*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôi Đào vốn muốn nói câu “Tôi không biết” lần thứ ba, nhưng dường như Hàn Kỳ đã sớm đoán ra được đáp án của nàng, chàng căn bản không có ý định nghe, chỉ quay người sang Vương Chiêu thấp giọng dặn dò hắn vài câu, Vương Chiêu gật đầu sau đó lại vô thức nhìn qua Thôi Đào một chút.
Đêm hôm khuya khoắt, không biết hai tên đàn ông trước mặt nàng đang thì thầm cái gì, không quân tử chút nào cả.
Thôi Đào dứt khoát phớt lờ họ, tiếp tục quan sát xung quanh, tìm kiếm những manh mối có thể bị bỏ sót lại ở hiện trường. Cuối cùng xem qua cả thảy vẫn không tìm được chỗ nào đặc biệt.
Ở lâu trong căn phòng này sẽ cảm thấy hơi buồn bực, ánh đèn rực rỡ chiếu lên mặt đất đầy máu khô, khiến người ta cảm thấy mùi tanh nồng đang dần trở nên đậm đặc hơn. Thôi Đào đẩy cửa sổ phía Nam ra để thông gió, nghe thấy hai anh em Lý Viễn Lý Tài đứng bên ngoài canh chừng nhỏ giọng thì thầm.
“Lúc nãy tôi nghe Vương Chiêu nói, bên bộ Hình hôm nay đã hỏi tới vụ án của Thôi thị rồi, biết người chưa chết nên hình như không mấy vui vẻ, lại bảo nếu không có manh mối gì thì nên tiếp tục tử hình.”
Lý Viễn cười lạnh, “Thượng thư bộ Hình với Phủ doãn Bao chúng ta luôn không hợp nhau mà, đây là cố tình tìm cớ đấy.”
Thôi Đào hiểu nếu không tự tìm được bằng chứng đảm bảo bản thân mình vô tội thì sớm muộn gì nàng cũng xong cuộc chơi thôi.
Nàng quay đầu lơ đãng nhìn vết máu bắn tung tóe trên giấy dán cửa sổ, sau đó bước ra ngoài nhìn sân phía Đông Tây, tường viện phía Đông, tức tường viện hai sương phòng trái phải. Có lẽ vì vợ chồng Mạnh Đạt rất thích ăn anh đào nên cạnh tường đông được trồng một hàng cây anh đào. Những cây anh đào này nằm san sát nhau, cành lá rậm rạp, cao lớn hơn cả tường viện. Dưới tán anh đào um tùm, người ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng của nhà bên cạnh.
Lại nhìn về phía Tây, tường Tây bên này chỉ có một ít củi chất thành đống dưới chân thường, không có gì che chắn, chỉ cần lướt mắt cũng thấy được ánh đèn của nhà bên kia và bóng người lay động trong phòng.
Anh em Lý Viễn và Lý Tài phụ trách canh giữ Thôi Đào, Thôi Đào vừa bước ra, hai người đã đi theo nàng.
“Xem gì vậy?” Lý Viễn hỏi.
“Nhà của Cừu đại nương.” Thôi Đào nói.
Lý Viễn không nhịn được cười, “Đúng là cô mất trí nhớ rồi, nhà của Cừu đại nương ở bên kia kìa.”
Lý Viễn chỉ tay về phía Đông.
Thôi Đào giật mình, ánh mắt bỗng sáng lên, thậm chí còn vui mừng cười một tiếng, “Trời cũng giúp tôi rồi!”
Lúc này Hàn Kỳ cũng bước ra, Thôi Đào lập tức giải thích với chàng.
Nàng chỉ tay vào cửa sổ phía Tây của phòng ngủ chính, cũng chính là cánh cửa có vết máu văng tung tóe kia, sau đó lại chỉ về phía Đông.
“Cừu đại nương đã nói dối, mùng 3 trăng non, đêm tối đen, cách xa như thế, lại còn có lá cây rậm rạp che lại, bà ta không thể nào tựa trên vách tường để thấy được vết máu bắn tung tóe trên cửa sổ được.”
