Ngọn Sóng Không Tên

Chương 35: Người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi




Cứ tưởng là sẽ không nghĩ đến cơ đấy.
Gò má Thi Hảo đỏ ửng lên, cô liếc nhìn Lương Tây Kinh một cái rồi xoay người bước ra ngoài: “Em không nói chuyện với anh nữa đâu.”
Lương Tây Kinh không ngăn cản cô, trong phòng vẫn còn một cái bóng đèn nên đêm nay anh cũng không có ý định làm gì cô.
Anh đi theo Thi Hảo đến phòng khách, nhìn cô vào phòng lấy áo ngủ, lại chui tọt vào phòng tắm.
Lương Tây Kinh ngồi trên sô pha lắng nghe tiếng nước chảy rào rào vang lên trong phòng tắm, tự dưng cảm thấy trong người mình hơi khô nóng.
Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng trong lúc này, anh cảm thấy mình cần hút một điếu thuốc để phân tán sự chú ý của bản thân. Đáng tiếc là vào buổi tối ngày hôm nay, do Lương Tây Kinh đến quán bar quá vội vàng nên quên không mang theo hộp đựng thuốc lá.
Khi Thi Hảo tắm xong và bước ra khỏi nhà tắm, Lương Tây Kinh đã không còn ở trong phòng khách.
Cô đi ra ngoài ban công, nhìn thấy một người đang đứng quay lưng về phía mình xem điện thoại di động.
Thi Hảo nhướng mày, tiến lại gần anh, hỏi: “Anh đứng ở đây làm gì vậy?”
Lương Tây Kinh quay đầu lại, đôi mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ngắm nhìn khuôn mặt trắng ngần thanh tú của cô, cuối cùng dừng lại ở chỗ xương quai xanh tinh xảo của cô. Thi Hảo sở hữu làn da trắng nõn trời ban, bộ váy hai dây màu đen mà cô mặc đêm nay lại càng tôn lên làn da nõn nà làm cho người ta không thể nào rời mắt của cô.
Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn một lát, đưa tay về phía cô: “Em cố ý đúng không?”
“…” Thi Hảo nhìn cánh tay đang đưa ra của anh, hơi lúng túng, nói: “Em lấy bừa cái váy này thôi.”
Cô nhìn Lương Tây Kinh: “Em đã dọn dẹp phòng tắm xong xuôi rồi, anh có muốn tắm rửa chút không?”
Lương Tây Kinh ậm ừ, nhưng vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Thi Hảo đẩy tay anh ra: “Khi nào anh tắm xong rồi hãy ôm em.”
Cô không mắc hội chứng sợ bẩn, nhưng Lương Tây Kinh vừa mới đi từ quán bar về. Tuy rằng phần lớn mùi rượu bám trên người anh là bị chính bản thân cô cọ vào gây ám mùi nhưng Thi Hảo vừa tắm xong, vẫn tỏ ra hơi chê bai cái mùi đó.
Nghe được lời này, xương quai hàm của Lương Tây Kinh bạnh ra.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn chằm chằm vào Thi Hảo, anh cũng không thèm khách sáo với cô nữa, nắm lấy tay cô, kéo lại gần mình.
“A…” Thi Hảo bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên va vào lồng ngực của anh, hoảng hốt kêu lên: “Lương Tây Kinh!”
Cảm nhận được sự mềm mại cùng với nhiệt độ trong lòng, Lương Tây Kinh trả lời: “Sao đấy?”
“Anh đã biết rõ cố hỏi em.” Thi Hảo vùi mình vào trong ngực anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và dường như bao gồm tất cả mọi thứ của anh: “Anh còn chưa buồn ngủ sao?”
Bây giờ đã trễ lắm rồi.
Lương Tây Kinh cụp mắt, cọ mặt vào tai cô: “Anh ôm hai phút rồi đi ngay.”
