hàn Tống và giải thích chuyện này thế nào thì thấy Chúc Chiếu bước tới, đưa cho hắn một tờ giao tử trị giá 30 xâu, nói đây là tiền trà nước.
Lúc này Chưởng quỹ Vu đã hiểu, Hàn nhị lang không có ý định làm to chuyện, tiền này xem như là “đền bù” cho hắn, không khác nào nói cho hắn biết, y sẽ giữ bí mật này giúp. Bấy giờ Chưởng quỹ Vu mới thở phào nhẹ nhõm, không còn tâm trạng đâu mà đối phó với người ngoài nữa. Hắn túm lấy vợ mình trong phòng rồi lôi ra sân sau, tất nhiên là muốn giải quyết mọi chuyện với thị.
Hàn Tống quay lại phòng lúc đầu, thấy Thôi Đào và Bình Nhi đang ngồi cạnh bàn thưởng thức trà vừa đổi. Trà này khá thơm, đúng là bảo bối của Chưởng quỹ Vu rồi.
Hàn Tống ngồi xuống đối diện Thôi Đào rồi hỏi nàng: “Sao lại nhìn ra được vậy?”
“Đúng lúc hôm nay gió Tây thổi qua,” Thôi Đào nâng cằm lên, khẽ nói với Hàn Tống, “Tôi ngửi thấy mùi hoa nhài, và mùi khác nữa.”
Tất nhiên Hàn Tống hiểu mùi khác mà Thôi Đào nói là gì, chỉ không hiểu sao nàng lại biết những thứ này. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, trước đó hình như nàng đã đến lầu Thiên Hương làm mật thám, có lẽ đã biết được từ chỗ ấy.
“Giữa ban ngày ban mặt mà họ lớn gan thật đấy, Chưởng quỹ Vu vẫn còn ở đây mà, dù lúc nãy hắn đang ngủ.” Thôi Đào thấy chuyện này hơi lạ, nhưng cũng là chuyện của nhà người ta, không cần phải xen vào.
Hàn Tống nhớ lúc Thôi Đào chạy ra thì Chưởng quỹ Vu vẫn chưa lên tới, lúc đánh người hắn cũng không thốt ra một lời, mục đích là để tránh cho người ngoài biết là hắn.
Hàn Tống ngạc nhiên hỏi Thôi Đào làm sao biết được đôi cẩu nam nữ trong phòng có liên quan tới Chưởng quỹ Vu.
“Vẫn là mùi hương, trên người Chưởng quỹ cũng có mùi hoa nhài.” Thôi Đào tò mò hỏi Hàn Tống, người phụ nữ kia có quan hệ gì với Chưởng quỹ Vu.
“Vợ.”
Thôi Đào ngạc nhiên, sau đó tỏ vẻ đứng đắn nói: “Có thể đến phủ Khai Phong báo án để xử lý, người có chồng thì phán 2 năm.”
“Không cần.” Hàn Tống nói.
“Chưởng quỹ Vu bao dung thật.” Thôi Đào lập tức đổi giọng “tán thưởng”.
Hàn Tống liếc nhìn Thôi Đào, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Tính tình của nàng thực sự khác quá nhiều, trước khi nàng tuyệt đối sẽ không phản ứng và bình luận như thế. Xem ra khoảng thời gian nàng ngồi tù ở phủ Khai Phong đã nhận được kích thích gì đó rất lớn rồi. Cũng đúng, sao không bị kích thích cho được chứ, đại lao luôn là nơi bẩn thỉu, nếu không sao nàng lại bị mất trí nhớ chứ.
Hàn Tống nghĩ đến đây liền chau mày, bàn tay đang để hờ lập tức siết chặt lại thành nắm đấm.
Thôi Đào nhận ra y hơi lạ bèn hỏi y bị làm sao.
“Trách ta lúc đầu không bảo vệ được em, để em phải chịu nhiều tội ở phủ Khai Phong như thế.” Lúc Hàn Tống nói những lời này thì luôn nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt chứ không nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào biết y như thế không phải vì đang nói dối, mà là vì áy náy mới không dám nhìn thẳng nàng.
“Giờ nói những lời này thì có ích gì nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi.”
Thôi Đào biết chuyện mình ngồi tù có thể không liên quan gì tới Hàn Tống, cũng không phải trách nhiệm của y. Nhưng Hàn Tống đã có điểm giấu giếm không kể hết với nàng như thế, vậy nàng cũng không khách sáo với y làm gì nữa. Nên nã pháo thì nã pháo thôi, không phải anh tự trách sao, vậy cứ tự trách đi, ai bảo anh không nói thật chứ?
