Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 166:




Phong Quang lén lút lấy tay chọc chọc lưng Triệu Tiểu Lục, ý bảo cô ấy nói cái gì đó đi.
Triệu Tiểu Lục rất nhanh hiểu được, giả bộ đáng thương nói: “Sư phụ, đệ tử rất sợ hãi, cứu con.”
Thẩm Vật Ngôn: “…”
không phải chỉ làm game thôi sao? Thực sự diễn luôn! Thẩm Vật Ngôn đột nhiên thấy bản thân có phải đang trở thành hiệu trưởng trông coi nhà trẻ hay không đây.
“Muốn tôi thả con tin cũng được, các người ngừng đánh nhau, tôi thả cô ấy ra.” Trong nháy mắt đó, Phong Quang cảm nhận được đỉnh đầu mình lập lòe phát ra hào quang, có bốn chữ to thổi qua: Đại sứ hòa bình.
Phong Trần Nhất Thương liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, thấy hắn không có phản ứng gì, vì thế tàn khốc nói: “cô bắt cóc là đồ đệ Trầm Vô Ngôn, cũng khôngthể kêu tôi ngưng chiến.”
“Hửm?” Hạ Thiên trừng mắt.
“Đồng ý!” Phong Trần Nhất Thương đứng thẳng tắp, “Chị vợ nói cái gì tôi đều đồng ý!”
Phong Quang cười cười nói: “Tốt lắm, các người hai bang chủ, đại diện hai bên thề đi.”
Bất Ngữ đứng ra nói với Thẩm Vật Ngôn: “Bang chủ, không thể ngưng chiến!”
Hắn còn chưa giết chết Phong Trần Nhất Thương để báo thù!
Thẩm Vật Ngôn chỉ hình hắn một cái, Bất Ngữ sợ hãi run run, không dám nói cái gì nữa.
“Ta thề.” Thẩm Vật Ngôn thản nhiên nói: “Cùng Hắc Y Bang ngưng chiến.”
Được, đại danh đỉnh đỉnh Trầm Vô Ngôn đều đã mở miệng, Phong Trần Nhất Thương còn có lý do gì mà không đáp ứng, hắn bĩu môi, cũng nói: “Tôi cũng thề…”
Nhưng Phong Trần Nhất Thương còn chưa nói xong, trước mắt Phong Quang tối đen, đợi đến khi mở mắt ra, xung quanh đã không còn là cảnh tượng trong game nữa, mà là trong khoang thiền chơi game, cô lấy lại tinh thần đira khỏi khoang thuyền chơi game.
Bên kia Hạ Thiên cũng bước ra, cô suy nghĩ một lát, “Chị, hình như là mất điện.”
Phong Quang im lặng.
Nghe nói, sau khi “Đại sứ hòa bình” Vãn Dương ngoài ý muốn logout, ngày đó hai bang hội lại đánh nhau, kết quả cuối cũng vẫn như cũ không phân thắng bại.
Mà sau khi vào game một trận đó, Phong Quang đã nửa tháng không gặp qua Âu Tuân, cô thậm chí xin nghỉ bệnh vì trốn Âu Tuân, thẳng đến một ngày cuối tuần, không không thể không cùng Hạ Thiên ra ngoài, bởi vì Hạ Thiên muốn đi gặp Phong Trần Nhất Thương.
Phong Trần Nhất Thương để cho Hạ Thiên nói địa điểm, Hạ Thiên hẹn ở một cuộc triển lãm tranh bởi vì giáo viên mỹ thuật tạo hình cấp ba của cô có một triển lãm tranh sắp tổ chức, mà cô vẫn luôn sùng bái giáo viên này.
Phong Quang vốn tưởng lần này gặp mặt muốn tránh cũng không thể tránh việc gặp phải Âu Tuân, cô có thể đoán được Phong Trần Nhất Thương chính là Quách Minh, nhưng cô không đoán được Âu Tuân lại không đến đây.
Quách Minh khi biết Phong Quang chính là chị họ của Hạ Thiên thực sự kinh ngạc, nói thật, cậu vốn cũng tưởng Phong Quang giống như tin đồn là một đại tiểu thư khó hầu hạ, nhưng sau khi quen biết rồi, cậu lại thấy cô gái này trừ bỏ có chút kiêu ngạo, cũng không có chỗ nào không tốt, hơn nữa, đầu năm nay kiêu ngạo cũng có điểm manh đó.
(!) Manh: moe, dễ thương đáng yêu.
Âu Tuân chưa từng nói cậu chia tay với Phong Quang, nhưng Quách Minh tuy rằng rất sơ ý, nhưng cũng không ngốc đến mức cái chuyện gì cũng nhìnkhông ra, theo biểu hiện mấy ngày nay của Âu Tuân, cậu biết bọn họ nhấtđịnh đã xảy ra chuyện.
Thấy ánh mắt Phong Quang nhìn loạn xung quang, Quách Minh biết cô đangkiếm cái gì, cậu nói: “Thân thể Âu Tuân không thoải mái, cậu ấy không có đến.”
“Âu Tuân là ai?” Hạ Thiên đỡ trà sữa Quách Minh mua cho cô, tò mò hỏi.
Aiz… cô vợ của cậu sao lại có thể đáng yêu thế chứ, nhưng mà Phong Quang còn ở đây, Quách Minh không có can đảm động tay động chân, chỉ có thể quy quy củ củ đáp: “Âu Tuân là bạn học kiêm bạn cùng phòng của anh.”
“Ai, ai hỏi cậu Âu Tuân?” Phong Quang vịt chết còn mạnh miệng, nhưng có thể thấy được thần sắc như có nỗi niềm khó nói của Quách Minh, cô lạikhông chắc lắm hỏi: “Âu Tuân thật sự bị bệnh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.