Một lần nữa quay về phòng học, tâm thái đã hoàn toàn khác.
Trước kia cố gắng học hành chỉ vì đi theo quỹ đạo đã định.
Tiểu học cố gắng là để thi vào trường cấp 2 tốt.
Cấp 2 cố gắng là để thi vào trường cấp 3 tốt.
Cấp 3 cố gắng là để thi vào trường Đại học tốt.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cố gắng là để rời xa nhà, thật sự dùng hai tay mình sắp xếp cuộc đời.
Khi làm đề, bạn cùng bàn lấy thịt bò khô ra chia cho mọi người ăn.
Thế là ở bên cạnh chỗ ngồi có một đám người vây quanh, trong nắng ấm cuối xuân đầu hè, bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận sau này sẽ học Đại học ở đâu.
Khi được hỏi đến, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi Bắc Kinh.”
Trên mặt mọi người tràn đầy kinh ngạc, kêu to: “Cậu là người duy nhất muốn đi xa Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hại để học đó.”
Lại bắt đầu thảo luận đến thời tiết Bắc Kinh, tục lệ con người khác Nam Kinh như thế nào.
Trong tiếng huyên náo, Hàn Châu hỏi: “Sao cậu lại muốn đi Bắc Kinh?”
Các bạn nam bạn nữ đưa mắt ra hiệu cho nhau, không khỏi trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh mắt là không tĩnh, nhiều chuyện vờn quanh giữa tôi và Hàn Châu.
Trong lòng tôi lặng lẽ thở dài, cũng không né tránh ánh mắt cậu ấy, đơn giản nói cho cậu ấy biết: “Tớ thích một người, anh ấy sẽ ở Bắc Kinh.”
Ánh mắt Hàn Châu trở nên ảm đạm.
Tôi hơi hối hận, nhưng lại cảm thấy, nói thẳng ra như vậy mới là cách xử lý tốt nhất.
Một vài bạn học chậm chạp bắt đầu ồn ào, thay phiên nhau nói “Được đó Ngưng Ức giấu kỹ quá”, “Người cậu thích là ai vậy? Không phải là anh chàng đẹp trai hôm đó tới đón cậu chứ”...
Hàn Châu cầm ly nước, đứng dậy rời đi.
Giờ cơm tối, tôi lặng lẽ chạy đến phòng ngủ gọi video với Đường Hà.
Bên chỗ anh là buổi sáng, mơ hồ có tiếng nói chuyện của những người khác.
“Ôn tập thế nào rồi?” Giọng nói của anh vẫn lười biếng, mang theo chút trêu chọc: “Có đề nào cần tôi giảng không?”
Ánh hoàng hôn chiếu vào, cây cỏ hoa lá bên ngoài ban công vang tiếng rì rào.
Tôi chăm chú nhìn anh, tóc của anh hình như đã dài ra một chút, lười biếng rũ xuống, không có keo xịt tóc, trông anh giống như người anh trai không có tính công kích.
“Ngưng Ức?” Không đợi được câu trả lời của tôi, anh thấp giọng gọi tên tôi: “Tín hiệu không tốt à?”
Tôi mới lấy lại tinh thần: “Không… Bây giờ ngoại trừ kiểu đề lạ quá khó thì về cơ bản em đều có thể có mạch suy nghĩ, chỉ là thời gian giải đề có dài có ngắn.”
Còn có một tin tức tốt nữa muốn nói cho anh biết: “Có thành tích thi mô phỏng rồi, em thi đứng hạng sáu trong lớp, đứng thứ ba mươi bảy trong khối.”
Đường Hà cười lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Hình ảnh bên phía anh thay đổi theo nơi anh đi, còng qua nơi làm việc, lên đến sân thượng.
Cuối cùng nơi màn hình dừng lại là khóe môi cong lên của anh.
“Lợi hại vậy, tôi mời em ăn cơm được không? Cuối tuần này có nghỉ không? Tôi đặt chỗ trước, em mang theo bạn bè em đi ăn cơm.”
Bên kia hình như có người đang gọi anh, Đường Hà đáp một tiếng rồi nói nhanh: “Tôi phải cúp rồi, chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Trái tim đột nhiên được lấp đầy, chỉ biết gật đầu.
“Vậy tôi cúp đây.”
Đường Hà nói như vậy nhưng không cúp máy mà là nhìn tôi một lúc.
