Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 152:




Sớm đã quen với việc bị mọi người chú ý, Phong Quang ngay cả liếc mắt một cái cũng không bố thí cho người khác, cô và Âu Tuân trước sau như một ngồi ở dãy cuối cùng, đối với cái nhìn tò mò đánh giá của người khác làm như không thấy.
Sinh viên lục đục tới đông đủ rồi, giáo viên cũng đi vào phòng học chính thức bắt đầu giảng bài, Triệu Tiểu Lục không cách nào hình dung được tâm tình chính mình lúc này, khi mới nhìn thấy Âu Tuân và Hạ Phong Quang đivào, cô cảm thấy không thể tin được, Hạ Phong Quang mà cô biết là đại tiểu thư không lúc nào không duy trì tư thái đẹp nhất, mỗi lần nhìn thấy Phong Quang, cô ấy giống như là mỹ nhân đứng ở trên cao, mà chỗ của Triệu Tiểu Lục cũng chỉ là là con kiến trong bùn.
Triệu Tiểu Lục duy nhất nhìn thấy Phong Quang có lúc không khống chế được, chính là lúc mà Thẩm Vật Ngôn đánh cô ấy một cái tát, có lẽ thời khắc đó Thẩm Vật Ngôn không hề phát hiện, nhưng Triệu Tiểu Lục chú ý tới, trong ánh mắt Phong Quang có cái gì đó vỡ vụn, đối với vị hôn phu, cô ấy vĩnh viễn yêu thương và sùng bái mà quên mất chính mình.
Tất cả mọi người đều nói đại tiểu thư nhà họ Hạ là một thiên kim nhà giàu thích cố tình gây sự, lời này không sai, nhưng Triệu Tiểu Lục cũng phát hiện, Hạ Phong Quang đồng thời cũng là một người có sự quyết đoán kiên quyết mười phần.
Triệu Tiểu Lục chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Âu Tuân và Hạ Phong Quang ở cùng một chỗ, hai người không hề có quan hệ gì với nhau, giống như hai đường thẳng song song, làm sao lại có một ngày cùng nhau xuất hiện?
Nhưng sự thật chính là sự thật.
Cách một cái dãy bàn đi qua, Triệu Tiểu Lục ngồi xuống bên cạnh Âu Tuân,cô nhỏ giọng gọi: “Âu Tuân…”
Âu Tuân nghe được thì Phong Quang cũng nghe được, cô liếc mắt nhìn Âu Tuân, đem tay bị cậu nắm ở dưới bàn rút ra.
“Bây giờ đang là thời gian lên lớp.” Cho nên phải duy trì im lặng, nói xong câu này với Triệu Tiểu Lục, Âu Tuân lại cầm tay Phong Quang một lần nữa.
Được rồi, Âu Tuân anh ấy luôn là một sinh viên giỏi rất kỹ tính, Triệu Tiểu Lục tuy thấy có chút khó chịu, nhưng cô luôn biết cách an ủi bản thân.
Phong Quang nhìn sách nhíu mày.
“Sao vậy?” Âu Tuân hỏi.
cô chỉ vào một chỗ trong sách, “Nghe không hiểu.”
“Tôi dạy cho em.”
Sau đó Triệu Tiểu Lục liền nghe âm thanh cẩn thận giảng giải của Âu Tuân, ai vừa nói bảo trì im lặng thế!
Thật vất vả đợi đến thời gian tan học, Triệu Tiểu Lục lấy tốc độ cực nhanh cản lại Âu Tuân và Phong Quang đang muốn đi, cô thấy hai người họ nắm tay nhau, do dự hỏi, “Âu Tuân, anh và cô Hạ… đang quen nhau sao?”
Âu Tuân “Ừ” một tiếng.
“Đúng là… không nghĩ tới.” Triệu Tiểu Lục hỏi vấn đề này bất quá là để xác nhận mà thôi, nói thật ra lúc Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn ở cùng nhau, ngày mà Thẩm Vật Ngôn không khống chế được đánh Phong Quang, Triệu Tiểu Lục cũng đã có dự cảm, nghĩ đến chuyện đó, cô thực sự có lỗi nói với Phong Quang: “cô Hạ, tôi thật sự có lỗi, ngày đó tôi cũng hiểu lầm cô, hạicô bị oan uổng.”
Lời xin lỗi này là thật lòng thật dạ.
“không có gì, dù cô hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Phong Quang nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ bình thường.
Đây đúng như cách Phong Quang sẽ trả lời.
Triệu Tiểu Lục không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng xin lỗi nhiều hơn, “Nếu như tôi sớm phát hiện Liễu Đề cố ý phá rối một chút, nếu như tôi có thể đứng ra nói chuyện vì cô Hạ… cô Hạ cũng không cần chịu nhiều oan ức đến vậy.”
“cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có chịu oan ức.”
“A?”
“Tôi ở nhà ăn ngon ngủ tốt, mỗi ngày đều không biết sống được tiêu dao tự tại đến mức nào, cô thấy bộ dạng tôi có chỗ nào giống như chịu oan ứckhông?” Thần thái Phong Quang ung dung, ngữ khí thoải mái, thật đúngkhông có bộ dạng chịu “Oan ức.”
Nhưng ánh mắt Âu Tuân lại trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.