Hàn Tống nhận lấy lời trách móc của Thôi Đào, tay lại càng siết chặt hơn, dường như đang muốn giết ai đó ngay lập tức vậy.
Thôi Đào hỏi Hàn Tống: “Anh có dám nhìn thẳng vào mắt tôi không?”
Hàn Tống giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thôi Đào.
Trong một khoảnh khắc kia, 4 mắt chạm nhau. Một bên vẫn còn sót lại lửa giận, lại mang theo một ít nghi hoặc. Một bên thì nghiêm túc, hoàn toàn không còn tràn ngập ý cười như xưa nữa.
Bình Nhi thấy cảnh tượng này cũng sốt ruột nhìn chằm chằm hai người. Cô ta thấy thái độ hiện tại của Thôi Đào hình như không giống với bình thường, sợ hai người sẽ đánh nhau mất. Nếu đúng như thế, cô ta thật sự đắn đo không biết nên giúp bên nào. Cô ta lớn tới từng tuổi này rồi, Hàn Tống là người đàn ông đầu tiên khiến cô ta cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều khác lạ, Bình Nhi cũng không thể khống chế được loại cảm giác này. Nhưng Thôi nương tử lại là người trải qua rất nhiều điều với cô ta, là một người bạn mà cô ta rất quý mến. Tất nhiên có thể Thôi nương tử không xem cô ta như thế, nhưng trong lòng Bình Nhi đã sớm nhận định là vậy rồi.
Vậy nếu hai người này mà xảy ra xung đột thì nên giúp ai đây? Trong đầu Bình Nhi đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng cô ta quyết định đứng về phía Thôi Đào. Rốt cuộc vẫn là “Chị em như tay chân, đàn ông như quần áo” thôi, huống hồ gì bộ quần áo này căn bản cũng không vừa ý cô ta, đều là cô ta không thể khống chế được mà đơn phương thôi. Hơn nữa chị em tốt Thôi Đào cũng không so đo chuyện cô ta để ý Hàn Tống, có thể thấy rất độ lượng, bao dung, chọn theo Thôi Đào lăn lộn chắc chắn sẽ không sai.
Sau khi đấu tranh tư tưởng xong, Bình Nhi thở phào rồi nghiêng người về hướng Thôi Đào, định nếu lát nữa có đánh nhau thì cô ta sẽ lên án Hàn Tống cùng với Thôi Đào.
“Nói thật với tôi, có phải là anh có liên quan tới Địa Tang Các không?” Thôi Đào không rời mắt khỏi Hàn Tống.
“Tất nhiên là có.” Hàn Tống đáp lại.
Thôi Đào hơi bất ngờ vì Hàn Tống thực sự thừa nhận, hơn nữa nét mặt của y chứng tỏ y không hề nói dối. Nhưng sau đó Hàn Tống lại nói thêm một câu nữa khiến Thôi Đào lập tức sụp đổ, ý thức được mình đã hỏi vô ích.
Hàn Tống: “Ta vì em mà căm hận chúng!”
Không sợ người nói dối, chỉ sợ thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt được.
“Tôi cũng thế, tôi cũng vì Thôi nương tử mà căm hận đám khốn nạn Địa Tang Các. Nếu sau này có cơ hội thì chúng ta cùng nhau báo thù cho Thôi nương tử đi!” Bình Nhi thấy hai người không xung đột, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm mà vui vẻ phụ họa với Hàn Tống.
Hàn Tống liếc nhìn Bình Nhi một chút, vốn định nói gì đó, nhưng vì cô ta là người bên cạnh Thôi Đào nên không hó hé gì nữa, chỉ cúi đầu nhấp trà.
“Người về rồi ạ.”
Chúc Chiếu thông báo một tiếng liền đẩy mở cửa, mời Giảng Minh Nguyệt vào trong.
Giờ Giảng Minh Nguyệt đang ăn mặc như một người hầu, váy vải thô màu xanh ngọc, trên đầu vấn một cái khăn vải xám, vóc người mảnh mai, gương mặt tròn trịa, lúc cười lên có vài phần thanh tú đáng yêu khiến người ta cảm thấy vui lây.
Giảng Minh Nguyệt lễ phép chào hai người rồi trả lời từng câu hỏi của Thôi Đào.