Thi Hảo miễn cưỡng đồng ý: “Thôi, như thế cũng được.”
Hai phút sau, Lương Tây Kinh buông Thi Hảo ra, cầm lấy quần áo mà cô tìm được trong phòng rồi đi vào phòng tắm.
Lúc Lương Tây Kinh ra khỏi phòng tắm, Thi Hảo đã quay về phòng ngủ.
Anh liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, khẽ nhướng mày, cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà lên nhắn tin cho cô: “Em ngủ rồi sao?”
Thi Hảo: “Em đang chuẩn bị đi ngủ!”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Vậy em ngủ ngon nhé.”
Thi Hảo nằm trong chăn, khóe môi lặng lẽ cong lên: “Anh cũng ngủ ngon nha.”
Sau khi đặt điện thoại di động xuống, Thi Hảo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lương Tây Kinh đành chịu thiệt thòi, nằm trên sô pha, tuy rằng đây không phải là chỗ thích hợp để nằm ngủ nhưng không hiểu vì sao, anh lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, anh nghĩ rằng có thể là vì bên trong phòng có người mà anh muốn bảo vệ, anh có thể cảm nhận được khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người bọn họ, sự hiện diện của cô đã làm lòng anh dễ dàng cảm nhận được sự bình yên.

Buổi sáng hôm sau, khi Thi Hảo và Ôn Ỷ ngủ dậy, Lương Tây Kinh đã rời đi từ lâu.
Thi Hảo nhìn thấy tin nhắn mà Lương Tây Kinh để lại cho bản thân trên ứng dụng WeChat, nhắn lại cho anh rằng mình vừa thức dậy.
Ôn Ỷ nằm bên cạnh duỗi người, mở miệng nhận xét: “Thì ra tổng giám đốc Lương cũng rất biết giữ chừng mực đó nha.”
Thi Hảo nhìn cô ấy: “Tớ sẽ kể lại với anh ấy là cậu đã khen anh ấy.”
Ôn Ỷ không nhịn được cười: “Hẳn là anh ấy cũng không quá quan tâm đến lời khen này của tớ đâu.”
“Lời khen của cậu tất nhiên là không giống với những người khác rồi.” Thi Hảo nói.
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Hai người nằm ì trên giường một lúc mới chậm chạp bò dậy.
Vì không cần phải đi làm, mà đến buổi tối Thi Hảo mới có hẹn đi ăn với Dương Văn Tuấn, hai người các cô còn có thể chây lười ở nhà một lúc lâu.
Sau khi ăn xong bữa nửa buổi, hai người lười ra ngoài nên kéo nhau làm ổ trên ghế sô pha và xem chương trình truyền hình giải trí.
Ôn Ỷ xem vô cùng nghiêm túc còn Thi Hảo lâu lâu lại nói chuyện với Lương Tây Kinh.
Buổi sáng hôm nay, anh quay về nhà ông nội nên bây giờ đang đánh bóng với Hứa Thực ở sân golf.
Nhìn ảnh chụp mà anh gửi đến, Thi Hảo hỏi: “Ở đó có nóng không anh?”
Lương Tây Kinh: “Nóng.”
Thi Hảo: “Đừng để bị rám nắng đấy nhé.”
Lương Tây Kinh: “?”
Thi Hảo: “Da của anh trắng một chút thì nhìn mới giống người trẻ tuổi.”
Lương Tây Kinh: “…”
Biết Thi Hảo đang nói bóng nói gió chê mình đã già, Lương Tây Kinh khẽ chớp mắt, âm thầm ghi nhớ ‘mối thù’ này.
Trò chuyện bâng quơ một hồi, Hứa Thực bước vào từ bên ngoài: “Tôi mệt chết mất.”
Anh ấy thản nhiên đi đến bên cạnh Lương Tây Kinh rồi ngồi xuống, bưng đồ uống trên bàn lên, uống hết hơn phân nửa cốc: “Không đánh nữa à?”
