*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Quang sau khi sững sờ, lại không chắc chắn mà hỏi lại một lần, “cô khẳng định người cô nhìn thấy làanh ấy sao?”
“Ừm, tôi sẽ không nhớ nhầm.” Dù sao sau khi nhìn thấy Phong Quang ôm ôm ấp ấp với con ma đó một lần, hắn làm Lạc Thần Hi lưu lại ấn tượng khắc sâu, cô không có khả năng nhận sai, Lạc Thần Hi lại tốt bụng nói: “cô Hạ, người đó… hắn không phải người, cô vẫn không nên qua lại với hắn thì tốt hơn, cô biết đó, dù sao… dù sao chúng ta cũng không giống với bọn họ.”
Biết Lạc Thần Hi là quan tâm tới mình, Phong Quang thật ra có một phần thiện cảm với cô ấy, vẻ mặt cô dịu đimột chút, “cô yên tâm đi, tôi biết mình nên làm thế nào, chỉ là chuyện có liên quan đến anh ấy, tôi hy vọng côLạc sẽ không nói với người khác.”
“Được, tôi sẽ không lắm miệng.” Dù sao có nói ra, cũng không có ai tin tưởng cô, ngược lại, nói không chừng còn có người coi cô thành người điên mà đưa đi bệnh viện tâm thần.
Sau khi nói xong với Lạc Thần Hi, Phong Quang mong cô ấy hỗ trợ nói một tiếng với Liễu Hàn là cô về khách sạn trước, thật ra đây chỉ là một cái cớ, cô ngay cả đồ diễn ở trên người cũng không thay, trực tiếp đi đến sân vườn nơi mà bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, dưới tàng cây hòe đó, cô quả nhiên gặp được người mà cô muốn tìm.
An Ức đứng dưới tàng cây, anh ngẩng dầu, ánh mắt bình tĩnh mà xa xăm, chỉ chuyên tâm nhìn chăm chú vào tổ chim ở trên cây, từng tia nắng loang lổ chiếu lên người anh, phảng phất vì anh mà phủ một tầng lụa mỏng sắc ấm, có gió thổi đến, nhìn anh như trôi giạt giữa không trung, cũng như tính tình bình thường hay yên tĩnh của anh, anh cũng sẽ yên lặng biến mất trên thế gian này.