Hóa ra năm đó cha Viên Phong trả hết nợ không phải là vì được bạn bè gì hỗ trợ cả. Ông ta đã đem huyễn điệp chi thuật của tổ tiên truyền lại để bán cho cha Giảng Minh Nguyệt.
Cha Giảng Minh Nguyệt vốn là người diễn xiếc, cả đời kiếm tiền rất nhiều nhưng vẫn luôn nhớ mãi huyễn điệp chi thuật khi bé mình từng được tận mắt trông thấy. Vì thế sau khi ông ta biết tổ tiên nhà họ Viên bí truyền nghề này đã vài phen đến tìm cha Viên Phong để học hỏi. Vì tuân theo tổ huấn nên cha Viên Phong luôn từ chối ông ta. Cho đến khi cha Viên Phong bị đòi nợ quá dữ, thực sự không chịu nổi nữa mới đồng ý yêu cầu của cha Giảng Minh Nguyệt.
“Sao ông ta không tự mình học nghề này mà kiếm tiền chứ?” Bình Nhi khó hiểu hỏi.
“Lúc đó nhà họ Viên đã chuyển từ nghề làm xiếc sang dòng dõi thư hương rồi, hẳn là cha Viên Phong không chịu được mất mặt.” Thôi Đào suy đoán.
“Cũng có thể là chưa từng học qua. Kỹ nghệ này không phải học mà thành ngay được, cần phải khổ luyện 10 năm đấy. Cha tôi lớn tuổi nên không học được, bèn khổ luyện tôi 10 năm mới học được nó.” Giảng Minh Nguyệt giải thích.
Thôi Đào hỏi Giảng Minh Nguyệt có thể tiết lộ cho biết yếu tố quan trọng nhất trong phương pháp biểu diễn này là gì không.
“Tốc độ, phương pháp ẩn nấp, giương Đông kích Tây.” Giảng Minh Nguyệt dừng lại đúng lúc, dù sao cô ta cũng dựa vào nghề này mà sống, nếu nói ra hết tất cả thì khác nào đang đập vỡ bát cơm của mình.
Tất nhiên Thôi Đào hiểu, người ta đã dành vốn liếng cả đời để đổi lấy bí kíp, chắc chắn sẽ không nói chi tiết cho nàng nghe. Nàng lại hỏi Giảng Minh Nguyệt có thể biểu diễn huyễn điệp chi thuật ngay tại đây cho mình xem không, tiền không phải là vấn đề.
Giảng Minh Nguyệt hành lễ xin lỗi, bảo không được, “Nếu Thôi nương tử muốn xem thì mai cứ đến lầu Tạp Thú để cổ vũ cho Minh Nguyệt đi.”
Tiết mục huyễn điệp mà Giảng Minh Nguyệt biểu diễn xem như là đặc sản của lầu Tạp Thú, nhưng không phải ngày nào cũng có, cứ cách 3 ngày mới có 1 lần, hơn nữa còn được xếp vào hàng chờ lúc đêm khuya.
“Được, mai tôi nhất định sẽ đến cổ vũ.” Thôi Đào đồng ý.
Hàn Tống lập tức sai Chúc Chiếu đến chỗ Chưởng quỹ Vu đặt chỗ trước, yêu cầu chỗ tốt nhất ở hàng đầu.
Ra khỏi lầu Tạp Thú, Thôi Đào bèn tạm biệt Hàn Tống. Tuy Hàn Tống không nỡ nhưng cũng hiểu mình không thể cứ kè kè theo Thôi Đào hoài được.
“Ta thấy vụ án này hơi tà môn, em cẩn thận một tí, chú ý an toàn nhé.” Hàn Tống dặn dò.
“Cảm ơn, anh cũng vậy nhé.”
Thôi Đào đi được vài bước, chợt nhớ tới gì đó liền quay đầu định gọi Hàn Tống lại, nhưng phát hiện y vẫn đứng nguyên đó nhìn nàng không hề động đậy.
“Cá anh nhũ kia, vẫn nên ăn ít một chút đi.”
Món cá anh nhũ này có dùng tới anh túc, ở thời Tống có thể thoải mái trồng cây này, đa phần là để làm cảnh, thậm chí còn cho vào món ăn. Nhưng đến thời Thanh và hiện đại, nó chính là món đồ chơi hại chết người đấy.
Hàn Tống sững sờ, không hiểu tại sao Thôi Đào lại dặn như thế, y thích món này cũng bởi vì Thôi Đào đã từng thích nó.
“Giờ em không thích ăn món này nữa ư?”
