*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
thân sao lại có trí nhớ tốt thế chứ.
Tối nay một mình cô thì không có khả năng ngủ được, Phong Quang ngồi dậy, ôm gối đầu xuống giường, quyết định đi tìm Liễu Hàn ngủ chung.
Nhưng mà cô vừa đặt chân xuống đất, khóe mắt liền quét qua một người đàn ông mặt áo sơmi trắng đứng ngoài cửa kính sát đất, gương mặt anh cực kỳ đẹp, nhìn thấy cô nhìn lại, anh còn mỉm cười vui vẻ.
Nhưng mà, phòng cô ở lầu 8.
Phong Quang ngây người, quên luôn phản ứng.
An Ức đi xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào bên trong, anh dường như không ý thức được hành động đó của anhkhông phải là hành động mà một người bình thường có thể làm, anh đi đến bên người Phong Quang, dịu dàng nói: “Tôi lo lắng em cuổi tối sẽ đá chăn, cho nên đến nhìn em.”
Phong Quang cảm động một giây, sau đó thét chói tai cầm gối đầu trong tay đập qua.
anh tiện tay tiếp lấy, nhận được gối đầu cô ném qua, anh mờ mịt trong chốc lát, lại nhìn cái gối đầu ở trong tay, không xác định được hỏi: “Phong Quang, em muốn anh ngủ với em sao?”
Đùa chắc!