Anh ấy hỏi Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh nhướng mày, nhìn về mặt trời đang thiêu đốt bên ngoài cửa sổ, giọng nói điềm nhiên như không: “Đợi muộn chút rồi chơi.”
Hứa Thực nhìn anh đang cầm điện thoại di động, cuối cùng cũng không nhịn nổi lời nói nghẹn trong lòng cả đêm nữa: “Rốt cuộc cậu và thư ký Thi đã trở thành người yêu của nhau từ khi nào vậy?”
Anh ấy thật sự không biết một chút gì về chuyện này.
Vào buổi tối ngày hôm qua, nếu không phải bởi vì quán bar quá ồn ào, Lương Tây Kinh lại muốn chăm sóc cho hai cô gái đã uống say khướt, anh ấy đã sớm tra hỏi ngay tại chỗ.
Lương Tây Kinh liếc anh ấy một cái, thuận miệng nói: “Tôi quên rồi.”
“Cái gì?” Hứa Thực không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh: “Chuyện này mà cậu cũng quên được sao?”
Không chờ Lương Tây Kinh mở miệng nói tiếp, Hứa Thực ngay lập tức tỏ ra phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ là cậu chỉ định đùa giỡn tình cảm với thư ký Thi thôi?”
“…”
Có đôi khi, Lương Tây Kinh thật sự vô cùng hâm mộ lối tư duy ngược đời không giống ai của Hứa Thực.
Im lặng trong chốc lát, Lương Tây Kinh hỏi: “Cậu thấy tôi trông giống một người như thế lắm à?”
Hứa Thực nhìn chằm chằm vào mắt anh mấy giây mới do dự nói: “Tôi thấy cậu không giống kiểu người như vậy cho lắm.”
Nếu Lương Tây Kinh thật sự muốn tìm một người để chơi đùa cho vui, anh sẽ không bao giờ ăn cỏ gần hang, càng sẽ không tìm đến Thi Hảo.
Huống chi từ nhỏ đến lớn anh cũng không phải là loại người mang thái độ tùy tiện với chuyện tình cảm, từ trước đến nay anh luôn rất cẩn thận khi lựa chọn đối tượng yêu đương. Nếu như không phải vì anh thật sự rất thích Thi Hảo, anh sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.
Nghe thấy câu trả lời của Hứa Thực, ánh mắt mà Lương Tây Kinh nhìn anh ấy ngụ ý ‘thì ra cậu vẫn còn có đầu óc’.
Hiểu được ý tứ của anh, Hứa Thực nghiến răng: “Tóm lại là cậu đã thực sự quên mất hay đang giả vờ?”
Lương Tây Kinh: “Bọn tôi yêu nhau từ năm ngoái.”
Hứa Thực: “…”
Anh ấy kinh ngạc hỏi: “Đã lâu vậy rồi sao?”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh dửng dưng: “Cậu cảm thấy rất bất ngờ à?”
Hứa Thực đúng là khá bất ngờ nhưng anh ấy cũng không dám nói ra.
Anh ấy vốn dĩ muốn hỏi Lương Tây Kinh thích Thi Hảo ở điểm nào nhưng suy nghĩ lại thì thấy hình như vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì cho cam.
Sau khi im lặng một hồi lâu, anh ấy bỗng nhiên nhớ tới một lời đồn vào khoảng thời gian trước: “Ông cụ có biết chuyện này không?”
Lương Tây Kinh khựng lại: “Ông ấy không biết người đó là Thi Hảo.”
Hứa Thực gật đầu, muốn hỏi nếu ông cụ biết thì có chấp nhận Thi Hảo hay không nhưng lại cảm thấy mối quan hệ của hai người bọn họ hẳn là còn chưa đi tới bước đó.
