Thanh Ngọc không quan tâm Phong Quang đang động kinh, đánh tiếng chào hỏi với sư phụ liền đi vào gian phòng, vởi vì hắn phải vội vàng đi nấu cơm.
Tầm mắt Phong Quang thẳng tắp dừng lại trên người mỹ nam áo trắng, nàng nhìn hắn đến gần mình, chỉ cảm thấy hoa đào nở rộ sau lưng hắn cũng chỉ để làm nền.
“Hạ tiểu thư.” Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Ta là Tiết Nhiễm.”
“Ta biết ngươi.” Phong Quang thiếu chút nữa liền duỗi tay ra định bắt tay, nàng trước kia có tiếng không lễ phép khó mà có lúc cũng bày ra được bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa, “Đa tạ Tiết thần y nguyện ý giải độc cho ta.”
Đề cập đến việc này, trên mặt Tiết Nhiễm có ý xin lỗi, “Nghe nói Hạ tiểu thư bị trúng độc là do Duyệt Duyệt gây nên, ta thực sự có lỗi, Duyệt Duyệt là đệ tử của ta, ta chỉ là bù đắp lại sai lầm của đệ tử mình mà thôi.”
“Khụ, cái này, Tiết thần y không cần xin lỗi, dù sao cũng không phải ngươi hạ độc ta, cho nên chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
“Hạ tiểu thư yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giải độc cho tiểu thư.”
Bị ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn chăm chú, tim Phong Quang không khỏi đập rối loạn hết cả lên, nàng chỉ có thể gật đầu nói được, ngoài ra không biết phải nên phản ứng như thế nào.
Gian phòng của Phong Quang được an bài cách vách phòng Thanh Ngọc, thừa dịp Thanh Ngọc còn tốn thời gian nấu cơm, Tiết Nhiễm tháo khăn che mặt của nàng xuống, Phong Quang đối với mẩn đỏ trên mặt mình rất ngượng ngùng, nhưng mà Tiết Nhiễm lại không có thay đổi tí cảm xúc nào, hắn chỉ nghiêm túc nhìn gương mặt nàng, ánh mắt nghiêm túc này cũng chỉ vì đang nghiên cứu một việc gì đó mà thôi.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Cái này như là hiệu quả của Mỹ Nhân Oán, theo lời của Hạ tiểu thư, tiểu thư trúng độc đã mười ngày, nhưng tác dụng của Mỹ Nhân Oán sẽ không quá ba ngày.”
“Vậy ta rốt cục trúng phải độc gì?”
“Hạ tiểu thư, Duyệt Duyệt không phải là đứa nhỏ hư hỏng gì, nàng ấy khôngcó khả năng hại dung mạo tiểu thư bị hủy vĩnh viễn, chỉ sợ là nàng dùng sai dược hoặc là trong đó còn có chỗ sơ suất khác.”
Trong nháy mắt, Phong Quang đối với lời biện hộ thay Quan Duyệt Duyệtkhông có hứng thú, nàng chỉ muốn biết chính mình còn cứu được hay không.
Tiết Nhiễm nhìn thấy sự trầm mặc của nàng cũng ý thức được nàng đang nghĩ gì, khóe môi hắn khẽ nhếch, “Hạ tiểu thư yên tâm, tuy rằng còn không rõ đây là loại độc gì, nhưng muốn giải độc cũng không khó, vài ngày tới ta sẽ chuẩn bị thuốc thang, chỉ cần Hạ tiểu thư phối hợp là được.”
“A? Uống thuốc…” Mặt nàng lộ vẻ đau khổ, trong phim võ hiệp không phải chỉ cần nuốt một viên Giải Độc Hoàn là được rồi sao?
Tiết Nhiễm nhìn sắc mặt nàng liền biết là nàng sợ khổ không muốn uống thuốc, hắn cười nói: “Ta sẽ chuẩn bị sẵn bánh quế hoa.”
Phong Quang bỗng nhiên nâng mắt nhìn hắn.
Tiết Nhiễm khó hiểu, “Hạ tiểu thư không thích bánh quế hoa cao sao, sao lại nhìn ta như vậy?”
“không phải…” Nàng mấp máy môi, “Ta thích bánh quế hoa.”
“Vậy thì tốt rồi, món sở trường nhất của Thanh Ngọc chính là làm bánh quế hoa, chỉ là ta không thích đồ ngọt, có Hạ tiểu thư thưởng thức, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thì ra là vì nguyên nhân này…
Phong Quang không rõ nên cảm thấy mất mát hay nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cũng cười cười, “Nhọc Tiết thần y phải lo lắng.”
Từ hôm nay trở đi, nàng chính thức ở lại cố Nhân cốc.
Giang phòng Tiết Nhiễm chuẩn bị cho nàng đương nhiên không thể phô trương xa xỉ như nhà nàng, bất quá thực sự thoải mái sạch sẽ, nàng rất vừa lòng, nhưng Thanh Ngọc tỏ ra rất bất mãn đối với nàng, cái này nhìn ra được từ thái độ của hắn, bởi vì hắn thấy nàng rất phiền phức.
Ví dụ như hiện tại, nàng nói muốn vào nhà bếp giúp hắn rửa chén, mà thực tế là nàng đang nhìn hắn rửa chén.
Phong Quang cười hì hì hỏi hắn: “Thanh Ngọc ngoan à, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?”
không được.
Dù sao có nói vậy thì nàng cũng sẽ hỏi, Thanh Ngọc chọn cách không mở miệng, rõ ràng một giây trước còn gọi hắn là Thanh Ngọc thúi, bây giờ có việc muốn hỏi liền đổi xưng hô thành Thanh Ngọc ngoan.
Hắn chưa từng thấy người nào không có nguyên tắc như vậy.
“Ta hỏi ngươi, sư phụ ngươi có phải đối xử với sư tỷ ngươi rất tốt không?”