Tôi bị anh nhìn đến mức hơi đỏ mặt, không nhịn được mà nói: “Sao vậy?”
“Tôi nhớ em lắm.” Anh nói.
Điện thoại cúp máy, tôi ôm điện thoại, cuối cùng cũng cảm thấy hồn quay về.
Một người anh tuấn ung dung như vậy, dưới ánh mặt trời của đất nước khác, chậm rãi nói nhớ bạn, dáng vẻ đó thật sự khiến người ta khó mà chống cự được…
Thật muốn nhanh chóng gặp được anh.
*
Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, nhân viên phục vụ mới đẩy xe nhỏ tới, đưa bánh ngọt và hoa tươi lên bàn, tôi mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật âm lịch của tôi.
Có chút cảm động.
Rõ ràng là Đường Hà đã xem thời gian, nói cái gì mà vì tôi được thành tích tốt nên mới đặt chỗ, thật ra chỉ là lấy cớ thôi.
Vừa thấy chiếc bánh kem xinh đẹp mộng ảo đó, tất cả các bạn trong phòng bao đều xôn xao hết lên.
“Ngưng Ức cậu đón sinh nhật âm lịch à?”
“Tớ xem điện thoại đã… Ồ, đúng lúc là hôm nay!”
Có người chê cười bọn họ: “Các cậu không chu đáo gì cả, còn không tự phạt ba ly à?”
Lấy quà từ trong cặp ra đưa cho tôi: “Ngưng Ức, sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu năm nào cũng có hôm nay, tháng nào cũng như hôm nay!”
Sau đó còn nhiều món quà hơn được đưa đến tay tôi.
Ngọn nến làm thành hình “18” được châm lửa, đèn phòng bao đều bị tắt đi.
Bạn cùng bàn giơ cao điện thoại, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
“Nhanh cầu nguyện đi thọ tinh… Qua hôm nay là cậu thành người trưởng thành rồi!”
Tôi nhắm mắt, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện —
Tất cả tâm nguyện chỉ cần nỗ lực cố gắng là có thể thực hiện được, tôi không dựa vào ông trời.
Tôi chỉ hy vọng, tuổi mười tám ban cho tôi trí tuệ, ban cho tôi lòng can đảm, để tôi bước nhanh về phía trước.
Tôi mở mắt ra, thổi tắt nến.
Mọi người cười lên, có người đưa dao cắt bánh cho tôi.
Tôi vững vàng cắt nhát thứ nhất.
Trong tiếng cười ầm ĩ và trận tấn công kem vào nhau, tôi nhận được cuộc gọi video của Đường Hà.
Giống như đã tính toán thời gian, không hơn không kém, chúc phúc đúng giờ.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đường Hà ngồi trong phòng làm việc, chống thái dương, dáng vẻ lười biếng.
Tôi gật đầu, nói cho anh biết: “Cảm ơn chú, mọi người đều rất vui.”
“Vậy em thì sao?” Anh hỏi: “Có nhớ tôi không?”
Khuôn mặt chậm rãi đỏ lên…
“Nhớ chú,” Tôi kiềm chế không để ánh mắt bay lung tung: “Rất nhớ chú.”
Trong phòng bao có người đang gọi tôi: “Thọ tinh đâu? Thọ tinh chạy đâu rồi?”
Trong tiếng huyên náo, anh đột nhiên cười lên, vô cùng nghiêm túc nói cho tôi biết: “Tôi sẽ nhanh chóng quay về.”
Khi tan cuộc thì đã gần tám giờ rồi, mọi người đều về nhà.
Bạn cùng bàn giống tôi, đều định ở lại trường học, thế là chúng tôi chậm rãi đi về phía trường học.
Cậu ấy thuận miệng nói: “Sinh nhật mà cậu cũng không về nhà à? Tốt xấu gì cũng ăn bát mì trường thọ chứ, có cần liều mạng như vậy không?”
Tôi nhìn người mẹ vui vẻ mua bong bóng cho con ở bên đường, im lặng không nói.
Tôi không có nhà.
Mẹ đã chặn tất cả phương thức liên lạc của tôi.
Tôi thường xuyên bảo chính mình đừng nghĩ đến việc này, thỉnh thoảng sẽ nghe được tin tức của bà từ cuộc gọi của chị Tư Tư.
Ví dụ như, mẹ đã sinh em trai, vô cùng khỏe mạnh cũng rất xinh đẹp.
