Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 172:




Âu Tuân gầy rất nhiều, trước kia Phong Quang đã thấy cậu cực kỳ gầy yếu, bây giờ lại thấy cậu suy nhược đến mức lúc nào cũng có thể ngã xuống, trên cổ tay trái của cậu, máu tươi xuôi theo tay tí tách rơi trên mặt đất, áo sơ mi trắng trên người cũng thấm đẫm vết máu, dưới ánh sáng càng làm nổi bật thêm màu đỏ nhìn mà ghê người.
“Phong Quang, em đến gặp anh.” Cậu nhìn Phong Quang, gương mặt tái nhợt tươi cười dịu dàng, thân mình ngay sau đó ngã xuống phía trước.
Phong Quang lập tức ôm lấy cậu, cậu cũng không phải mất đi ý thức, chỉ vì mất máu quá nhiều đứng không nổi mà thôi, cậu cố sức nâng tay lên ôm lấy thân người nhỏ nhắn của cô, phát ra tiếng cười thỏa mãn, “Cuối cùng em cũng đến gặp anh.”
Giống như đứa bé chiếm được món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
cô ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Em đưa anh đến bệnh viện.”
Cậu lắc đầu, “anh muốn ôm em một cái thật chặt.” Giơ tay lên vuốt mặt cô, cậu đột nhiên phát hiện tay mình còn đang chảy máu, máu tươi cũng dính vào mặt cô, cậu cuống lên, dùng một bàn tay sạch sẽ khác chùi mặt cô, “Phong Quang, xin lỗi, anh làm dơ em.”
“Đừng nói nữa!” Phong Quang rốt cục khóc ra tiếng, cô cầm lấy tay cậu, giọng điệu van xin nói: “Chúng ta đến bệnh viện được không? Nếu không, em sẽ luôn khóc choanh xem.”
Cậu hôn lên nước mắt của cô, “Em đừng khóc, anh đi bệnh viện.”
Một câu này giống như là một sắc lệnh, làm Quách Minh đứng bên ngoài một hồi lâu rốt cục kiềm chế không được, xông lên lấy ra khăn mặt chuẩn bị sẵn từ sớm buộc lên miệng vết thương của Âu Tuân, cùng Phong Quang đỡ Âu Tuân ra ngoài.
Trong nháy mắt thoáng gặp nhau, Thẩm Vật Ngôn ở ngoài cửa thấy được ánh mắt Âu Tuân chăm chú nhìn Phong Quang.
Đó là loại ánh mắt như thế nào?
Mềm mại lưu luyến, làm cho người ta vừa thấy liền cảm nhận được cậu ta yêu cô gái kia đến nhường nào, nhưng dưới cái mặt nạ dịu dàng đó, là cho dù thân ở địa ngục, cũng khăng khăng muốn lôi kéo cô ấy cùng nhau chịu dày vò nơi địa ngục.
Thẩm Vật Ngôn đột nhiên nổi da gà sởn tóc gáy.
anh vốn tưởng bản thân đã là một người rất ngoan cố, nhưng anh không nghĩ qua chấp niệm của Âu Tuân còn đáng sợ hơn, anh nhịn không được mà nghĩ, nếu hôm nay Phong Quang không tới, Âu Tuân thật sự sẽ chết sao?
anh thế nào cũng không có được câu trả lời.
Bác sĩ nói, thấy quá người cắt cổ tay tự sát, nhưng chưa thấy qua người dùng sức cắtcổ tay tự sát như vật, đây không phải tự sát, giống như là đang tự mình hại mình.
Cho dù là đang khâu, Âu Tuân cũng muốn nắm tay Phong Quang, không cho cô rời đi, lúc khâu Âu Tuân cũng không kêu đau, nhưng Phong Quang không ngừng được nước mắt chảy ra, Âu Tuân an ủi cô: “Đừng khóc, anh không đau.”
Phong Quang nghe được cậu nói chuyện thì khóc càng xấu.
Bác sĩ cảm thấy, trong kiếp sống làm nghề y này của hắn đây chắc là lần nhìn thấy người bệnh và người nhà hiếm thấy nhất.
Quách Minh lúc này quyết định không làm bóng đèn, cậu lựa chọn ra ngoài giúp Âu Tuân mua đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn Âu Tuân ngồi trên giường bệnh, còn có Phong Quang vẫn như trước khóc không ngừng.
“anh được lắm, dùng tính mạng bản thân bức em về, anh có phải cảm thấy sinh mệnh của anh không có giá trị không hả?”
“Bởi vì anh không còn gì khác để làm vốn, để có thể khiến em quay về.” Âu Tuânkhông thể làm gì khác hơn là dùng tay phải đưa khăn tay cho cô.
Phong Quang tiện tay nhận lấy lau nước mắt, “Nếu em không trở lại thì sao?”
“Em sẽ quay về.”
“anh sao lại tự tin vậy?” Vứt bỏ khăn tay ướt đẫm, cô lại thuận tay tiếp nhận một tờ khăn giấy trong tay cậu.
Khóe mắt cậu cong cong, “Bởi vì Phong Quang rất tốt.”
Cho dù là người không quen biết, chỉ cần xuất hiện trước mặt cô, cô cũng sẽ lựa chọn có thể cứu liền cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.