Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 151:




Nhưng mà, nào có chuyện để cậu ăn luôn dễ dàng như vậy?
Phong Quang vuốt ve tay cậu, “Cậu thành thật một chút cho tôi, hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, cậu không cần cứ động tay động chân như vậy, như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu là thiếu hơi gái nên mới muốn đụng chạm tôi mà thôi.”
“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Âu Tuân dừng một giây, “Là tình thú.”
… Cậu không cần nghiêm túc sửa lại như thế.
cô tự giác ngồi lên xe đạp, “Tôi muốn đi học.”
“Thật sự không thể sờ em sao?” Cậu ngay thẳng hỏi.
Thái dương Phong Quang nhảy dựng, “không thể.”
“Chỉ sờ một chút thôi,”
“không thể là không thể!” Phong Quang sụp đổ quay đầu nhìn cậu la lên.
Đừng có dùng biểu cảm đứng đắn như vậy mà nói mấy câu lưu manh thế!
Lúc này Âu Tuân vẫn không nói gì, không hề nhúc nhích, dễ dàng làm cho người ta thấy cậu đang tủi thân… Có lẽ có thể dùng hai chữ “tủi thân” này để hình dung đi.
Phong Quang đau đầu, bỗng nhiên thấy chàng trai trước mặt này so với bản thân cô còn khó hầu hạ hơn, nhưng cậu ấy cứ nhìn cô mà không nhúc nhích gì cũng không phải chuyện gì hay, do dự trong chốc lát, cô không tự nhiên mà nói: “Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc hôn môi.”
Ngay sau đó cô bị người bắt tay kéo qua để làm một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.
Fuck! Có cần phải gấp gáp như vậy không!
Âu Tuân hôn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn dữ dội, cậu tựa hồ đã đè nén rất lâu, chỉ chờ bùng bổ trên người cô, nhưng loại hôn đơn giản thô bạo này… lại làm cho cô mặt đỏ tim đập, cô có một loại cảm giác hoàn toàn bị chinh phục, thế nhưng lại không ghét loại cảm giác này, mà ngược lại… còn kém chút nữa không khống chế được mà sa đọa theo cậu.
Cho dù ngồi trên xe đạp bị một trận gió lạnh thổi qua, mặt Phong Quang vẫn có chút nóng lên, cô không thừa nhận chính mình là một sắc nữ… Được rồi, cô thật có chút sắc, nhưng tất cả đều tại chàng trai bên cạnh câu dẫn mà ra!
trên đường đi đến phòng học, Phong Quang kéo kéo ống tay áo của Âu Tuân, “Aiz, tôi hỏi cậu, cậu trước kia có phải từng có bạn gái không?”
“không có.”
Cậu trả lời không cần nghĩ ngợi, giọng điệu chân thành nghe không có vấn đề gì, Phong Quang nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu không có quen bạn gái bao giờ, vậy sao mà… sao lại hôn… hôn…”
Hôn một cách thành thạo đến mức người ta muốn được cậu đè xuống, côkhông nói ra được bởi vì da mặt mỏng.
Ai ngờ Âu Tuân hiểu lầm ý tứ của cô, cậu có chút khẩn trương không biết phải làm sao, sợ hãi cô sẽ rời bỏ mình mà cầm lấy tay cô, “Em có phải thấy tôi hôn không được tốt không?”
“không có!” Là làm quá tốt!
Cậu thế này mới thả lỏng một ít, giống như thề thốt mà nói: “Tôi sau này sẽ làm thật tốt.”
không… không cần trịnh trọng như thế, cũng chỉ là hôn nhau thôi mà!không phải chuyện sống chết gì!
Phong Quang yên lặng nghiêng mặt, ôm trán không nói gì.
Phong Quang không biết là, thật ra Âu Tuân nghĩ là cậu muốn mỗi ngày mô phỏng mấy lần trong đầu, cho dù là một cái hôn thì cậu cũng muốn làm một cách hoàn mỹ đến cực đoan.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng học, không ít người sợ tới mức điện thoại cầm trong tay rơi xuống, tuy rằng khoa IT có một nhân vật thiên tài mọi người đều biết, nhưng bởi vì cảm giác tồn tại của Âu Tuân thấp, cho nên rất nhiều người đến nay cũng không biết học trưởng thu được rất nhiều sáng chế tin học độc quyền trong tin đồn là ai, nhưng đối với Phong Quang luôn thích lên giọng thì bọn họ biết, nói thật, cho dù không có tin tức thời gian trước, chỉ bằng thân phận đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, cũng đủ khiến cho mọi người chú ý, nhưng hôm nay bọn họ thấy cái gì thế này?
Tiểu thư mắt cao hơn đầu kia cư nhiên nắm tay một chàng trai thoạt nhìn rất bình thường đi đến!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.