Sau khi cân nhắc một chút, Hứa Thực cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai người đang trò chuyện, ở cách đó không xa có một người nhận ra Lương Tây Kinh, bước lại gần: “Tổng giám đốc Lương, trùng hợp thật.”
Lương Tây Kinh đứng dậy, bắt tay với đối phương: “Chào tổng giám đốc Lưu.”
Tổng giám đốc Lưu mỉm cười, chỉ qua bên cạnh: “Đây là tổng giám đốc Ngụy, hai người đã từng gặp nhau chưa?”
Lương Tây Kinh liếc nhìn Ngụy Nguyệt Đình, hơi gật đầu: “Chúng tôi đã từng gặp nhau rồi.”
Ngụy Nguyệt Đình mỉm cười, nhìn về phía Lương Tây Kinh bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khen ngợi: “Tổng giám đốc Lương chơi bóng rất tốt.”
Lương Tây Kinh vừa đến sân chơi golf, Ngụy Nguyệt Đình đã nhìn thấy bóng dáng của anh. E ngại bọn họ đang trò chuyện ở phía bên đó, cô ta không dám đột ngột tới gần chào hỏi anh.
Từ đằng xa, cô ta nhìn Lương Tây Kinh và Hứa Thực đánh mấy ván golf, không khỏi bị anh hấp dẫn ánh nhìn.
Trước đây Ngụy Nguyệt Đình đã nghe người ta nói rằng Lương Tây Kinh không chỉ có năng lực hơn người, thủ đoạn vô biên, mà anh còn vô cùng toàn năng ở những lĩnh vực khác.
Lúc trước, khi chưa gặp Lương Tây Kinh, Ngụy Nguyệt Đình cảm thấy những người đó đang nói quá. Đến khi thật sự gặp mặt, cô ta mới biết được rằng Lương Tây Kinh đúng là một người đàn ông có bản lĩnh hàng thật giá thật.
Nghĩ đến dáng vẻ vung gậy đánh golf vô cùng anh tuấn của anh vừa rồi, trái tim của Ngụy Nguyệt Đình đập rộn ràng trong lồng ngực.
Nghe Ngụy Nguyệt Đình khen mình, vẻ mặt của Lương Tây Kinh cũng không có thay đổi gì nhiều, anh khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Hứa Thực hết nhìn người ở bên tay trái lại ngó người phía bên tay phải, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Ngụy, mời ngồi.”
Hai người bọn họ ngồi xuống, đề tài của mọi người dần thay đổi từ cầu Bảo Thiên tới việc làm ăn.
Sau khi trò chuyện một hồi, Ngụy Nguyệt Đình nói với Lương Tây Kinh: “Thứ Tư tuần sau sẽ có một bữa tiệc, không biết tổng giám đốc Lương có thời gian rảnh rỗi để tới tham dự không?”
Lương Tây Kinh nhìn cô ta.
Ngụy Nguyệt Đình nói: “Đệ trình báo cáo lên Y tế.”
Lương Tây Kinh hơi bất ngờ nhưng cũng không vội vàng đồng ý với Ngụy Nguyệt Đình ngay: “Để tôi xem bảng sắp xếp lịch trình tuần tới của mình, sau đó sẽ trả lời cô sau.”
Nghe vậy, Ngụy Nguyệt Đình mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tổng giám đốc Lương chỉ cần báo trước một ngày để tôi đi chuẩn bị là được.”
Lương Tây Kinh: “Cảm ơn cô.”
“…”
Mấy người đang trò chuyện, Lương Tây Kinh lơ đãng quay đầu, nhìn sắc trời đang dần tối đen bên ngoài cửa.
Tình cờ Hứa Thực đề nghị mọi người chơi cùng nhau, ba người còn lại thuận theo ý kiến của anh ấy, bọn họ bắt đầu thi đấu.
Hứa Thực và tổng giám đốc Lưu so tài với nhau trước.
