Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 167:




“Khụ, đúng là bị bệnh.” Quách Minh không dám nhìn Phong Quang, “Chỉ là… cảm lạnh bình thường mà thôi.”
Trực giác Phong Quang nói cho cô có chỗ không đúng, nhưng giống như sợ cô sẽ hỏi tiếp, Quách Minh lập tức lôi kéo Hạ Thiên xem tranh ở trên tường, cho dù cậu một chút cũng không hiểu tranh vẽ cái gì, một mình Phong Quang yên lặng đi theo phía sau bọn họ, trong lòng thế nào cũng không bỏ xuống được.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to của Hạ Thiên, “Bức tranh nàykhông phải của chị em sao!?”
“Cái gì?” Quách Minh kinh ngạc, “Phía trên có kí tên là Chân Tiếu Nhân.”
“Chân Tiếu Nhân là giáo viên của em! Bức tranh này là chị họ cho em, thời gian trước là ông ấy mượn từ trong tay em để xem.”
Phong Quang thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, đợi nhìn thấy trên tường ghi tên tranh là “Sinh trưởng”, cô sững sờ một lát, bức ánh trăng trong đại thụ này đúng là côđưa cho Hạ Thiên cách đây không lâu, nhưng mà tên dưới góc phải lại là tên Chân Tiếu Nhân.
Bởi vì âm thanh của Hạ Thiên nên không ít người đến xem tranh tụ tập lại đây, âmthanh nghị luận của họ không ngừng vang lên, Phong Quang không nghe vào một lời nào, tiếp theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục vội vã đi tới.
Hạ Thiên vừa thấy người đến là ông ta liền chất vấn, “Thầy Chân, bức họa này rõ ràng là của chị em, thầy vì sao lại viết tên của mình lên đó?”
“Thì ra là Hạ Thiên, em đang nói gì thế? Chân Tiếu Nhân cười hòa ái nói: “Hôm nay là ngày triễn lãm tranh của thầy, với thầy mà nói rất quan trọng, em không thể bởi vì thầy từng phạt em chép bài tập, em liền nói thầy như thế?”
“Em không có nói bậy!”
Chân Tiếu Nhân tiếp tục nói: “Em nói là chị của em… Xem ra là vị này đi.” Ông ta nhìn Phong Quang, “Bức họa này đối với cách vận dụng sắc thái hay cách xử lý nét vẽ, nếu như người vẽ không có tư chất và sự từng trải thì sẽ vẽ không được, Hạ Thiên, em mang một cô gái tuổi còn trẻ như vậy đến đây vu oan thầy, có phải cũng hơi đơn giản quá không?”
“Ông!” Hạ Thiên không nói lại, cô gấp đến độ muốn khóc.
Quách Minh tiến lên nắm ao Chân Tiếu Nhân, “Ông nói cái gì? Hả? Hạ Thiên nhà tôi mới không vu oan cho ông!”
Cậu vừa rống xong đã bị bảo an kéo ra.
Chân Tiếu Nhân nói với người vây xem nói: “Thật ngại quá, để mọi người thấy mà chê cười, Hạ Thiên là học trò của tôi, bởi vì tôi phạt em ấy ở học viện, cô gái trẻ là khôngcam lòng, bất quá chỉ là trò đùa trẻ con thôi, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.”
Chân Tiếu Nhân là trưởng bối ấm áp hiền lành, Hạ Thiên càng được tôn lên là một con nhóc cố tình gây sự, âm thanh nghị luận di chuyển sóng sau đè sóng trước, hiện tại đều chỉ trích Hạ Thiên.
Hạ Thiên rốt cục nhịn không được mà khóc, cô vẫn luôn được cha mẹ, được Phong Quang bảo hộ rất tốt, chưa từng chịu qua loại oan ức này, “Tôi không có nói dối, bức họa này vốn chính là do chị của tôi vẽ! Là ông ta nhìn thấy bức tranh trong ảnh chụp của tôi, nói muốn thưởng thức thật tốt tranh của chị tôi, tôi mới có thể cho ông ta mượn!”
cô khóc làm cho tâm Quách Minh tan nát, Quách Minh tránh thoát bảo an, tình cảm an ủi cô, “Ngoan Hạ Thiên, đừng khóc, đừng khóc.”
Chân Tiếu Nhân mặt mũi hiền lành cười, “Bảo an, mời ba người này ra ngoài đi.”
“Khoan đã.” Lúc này, Phong Quang vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, cô cười đến sáng lạng tươi đẹp, “Muốn biết ai mới là nguyên tác bức họa này, rất đơn giản, vẽ lại một lần là biết.”
“cô gái trẻ, tôi còn có rất nhiều việc, không có thời gian chơi đùa ở đây với cô.” Chân Tiếu Nhân không chút hoang mang nói.
“Cho nên, ông là không dám vẽ.”
“cô muốn nói tôi không so đo với cô thành không dám, cũng được thôi.”
cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Ha ha, thầy Chân quả nhiên là một giáo viên tốt, một khi đã như vậy, tôi đây liền cam chịu vì ông mà nhận thua vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.