“Đúng vậy, không ăn nữa.” Thôi Đào dùng từ chính xác, nói với Hàn Tống, “Đừng quá lưu luyến quá khứ, cuộc đời ngắn lắm, sao cứ phải đợi tới cuối cùng mới chịu tỉnh ngộ ra.”
Thôi Đào khuyên Hàn Tống đừng vì quá khứ mà lưu luyến nàng nữa. Đây là vì nàng nể tình Hàn Tống đã liên tục cung cấp manh mối cho mình mà thật lòng khuyên nhủ y.
Hàn Tống ngạc nhiên nhìn Thôi Đào, “Sao em có thể chắc chắn đó là quá khứ chứ? Đợi khi em khôi phục trí nhớ rồi, chẳng phải sẽ —”
“Nhưng nói như anh thì dù tôi nhớ ra, người trong lòng cũng chẳng phải anh, là anh đơn phương mà thôi.” Thôi Đào phản bác lại, “Vì thế dù tôi có khôi phục trí nhớ đi nữa, người nên tìm cũng là Lữ Công Bật.”
Hàn Tống từ từ ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm Thôi Đào, ánh mắt dường như đang muốn phá giải từng tấc con người nàng, muốn nhìn thử xem rốt cuộc nàng còn có lương tâm hay không.
Cơn đau âm ỉ trong lòng dần lan tràn ra khắp người, Hàn Tống mím khóe môi rồi mỉm cười với Thôi Đào.
“Chẳng phải em còn về phủ Khai Phong tra án à? Mau đi đi.”
Thôi Đào xoay người rời đi.
Bình Nhi vội hành lễ chào Hàn Tống, cô ta mím môi, gò má ửng đỏ, ai nhìn vào cũng biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng Hàn Tống vẫn không liếc nhìn cô ta cái nào, chỉ một mực nhìn theo bóng lưng của Thôi Đào đang rời đi.
Sau đó, ánh mắt của y lập tức trở nên lạnh lẽo, hỏi Chúc Chiếu: “Đã tìm được thần y hay chưa?”
Chúc Chiếu lắc đầu, “Tiểu nhân đã phái rất nhiều người đi tìm rồi ạ.”
“Vừa nãy sau khi ta rời đi, cô ấy đã hỏi ngươi chuyện gì?” Hàn Tống lại hỏi.
Chúc Chiếu kể nguyên văn cuộc đối thoại giữa mình và Thôi Đào cho y nghe.
Hàn Tống cười, “Đồ vô dụng, bị trúng kế mà không hay.”
Chúc Chiếu bị dọa đến mức run lên, lập tức quỳ xuống đất xin nhận phạt.
“Mà thôi, chắc cô ấy không hiểu đâu, nhưng nếu có lần sau thì —”
Chúc Chiếu lập tức thề: “Tiểu nhân nguyện nhận lấy cái chết ạ!”
…
Chúc Chiếu này đã theo hầu hạ cạnh Hàn Tống từ nhỏ, sao lúc đi Đặng Châu hắn lại không dẫn theo hắn ta? “Lúc Nhị lang đi du lịch thường thích đi một mình, hiếm khi dẫn người trong phủ theo”, đây rốt cuộc là thiết lập gì chứ?
Hàn Tống ở Biện Kinh vui vẻ ngồi xe ngựa sang trọng, bộ dạng lúc nào cũng hưởng thụ như thế, thật không nhìn ra y là người tự lập và muốn tôi luyện bản thân đấy.
Sau khi Thôi Đào về tới phủ Khai Phong liền đem nghi ngờ trong lòng nói cho Hàn Kỳ biết, hỏi chàng: “Nếu là Thôi quan Hàn thì mục đích của việc này là gì ạ?”
“Có chuyện không tiện để người bên cạnh biết.” Hàn Kỳ đáp.
“Trước đây Hàn nhị lang đã từng kể với tôi, nói lúc tôi gặp phiền phức trong nhà cũ ở Đặng Châu, y đã cùng người bên cạnh phản kháng lại. Nếu Chúc Chiếu không theo y đi mà ở lại phủ, vậy những người đó từ đâu mà đến chứ?” Thôi Đào hừ lạnh, “Vì thế lần nữa chứng minh được y đã nói dối.”
Có thể đúng là có một nhóm người khác đi theo bên cạnh Hàn Tống, giúp nàng chống lại tấn công. Hoặc cũng có thể nàng căn bản không hề ở trong nhà cũ gì, cũng không hề có cuộc tấn công nào.