Lương Tây Kinh đứng bên cạnh nhìn, tiện thể dò hỏi tình huống của Thi Hảo. Sắp đến năm giờ tối đến nơi, anh cũng không biết cô đã đến buổi hẹn chưa.
Nhìn bộ dáng chuyên tâm xem điện thoại di động của anh, Ngụy Nguyệt Đình nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh trong giây lát, mím môi: “Hôm nay tổng giám đốc Lương không đưa bạn gái theo sao?”
Lương Tây Kinh đáp ‘ừ’, cũng không nói là vì Thi Hảo không tới sân golf ngày hôm nay.
Ngụy Nguyệt Đình nhìn thái độ lãnh đạm của anh, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Cô ta rất có chừng mực, không hỏi thêm về chuyện riêng của Lương Tây Kinh nữa.
Lương Tây Kinh cũng không chủ động trò chuyện với cô ta.
Anh nhắn tin cho Thi Hảo, đợi một hồi mới thấy cô trả lời bằng một tấm ảnh.
Lương Tây Kinh ấn mở ra xem, nhướng mày: [Sao em còn trang điểm nữa?]
Thi Hảo: [Cũng không nên để mặt mộc đến đó chứ?]
Lương Tây Kinh: [Sao lại không được?]
Nhìn thấy tin nhắn của Lương Tây Kinh, Thi Hảo có thể cảm nhận được sự u oán của anh qua màn hình điện thoại di động.
Cô không nhịn được cười, nhắc nhở anh: [Tổng giám đốc Lương à, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, sao anh còn kiểm soát việc nhân viên có trang điểm hay không nữa? Anh làm vậy là hơi quá đáng rồi đó nha.]
Lương Tây Kinh: [Hôm nay em không phải là nhân viên của anh, anh cũng không phải là ông chủ của em.]
Thi Hảo cố ý: [Vậy hôm nay anh có thân phận gì?]
Lương Tây Kinh: [Người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi.]
Thi Hảo: [… Em nào có bỏ rơi anh, em chỉ đi ăn có một bữa cơm thôi!]
Lương Tây Kinh: [Em định sẽ ăn trong bao lâu?]
Thi Hảo: [Việc này rất khó xác định à nha.]
Lương Tây Kinh: [?]
Di động không ngừng rung lên báo hiệu tin nhắn mới, vô cùng ảnh hưởng đến tiến độ trang điểm của Thi Hảo.
Vì để phòng ngừa Lương Tây Kinh hỏi không ngừng, Thi Hảo trực tiếp gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Đừng hỏi nữa tổng giám đốc Lương, em ăn xong rồi báo cho anh được không?”
Lương Tây Kinh: [Đừng ăn quá lâu đó.]
Thi Hảo: [… Em sẽ cố gắng hết sức.]
Trả lời tin nhắn này xong, Thi Hảo cũng không thèm để ý đến Lương Tây Kinh nữa.
Sau khi hoàn tất lớp trang điểm trên khuôn mặt, cô lại thay một bộ quần áo mới, sau đó mới cùng Ôn Ỷ đi ra ngoài.
Cô đi đến nơi hẹn còn Ôn Ỷ thì về nhà.

Dương Văn Tuấn đã chọn xong nhà hàng, là một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng có giá đồ ăn bình quân là ba ngàn.
Nói thật thì lúc nhìn thấy địa chỉ của nhà hàng mà Dương Văn Tuấn gửi đến, Thi Hảo còn cảm thấy khá đau lòng.
Cũng may là bây giờ tiền lương của cô không tính là quá thấp, thi thoảng cũng có thể vung tay quá trán một chút.
Lúc Thi Hảo đến nơi, Dương Văn Tuấn đã tới trước và đang đợi cô.
Nhìn thấy Thi Hảo xuất hiện, đôi mắt Dương Văn Tuấn thoáng hiện vẻ vui mừng.
Thi Hảo vốn dĩ không có ý định trưng diện, quần áo chỉ là những trang phục thường mặc, phong cách trang điểm cũng không khác gì thường ngày.
