Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 196:




Hai người Phong Quang và Đan Nhai nhìn nhau không nói gì, không khí im ắng, mới vừa đi ra từng trúc lập tức thấy được có rất nhiều người đi tới đi lui, trong miệng còn gọi “Hạ cô nương.”
Hạ cô nương này, còn không phải là nàng sao?
Phong Quang liếc mắt một cái nhìn thấy Tiết Nhiễm, vừa mới trải qua một phen sinh tử, nàng đều quên mất chính mình còn đang tức giận, nàng vẫy tay hô lên: “Tiết Nhiễm, ta ở đây!”
Nghe được nàng gọi, Tiết Nhiễm đi tới, bên người hắn là Thanh Ngọc, còn có Quan Duyệt Duyệt thoạt nhìn rất không tình nguyện.
Tiết Nhiễm nhìn Đan Nhai ở bên người nàng, hỏi: “Nàng đã đi nơi nào?”
Giọng điệu của hắn rất kỳ lạ, thậm chí có thể nói mang theo sự tức giận mà bình thường không hề có, không phải còn có một câu nói sao? Người ôn nhu mà nóng giận càng thêm đáng sợ.
Cũng không biết sao, bản năng Phong Quang sợ hãi bộ dạng hắn lúc tức giận, cho dù giờ phút này hắn vẫn còn giữ sự lịch sự nho nhã, nàng không tự giác né tránh ra sau Đan Nhai, “Ta chỉ là… lạc đường.”
“Nàng biết ta đã tìm bao lâu không?” Tiết Nhiễm híp lại khóe mắt, tầm mắt chặt chẽ đặt trên một mình nàng.
“Ta… ta cũng không phải là cố ý lạc đường.” Khí thế của Tiết Nhiễm mạnh mẽ ngoài dự đoán, nàng ấp úng, bởi vì vừa trải qua một hồi kinh tâm động phách, nàng khôngbiết bản thân biến mất đã bao nhiêu lâu, thật ra nàng đã mất tích gần một canh giờ.
Nhìn nàng sợ hãi rụt rè đáng thương, Đan Nhai nhịn không được nói ra tiếng: “Vị cônương này lạc đường đi vào rừng trúc, gặp phải Nam Cung Ly đang ẩn núp, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma, nàng bị dọa chấn kinh không nhỏ, mong tiên sinh không cần trách cứ nàng nữa.”
“Phải phải!” Phong Quang trốn sau lưng Đan Nhai liều mạng gật đầu.
“Giáo chủ ma giáo…” Tiết Nhiễm đến gần từng bước, lấy tay lôi nàng ra từ phía sau Đan Nhai, bất chấp việc rối rắm nàng lạc đường, hỏi: “Nàng có bị thương không?”
“không, là Đan đường chủ đã cứu ta.” Phong Quang nhìn hắn nắm tay của mình,không còn sợ hãi nữa, không khỏi trộm cười rộ lên.
Quan Duyệt Duyệt bỗng nhiên nói: “Các người bắt hắn rồi!?”
Tất cả mọi người nhìn nàng ta.
Quan Duyệt Duyệt cũng ý thức được biểu cảm của mình không đúng, cố gắng áp chế lo lắng trong lòng mình, thần sắc như thường nói: “Ta nói là giáo chủ ma giáo khôngchuyện ác nào không làm, các ngươi đã gặp hắn, vậy có bắt hắn tử hình tại chỗkhông?”
Đan Nhai nói: “Kinh công của hắn rất cao cường, đã để cho hắn chạy thoát.”
“Vậy thì…” Quan Duyệt Duyệt nhìn mọi người, đem một từ “tốt” nghẹn trở vào, “Thật sự rất đáng tiếc!”
Phong Quang không giống những người khác, nắm giữ trước tình tiết tự nhiên đoán được trong lòng Quan Duyệt Duyệt lúc này đang mừng thầm, bất quá, cho dù nàng có nói Quan Duyệt Duyệt và giáo chủ ma giáo lưỡng tình tương duyệt thì phỏng chừng cũng không có ai sẽ tin nàng, dù sao y độc tiên tử thiện lương sao lại có thể ở cùng một chỗ với giáo chủ ma giáo không chuyện ác nào không làm đây?
không chuyện ác nào không làm… Đúng rồi, Thanh Ngọc!
Tầm mắt bất giác đặt trên người Thanh Ngọc, Phong Quang vừa hé miệng liền nhìn thấy Tiết Nhiễm nhìn mình lắc đầu, miệng nàng ngậm lại, quyết định không nói nữa.
Thanh Ngọc đứng bên người Tiết Nhiễm, tất nhiên cũng thấy Phong Quang muốn nói lại thôi, lại xem thần sắc của sư phụ mình… Hắn tuy là mặt lạnh, tuổi cũng nhỏ nhưng đầu óc so với sư tỷ đồng môn lại thông minh hơn, tổ hợp mọi thứ, hắn cũng đoán được Phong Quang khẳng định đã biết thân thế của hắn.
Quét mắt thấy Tiết Nhiễm nắm tay Phong Quang, trong lòng Thanh Ngọc không được tự nhiên hừ hừ, sư phụ hắn thật vất vả nắm tay nàng rồi, nàng còn muốn làm chuyệnkhông liên quan gì nữa, thật sự là nhàn rỗi đến hoảng sợ.
Thanh Ngọc đi qua giật nhẹ ống tay áo Quan Duyệt Duyệt, “Sư tỷ, gần đây đệ lại nghiên cứu ra được độc dược mới, tỷ muốn xem không?”
“Được!” Quan Duyệt Duyệt nghe được Nam Cung Ly không sao, so với chuyện gì đều vui vẻ, Thanh Ngọc tìm đến nàng, nàng tự nhiên tràn đầy vui mừng đi cùng hắn.
Phong Quang nhìn chằm chằm bóng dáng tỷ đệ bọn họ rời đi, vẻ mặt chết lặng, “Thanh Ngọc hắn… không phải là thích Quan Duyệt Duyệt chứ?”
Tiết Nhiễm cúi đầu cười nhẹ, “Bên trong đầu nàng lại suy nghĩ chuyện linh tinh gì vậy.”
Phong Quang hừ một tiếng, tên trì độn này, giác quan thứ sáu của nàng luôn rất chuẩn biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.