Thôi Đào nói xong còn giật lấy cái đèn lồng trong tay Lý Viễn, đi về phía tường Đông, bắt đầu soi sáng từng cây anh đào bên bức tường.
Lúc này những quả anh đào đã sắp chín hết, từng quả một, đỏ có xanh có đung đưa trên cành. Vì anh đào được chăm sóc rất tốt nên về cơ bản mỗi chạc cây đều có quả rải đều. Thôi Đào kiểm tra hai cây xong, phát hiện ở khu vực giao nhau của cây thứ ba và thứ tư có rất ít anh đào. Nàng dùng đèn lồng soi xuống đất, có thể thấy trên mặt đất có rất nhiều anh đào đã bị dập nát.
Những quả anh đào này rơi xuống trên lá khô, nhìn rất tươi, chứng tỏ là vừa mới đơm năm nay. Đánh giá về độ mềm và kích thước của anh đào này, có thể thấy đây không phải là anh đào chín muồi, quả nhỏ và mềm hơn rất nhiều.
Lần theo dấu vết này, nàng gỡ nhánh cây ra, phát hiện một vết màu đen nhỏ trên đỉnh tường đất, rất giống như vết máu đã khô.
Hàn Kỳ sai Lý Tài lập tức về phủ Khai Phong báo tin, triệu tập nhân lực rồi bảo Vương Chiêu và Lý Viễn âm thầm canh giữ nơi ở của Cừu đại nương.
Còn Hàn Kỳ với Thôi Đào thì tạm thời chờ ở trong sân.
Thôi Đào: “Chẳng lẽ Thôi quan Hàn còn lo 3 người đàn ông to lớn như họ mà không đối phó được một vị phu nhân ư?”
“Ai biết được có đồng bọn hay không chứ? Nếu không có thì cũng không đơn giản đâu.” Giọng nói của Hàn Kỳ bình tĩnh thong dong, gương mặt thanh tú dưới ánh đèn lồng chiếu xuống lại thêm phần tỏa sáng mê ly.
Da quá đẹp cũng là một cái tội đấy.
Thôi Đào gật đầu đồng ý, không ngờ Hàn Kỳ lại suy nghĩ thấu đáo như thế. Chàng nói rất có lý, một người đã cao tuổi như Cừu đại nương sao có thể tùy tiện giết chết được hai người trưởng thành khỏe mạnh được, đúng thực là không đơn giản. Nếu có đồng bọn, chỉ dựa vào 3 tên nha dịch cũng đúng là không chắc có thể bắt hết về được.
Bốn bề tĩnh mịch, tiếng dế kêu cũng là tiếng ồn.
Giờ chỉ có một người canh giữ nàng, lại là một vị quan nho nhã, không biết võ.
Hoàn cảnh này đã khiến Thôi Đào tiện tay lên kế hoạch cho con đường đào tẩu của mình trong đầu. Với tình trạng thể lực đã hồi phục hiện tại của nàng thì có thể miễn cưỡng thành công thoát khỏi Vương Chiêu và Lý Viễn đuổi bắt, chạy ra cái hẻm nhỏ này. Nhưng nàng không thể chạy tới cổng thành được, phủ Khai Phong canh giữ rất nghiêm ngặt, mà ở đây là phía Đông Kinh thành, nàng một không có tiền, hai không có người đáng tin để nương nhờ, một thân áo tù lại cực kỳ bắt mắt. Sau đó lỡ như phủ Khai Phong phát lệnh truy nã, khắp nơi dán chân dung của nàng thì dù mạnh mẽ tới cỡ nào nàng cũng trốn không thoát được.
Sống như một con chuột chạy qua đường*, trốn chui trốn lủi như thế thì có ý nghĩa gì? Nàng còn muốn đường đường chính chính đến ngõa xá Câu Lan** để xem náo nhiệt, ăn hết mỹ thực Kinh thành nhiều vô số kể ở chợ đêm Châu Kiều, phố chợ đêm Mã Hành, chợ ngoài trời Chu Tước nữa…
(*) Câu gốc là “Chuột băng qua đường, nhà nhà hô đập”, ý chỉ cái ác luôn bị người khác ghét bỏ, tẩy chay.