Nhưng cô vốn đã rất đẹp, chỉ cần không cố tình trang điểm quá tỉ mỉ, trông đã vừa trong sáng vừa xinh đẹp. Huống chi Thi Hảo có ưu thế là dáng người cao ráo, cho dù có ăn mặc đơn giản đến đâu cũng có thể làm cho hai mắt người trước mặt sáng lên.
Đối diện với ánh mắt sáng như đèn pha của Dương Văn Tuấn, Thi Hảo nở nụ cười nhạt: “Chào đàn anh Dương, anh chờ em lâu chưa?”
Dương Văn Tuấn tỏ ý mời cô ngồi, giọng điệu ôn hòa: “Anh chỉ đến sớm hơn em năm phút thôi.”
Thi Hảo gật đầu ngồi xuống.
Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Em nhìn thử xem mình muốn ăn cái gì không?”
Thi Hảo đáp vâng.
Sau khi chọn món ăn xong, Dương Văn Tuấn lại hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Hai người nói chuyện một cách tự nhiên, bầu không khí cũng khá thoải mái.
Trò chuyện một hồi, đề tài lại chuyển đến chuyên ngành của Thi Hảo.
Dương Văn Tuấn nhớ tới việc thời đại học Thi Hảo đã học hai văn bằng song song, trừ chuyên ngành Thư ký, cô còn học thêm chuyên ngành Marketing.
Nhắc tới chuyên ngành cùng với thành tích thời đại học của cô, Dương Văn Tuấn thuận miệng hỏi: “Vừa tốt nghiệp xong, em đã làm thư ký ở tập đoàn Lương Thị luôn à?”
Thi Hảo lắc đầu: “Không phải, hồi đó em chỉ làm trợ lý thôi.”
Dương Văn Tuấn gật đầu: “Cảm giác làm thư ký thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Thi Hảo thản nhiên nói: “Em có một cấp trên khá tốt.”
Cho dù là xét về công hay tư, trong mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh ở mặt nào cũng làm rất tốt.
Dương Văn Tuấn: “Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng, anh ấy lại hỏi: “Thi Hảo.”
Thi Hảo giương mắt: “Gì vậy anh?”
Dương Văn Tuấn nghĩ ngợi một chút, uyển chuyển nói: “Nếu như không làm thư ký, em còn muốn làm nghề nào khác không?”
Thi Hảo sửng sốt một lát, không ngờ tới chuyện anh ấy sẽ hỏi đến vấn đề này.
Cô yên lặng một hồi lâu mới hỏi lại: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Thật ra cũng không phải là đột nhiên anh nghĩ như vậy.” Dương Văn Tuấn ăn ngay nói thật: “Anh chỉ cảm thấy phương hướng mục tiêu của em không phải chỉ là làm một thư ký ưu tú.”
Thi Hảo ngừng một lát, đáp lời: “Điều này cũng không nhất định là đúng.”
Dương Văn Tuấn nhướng mày: “Em muốn làm thư ký mãi sao?”
Thi Hảo không lên tiếng.
Nếu như là làm thư ký của Lương Tây Kinh, vậy thì cô có thể mãi mãi không bao giờ thay đổi công việc.
Nhưng mà Dương Văn Tuấn cũng nói trúng một điều, Thi Hảo còn có phương hướng mục tiêu khác.
Sở thích của cô rất nhiều, bởi vì khó có được cơ hội được đi học, một khi có cơ hội, cô sẽ học hết những gì được dạy ở trường. Lúc học đại học, bởi vì có hứng thú với một cái quảng cáo, vào năm hai đại học, cô lập tức đăng kí học chuyên ngành Marketing song song với chuyên ngành Thư ký ban đầu.
Lúc đầu, phòng ban mà Thi Hảo đến tập đoàn Lương Thị thực tập cũng là phòng Marketing.
