Edit: Nhi Huỳnh
“Hạ tiểu thư.” Tiết Nhiễm đứng trước cửa, cửa không có đóng nhưng mà không có sự đồng ý của chủ nhân thì hắn sẽ không tự tiện đi vào, đây là phép lịch sự.
Phong Quang quay đầu nói: “Mời thần y vào.”
Tiết Nhiễm thế này mới đi vào, hắn đi đến bên cạnh Phong Quang, “Hạ tiểu thư đangnhìn cái gì?”
“Ta đang nhìn người.” Ánh mắt nàng ở trên ngã tư đường.
Tiết Nhiễm nhìn theo mắt nàng, “Là chúng sinh bách thái.”
trên đường có nam có nữ, có người già cũng có trẻ con, có tiểu thương thét to cũng có người qua đường vội vã… Chỉ có một cảnh sắc xuyên qua cửa sổ, nhưng đã muốn cất chứa mọi thứ trên thế gian này.
Phong Quang cười nói: “Quả nhiên vẫn là Tiết thần y nói hay, như ta thì chỉ biết nói đó là người mà thôi, nhưng từ ngươi nói ra lại chính là chúng sinh bách thái, cảm giác trình độ ý cảnh đều khác đi.”
“Hạ tiểu thư quá khen.” Nhìn thấy vẻ thích ý ra mặt của nàng, trong mắt Tiết Nhiễm toát ra một ý cười nhàn nhạt, “Ta còn lo lắng Hạ tiểu thư sẽ không thích nơi này, dù sao cũng chỉ là một địa phương nhỏ, ăn ở nhất định kém hơn Chiết Kiếm Lâu, hiện tại thấy Hạ tiểu thư rất tốt ta liền yên tâm.”
“đi khỏi nhà rồi thì không nên chú ý nhiều như vậy, ngươi đừng xem ta là đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu, ta thế nhưng cũng có thể chịu khổ.”
“Sau khi Hạ tiểu thư chịu khổ rồi, có muốn chuẩn bị sẵn một khối bánh quế hoakhông?”
Phong Quang ngượng ngùng nói: “Cái loại chịu khổ này với chịu khổ mà ngươi nóikhông giống nhau!” Thấy trong mắt hắn vẫn luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nàng cũng hiểu hắn là đang giễu cợt mình, mím mím môi, nàng sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.”
“Hắn đang kiểm kê vòng vo.”
Nàng than thở, “Thanh Ngọc đứa nhỏ này, tương lai thật sẽ trở thành quản gia đây mà.”
“Nếu không phải vì ta đối với mấy việc vặt thật sự làm không được…” Tiết Nhiễm có chút xấu hổ, hắn cũng không muốn kêu một đứa trẻ như Thanh Ngọc làm mấy chuyện đó, nhưng mà hắn mỗi lần nấu cơm hay có thói quen thích thả vào chút ít dược liệu, sau đó Thanh Ngọc lớn lên người cao hơn so với bếp lò, hắn liền nói cỡ nào cũngkhông thể cho Tiết Nhiễm vào nhà bếp, lại vì Tiết Nhiễm đi ra ngoài sẽ đem toàn bộ bạc trên người mình cho những tên giả vờ giả vịt làm khất cái kia, Thanh Ngọc cũng liền chủ động xin hắn được quản lý tiền nong.
Nói ngắn gọn, Tiết Nhiễm kỳ thực là một tên ngớ ngẩn trong đời sống, nói là hắn chiếucố Thanh Ngọc, còn chẳng bằng nói là Thanh Ngọc đang chiếu cố hắn.
Vì không để Tiết Nhiễm quá khó chịu, Phong Quang rất thông minh nói sang chuyện khác, “Thần y tới là vì chuyện châm cứu cho ta sao?”
“Đúng vậy, mời Hạ tiểu thư ngồi xuống.”
Phong Quang ngồi trên ghế, “Sau đó thì sao?”
“Mời… Hạ tiểu thư đem cánh tray trái lộ ra.” Hắn ngồi bên cạnh nàng, nói ra những lời này tựa như một thử thách cực khó với hắn.
Phong Quang hỏi: “Chỉ cần lộ cánh tay sao?”
Này… cô nương, lời này giống như càng muốn lộ thêm nhiều chỗ vậy!
Tiết Nhiễm lấy một loạt ngân châm để trên bàn, hắn cực kỳ khẳng định, “Chỉ cần lộ cánh tay.”
Rất tốt, không chủ động chiếm tiện nghi nữ nhân, không hổ là nam nhân mà nàng nhìn trúng, tuy rằng có chút tiếc nuối…
Phong Quang đem tay áo vén lên, cánh tay như ngó sen trắng liền bại lộ trong khôngkhí, tay Tiết Nhiễm chỉ cần đặt trên cổ tay nàng cố định lại, chậm chạp không buông ra.
Hắn giống như có chút kiêng dè.
Phong Quang đợi vài giây, thấy tay của hắn muốn buông ra, lại nâng lên, muốn thả xuống, lại nâng lên, nàng chậc một tiếng, ghét bỏ nghĩ cái này cũng quá ngây thơ đi, nàng chủ động kéo tay hắn để lên trên cánh tay mình, “Tiết thần y, ngươi là đại phu, ta là bệnh nhân, ngươi không cần phải kiêng kỵ gì hết.”
“Phải…” Một câu này làm ánh mắt Tiết Nhiễm sáng lên, một bàn tay hắn cầm lấy cổ tay nàng, phòng ngừa nàng lộn xộn, tay kia thì rút ra một cây ngân châm, muốn hạ xuống ở huyệt đạo trên tay nàng.
Phong Quang đột nhiên nói một câu: “Tiết thần y, ngươi không phải vẫn là xử nam đấy chứ?”
Ngân châm lệch một cái.
“A!!!!!”
Một âm thanh như giết heo vang lên, Thanh Ngọc đang sửa sang lại hành lý ở cách vách bịt kín lỗ tai.