Tới gần đêm khuya, Phong Quang nằm trên giường không ngủ, cô lấy di động ra, mở ra tin nhắn nhận được một giờ trước, tin nhắn chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.
không có kí tên, nhưng cô biết, đây nhất định là Âu Tuân gửi tới, cô khôngngủ được là vì suy nghĩ một vấn đề, tại sao Âu Tuân lại biết số điện thoại của cô? Tại sao Âu Tuân biết mỗi ngày đúng mười giờ cô sẽ lên giường ngủ, cho nên mới ở lúc mười giờ chuẩn mà gửi tin nhắn lại đây? Còn có hôm nay quên hỏi, tại sao cậu biết nhà cô ở đâu? Đúng vậy, cậu trực tiếp đưa cô về nhà, hoàn toàn không hỏi qua đường nào mà là lập tức đưa cô về nhà.
Cứ nghĩ như vậy, hình như là có ba vấn đề, khi cô đến thế giới này chỉ tiếp thu tình tiết đại khái, mỗi một thế giới đều đã có nghiêng lệch ít nhiều với tình tiết nguyên gốc, cũng bởi vậy hệ thống nói nhiều nhất chính là câu mời ký chủ tự mình nắm chắc, tuy cô cho rằng bản thân cũng đủ thông minh… Nhưng mà cảm giác bị người ta nhìn trộm như vậy, cô có chút hoảng.
Lăn qua lộn lại không ngủ được, Phong Quang lựa chọn đến thư phòng, login vào game mà một tháng qua cô vẫn chưa vào, vẫn là địa điểm khi côlogout, đỉnh tháp Chu Tước, thời gian trong game cũng được đồng bộ, nói cách khác, trong game cũng là buổi tối, đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống, là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà.
Thưởng thức cảnh đêm trong chốc lác, Phong Quang theo tập quán mà từ bảng điều khiển mở ra túi trang bị, kiểm kê này nọ một chút, kết quả vừa thấy cô sợ ngây người.
Trong túi của cô cũng không có nhiều đồ, bởi vậy có rất nhiều ô trống, nhưng bây giờ trong túi của cô đều bị lấp đầy, chỗ này vốn không có gì mà giờ hơn một nửa phóng đầy Sóc bạc, một nửa phóng đầy Bích lạc hoa, hơn nữa hai loại này còn được sắp xếp đàng hoàng, thật kéo xếp thành một hình trái tim.
Móa, cô bị hack acc!?
không, bị hack acc thì trong túi phải bị cướp sạch không còn, làm gì có loại hack acc còn phóng đồ vào túi!
Cùng lúc đó trong không khí truyền đến một âm thanh, “cô login.”
“Ai!?” Phong Quang nhìn chung quanh, không có ai, nhưng mà giọng nói đó là vang lên bên tai cô, nghe qua còn có chút u oán.
“Là tôi.”
“anh là ai?”
“…”
cô mở ra bảng hảo hữu, hảo hữu duy nhất chính là Hạ Thiên, em ấy khôngcó onl, lại mở ra danh sách đen, quả nhiên, chỉ có một Nhậm Ngã Hànhđang onl, “Nhậm Ngã Hành?”
“Ừm.”
“… anh làm cái quỷ gì thế? Ỷ vào thân phận sát thủ của anh là giỏi lắm sao, chơi ẩn thân muốn làm tôi sợ à?”
Qua một giây, giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, “Tôi nghĩ cô khôngmuốn nhìn thấy tôi.”
“anh là Nhậm Ngã Hành sao?” cô nghi ngờ, “Hay là người nào đó cũng tên là Nhậm Ngã Hành?”
Rất không đúng nha! Dĩ vãng hắn đều không nói một lời trực tiếp đâm cômột kiếm, thế nào hành vi bây giờ giống như một cô vợ nhỏ đáng thương thế này!?
“Tôi là Nhậm Ngã Hành.” Rốt cục thân ảnh của hắn cũng hiện ra.
Phong Quang quay người lại liền đụng phải người hắn, hai tay theo bản năng chống lên ngực hắn, cô thế này mới kinh sợ khoảng cách của bọn họ gần đến vậy, nhịn không được liên tục lui vài bước ra sau, hai tay vòng ngực, “anh anh anh… anh không có làm chuyện gì kỳ quái với tôi lúc ẩn thân chứ?”
Trầm mặt vài giây, hắn trả lời: “không có.”
“Vậy anh im lặng vài giây là có ý gì?”
“…”
“anh quả nhiên là có làm mấy chuyện kỳ quái với tôi!” cô khẳng định, lại từ từ lui ra mấy bước, nhưng cô lại quên bản thân đang đứng trên đỉnh tháp, lui tiếp một bước cô đương nhiên sẽ giẫm vào mép đỉnh tháp, đứng khôngvững, thân mình lệch một cái té xuống.