Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 207:




Có bản đồ, lộ trình kế tiếp sẽ rất thuận lợi, sau khi né qua rất nhiều cơ quan cạm bẫy, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của mật thất, một hồ nước màu bạc đang lưu động, chính giữa chỉ có một bãi đá hình tròn, bục đá trên bãi đá đặt một hộp gỗ có vẻ tinh xảo.
Phong Quang hỏi Tiết Nhiễm: “Chúng ta đi qua như thế nào?”
Thứ nước màu bạc này thoạt nhìn rất nguy hiểm.
“Nhìn xem trước đã.” Tiết Nhiễm nhặt lên một cục đá ném vào trong nước, hòn đá còn chưa chạm đến mặt nước, nước đó lại như có sinh mệnh mà bao trùm hòn đá đó lại, vô thanh vô tức kéo vào trong nước.
Phong Quang bắt lấy tay hắn lui ra sau một bước, “Thứ này quá nguy hiểm!”
“Đừng sợ.” Tiết Nhiễm cầm tay nàng, hắn nhìn chỗ ghi chú trên bản đồ suy nghĩ một lát, lại nhặt lên một cục đá, lần này, hắn ném tới cái hộp gỗ chính giữa, hòn đá mang theo nội lực của hắn, làm hộp gỗ bị đụng nghiêng đi một phần.
Bỗng nhiên, mặt đất chấn động, một cái cầu bằng đá chậm rãi dâng lên giữa mặt nước màu bạc, tiếp nối hai bên bờ, Phong Quang nhìn một màn thần kỳ này mà trợn mắt há hốc mồm, nàng nhìn Tiết Nhiễm, Tiết Nhiễm cười với nàng, dẫn nàng đi lên cầu đá.
Hộp gỗ trên bãi đá cũng không có khóa lại, nàng vuốt cằm, “Có lẽ… chúng ta có thể mở ra nhìn xem, Đường lão phu nhân chắc là không để ý đến đâu?”
“Đừng lộn xộn.” Hắn nắm lấy tay nàng đang vươn ra, “Cẩn thận có cơ quan.”
Phong Quang lập tức rút tay trở về, “Nhưng mà… cũng không còn đường nào khác đểđi, hơn nữa hộp này để ở đây nhất định là có vấn đề.”
Tiết Nhiễm cũng tự hỏi một chút, hắn lấy ra một cái bao tay bằng bạc ở trong ngực ra, mang lên tay, cảm thấy ánh mắt tò mò của Phong Quang, hắn cười giải thích: “Đây là bao tay bằng bạch ngân, có thể tiếp được bất kỳ lợi khí nào, cũng có thể phòng ngừa tất cả độc vật xâm nhập, mấy thứ ở trong Đường môn này, đa số đều có kịch độc, taykhông mà chạm vào rất nguy hiểm.
Nàng hiểu ra gật gật đầu.
Tiết Nhiễm vương tay đeo bao tay mở hộp ra, ngoài dự đoán là cũng không có cơ quan ám khí gì xuất hiện, một cái tráp lẳng lặng nằm trong hộp, nhìn qua cực kỳ bình thường, hắn đưa tay muốn lấy nó ra lại đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn lấy tốc độ cực nhanh kéo Phong Quang ra sau thân mình. Hộp gỗ ngã ra bốn phía, cái tráp cũng có biến hóa, lộ ra vô số lỗ nhỏ, từ mỗi một lỗ hỏng nhanh như chớp bắn ra một cái ngân châm, tình huống này đúng là khiến người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Phong Quang chỉ thấy thân hình Tiết Nhiễm thoáng động, hắn dùng tay đeo bao tay bạch ngân vừa tiếp được vừa quét bay ngân châm, động tác liền mạch tiêu sái, áo trắng bay bay, giống như thần tiên hạ phàm, ngay cả khi thời khắc đang nguy cấp cũng làm cho người ta có lòng hưởng thụ cái đẹp.
Nàng rất bội phục chính mình, thời điểm như này cũng có thể háo sắc được…
Rất nhanh, ngân châm rơi xuống từng cái một, nàng vẫn luôn đợi sau lưng hắn, được bảo hộ rất tốt, không hề tổn thương một chút nào.
Tiết Nhiễm quay đầu, “Hạ tiểu thư, nàng không sao chứ?”
“Ta không sao…” Phong Quang lắc đầu, bỗng nhiên thấy trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, một tia máu thấm ra trên ngực hắn, “Tiết Nhiễm, ngươi bị thương!”
Tiết Nhiễm rút ra ngân châm từ ngực mình, miễng cưỡng cười nói: “Vô phương…”
Dứt lời, hắn quỳ rạp xuống đất.
Phong Quang ngồi xổm xuống đỡ lấy hắn, nhìn thấy màu máu không đúng lắm, nàng kinh sợ nói: “trên ngân châm có độc!”
“Xem ra… cái này là Bạo vũ lê hoa châm, quả nhiên là không bao giờ trượt.” Tiết Nhiễm cảm thấy thể lực của mình nhanh chóng hư thoát, nhưng ở trước mặt Phong Quang, hắn còn cố gắng biểu hiện bộ dạng không có chuyện gì lớn, “Ám khí Đường môn đều có kịch độc, không cần lo lắng, nàng đã quên ta có thể giải bách độc sao?”
Phong Quang gấp đến phát khóc, “Nhưng mà chúng ta bây giờ bị nhốt ở chổ này, ngươi muốn giải như thế nào hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.