(**)Tên gọi chung của những tụ điểm ăn chơi thời Tống.
Hàn Kỳ nghe thấy động tác nuốt nước bọt ừng ực của Thôi Đào bèn quay sang nhìn nàng, nghĩ rằng nàng đã khôi phục được một ít trí nhớ liền hỏi nàng đã nghĩ ra gì rồi.
“Nghĩ đến khấu oản Khai Phong* tuyệt vời không gì sánh bằng, bánh thịt dê nướng giòn xốp, mì hoành thánh thịt tôm tươi non sướng miệng, còn có ruột dê nhồi bạch tuộc chiên, mứt hoa quả xốp giòn, trà hạnh nhân, súp cay, thịt viên ướp đường cát mát lạnh nữa…”
(*) Một món đặc sản của Tứ Xuyên, đa số được làm từ thịt. Món khấu oản nổi tiếng nhất là khấu oản Khai Phong, các loại khấu oản bao gồm sườn heo hấp, gà kho, thịt khuỷu,…
Hàn Kỳ hơi thở hắt ra, lập tức thu ánh mắt lại, trực tiếp sải chân cách xa Thôi Đào, dường như vô cùng thấy phiền vì nàng ồn ào.
Ngay sau đó, Vương Chiêu đã dẫn người ở nha môn đến. Thôi Đào ngừng suy nghĩ về đồ ăn ngon, đuổi sát theo chân Hàn Kỳ.
Khoảng 30 tên nha dịch lặng lẽ tản ra, bao vây xung quanh nơi ở của Cừu đại nương.
“Ai vậy?”
Có lẽ người trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên đẩy cửa bước ra, là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác nhanh chóng xông vào sân khống chế, người con gái kia lập tức vung tay phóng ra 2 cái phi tiêu, hướng về phòng đối diện hô to: “Sư phụ, chạy mau!”
Cô gái cũng định trốn đi nhưng bị Vương Chiêu cản lại, hai người cùng đánh nhau.
Lý Viễn vội dẫn những người khác xông vào nhà, phát hiện trong đó không có ai, sau đó lại nghe thấy một tiếng động từ phía cửa sổ. Cừu đại nương đang định trốn từ cửa sau nhưng đúng lúc đã bị bọn nha dịch thủ ở sân sau chặn lại.
Cừu đại nương vung đao chống cự, ra chiêu trí mạng và ác liệt, bọn nha dịch không dám lơ là nhưng vẫn muốn giữ người sống nên trong quá trình đánh nhau đều cố gắng tránh những bộ phận quan trọng đi, cuối cùng đâm một dao vào đùi Cừu đại nương. Thanh đao vừa bị rút ra, một lượng máu lớn đã túa ra, Cừu đại nương đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, bị bắt ngay lập tức.
Bọn nha dịch liền kéo người tới trước sân, phát hiện Cừu đại nương càng lúc chảy càng nhiều máu, dọc đường để lại một vết máu rất đậm. Mặt mày Cừu đại nương đã trắng bệch, cơ thể run bần bật không thể khống chế được.
Lượng máu này có chút bất thường, Lý Viễn vội vàng trở về bẩm báo với Hàn Kỳ.
Cô gái trẻ tuổi kia đã bị bắt, lúc này không ngừng giãy vai để đào thoát. Cô ta thấy Cừu đại nương bị đổ máu thì bắt đầu kích động, hô to: “Sư phụ! Người sao rồi? Người chảy nhiều máu quá…”
Thôi Đào đoán hẳn là động mạch của Cừu đại nương đã đứt rồi, vội vàng xông tới sơ cứu. Trong lúc nhất thời không tìm được vải nên nàng xé vội góc áo của mình trước, buộc phần đùi đang chảy máu của Cừu đại nương lại. Sau đó bọn người Lý Viễn cũng hỗ trợ Thôi Đào, tìm một ít vải sạch trong nhà mang ra, giúp Thôi Đào cầm máu cho Cừu đại nương.
