Bạch y mặc trên người hắn càng nâng lên dung nhan như họa, khí chất văn hoa.
Nhưng Phong Quang không thích một thân bạch y này của hắn, cho nên nàng nói: “Vương thúc vẫn không nên mặc áo trắng thì hơn.”
“Tại sao?”
Nàng nói như chuyện đương nhiên: “Bởi vì ta sẽ nhịn không được mà muốn làm bẩn nó.”
“Nếu bẩn rồi, nha hoàn giặt quần áo trong phủ của thần sẽ rất buồn.”
“Hết cách, ta lại ban cho ngươi một kiện xiêm y màu đen.”
cố Ngôn có chút bất lực, “Thần mặc đồ trắng nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn chưa quen sao?”
“Ta nói nhiều năm như vậy, vương thúc vẫn không tính đổi một lần sao?”
“Có lẽ, bệ hạ trước có thể thử thay áo đỏ đi?”
“Nhàm chán.” Nàng tặc lưỡi, “Phong Nhã đi Đông Dương thành, sắp tới ngươi ở trong cung sẽ không gặp được muội ấy.”
Cho nên ngươi cũng không cần thường xuyên chạy đến đây.
“Thần biết, công chúa đi theo khâm sai bệ hạ phái đi cứu tế nạn dân.”
Hắn thật đúng là tuyệt đối không che giấu trình độ quản lý tin tức trong cung của mình.
Phong Quang tiếc nuối nói: “Vương thúc nếu muốn có thể sớm trở về Đế đô, nói khôngchừng có thể tiễn Phong Nhã một đoạn đường.”
“Án tham ô của tri phủ Lũng châu bây giờ chiếm không ít thời gian của thần, vừa trở về đã nghe được bệ hạ tìm được người cứu trợ thiên tai rất tốt, thần cũng thật cảm thấy vui mừng.” Nàng muốn đem đề tài hướng lên người Hạ Phong Nhã, hắn cũng muốn đem đề tài rời xa Hạ Phong Nhã.
Phong Quang tò mò, “Vương thúc không sợ ta tìm nhầm người sao?”
“Đã là người mà bệ hạ nhìn trúng, vậy sẽ không sai.”
“Đúng vậy, hắn đúng là người mà ta nhìn trúng.” Phong Quang lại đổi qua một tư thế ngồi lười biếng khác, hai mắt khẽ nheo lại, “Nam nhân kia gọi là Mộ Lương, bộ dạng cực kỳ hợp với khẩu vị của ta.”
cố Ngôn cười tựa như như hồ xuân sâu rộng, từng gợn sóng lăn tăn tản ra, “Hậu cung bệ hạ đúng là thiếu người.”
Khi Phong Quang đủ mười lăm tuổi, văn võ đại thần cả triều lập tức đề nghị thêm người vào hậu cung, huống chi từ lúc nàng còn là hoàng nữ, tiên hoàng đã định ra hôn ước cho nàng và Trấn quốc công phủ Lam Thính Dung, chỉ là Lam Thính Dung vẫn luôn trấn thủ biên quan, hôn sự này đành phải kéo dài liên tục.
“Hậu cung của ta thật thiếu người.” Phong Quang lười biếng rót một chung trà cho chính mình, “Bất quá, ta cũng sẽ không qua loa nạp hoàng phu như vậy.”
“Thần sẽ thay bệ hạ điều tra rõ ràng bối cảnh của hắn, bệ hạ cứ an tâm.”
“Vương thúc hiểu lầm, bối cảnh không quan trọng, chỉ là việc hôn nhân, phải thận trọng mới tốt, nếu không ta gặp phải người trong lòng thì biết làm sao?”
cố Ngôn mang theo ý cười mà nói: “Gặp thì càng tốt, bệ hạ có thể cùng thu nạp vào cung.”
“không thể.” Nàng nâng chung trà lên đặt ở bên miệng.
Hắn hỏi: “Có gì không thể?”
Đôi mắt đẹp hơi nâng lên, liền nhìn thấy một nét phong tình câu hồn người trong mắt nàng, lay động lòng người, giọng nói thản nhiên: “Ta cả đời này, chỉ có một phu quân.”
cố Ngôn giật mình nhè nhẹ.
Nàng nhanh chóng cười rộ lên, “Dù sao ta xinh đẹp như vậy, lại là chí tôn một nước, thu nhiều nam nhân, bọn họ cả ngày lục đục với nhau vì ta thì ta sẽ rất phiền.”
“Bệ hạ nói phải.” cố Ngôn hơi hơi cúi đầu, nàng nói chuyện như đang vui đùa, hắn cũng cho rằng đây là một hồi vui đùa mà đáp lời.
Được voi đòi tiên, con người luôn luôn tham lam, cám dỗ trên thế giới này nhiều như vậy, người bình thường không thể nào thanh tâm quả dục, huống nhi còn là bậc đế vươn muốn gì được nấy?
Trái tim vừa đập loạn, tựa như ảo giác.
Phong Quang chống đầu híp mắt nhìn hắn, “Vương thúc, trước khi ngươi trở về, ta đã tìm được người đến Đông Dương thành cứu trợ thiên tai, xét thấy ta giải quyết được một đại sự như vậy, ta có thể yêu cầu ngươi một việc được không?”
Tư thế nàng ngồi làm chỗ cổ áo của nàng mở rộng ra, hơi hơi có thể thấy được một mảng da thịt trắng noãn trước ngực, cố Ngôn lặng lẽ nghiêng mắt đi, nhìn hồ thả đầy hoa đăng hỏi: “Bệ hạ có yêu cầu gì?”
Nàng lười biếng nói: “Mang ta xuất cung chơi một ngày.”