Hàn Kỳ nghe Thôi Đào nhắc tới chuyện Đặng Châu bèn nói với nàng: “Quên nói với ngươi về thông tin hôm trước. Đã xác minh được tình hình bên Đặng Châu rồi, đúng là 1 năm trước có một tên trộm lẻn vào phủ nha, cố tình trộm đi bản đồ vận chuyển muối Đặng Châu, cuối cùng hắn trốn thoát, vẫn chưa bắt được.”
Nói cách khác thì câu chuyện trộm đồ này đúng là trùng khớp với lời kể của Hàn Tống lúc trước.
Nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ ra được điều gì, nếu Hàn Tống đã chuẩn bị trước lý do cho mình thì tất nhiên phải tìm hiểu chuyện liên quan tới phủ nha, vì bên phủ Khai Phong có thể sẽ đi xác minh lại. Vẫn là câu nói đó, thật thật giả giả trộn lẫn, thứ gì dễ chứng thực thì y sẽ chọn nói thật.
“Bên Giảng Minh Nguyệt thì không có chuyện gì đặc biệt. Nhưng không ngờ lại trùng hợp như thế, cha của cô ta lại có liên quan tới cha Viên Phong.” Thôi Đào không quên báo cho Hàn Kỳ biết ngày mai Giảng Minh Nguyệt sẽ biểu diễn huyễn điệp chi thuật ở ngõa xá. Nàng sẽ ở đó quan sát thật kỹ, có thể sẽ phá giải ra được bí mật của huyễn điệp chi thuật này.
Hàn Kỳ cũng nói những thông tin mình điều tra ra được cho Thôi Đào nghe. Chưởng quỹ vựa gạo Khai Thái tên là Trần Thiện Minh, mua lại vựa gạo cách đây 1 năm, từ đó đến nay luôn kinh doanh một mình. Làm ăn lúc được lúc không, nhưng theo lời kể của những Chưởng quỹ gần đó, Trần Thiện Minh cũng không để ý đến việc lời lãi lắm. Thỉnh thoảng còn đóng cửa tiệm ra bờ sông câu cá, nói là để tu dưỡng bản thân. Nhưng có lần ông ta tận mắt trông thấy Trần Thiện Minh mua cá ở chợ mà nói là mình câu được. Chưởng quỹ bên cạnh nghĩ hắn không câu được nên sợ mất mặt, cố tình giả vờ như thế nên cũng không vạch trần.
“Xem ra hắn ra ngoài câu cá chỉ là cái cớ, thực chất là đi làm chuyện không tiện nói cho người khác biết.” Thôi Đào thở dài.
Trước đó lúc điều tra vựa gạo, bọn Vương Chiêu đã tìm được xác được chặt ra trong phòng bếp, hơn nữa còn có cái búa hung khí. Thôi Đào còn nhận ra 2 điểm đáng ngờ nữa, một là bài vị không tên kia, trên bài vị không hề có chữ gì, trên đầu lại khắc một con bướm có hình dạng giống với hình xăm trên tay Viên Phong. Hơn nữa dao trong phòng bếp có kích thước không giống với dao phay thông thường, lưỡi dao phía trước hình cung, là dao giết mổ.
“Loại dao này thường được đồ tể dùng để mổ thịt gia súc, có khi nào thứ mà hung thủ giết để rèn luyện tay nghề không nhất thiết phải là người mà là giết mổ gia súc không?”
“Hẳn cũng đã từng giết người rồi.” Hàn Kỳ đưa hồ sơ vụ án liên quan cho Thôi Đào, “Năm ngoái lúc mới vào đông, Chưởng quỹ quán trà An Bình ở cùng đường với vựa gạo Khai Thái mất tích. 2 tháng sau, ở phía Đông ngoài thành Biện Kinh 5 dặm có người phát hiện ra một cánh tay đứt đang phân hủy. Theo kết quả khám nghiệm của ngỗ tác, cánh tay này bị chặt ít nhất là 2 tháng, vì trời lạnh nên được giữ gìn tương đối nguyên vẹn.”
Thôi Đào xem kết quả nghiệm thi trong báo cáo của hồ sơ, mặt cắt cánh tay gọn gàng, cũng là chặt đứt từ bả vai xuống. Nhưng cánh tay này có vết thương phòng vệ, rõ ràng trước khi người này bị chặt tay đã đánh nhau.
Thời điểm đó, trừ cánh tay này ra thì phủ Khai Phong không còn bất cứ báo cáo nào liên quan tới xác chết nữa.
