Trong quán cà phê vắng vẻ, tôi và Đường Hà ngồi đối diện nhau.
Rất lâu sau, anh đẩy một hộp khăn giấy qua, rất bất đắc dĩ mà hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Tôi cũng không biết, từ khi anh hạ cửa sổ xe xuống, tôi nhìn thấy khuôn mặt anh, nước mắt vốn dĩ được nén chặt vì sao lại đột nhiên rơi xuống.
Hoặc là trong lòng tôi thật ra đã có đáp án.
Đường Hà, đây là nước mắt tạm biệt chú.
Anh hiểu lầm sự im lặng của tôi, chỉ nói: “Hôm nay vì sao bố của em…”
Muốn nói lại thôi, tựa như không biết nên hỏi thế nào.
Tôi lau sạch nước mắt, cố gắng mỉm cười: “Bố cháu là một con ma cờ bạc, vay tiền khắp nơi. Bạn bè người thân có thể cho ông vay tiền thì ông đều đã mượn hết rồi, ông ấy nói ông ấy làm việc nên chân bị thương, không có tiền khám bệnh, cho nên đòi cháu.”
Đường Hà nhíu mày thật chặt: “Nhưng em vẫn là học sinh.”
Tôi đáp: “Dựa theo logic của bố cháu, cháu có một người bố dượng giàu có, cho nên cháu cũng sẽ là người giàu có. Nếu như cháu không cho thì sao? Vậy thì mẹ cháu nhất định cũng rất giàu, ông ấy có thể đòi mẹ cháu. Nhưng mẹ có thai rồi, không thể bị bắt nạt được nữa. Cho nên cháu chịu thật ra là có lợi nhất.”
Đá trong túi chườm đã tan ra hết, tôi vứt nó qua một bên, uống latte nóng từng ngụm nhỏ.
Đường Hà vẫn luôn im lặng không nói, chỉ nhìn tôi.
Tôi ra vẻ thoải mái, cười lên: “Chú nhỏ, cảm ơn cà phê của chú, cháu phải về nhà đây, mẹ sẽ lo lắng.”
Tôi lướt qua anh muốn đi, cổ tay lại đột nhiên bị cầm lấy.
Tôi kinh ngạc nhìn Đường Hà, mà anh lại không có ý muốn buông tay.
Trong quán cà phê vang lên giọng hát khàn khàn chậm rãi, hát rằng “baby you know that I'm so into you more than I know I should do”.
Người yêu ơi, anh biết rằng em yêu anh đến nhường nào, đến mức vượt qua cả giới hạn nghiêm ngặt mà em nên tuân theo.
m nhạc vang bên tai, xúc cảm trên cổ tay chân thực ấm áp, trước mắt là khuôn mặt anh tuấn của Đường Hà, tổ hợp ba điều này quá là kỳ lạ, tôi nhất thời mất hồn.
Cuối cùng Đường Hà cũng mở miệng: “Tôi đã nhiều lần xác nhận trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng tôi cho rằng tôi cần phải thành thật với bản thân. Ngưng Ức, tôi nghĩ có lẽ tôi thích em.”
Cặp sách trong tay rơi bộp xuống đất.
Trong lòng có trăm ngàn câu muốn nói, lại giống như trống rỗng.
Phản ứng duy nhất tôi có thể làm ra được, là để bản thân mình đừng tránh né đôi mắt đen như mực của anh.
Mà anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời của tôi, trên khuôn mặt vẫn luôn ung dung xuất hiện một vài biểu cảm không xác định hiếm thấy.
Tôi lẩm bẩm: “Vì sao?”
Vì sao, vậy mà chú lại thích em.
Vì sao, lại vào lúc em quyết định từ bỏ chú.
Đường Hà hơi nhíu mày: “Trông em không ổn lắm.”
Tôi quả thật rất không ổn, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt gãy, rơi xuống từng giọt từng giọt, hoàn toàn không kìm lại được.
Đường Hà dứt khoát đứng lên, đưa tay lau nước mắt của tôi.
Giọng điệu chậm dần: “Em có thể từ chối tôi, không cần phải thấy khó xử. Đừng vì cảm thấy tôi lớn tuổi thì em sẽ bị ép tiếp nhận tình yêu của tôi. Đối với việc này, chúng ta hoàn toàn bình đẳng…”
Anh dừng lại.