Về sau, Lương Hanh hỏi cô có muốn thử cạnh tranh để giành lấy vị trí trợ lý của Lương Tây Kinh hay không, vừa khéo chuyên ngành của cô rất phù hợp. Cứ thế, Thi Hảo thuận theo ý ông, tham gia giành suất trợ lý của anh. Từ trợ lý lên tới thư ký, cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa từng xin đổi chức vụ.
Chỉ là không xin không có nghĩa là chưa từng nghĩ tới.
Điều làm cho Thi Hảo bất ngờ chính là Dương Văn Tuấn lại là người đầu tiên hỏi về kế hoạch nghề nghiệp của cô.
“Thi Hảo?” Thấy cô chìm vào trầm tư, Dương Văn Tuấn gọi tên cô.
Thi Hảo hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của anh ấy, cũng không giấu giếm điều gì: “Bây giờ em còn chưa chốt phương hướng phát triển sự nghiệp.”
Dương Văn Tuấn hiểu.
Anh ấy mỉm cười, nâng ly với Thi Hảo: “Vậy khi nào em đã chắc chắn rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp về chuyện đó nhé.”
Thi Hảo: “… Vâng.”
Sau khi ăn lửng dạ, Thi Hảo lấy cớ đi vệ sinh, nhân tiện trả tiền bữa ăn hôm nay.
Dương Văn Tuấn không có cách nào, dở khóc dở cười hỏi: “Sao em lại đoạt chuyện trả tiền với anh?”
Thi Hảo: “Em đã nói là em mời khách mà.”
Dương Văn Tuấn thấy cô như vậy cũng thật sự không biết nên phản ứng ra sao, đành nói.
“Vậy thì lần sau đến lượt anh nha.”
Bước ra khỏi nhà hàng Nhật Bản, Dương Văn Tuấn nhớ tới chuyện đề án đấu thầu của thành phố Bình.
Lần trước, khi anh ấy nói chuyện với Thi Hảo cũng biết cô và Lương Tây Kinh qua bên kia công tác là vì dự án làng nghỉ dưỡng.
Khoảng thời gian trước Dương Văn Tuấn quá bận rộn, cũng không biết kết quả như thế nào.
Thi Hảo nói cho anh ấy: “Công ty chúng em đấu thầu thất bại rồi.”
Dương Văn Tuấn kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy?”
Thật ra anh ấy có biết các công ty tham dự đấu thầu, mà trong đó công ty mà anh ấy cho rằng có khả năng trúng thầu nhất chính là tập đoàn Lương Thị.
Thi Hảo lắc đầu: “Tình huống cụ thể em cũng không biết rõ lắm, hẳn là đề án đấu thầu của chúng em làm chưa đủ tốt.”
Nhắc tới việc này, Thi Hảo hỏi: “Anh là người phụ trách thiết kế của dự án làng nghỉ dưỡng sao?”
Trước đó cô đã nghe Tần Yến và Lương Tây Kinh nhắc đến điều đó.
Dương Văn Tuấn: “Không phải anh.”
Anh ấy cũng không nói sự thật cho Thi Hảo: “Đề án đó hơi khó giải quyết, dự án trong tay anh khá nhiều nên không có thời gian làm.”
Thi Hảo hiểu.
Hai người đứng ven đường nói chuyện vài câu, thấy thời gian cũng đã muộn rồi, Dương Văn Tuấn hỏi: “Đi thôi, anh đưa em về nhé?”
Thi Hảo sửng sốt một lát, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu ạ.”
Dương Văn Tuấn có ý định thuyết phục cô: “Trễ như vậy rồi, em …”
Anh ấy còn chưa nói xong, Thi Hảo đã mở miệng trước, cô chỉ chiếc xe hơi màu đen đậu phía đối diện đường, hơi ngượng ngùng nói: “Bạn trai em đang chờ ở trong xe ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.