Mùa đông thú hoang dễ đói khát, rất có thể thi thể ném ra bên ngoài đã bị những động vật như chó hoang tha đi ăn, còn lại 1 cánh tay đã là tốt lắm rồi.
Vì phát hiện cánh tay sau khi Chưởng quỹ quán trà mất tích 2 tháng, lại không biết chủ nhân của tay là ai nên ai cũng gộp 2 chuyện này lại với nhau.
“Theo như hộ kinh doanh gần vựa gạo nói, nửa năm trước đúng là Trần Thiện Minh đã xảy ra tranh chấp với Chưởng quỹ quán trà An Bình.” Vương Chiêu bẩm lại thông tin mình vừa điều tra được lại cho Hàn Kỳ.
Nguyên nhân thì có phần hơi nực cười. Chưởng quỹ quán trà An Bình thấy Trần Thiện Minh cao to lại có vẻ thật thà, hơn nữa còn tự mình mở một vựa gạo nên nghĩ Trần Thiện Minh sẽ là một người sống tốt.
Chưởng quỹ quán trà An Bình muốn gả con gái nhà mình cho Trần Thiện Minh nhưng lại bị hắn từ chối. Chưởng quỹ quán trà thấy rất mất mặt, kể từ đó mỗi lần nhìn thấy Trần Thiện Minh đều sẽ ngứa mắt, thậm chí còn buông lời mỉa mai hắn, lén nói xấu sau lưng hắn. Đối với chuyện này, Trần Thiện Minh đều không nói gì tới.
Nhưng có lần Trần Thiện Minh vừa đi câu cá về thì Chưởng quỹ quán trà lại cố tình giội nước lên người hắn, miệng thì nói là không cẩn thận. Hôm đó Trần Thiện Minh nổi giận đấm Chưởng quỹ quán trà một cú. Chưởng quỹ quán trà làm ầm lên đòi hắn bồi thường, nếu không sẽ báo quan.
Có lẽ vì Trần Thiện Minh sợ đến quan phủ nên đã đồng ý yêu cầu của Chưởng quỹ quán trà, bồi thường cho ông ta 10 xâu tiền.
10 xâu tiền cũng không phải là dễ kiếm, rõ ràng là rất hời. Chưởng quỹ quán trà tự đắc rất lâu, thấy ai là kể người nấy, vì thế dân làm ăn trong cả con đường đều biết chuyện này.
Hôm Chưởng quỹ quán trà mất tích, tất cả mọi người đều tận mắt trông thấy Trần Thiện Minh luôn trông coi vựa gạo. Vì thế lúc phủ Khai Phong điều tra, có rất nhiều người làm chứng cho hắn, cũng không có ai nghi ngờ gì. Mà trước khi Chưởng quỹ quán trà mất tích đã cãi nhau với cha vợ ông ta, khi đó phủ Khai Phong đặt trọng điểm điều tra lên người cha vợ kia, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Thôi Đào ngẫm kỹ lại bằng chứng ngoại phạm mà những người bán buôn kia đã cung cấp. Buổi trưa Trần Thiện Minh liên tục ngáp ngắn ngáp dài, than với người khác là hắn hơi buồn ngủ. Sau đó không lâu, mọi người đã nhìn thấy Trần Thiện Minh dựa vào bàn ngủ trước cánh cửa vựa gạo đang mở. Hắn vùi đầu vào trong cánh tay ngủ, khoảng nửa canh giờ sau thì tỉnh giấc.
Mà Chưởng quỹ quán trà cũng mất tích vào đúng khoảng thời gian này, đột nhiên biến mất không dấu vết. Vợ ông ta còn nghĩ là ông ta có việc gấp nên không kịp chào hỏi đã phải đi, sau đó đợi cả đêm cũng không thấy về nên mới nhận ra là có vấn đề rồi đến phủ Khai Phong báo án.
“Trần Thiện Minh này là người biết huyễn điệp chi thuật, nhân lúc người ta không để ý mà làm một người giả nằm đó cũng rất dễ.”
Vương Chiêu hơi nghi ngờ: “Nhưng làm thế thì rất dễ lộ, lỡ như có người đến vựa gạo gọi hắn, phát hiện là người giả thì sao?”
“Hắn đã phân thây Viên Phong trong vựa gạo của mình thì rất có thể Chưởng quỹ quán trà An Bình cũng bị hại ngay chỗ đó. Nếu có người tới, hắn sẽ có cách “chữa cháy” để đối phó lại.