Bà đã trở thành công thần của nhà chú Đường, thế là bóng tối bao phủ lên vì tôi, lại bay sạch vì em trai mới đến.
Như vậy cũng rất tốt.
Chúng tôi đều sẽ có cuộc sống mới cho riêng mình.
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi của Tuyết Tinh.
“Ngưng Ức, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn cậu… Gần đây cậu vẫn ổn chứ?”
Tuyết Tinh cũng cười: “Ổn lắm, tớ đã tìm việc làm thêm, tan làm thì tự học, sang năm tớ sẽ quay về học tiếp.”
Tôi có chút không biết nói gì, đành phải gật đầu với không khí: “Cố lên nhé.”
Tuyết Tinh dừng lại hồi lâu rồi nói: “Tớ nghe nói thành tích của cậu tiến bộ nhanh lắm, chúc mừng cậu.”
Thật ra vốn dĩ không nên xa lạ như vậy, vào một năm trước, chúng tôi là những người có thể ôm nhau rơi lệ.
Tôi hơi buồn: “Cảm ơn cậu.”
Tuyết Tinh cố gắng thả nhẹ giọng, nói: “Thật ra sau đó, tớ rất hối hận… Tớ luôn nghĩ, nếu như tớ có thể cắn răng kiên trì thêm một lúc giống như cậu, có phải sẽ tốt hơn nhiều không? Nhưng tớ lại chọn con đường dễ dàng nhất.”
Trong lòng như có một tảng đá lớn đè nén, tôi chớp mắt, không có cách nào lên tiếng được.
Tuyết Tinh nói rất nhẹ nhàng: “Ngưng Ức, chúc cậu thi Đại học thuận lợi.”
Cậu ấy cúp máy.
Mà tôi và cậu ấy đều biết rất rõ, chỉ sợ rằng cậu ấy sẽ không gọi điện thoại cho tôi nữa.
*
Khi chuông báo kết thúc của môn thi cuối cùng vang lên, tôi cảm thấy tâm trạng rất kỳ diệu.
Hơi khó mà tin được, ba năm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Ngoài cửa sổ vẫn có mưa rơi tí tách.
Kỳ thi Đại học hàng năm dường như đều mưa, khí phách thiếu niên góp nhặt trong ba năm dường như cũng tan vào mưa.
Từng giọt từng giọt hóa thành thực thể, rơi xuống đất, phân tán theo dòng nước.
Khi thầy giám thị kiểm tra bài thi xong, tuyên bố chúng tôi có thể rời đi.
Toàn bộ trường thi đều sôi trào.
Nói chính xác hơn là toàn bộ dãy phòng học.
Có người thét lên reo hò, có người hát “Tôi muốn cuộc sống nở rộ”, còn có người xé sách phụ đạo thành mảnh nhỏ, rải xuống từ lầu bốn, giống như tuyết rơi.
Về đến lớp, mọi người đều đang vừa cười vừa ầm ĩ, mấy chàng trai ngồi đằng sau của phòng học đã bắt đầu chơi bóng rổ.
Nhìn thấy tôi, bạn cùng bàn nhào lên kêu gào: “Ngưng Ức, buổi tối đi hát Karaoke được không?”
Tôi bị cậu ấy đè đến mức sắp ngạt thở, đành phải xin khoan dung: “Được, cậu chờ tớ dọn đồ về nhà đã.”
Tôi thu dọn đồ đạc, kéo vali hành lý đi ra ngoài.
Trong sân trường đều là phụ huynh chen chúc nhau, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.
Thầy chủ nhiệm bị mẹ của cán bộ lớp ngăn lại, thảo luận về vấn đề chọn trường chọn nghề sau này.
Thấy tôi đi ngang qua, thầy vỗ vai tôi.
“Em về kiểu gì?”
Thầy biết tình hình gia đình tôi.
Tôi cười ngượng ngùng giơ điện thoại lên: “Thật ra em có lén mang điện thoại… Em đặt xe về.”
Thầy chủ nhiệm cười lên: “Em đó!”
Dừng lại một chút, thầy nghĩ tới gì đó rồi nói: “Sổ lưu bút của em đâu? Thầy viết một trang cho em.”
Tôi luống cuống tay chân lấy sổ lưu bút từ trong cặp ra đưa cho thầy.
Thầm nói: “Không phải thầy không cho bọn em viết cái này sao? Nói là lãng phí thời gian ôn tập.”
