Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 186:




Phong Quang ăn một khối bánh quế hoa, đợi vị thuốc tan, nàng nói với Tiết Nhiễm: “Đồ đệ này của ngươi thật sự không có chỗ nào là đáng yêu.”
Tiết Nhiễm bật cười, “Hạ tiểu thư vừa nãy không phải đang nói Thanh Ngọc rất đáng yêu sao?”
“Trước khác nay khác.” Nàng hừ hừ, “Nhãi con đúng là nhãi con, ngây thơ.”
“Vậy ngươi đi so đo với một nhãi con như ta, ngươi càng ngây thơ.” Thanh Ngọc vứt cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, xoay người lên xe ngựa.
“Aiz, nhãi con này!” Phong Quang vừa nghiêng đầu chỉ thấy được cái cười mỉm câu hồn đoạt phách đó của Tiết Nhiễm, không khỏi hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Đã lâu ta không nhìn thấy bộ dạng hoạt bát như vậy của Thanh Ngọc.”
“Hử?”
Tiết Nhiễm nói: “Khi gia tộc của Thanh Ngọc bị ma giáo giết hại cả nhà, là ta vừa vặn cứu được hắn, bất quá cũng chỉ cứu được một mình hắn mà thôi, lúc đó hắn chỉ mới năm tuổi mà đã giống như một người trưởng thành.”
Phong Quang ngẩn người, “Ta không nghĩ tới hắn gặp phải chuyện thảm như vậy…”
Trong mắt Tiết Nhiễm vẫn luôn tồn tại ý nghĩ trách trời thương dân, cho tới bây giờ, trong mắt hắn lại có thêm một sự yên tâm thoải mái, “Đều là chút chuyện cũ năm xưa, hiện nhìn Thanh Ngọc chơi đùa với ngươi, thật tốt.”
Thần y… ngươi xác định đó là chơi đùa mà không phải là hắn đơn phương ghét bỏ ta sao?
Kìm nén sự châm chọc ở bên trong, nói Phong Quang không đau lòng cho Thanh Ngọc là giả, một đứa bé mười ba mười bốn tuổi, ở hiện đại cũng mới là tuổi học cấp hai, nhưng mà người hắn đã sớm đeo trên lưng huyết hải thâm cừu.
Ma giáo, ma giáo… Vừa nghĩ đến ma giáo sẽ nghĩ đến nam chính Nam Cung Ly, vừa nghĩ đến Nam Cung Ly là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, cũng là võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương nàng liền đau đầu, vị hôn phu lúc này không giống với trước kia, hắn là lão đại hắc bạch lưỡng đạo, mặc kệ nghĩ như thế nào, nếu để hắn đắc tội bản thân sẽ rất nguy hiểm, quả nhiên… chỉ có thể xuống tay từ trên người nữ chính mà đem cái hôn ước phiền toái này giải trừ sao?
May mà Phong Quang đang suy nghĩ chút chuyện nên hành trình kế tiếpkhông còn cố ý đi trêu ghẹo Tiết Nhiễm nữa, hắn thoải mái không ít, hắn vốn không am hiểu việc giao tiếp với người khác, huống chi còn giống như Phong Quang, một nữ nhân… lớn mật như vậy.
Khi mặt trời vừa ngả về tây, bọn họ đi đến một tòa thành trấn, thành trấn tuy nhỏ nhưng cảm giác đi trên ngã tư đường lại rất phồn vinh, Thanh Ngọc đánh xe ngựa dừng chân lại trước một khách điếm.
Tiểu nhị mắt sắc lập tức tiếp đón đến, cong đai lưng cười chủ động điều khiển xe ngựa đến chuồng ngựa, để cho đoàn người bọn họ đi vào trước.
Ba người vừa vào khách điếm, chưởng quầy liền lớn tiếng la lên, “Hoan nghênh ba vị khách quan, khách quan muốn nghỉ chân hay là ở trọ lại?”
Tiết Nhiễm nói: “Ba gian thượng phòng.”
“Cái này… khách quan, thật không khéo, chúng ta chỉ còn lại hai gian phòng trống.”
Thanh Ngọc nói: “Sư phụ, chúng ta đi khách điếm khác.”
Chưởng quầy vội nói: “Khách quan có điều không biết, thành trấn này chỉ có một khách điếm của chúng ta.”
Trong lòng Phong Quang kêu to, đây còn không phải là ông trời cố ý trợ giúp nàng sao!?
“Thật ra…” Nàng e lệ nhìn Tiết Nhiễm, “Ta và Tiết thần y một gian…”
“Sư phụ, ta ngủ với ngài.” không đợi Phong Quang nói xong, Thanh Ngọc sớm thấy ý tưởng của nàng nhanh chóng ngắt lời.
Tiết Nhiễm nói với Phong Quang: “Hạ tiểu thư, ta cùng Thanh Ngọc ở một gian phòng, chúng ta ở lại trong khách điềm này thôi.”
“A…” Nàng nhún vai, hung hăng trừng mắt Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Hai gian phòng liền nhau, Phong Quang ngủ ở gian bên trái, Tiết Nhiễm và Thanh Ngọc ngủ ở gian bên phải, Phong Quang mở cửa sổ ra lập tức thấy được mấy tiểu thương và người đi đường trên ngã tư, tay nàng chống lên cửa sổ, cảm thấy xem cảnh đường phố này cũng là một chuyện rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.