Chỗ tinh vi của huyễn thuật chính là hắn sẽ có một số chiêu và thủ đoạn bất ngờ để che mắt và đánh lạc hướng, khiến người ta dễ bị mê hoặc trước những gì mình thấy mà bỏ qua sự tồn tại của kẽ hở.”
Thôi Đào thấy Vương Chiêu và những người khác vẫn chưa tin bèn đi ra ngoài một chút.
Sau đó, mọi người nhìn thấy Thôi Đào lấy ra một tờ giấy đỏ, xếp thành một đóa hoa rồi hỏi mọi người có tin mình sẽ biến đóa hoa giấy này thành hoa thật không.
Tất nhiên mọi người không tin.
Thôi Đào bèn sai Lý Tài lấy một ngọn đèn đến, bảo mọi người đều đến cạnh Hàn Kỳ để nhìn nàng biểu diễn cho rõ.
Tay trái Thôi Đào cầm ngọn đèn, tay phải cầm đóa hoa giấy màu đỏ, sau đó dùng ngọn đèn châm lửa từ đỉnh đóa hoa xuống rồi lập tức buông đèn ra. Tay trái nàng ra hiệu mọi người nhìn, đóa hoa giấy trong tay phải đã sắp cháy hết, sau đó tay trái nàng đưa tới cạnh tay phải.
Ngay lúc hoa giấy sắp cháy rụi thì đột nhiên có tia lửa bắn ra tung tóe, một nhành hoa đỏ thắm đột nhiên tung ra trong ngọn lửa. Phần còn lại chưa cháy hết của giấy đỏ rơi thì lả tả xuống đất.
Tất nhiên mọi người không quan tâm tờ giấy rơi xuống như thế nào, giờ họ đang để ý tới đóa hoa trong tay Thôi Đào, là hoa thật! Hơn nữa họ biết hoa này, là hoa dại mà mấy ngày trước Thôi Đào đã đào về từ núi để trang trí cây cầu trong sân của nàng.
Bọn người Vương Chiêu Lý Tài ngớ người ra, đến cả Hàn Kỳ cũng khẽ nheo mắt, hơi ngạc nhiên vì những thứ mình vừa nhìn thấy.
“Rốt cuộc là thế nào vậy?” Vương Chiêu khiếp đảm, ánh mắt nhìn Thôi Đào như thể nàng là thần tiên biết pháp thuật vậy.
“Sư phụ, rốt cuộc ngài tới từ chỗ nào trên trời thế hả? Là bên kia Phật Tổ sao? Hay là Tam Thanh Đại Đế, Ngọc Hoàng Đại Đế vậy?” Lý Tài ngây ngốc nhìn Thôi Đào hỏi.
“Thật ra những thao tác của huyễn thuật rất đặc biệt, nhìn thì như tùy tiện nói hoặc tùy tiện xua tay, nhưng thật ra đều có mục đích cả. Một bên là cố tình thu hút sự chú ý của người khác, một bên thì thừa cơ hội mà gây bất ngờ, như thế sẽ khiến các anh cảm thấy cực kỳ thần kỳ và ngạc nhiên.”
Thôi Đào lập tức giải thích “cơ quan” của màn kịch nhỏ này của mình là ở đâu. Đầu tiên phải đảm bảo hoa giấy để đốt, tay của nàng và mắt người xem ở trên cùng một đường thẳng, thật ra trước khi châm lửa vào hoa thì đã rút hoa thật ra từ trong tay áo, lấy tay phải che hoa lại, dùng dây gai để cố định dưới cổ tay mình, nhưng không chặt lắm, chỉ đủ để dính vào, dùng sức kéo một chút là có thể rút ra được.
Lúc mọi người đều chăm chú vào bông hoa giấy đang cháy, nàng dùng tay trái ấn nhành hoa thật xuống để khi hoa giấy cháy hết thì hoa thật sẽ nhanh chóng bung lên theo sức đàn hồi, tạo ra hiệu quả bất ngờ cho mọi người.
Thôi Đào nói với bọn Vương Chiêu, nếu còn chưa rõ nữa thì chỉ cần đứng sau lưng nhìn động tác của nàng là biết ngay. Vương Chiêu và những người khác nhìn vào một lần liền hiểu thấu. Sau đó họ mới bừng tỉnh nhận ra đây là huyễn thuật chứ không phải là biến hoa giấy thành hoa thật.