Thầy đã viết xong lời nhắn, đang ký tên, nghe vậy cũng không ngẩng đầu tiên: “Bây giờ không phải đã thi xong rồi sao? Không hề lãng phí.”
Tiêu chuẩn kép quá đi thôi.
Thầy trả sổ lưu bút lại cho tôi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói, chỉ lần nữa vỗ vai tôi.
“Đi đi cô bé, ngày mai sẽ tốt thôi.”
Lời thoại rất tầm thường, tầm mắt tôi lại hơi mờ đi.
Tôi cúi chào thật sâu, nhân lúc trước khi nước mắt rơi xuống, tôi nói tiếng cảm ơn.
Đài phát sóng của trường đã phát bài hát tiếng Quảng Đông đã từ rất lâu.
…
“Tương lai cho dù có ngàn ngàn khúc ca còn khuyết, phiêu du trên con đường của em nơi phương xa.
Tương lai dù có ngàn ngàn đêm sao, sáng hơn trả ánh trăng tối nay.
Cũng không sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ của đêm nay, tuyệt đối chẳng khiến em vui vẻ đến thế, vì rằng đêm nay anh đã hát cùng em.”
…
Tôi dừng lại ở cổng trường một lúc.
Nhìn đám người rộn ràng, nhìn ngọn cây cọng cỏ quen thuộc, nhìn đường nhựa dưới chân.
Cuối cùng cũng phải tạm biệt rồi.
Hàn Châu và bố mẹ đi ngang qua, thấy tôi kéo hành lý đứng ở giao lộ thì do dự một lúc rồi vẫn đi lên chào hỏi tôi: “Ngưng Ức, cậu đợi bố mẹ à?”
Tôi sửng sốt rồi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Tôi đợi xe taxi.
Bố mẹ không thể nào đến đón tôi được, Đường Hà ở Châu u xa xôi, không có thuật phân thân.
May mà xã hội thương mại phát triển, luôn có người có thể đưa tôi đến nơi cần đến.
Hàn Châu dừng lại một lúc lâu, lấy sổ lưu bút từ trong cặp sách ra đưa cho tôi: “Có thể viết một trang không? Sau này nếu như cậu muốn đi Bắc Kinh, cơ hội để chúng ta gặp nhau sẽ ít đi.”
Bố mẹ cậu ấy nhìn tôi, lại nhìn cậu ấy rồi cười lên.
Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bút.
Viết đến lời cuối cùng trước lúc chia tay.
Không hiểu sao lại bị mắc kẹt.
Rốt cuộc viết cái gì mới vừa lịch sự vừa không để lại kẽ hở đây?
Chiếc bút đột nhiên bị ai đó lấy đi, ngón tay thon dài trắng trẻo, chữ viết mạnh mẽ sắc bén.
Viết rằng: Đoạn đường mai sau, tự mình trân trọng.
Tôi mờ mịt ngẩng đầu lên…
Là Đường Hà.
Anh mặc áo sơ mi quần tây, khuôn mặt lạnh lùng, mắt đen nhánh, cầm một cái dù đen, trông quả thật giống như bước ra từ truyện tranh.
Hình như, anh lại càng đẹp trai hơn so với lúc xa nhau.
Anh không để ý đến ánh mắt của nữ sinh xung quanh đang nhìn anh, bình tĩnh viết xong, trả sổ lưu bút lại cho Hàn Châu còn đang mang vẻ mặt phức tạp.
Không nói thêm một câu nào, nắm tay tôi kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi len lén liếc nhìn anh…
Có loại cảm giác như đang trong mơ.
WeChat đột nhiên có thông báo tin nhắn mới.
Bạn cùng bàn gửi một loạt dấu chấm than: “!!! Đó chính là người cậu thích đúng không?!!! Chỉ hành động qua loa thôi mà đã biểu thị công khai chủ quyền rồi! Đẹp trai quá!!!”
Khuôn mặt tôi đỏ thấu, Đường Hà cười nhạt nhìn tôi.
Khi cảm nhận được nhiệt độ trong ánh mắt anh, tôi mới cảm thấy mình tìm lại được giọng nói.
“Sao chú lại về rồi…”
Anh “Ừm” một tiếng như chuyện đương nhiên: “Làm người nhà, đến đón em về nhà.”
Trên đường đi đông đúc, anh nắm tay tôi mà không hề kiêng kỵ, không biết lấy đâu ra một bó hoa, cong môi lên: “Cô bé, tốt nghiệp vui vẻ.”