Tiết Nhiễm nâng tay phủi một mảnh lá rụng trên đỉnh đầu Phong Quang, bởi vì động tác của hắn, nàng sửng sốt trong chốc lát, hắn cười, “Hạ tiểu thư so với lời đồn tựa hồ rất khác nhau.”
“Ta biết, họ đều nói ta ức hiếp bách tính, kiêu ngạo ương ngạnh…”
“Nay nghĩ đến, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không thể tin tưởng hoàn toàn.”
Phong Quang khó hiểu nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại nói đến chuyện này, thôiđi, không hiểu thì không hiểu, nàng bỗng nhiên nhảy dựng, treo lên người hắn, Tiết Nhiễm theo bản năng ôm lấy nàng để tránh làm nàng ngã xuống đất.
Lỗ tai hắn đỏ lên, “Hạ tiểu thư…”
“Tiết Nhiễm, ngươi thấy ta có gầy đi không?”
“… Nàng mới chạy nửa canh giờ mà thôi.” Hơn nữa một nửa thời gian nàng còn ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Phong Quang nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, hôm nay mới chạy một ngày, ta gầy đi ngươi cũng không cảm nhận được, bất quá không sao, Tiết Nhiễm, ngươi nhớ kỹ trọng lượng hiện tại của ta, ngày mai ta lại chạy một vòng, ngươi xem ta có gầy đi không.”
Tiết Nhiễm kiên nhẫn gật đầu, “Được…”
Giống như không nhận thấy hắn đang xấu hổ, Phong Quang động tác liền mạch đixuống người hắn, nàng dắt tay hắn trở về, “Chạy lâu như vậy, coi như cấp mặt mũi cho tên nhãi con kia, ta đói bụng, giờ cơm của Đường môn hẳn cũng đã đến, chúng ta trở về ăn cơm đi.”
“Ừm…” Hắn lặng lẽ nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn nàng.
Khách ở Đường môn đều ở chung một sân viện, tất nhiên ăn cơm cũng là các khách nhân trong viện này ăn cùng nhau. Đường lão phu nhân đã già, bà cũng không muốn mỗi lần ăn cơm còn phải chiêu đãi khách nhân, thân phận cho bà có vai vế ở trên, cũng khiến bà không cần phải cố kỵ chuyện gì, bởi vì cho dù là võ lâm minh chủ, cũng phải cung kính gọi bà một tiếng Thanh tiền bối.
trên bàn cơm, Quan Duyệt Duyệt tâm tình cực tốt gắp một miếng thịt đặt vào bát của Thanh Ngọc, “Sư đệ à, lần này làm không sai, Hạ Phong Quang kia ta đã sớm nhìn nàng không vừa mắt, hừ, nàng còn muốn câu dẫn sư phụ chúng ta, nên chỉnh nàng ta!”
Thanh Ngọc không nói gì. Thử thách tìm t𝗿ang gốc, géc gô # T𝗿𝑼mt𝗿 𝓊yện.vn #
Dịch Vô Thương ngồi ở bên người Quan Duyệt Duyệt nói: “Nghe người ta nói, nàng ấy thật sự chạy bộ một vòng quanh Đường môn.”
“Thì sao, ngươi đau lòng à?” Quan Duyệt Duyệt chu miệng nhắc tới, “Cũng đúng, người ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi đau lòng cũng đúng thôi.”
“Duyệt Duyệt, ngươi vốn biết hôn ước của ta với Phong Quang chỉ là sự kết hợp của lợi ích mà thôi.” Năm đó Dịch Vô Thương tuổi trẻ cần phải có lực duy trì mới có thể ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ, mà Hạ Triều vừa vặn cũng cần một võ lâm minh chủ để thêm một bước nâng cao uy vọng của Chiết Kiếm Lâu, hôn ước của Dịch Vô Thương và Hạ Phong Quang chính là thuận theo xu thế của lợi ích mà có.
Sắc mặt Quan Duyệt Duyệt dịu đi một phần, lại vẫn ra vẻ bất mãn mà nói: “Ngươi giải thích nhiều như vậy với ta làm gì, Hạ Phong Quang chính là vị hôn thê của ngươi, điều đó không đúng sao?”
“Duyệt Duyệt…” Nếu đang khoát bộ da của Nam Cung Ly, hắn đã sớm đem Quan Duyệt Duyệt đặt lên tường, một cái hôn khiến nàng nói không ra lời, nhưng hiện tại hắn là Dịch Vô Thương, một Dịch Vô Thương trầm mặc ít lời cá tính ngay thẳng.
Nhìn thấy bọn họ va chạm liếc mắt đưa tình, Thanh Ngọc bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn buông đũa đứng dậy.
Quan Duyệt Duyệt hỏi: “Sư đệ, đệ sao vậy?”
“Đệ ăn no.” Hắn nhấc chân rời đi.
Quan Duyệt Duyệt dõi theo bóng dáng hắn, hưng trí bừng bừng hô lên: “Sư đệ, biện pháp tỷ dạy đệ kêu Hạ Phong Quang chạy một vòng quanh Đường môn không sai chứ, sau này nàng có tìm đệ nữa, đệ cứ kêu nàng chạy từ dưới núi lên trên núi đi!”
Thanh Ngọc không dự tính đáp lại, nhưng hắn vừa đi tới cửa lại đột nhiên dừng chân lại.
Ngoài cửa, Phong Quang và Tiết Nhiễm cùng nhau trở về, trên mặt nàng còn đeo khăn che mặt, khiến người ta không nhìn ra vẻ mặt nàng đang như thế nào, như đôi mắt đen tỏa sáng đó như đã hiểu ra mọi thứ, thì ra mọi chuyện là như thế.