Cừu đại nương nhìn thấy Thôi Đào, đôi mắt đang yếu ớt khép hờ của bà ta lập tức trợn tròn.
“Là ngươi —”
“Tôi cần kim bạc.” Tay Thôi Đào bê bết máu vì ấn vào vết thương, nàng vội ngẩng đầu lên nói với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ vẫn đứng đó chắp tay, dáng vẻ hiền lành nhưng dường như không thèm quan tâm tới Cừu đại nương sắp bị chảy máu đến chết. Sau khi nghe Thôi Đào nói thế, chàng mới dùng ánh mắt nhàn nhạt ra hiệu, 3 tên nha dịch lập tức ra ngoài tìm.
Dường như có thái độ lạnh lùng và trầm tĩnh của Hàn Kỳ thức tỉnh, Cừu đại nương nhìn Thôi Đào đang lo cứu mình rồi đột nhiên bật cười, bà ta dùng hết sức ngẩng đầu lên nói với Hàn Kỳ: “Người do tôi giết, không liên quan gì tới cô ấy hết.”
“Lý do.” Hàn Kỳ nhìn thoáng qua cô gái trẻ vừa bị bắt.
“Không, cũng không liên quan tới nó, Bình Nhi mới đến Kinh hôm qua thôi!” Cừu đại nương bỗng hơi kích động, nhưng bà ta càng lúc càng yếu, dường như thở cũng là một cố gắng rất xa vời với bà ta lúc này, “Tôi đã giết vợ chồng nhà họ, định uy hiếp họ giao ra bản đồ vận chuyển muối. Lúc trước cũng định giết cô ấy rồi. Nhưng tôi thấy cô ấy thấy người chết đã bị dọa ngã ra đất, trên người dính đầy máu bèn nghĩ đúng lúc có kẻ chết thay mình, vì nha môn… Truy xét… Hung thủ sẽ nghi ngờ tôi.”
“Cô ấy” trong miệng Cừu đại nương chính là Thôi Đào.
“Sao ngươi lại biết trong tay họ có bản đồ vận chuyển muối?” Hàn Kỳ không cho Cừu đại nương nói hết, hỏi lần nữa.
“Là… Là Thiên Cơ Các… Treo thưởng cao —” Cừu đại nương đột nhiên ngất đi.
Thôi Đào kiểm tra mạch đập của Cừu đại nương rồi ấn tiếp xuống vết thương đang chảy máu, sốt ruột chờ nha dịch đi tìm kim bạc trở về.
Cô gái tên Bình Nhi kia gào khóc, không ngừng gọi “Sư phụ”.
Trong lúc nhất thời, trừ tiếng khóc của Bình Nhi ra, tất cả mọi người đều yên lặng, mồ hôi trên trán Thôi Đào cũng bắt đầu rịn ra.
Một lát sau, Thôi Đào lại kiểm tra mạch đập của Cừu đại nương, bàn tay đè lên vết thương kia cũng thả lỏng ra.
“Cô làm gì vậy? Sao cô không cứu sư phụ ta?” Bình Nhi vừa thấy Thôi Đào buông tay, càng trở nên kích động và suy sụp.
Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ cũng đang nhìn về phía mình, khẽ nói: “Chết rồi.”
Nha dịch dẫn Thôi Đào đi rửa tay trước.
Lúc Thôi Đào trở lại thì Hàn Kỳ bên này đã chất vấn Bình Nhi. Bình Nhi quả thực không hề biết chuyện Cừu đại nương đã sát hại vợ chồng Mạnh Đạt.
Lý Viễn tìm được một mảnh vải dính máu chưa được đốt hết trong đống tro tàn sau nhà. Vương Chiêu thì tìm được hai vết máu đã khô dưới khung cửa nhà bếp. Đây là hậu quả của việc Cừu đại nương giết người xong lại không có thời gian để lau chùi và xử lý quần áo đã dính máu cẩn thận.