Bởi vì tôi đã ôm chặt lấy anh.
Những lời nói không ngừng khuyên chủ mình rời xa anh, nói mình không xứng với Đường Hà, vào khoảnh khắc anh nói cho tôi biết tâm ý của anh, tất cả đều tan thành mây khói.
Trong chớp mắt, cơ thể cứng ngắc trong giây lát của Đường Hà thả lỏng.
Anh ôm lấy tôi.
Cánh tay ôm vai và eo tôi, nhưng lại kiềm chế, chỉ ôm hờ lấy.
Anh sờ lên tóc tôi, nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ không muốn nói sớm như vậy, ít nhất cũng phải chờ đến khi em thi Đại học xong. Nhưng mà hôm nay khi em rời đi không nói một lời, tôi bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt.”
Tôi cố gắng không để mình rơi nhiều nước mắt hơn nữa, túm chặt lấy vạt áo âu phục của anh, nghẹn ngào nói: “Làm sao chú có thể thích em chứ…”
Chỉ thấy giọng nói trầm thấp, chậm rãi của anh vang lên bên tai tôi.
“Hồi tháng một tôi nhận ra điều bất thường, nhưng tôi không rõ đó có phải là yêu hay không, cho nên đã cố gắng xa lánh em. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy em bị đánh, tôi rất khó chịu. Tôi nghĩ tôi có thể xác định được, tôi thích em.”
Từng câu từng chữ giống như cây búa đập vào màng nhĩ của tôi.
Những suy nghĩ, sợ hãi, tủi thân khi bị xa lánh đó, tất cả đều hòa tan trong nước mắt.
Đường Hà giống như có chút bất an, cúi đầu nhìn vẻ mặt tôi.
Tôi lau nước mắt loạn xạ lên áo sơ mi của anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em cũng thích chú, trước đó rất lâu đã thích chú rồi.”
*
Chúng tôi đã bàn bạc, trước khi tôi tốt nghiệp sẽ không công khai.
Đối với bên ngoài, chúng tôi vẫn là quan hệ chú nhỏ và cháu gái.
Đương nhiên, tôi cũng đã hỏi anh về vấn đề này.
Dù sao đối với chuyện hơn kém nhau một bối phận này, tôi đã từng cho rằng anh có chướng ngại tâm lý.
Lúc đó, Đường Hà lạnh nhạt nói: “Em và anh hai không có huyết thống, anh và bố anh cũng không thân. Hai bên cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không ràng buộc chúng ta được.”
Anh nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Cuối tuần, Đường Hà đón tôi đến nhà anh.
Vô cùng đơn thuần, dạy bù Vật lý, Toán, Hóa.
Bạn cùng bàn bày tỏ gần đây tôi càng ít hỏi bài thầy giáo rồi, ngoài mặt tôi không nói gì, trong lòng lại hơi mừng thầm.
Trong nhà tôi cất giấu một học sinh giỏi toàn năng, không cần đi nhìn sắc mặt của thầy nữa đâu.
Phòng ngủ của Đường Hà đã từng xuất hiện trên màn hình điện thoại của thầy Hứa, trực tiếp bày ra trước mặt tôi.
Tôi giẫm lên mặt thảm trong phòng ngủ của anh, vô cùng nghiêm túc mà chỉ cho anh thấy: “Mấy tháng trước, chú ngồi đây mặc quần áo, thầy Hứa gọi video cho chú, chú vừa nhìn thấy em là tắt máy ngay.”
Anh dường như có cảm giác, nhướn mày: “Cho nên?”
Tôi giả vờ tức giận, đứng ở bên bục bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống anh: “Em thù dai lắm.”
Đường Hà cười to, túm lấy tôi, chúng tôi cùng ngã xuống giường.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Anh dán vào khuôn mặt tôi, cũng không nói chuyện, ánh mắt sâu xa chỉ nhìn tôi.
Tôi bị anh nhìn mà hơi bối rối, cố gắng đẩy anh ra đứng dậy: “Em đi viết lại kiến thức trong tuần đây…”
Anh đè vai tôi lại, ngón cái dán lên cổ tôi, vuốt ve rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Tôi cho rằng anh muốn làm gì đó, hiên ngang lẫm liệt nhắm hai mắt lại.
Lại nghe thấy Đường Hà thấp giọng cười.
