Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 195:




“Thật ra… thật ra ta là người mù!”
“Ha? Vậy thật sự đáng tiếc.”
Phong Quang nghe được giọng nói tiếc hận của hắn, cảm thấy chính mình chẳng đã tìm ra được đường sống, kết quả lại nghe hắn nói tiếp một câu, “Ngươi không thể tận mắt nhìn thấy người giết chết ngươi.”
Trong nháy mắt, lá trúc rơi xuống giữa không trung đều khựng lại, chúng nó lấy tốc độ cực nhanh hướng tới thiếu nữ đang ngồi trên đất, lá trúc phá không mà đi, Phong Quang ôm đầu, trong lòng kêu mệnh ta nay đã tận, nhưng lại không thấy đau đớn như trong tưởng tượng, nàng nghe được tiếng kiếm xé gió.
Đột nhiên có một thân người cầm kiếm che trước thân thể của nàng, hắn dùng kiếm khí tiêu diệt từng phiến lá rụng, tiếp theo hắn quan tâm hỏi: “cô nương, cô nươngkhông sao chứ?”
Phong Quang mở một con mắt, chỉ thấy thân hình cao to lực lưỡng phía trước, giờ phút này trong mắt nàng, hắn giống như là thần tiên, còn chưa kịp nói một câu takhông sao, mắt thấy Nam Cung Ly phi thân tới tung ra một chưởng đánh úp lại, nàng vội vàng kêu lên: “Cẩn thận!”
Đan Nhai xoay người rút kiếm ra đỡ, lôi kéo tay Phong Quang lui ra sau một bước, sau khi khoảng cách được kéo ra, mặt hắn bình tĩnh hỏi: “Các hạ rốt cuộc là ai? Tự tiện xông vào mật thất Đường môn ta, bây giờ còn muốn giết người.”
Đan Nhai vốn đang truy tìm người tự tiện xông vào mật thất, nghe thấy động tĩnh ở bên này mới chạy tới, kết quả không nghĩ tới vừa vặn đụng phải người mà mình muốn bắt.
“Hắn là giáo chủ ma giáo!” Phong Quang trốn sau lưng Đan Nhai, có một cái bia đỡ đạn rồi nên lá gan của nàng cũng lớn không ít.
Đan Nhai nghi ngờ nhìn Nam Cung Ly, “Ngươi là giáo chủ ma giáo?”
“Thú vị.” Nam Cung Ly xoa môi cười, “Ta chưa bao giờ nói thân phận của ta, nha đầu ngươi làm sao mà biết được?”
Đan Nhai cũng nhìn Phong Quang, đợi đáp án của nàng.
Phong Quang đúng lý hợp tình nói: “Nghe đồn trên giang hồ, chỉ có giáo chủ ma giáo mới có bộ dạng nam nữ bất phân, ta xem khí phái này của ngươi, hẳn không phải là hạng vô danh tiểu tốt, nam không ra nam nữ không ra nữ, chẳng lẽ ngươi không phải Nam Cung Ly?”
Nam không ra nam nữ không ra nữ… cổ họng Nam Cung Ly bị nghẹn, lại nhanh chóng cười càng thêm xinh đẹp, “Tiểu nha đầu, ta bỗng nhiên nghĩ không cho ngươi được toàn thây.”
“Đan đường chủ bảo hộ ta!” Nàng cầm lấy góc áo của Đan Nhai, thái độ rất rõ ràng là ta có thể sống sót hay không là nhờ ngươi.
Đan Nhai đem nàng bảo vệ ở phía sau, chống đỡ Nam Cung Ly lạnh mặt, “Ngạo mạn, ngươi tuy là giáo chủ ma giáo, nhưng Đường môn cũng không phải chỗ để cho ngươi đến lỗ mãng.”
Đan Nhau chấp kiếm tiến lên, sau khi Nam Cung Ly né qua, dùng một chiêu lắc người từ hư không phi thân ra, trong rừng trúc chỉ còn lại tiếng vọng của hắn, “Đường môn, ta sẽ quay lại.”
Nam Cung Ly dù sao cũng có thương tích trong người, cho nên không ham chiến mà thoát ra rời đi, Phong Quang vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, lại nghe đến trong không khí truyền đến một câu, “Mạng của nữ nhân kia, ta cũng sẽ lấy.”
Ối…
Nàng không nói gì nghẹn ngào.
“cô nương không cần phải sợ, Đường môn sẽ bảo hộ cô nương chu toàn.” Khinh công của Nam Cung Ly rất cao, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của hắn, Đan Nhai quay trở về an ủi nàng, một tiểu cô nương lại bị giáo chủ ma giáo uy hiếp, cảm thấy sợ hãi là chuyện bình thường.
Tâm trạng của Phong Quang có chút không thoải mái, “Vậy nếu ta rời khỏi Đường môn thì sao?”
“Cái này… cô nương không thể ở lại Đường môn sao?” Đan Nhai biết câu này đường đột, nhưng mà nói đến vấn đề này, hắn chỉ có thể nghĩ đến cách này.
Phong Quang nhìn gương mặt ngay thẳng của Đan Nhai mà thở dài, “Quên đi, hết thảy thuận theo tự nhiên vậy.”
Sinh tử không do người, nàng xoay người liền đi.
Đan Nhai nói: “cô nương!”
“Lại có chuyện gì?” Nàng nản lòng thoái chí, cũng không quay đầu lại.
“Nếu muốn đi ra rừng trúc này, cô nương đi nhầm hướng rồi.”
Dừng lại cước bộ, nàng đanh mặt đi trở về, “Sao không nói sớm!”
Đan Nhai sờ sờ cái ót, cô nương cũng không có hỏi mà.
Sư phụ nói không sai, nữ nhân quả nhiên là khó hiểu nhất, cũng là sinh vật thích cố tình gây sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.