“Tại hạ bội phục, Thôi nương tử đúng là cái gì cũng biết! Nếu ngài không ở phủ Khai Phong này thì cứ đến ngõa xá Câu Lan đi, làm gì cũng giàu được hết!” Vương Chiêu cảm khái, người tài không hổ là người tài, ở đâu cũng phát huy được cả.
Hàn Kỳ nhìn bông hoa dại màu đỏ trong tay Thôi Đào rồi dần chuyển lên gương mặt mịn màng xinh đẹp của nàng. Chàng chỉ cảm thấy trong 3 năm mất tích mà Thôi Đào đã học được nhiều như thế, thật sự quá khó tin. Chuyện này hoàn toàn không thể hiểu thấu được, đến mức giờ chàng cũng lười nghiên cứu, vì điều quan trọng hiện tại là nàng đang ở ngay đây rồi.
Sau khi hiểu ra, Vương Chiêu lại phái người đến vựa gạo Khai Thái điều tra lần nữa, lần này hắn sẽ không bỏ sót bất cứ thứ gì có thể có liên quan tới huyễn thuật nữa. Sau đó hắn tìm thấy một ít dây nhiều màu khác nhau trong phòng chứa đồ của vựa gạo, có đen, trắng, vàng, nâu đỏ,…
Vương Chiêu phát hiện những dây màu này lại trùng khớp với môi trường xung quanh. Ví dụ như bàn ghế sơn màu đen, tường trắng, mặt đất và tường đất màu vàng, cánh cửa và song cửa màu nâu đỏ,… Ngoài ra còn có vài tấm ván gỗ bị vỡ có ít vụn bột, dường như là phốt pho trắng, đồng thời trong vết nứt của nhánh cây cạnh tường tìm thấy một nửa cánh bướm, dùng tay sờ kỹ sẽ phát hiện thứ này lại là giấy vẽ…
Hàn Kỳ cố tình giữ Thôi Đào lại nói chuyện, không để nàng đi theo Vương Chiêu và những người khác.
“Sổ gấp xin xá tội cho ngươi của Phủ doãn Bao đã được trả lời rồi.”
Thôi Đào không ngờ lại nhanh như thế, vốn nàng còn định chờ ít nhất là nửa năm. Lần này nàng đã bị định tội, là trộm bản đồ vận chuyển muối. Nói chính xác thì là “chưa thành”, nhưng đã liên quan tới bản đồ vận chuyển muối của Triều đình rồi thì dù chưa tính cũng không thể nhẹ nhàng được.
Nhưng trước đó Thôi Đào đã liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, thành công thuyết phục Vương tứ nương khai ra trại Quỷ Hòe, giúp Triều đình trấn áp bọn cướp; làm gián điệp trong lầu Thiên Hương, giúp Triều đình tiêu diệt phân đà ở Biện Kinh của Thiên Cơ Các; hơn nữa còn vụ án giết người hàng loạt của Lý Tam, vụ án hẻm Hạnh Hoa, vụ án xác chết cháy, tất cả đều không thiếu công lao của nàng.
Thôi Đào tin rằng mình sẽ được phán nhẹ, nên lúc nghe Hàn Kỳ nói có kết quả thì cũng không mấy căng thẳng.
Nàng nhận lấy sổ gấp, nhìn dòng chữ chu sa màu đỏ phê ở trên: Lập công rất cao, tha vô tội.
“Tôi vô tội ư?” Thôi Đào không ngờ người bên trên lại sáng suốt như thế, trực tiếp cho nàng vô tội luôn rồi, vốn nàng còn nghĩ sẽ bị bắt ở lại phủ Khai Phong làm “Trọng dịch” vài năm ấy chứ.
“Ừm, ngươi vô tội rồi, đã khôi phục lại thân phận tự do, hiện tại có thể rời khỏi phủ Khai Phong rồi.” Hàn Kỳ đáp.
Thôi Đào nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ.
Lúc này Hàn Kỳ cũng nhìn nàng, mặt chàng lạnh như ngọc, bộ dạng như lúc trước chàng ngồi trên công đường phán chém đầu Thôi Đào vậy. Nhưng so với trước kia, ánh mắt của chàng nhìn Thôi Đào đã không còn vẻ giải quyết công vụ lạnh nhạt nữa mà ẩn chút lo lắng, xen vào đó là chút tình cảm không rõ ràng.
“Không biết cha ruột của ngươi đã biết trước tin này từ đâu mà đã đến Biện Kinh rồi, chuẩn bị đón ngươi về nhà.” Hàn Kỳ nói tiếp.