Tôi mở mắt, thấy anh cười vô cùng dịu dàng, ấm áp giống như xuân tới làm tăng lớp băng.
Anh hỏi tôi: “Trước kia em có từng hôn chàng trai nào không?”
Tôi nói không chút do dự: “Đương nhiên là không.”
Vừa dứt lời, Đường Hà đã cúi đầu, hôn lên khóe môi tôi, đè ép chậm rãi.
Mềm mại lại rất nóng, mang theo chút hương gỗ thông.
Tôi mở to hai mắt.
Ngón tay anh phủ lên, thế giới của tôi rơi vào bóng tối, toàn bộ giác quan dường như chỉ còn lại xúc giác.
Anh lại hôn một lúc rồi mới thả tôi ra, nói: “Ừm, bây giờ thì có rồi.”
Rõ ràng là giọng điệu rất bình thường, tôi lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng.
Nụ hôn đầu…
Tôi xấu hổ che mặt, rầu rĩ nói: “Nhưng mà như vậy không công bằng, chắc chắn là chú từng hôn con gái đúng không?”
Đường Hà rút cái gối ôm của tôi đi, nghiêm túc nói: “Nếu tôi nói không thì chính là đang lừa em.”
Tôi ai oán nhìn anh.
Anh cười lên, lại hôn một cái, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm.
Giọng nói trầm thấp, như có thể mê hoặc lòng người: “Sau này chỉ hôn một mình em thôi, được không?”
Giờ phút này, tôi có loại ảo giác như đang nằm mơ.
Mặt trăng xa xa tôi không thể chạm tới, lại chủ động ghé đến nhân gian.
*
Mẹ là sản phụ lớn tuổi, lại chắc chắn thai là con trai, bố dượng vô cùng quý trọng, chỉ thiếu điều ở lại bệnh viện.
Tôi dứt khoát chủ động đề nghị hai ngày nghỉ không cần bọn họ đưa đón.
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Ngưng Ức con ngoan, sau này em trai ra đời chắc chắn sẽ thích con.”
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Mẹ, con không cần em trai thích, con làm những điều này chỉ bởi vì con yêu mẹ thôi.”
Mặc dù mẹ không yêu con đến vậy.
Mẹ sửng sốt một lúc lâu rồi mới nói: “Con… bé ngốc, nói gì vậy, mẹ yêu con, em trai đương nhiên cũng sẽ yêu con.”
Tôi không nói nữa.
Tôi nói cho mẹ biết là tôi đã đăng ký lớp học bù vào hai ngày nghỉ, thực tế là đã thương lượng với Đường Hà, tan học sẽ đến nhà anh tiếp nhận “Dạy bù”.
Về phần việc đưa đón tôi, đương nhiên cũng do anh đảm nhiệm.
Thứ sáu, khi tôi đeo cặp sách hòa vào dòng người, phát hiện ra các bạn nữ đi đằng trước đang thì thầm với nhau, ai cũng đỏ mặt.
Tôi lại nhìn phía trước, phát hiện ra điểm nhìn của bọn họ là một người đàn ông dựa vào xe.
Đường Hà.
Ở cổng trưởng toàn là các bố các mẹ đã trung niên, chỉ có anh với thân hình cao ráo mà thẳng tắp, lại mặc nguyên cây đen, khiến cho gò má càng có vẻ lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn.
Giờ phút này, anh đang cúi đầu chơi điện thoại, không hề phát hiện ra mình đã thành tiêu điểm.
Tôi không muốn để cô gái khác nhìn thấy anh…
Tôi bước nhanh hơn, chạy qua vỗ vai anh.
Nhìn thấy là tôi, Đường Hà cười lên, thuận tay đón lấy cặp sách của tôi, giúp tôi kéo cửa ghế phụ ra.
Tôi đang muốn đóng cửa xe thì lại nghe thấy giọng của con gái lớp tôi.
“Ôi chao, đó không phải là Lam Ngưng Ức sao? Hàn Châu, cậu nhìn bên đó kìa.”
Hàn Châu nhìn sang, cùng lúc đó, Đường Hà cũng nhìn về phía cậu ấy.
Ngón tay xách cặp của Hàn Châu dần siết chặt, dáng vẻ có chút mất mát.
Đường Hà lại không có biểu cảm gì, ánh mắt vừa cùng cậu ấy giao nhau là dời đi ngay, bình tĩnh tự nhiên đóng cửa xe lại cho tôi.