“Trên tường có rất ít máu, vì thế sau khi bà ta giết người xong đã cởi đồ ra ném qua tường, sau đó thì leo qua tường rồi về nhà đốt quần áo bị dính máu đi.”
Vương Chiêu bẩm báo lại suy đoán của mình với Hàn Kỳ, đồng thời đưa một phong thư hắn vừa tìm được trong tủ quần áo của Cừu đại nương cho Hàn Kỳ.
Trong thư có 2 bức chân dung, người trên đó vẽ ra đúng là hai vợ chồng Mạnh Đạt và Vu thị, còn có một tờ giấy khác viết rằng “Giết Thư Hùng Đại Đạo, đoạt được bảo đồ sẽ được thưởng vạn ngân lượng.”
Nói như thế, hẳn Mạnh Đạt và Vu thị này chính là “Thư Hùng Đại Đạo” cực kỳ nổi danh trên giang hồ mấy năm qua, nghe nói hai người có kỹ thuật trộm cắp rất giỏi, thậm chí có thể âm thầm ra vào Hoàng cung. Bản đồ vận chuyển muối này rất có thể họ đã trộm từ ti Diêm Thiết*, điều thú vị là cho tới nay Triều đình vẫn chưa từng truyền ra thông tin bị mất bản đồ muối.
(*) Một trong ba ti của Bắc Tống, chuyên phụ trách về muối và sắt.
Chuyện Cừu đại nương tìm tới bản đồ nhờ tin tức trên giang hồ thế ra lại hợp lý. Nhưng bà ta đã giết người rồi, sao vẫn ở lì bên cạnh mà không đi? Vì vẫn chưa lấy được bản đồ vận chuyển muối nên muốn ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ đợi manh mối chăng?
Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào cảm thấy ánh mắt của Hàn Kỳ hơi lạ, vội nói: “Giờ đã bắt được hung thủ rồi, có thể chứng minh tôi không phải hung thủ, tôi trong sạch thật mà. Thôi quan Hàn có thể thả tôi đi được chưa?”
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng.
Thôi Đào hơi quen nụ cười này, lần trước lúc nàng yêu cầu được cho canh trăm vị để cung cấp manh mối, Hàn Kỳ cũng cười như thế, sau đó lại đùa bỡn nàng.
Lúc đầu trên công đường, Thôi Đào đau đớn đến mức khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ kể lể rằng mình thay người khác gánh tội thật sự rất đáng thương, tất cả mọi người trên công đường đều nghĩ Thôi Đào vì tình lang nên mới làm chuyện điên rồ. Nhưng, giờ hung thủ là một kẻ gần 50 tuổi, lại còn là một người phụ nữ xấu xí nhăn nheo nữa.
“Hóa ra Cừu thị chính là kẻ khiến ngươi phải than thở khóc lóc, tự nguyện gánh tội thay, đau lòng nhưng khó bỏ được đấy ư?” Giọng nói của Hàn Kỳ cực kỳ êm tai, thậm chí còn nghe thấy vài phần dịu dàng.
Lúc Hàn Kỳ khẽ cười lên, không phải là trong sáng thuần khiết bình thường, có thể gọi là vô cùng tuấn mỹ. Nếu một cô gái bình thường trông thấy, chỉ e không nhịn được mà đỏ mặt thót tim, thậm chí còn kích động gào rú. Nhưng với Thôi Đào mà nói, nàng chỉ cảm thấy mình như là một con gà trụi lông bị chàng bóp cổ đặt trên thớt thôi.
Nàng sợ bị Hàn Kỳ nhìn thấy, chỉ có thể thuận thế ôm lấy cánh tay của Cừu đại nương, nước mắt lưng tròng, “Chắc là… Bà ấy rồi? Mặc dù tôi không nhớ tại sao, có lẽ tôi cảm thấy Cừu đại nương có một cảm giác thân thiết, chẳng trách lúc nãy tôi liều mạng muốn cứu bà ấy, hẳn là trước kia bà ấy đối xử rất tốt với tôi chăng!?”