Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 158:




Hết thảy đều rất đột nhiên, cả phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng lẳng lặng từ bàn tay đó.
Thân mình Thẩm Vật Ngôn cứng lại, thật khó tưởng tượng anh cũng có một ngày phải sững người như thế này, nhưng sự thật chính là anh cũng nhất thời mất đi phản ứng, chỉ có cơn đau trên mặt đó nói cho anh biết hết thảy đều đã xảy ra.
Phong Quang cười lạnh, đạt được ý đồ, hết giận, cô dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói: “Thẩm Vật Ngôn, đây là anh nợ tôi.”
Dứt lời, cô bỏ tay anh ra, đi xuống bục, khí thế của cô quá mạnh mẽ, các phóng viên không tự giác được tránh ra một con đường đi, để cho cô thong dong rời đi.
Thẩm Vật Ngôn chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trên mặt bị cô cho một cái tát, ánh mắt giật mình ngớ ra, không biết suy ngĩ cái gì.

Trong một gian phòng được bao, Âu Tuân xem điện thoại, trên màn hình đúng là nội dung của buổi họp báo phóng viên, khi nhìn thấy Phong Quang khóc, cậu không tự giác nắm chặt di động, nhưng lại nhìn thấy Phong Quang tát Thẩm Vật Ngôn một cái, cả người cậu lại thả lỏng.
Phong Quang không phải luyến tiếc Thẩm Vật Ngôn, cô chỉ đang tính kế Thẩm Vật Ngôn mà thôi, nhận thức được việc này, Âu Tuân thu hồi dự tính đem hệ thống công ty nhà họ Thẩm biến đen.
Bỏ di động xuống, cửa theo thời gian đã tính mở ra, Phong Quang đi vào liền thấy một cái khuôn mặt tươi cười thật to, “Thân ái, em đã trở về!”
Âu Tuân đứng dậy, cô chuẩn xác nhào vào lòng cậu, khống chế được xúc động muốn theo bản năng để tay lên ngực cô, cậu thuận thế đem tay giơ lên đặt lên đỉnh đầu cô, mấy ngàu qua tới giờ, đối với loại hành vi lần mò tìm kiếm này cậu đã luyện đến quen.
“Đồ ăn đã đem lên xong rồi.”
Phong Quang nhìn trên bàn, kinh ngạc, “Cư nhiên đều là đồ mà em thích ăn!”
cô cười hì hì rời khỏi lòng cậu, chạy đến bên bàn ngồi xuống, Âu Tuân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa nhắc đũa lên, cô liền phản ứng lại hỏi: “Sao anh biết được em thích ăn cái gì?”
cô cũng không có bạn bè gì, người duy nhất biết được sở thích của cô cũng chỉ có dì Lâm mà thôi, nhưng mà dì Lâm chưa bao giờ đem chuyện liên quan đến cô nói ra ngoài.
Đối với vấn đề khó trả lời này, đơn giản, cậu chỉ có hai chữ: “Trực giác.”
Thật đúng là… câu trả lời làm người ta không phản bác được.
Phong Quang cắn đũa, nhìn chòng chọc mặt Âu Tuân một hồi lâu, như muốn nhìn ra được cái gì.
Ánh mắt Âu Tuân một chút mơ hồ cũng không có, cậu thuận miệng nói, “Còn có một món canh chưa mang lên, anh đi thúc giục họ.”
Cậu đẩy cửa đi ra ngoài, không hoảng hốt không loạn, lưng cũng rất thẳng.
Nhưng mà Phong Quang chỉ thấy rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, côsuy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được là cái gì, điện thoại trên bàn lại rung lên, điện thoại của Âu Tuân, cô cầm lên nhìn thấy tên hiện trên màn hình, là Quách Minh gọi tới, giúp Âu Tuân nghe một chút chắc là cũng khôngcó chuyện gì đâu?
Do dự một chút, cô nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng nói Âu Tuânkhông ở đây, bên kia Quách Minh liền đánh rắm không thể đợi nói: “Âu Tuân, đem tài khoản game của cậu cho tôi mượn một chút, tôi còn đangđánh nhau, acc của tôi lúc trước lại giết người ở thành chủ, chỉ số sát khí quá cao bỗng nhiên bị quan phủ bắt vào ngục giam rồi.”
“Acc nào?”
Trước khi ý thức được âm thanh không đúng, Quách Minh theo bản năng nói tiếp: “Chính là acc Nhậm Ngã Hành của cậu đó, thân trang bị đó của cậu đánh phó bản nhất định vèo vèo vèo là xong! … Aiz, đợi chút, giọng nói này… là em dâu?”
Phong Quang nở nụ cười, “Là cha anh.”
cô cắt đứt điện thoại.
Vài phút sau cửa lại mở ra, Âu Tuân đi vào, cậu ngồi lại bên người Phong Quang, nắm tay cô nói: “Canh rất nhanh sẽ đem tới.”
Mỗi khi đến gần cô, cậu luôn muốn đụng tới một bộ phận nào đó của cô mới cảm thấy an tâm.
“anh vất vả rồi.” cô ôn nhu cười, “Nhậm Ngã Hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.