Chiếc xe lăn bánh, trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Hàn Châu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tôi thu lại ánh mắt, có chút thấp thỏm nhìn Đường Hà.
Đường Hà chỉnh đài radio, trong tiếng nhạc đang chậm rãi phát ra, anh khẽ cười: “Bé con này, khá nhiều người thích nhỉ?”
Tôi có chút lúng túng: “Chú nhỏ…”
Anh không nhìn tôi, chỉ nhìn dòng xe cộ phía trước, khóe môi hơi cong lên: “Thẹn thùng cái gì. Chứng tỏ ánh mắt bọn họ tốt, đúng không?”
Hả?
Hoàn toàn khác với tôi tưởng tượng.
Tình tiết nam chính ghen với nam phụ như trong tiểu thuyết tình cảm đâu?
Tôi nhỏ giọng nói: “Sao chú không ghen?”
Đường Hà hỏi lại: “Em hy vọng tôi ghen à?”
Tôi không trả lời được.
Anh cười, nhân lúc đèn đỏ, đưa tay bóp mặt tôi: “Ngưng Ức, tôi biết em là người như thế nào. Hơn nữa, tôi cũng rất có lòng tin vào bản thân mình.”
Ánh sáng của đèn đường lọt vào mắt anh, đôi mắt đen như mực đó tựa như có thể mê hoặc lòng người, mà anh lại dùng giọng điệu bình thường nhất nhẹ nhàng nói ra lời đó.
Rõ ràng không phải là tỏ tình, rõ ràng không được tính là ngọt ngào, nhưng vì sao, vì sao.
Gò má nhanh chóng nóng lên, trái tim cũng đập thình thịch.
Đèn đỏ chuyển xanh, Đường Hà đạp chân ga.
Xe đi về phía trước, mà anh cũng không nhìn tôi nữa.
Tôi nói rất nhỏ: “Quả thật em vô cùng thích chú.”
Anh ngẩn người rồi cười lên: “Sao lại đột nhiên vậy?”
Tôi lấy khăn choàng cổ che mặt, không nhìn anh, nói thầm: “Chú tùy tiện nói một câu thôi mà em cũng có thể vô cùng rung động, có phải em chết chắc rồi không?”
Thật lâu không chờ được câu trả lời của anh, tôi đã bắt đầu thấp thỏm, mặt đỏ thấu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mũi chân mình ngẩn người.
Đường Hà kiên nhẫn gọi tên tôi: “Ngưng Ức, em ngẩng đầu lên.”
Tôi không ngẩng.
Nói ra câu đó là đã vô cùng hối hận rồi, còn nhìn anh nữa thì tôi sẽ thẹn thùng chết mất.
Xe đột nhiên thắng lại.
Tôi giật mình, đang muốn hỏi xem có chuyện gì.
Đường Hà mở dây an toàn, nghiêng người, một tay vịn vào chỗ ngồi, một tay vuốt ve cổ tôi.
Tôi thậm chí còn chưa thấy được trong mắt anh là tâm tình gì thì đã bị anh chiếm lấy tất cả giác quan.
Mềm mại, dẫn dắt, vội vàng…
Mất đi kiên nhẫn, đánh thẳng một mạch…
“Thả lỏng…” Anh nhỏ giọng nói.
Mùi hương gỗ thông như có như không trên người anh quanh quẩn nơi chóp mũi, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được lông mi của anh lướt qua da tôi.
Hôn đến khi hơi thiếu oxi, hô hấp cũng khó khăn, trong sự hỗn độn, tôi véo eo anh.
Cuối cùng anh cũng buông tôi ra, môi hồng nhuận như bôi son, đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng cũng như biển ngậm, là sóng cả mãnh liệt mà tôi nhìn không hiểu.
Tay chân tôi như nhũn ra, lúng túng nhìn anh.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa lông mày, mắt, môi tôi, cuối cùng tiếc nuối nói: “Sao em vẫn chưa tới mười tám tuổi.”
Tôi ngẩn người, đáp: “Tuổi mụ của em đã mười tám rồi.”
Mới phát hiện ra sao giọng nói của mình đã khàn như vậy.
Đường Hà chỉ xoa đầu tôi, nói: “Mau mau lớn lên đi, cô bé của tôi ơi.”