Nhưng chỉ nháy mắt sau, người ở trong mưa biến mất không thấy.
Cơ thể căng cứng của cô bình tĩnh lại, chân không hiểu sao như nhũn ra, có chút đứngkhông vững, An Ức ở bên cạnh đỡ lấy cô.
An Ức sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói, “Đừng sợ, anh sẽ không để hắn làm hại em.”
Phong Quang không cảm thấy có chút thoải mái nào.
Xe cứu thương rất nhanh liền tới, cô lạnh mặt cứng rắn nhìn mọi người nâng đạo sĩ kia lên xe cứu thương, Liễu Hàn thấy sắc mặt cô không đúng, tưởng cô bị hoảng, liên thanh khuyên giải an ủi vài câu, cô chỉ cười cười không trả lời.
Phong Quang cảm thấy sợ hãi, người đó làm cho cô có một loại sợ hãi mà cô chưa từng biết đến, mà rõ ràng là, chuyện lần này là vì cô mà xảy ra.
cô bất giác nắm chặt tay An Ức.
Sau đó, tin tức của Khâu Lương từ bệnh viện truyền đến, vị đạo trưởng kia là mắc phải bệnh tim, trải qua cấp cứu, cuối cùng cũng bảo vệ được một mạng.
Nhưng mà vừa xảy ra chuyện như vậy, mọi người trong đoàn làm phim bắt đầu nơm nớp lo sợ, lại vì một lời trước khi té xỉu đó của đạo trưởng, tất cả mọi người nhìn thấy Phong Quang đều không tự giác mà tránh đi.
Phong Quang tựa như mang đại danh là sát tinh.
Liễu Hàn bị tức không nhẹ, cô mắng bọn họ một chút, tuy rằng không ai dám phản bác cô, nhưng mà vẫn không làm nên chuyện gì, những người đó vẫn nhượng bộ lui binh đối với Phong Quang, đây là tâm lý sợ dính họa vào thân, vì thế, Ngu Thuật còn dám nói chuyện với Phong Quang lập tức có vẻ không bình thường.
trên hành lang, Ngu Thuật u buồn thở dài, “Con người a, chính là bảo sao hay vậy, đây đúng là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng với nhân loại.”
“… anh cũng chính là con người đó.” Phong Quang mặt đờ đẫn nhắc nhở anh, An Ức cũng không ở bên cạnh cô, hình như là có chuyện cần xử lý, cô chưa từng hỏi qua, bởi vì cho dù là người yêu, cũng phải có không gian cá nhân của riêng mình.
Ngu Thuật nở nụ cười, lần này trong nụ cười của anh không có u buồn, đổi lại có thêm một loại thong dong xa rời nhân thế, “Tôi không giống với những người phàm phu tục tử này, tôi là người có giác ngộ, có lẽ trên đời thật sự có ma quỷ, nhưng ma quỷ cũng từng là người, chỉ cần biết điểm này, thì không có gì phải sợ, tôi tin tưởng mỗi thế giới đều có nguyên tắc riêng của nó, người như chúng ta không cảm nhận được đến sự tồn tại của ma quỷ bình thường, ma quỷ cũng không có cách nào thích gì làm nấy mà ảnh hưởng đến thế giới thực của chúng ta, nếu không, thế giới này đã sớm loạn.”
Phong Quang không ngờ là người được xưng là “có bệnh” lại có suy nghĩ cao nhân như thế, cô không thể tin hỏi lại: “Lời này của anh là lời kịch trong kịch bản sao?”
“Người nông cạn a…” Ngu Thuật lại khôi phục dáng vẻ u buồn của anh, dùng giọng điệu đa sầu đa cảm thở dài: “Người càng thanh tỉnh, thường thường đều bị mọi người xem là khác người, Hạ Phong Quang, cô là loại người gì đây?”
“Người nhìn anh cảm thấy khó chịu.” Phong Quang giật giật khóe miệng, khống chế xúc động muốn chửi ầm lên, thế mà dám nói cô nông cạn!?
“Có rất nhiều phụ nữ thích tôi, cô lại nói nhìn tôi khó chịu, ừm, như thế đúng là phương pháp hay khiến cho tôi phải chú ý đến a.”
Phong Quang khinh bỉ liếc mắt nhìn một cái, “Tôi có bạn trai, không có ý tứ gì với anhđâu.”
“Bạn trai?” Ngu Thuật suy nghĩ một lát, “Là người đàn ông áo đen mỗi ngày đều xuất hiện ngoài cửa phòng của cô sao?”
“anh nói… cái gì?”
“Tôi ban đêm hay đi ra ngoài cửa ngắm trăng, mỗi lần đều nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa phòng cô, kỳ quái là, anh ta đứng một chỗ không nhúc nhích, giống như là người chết vậy.”
Phong Quang sững sờ cả người, nói không ra tiếng, giống như cô quên mất bản thân còn có thể nói chuyện.
Ngu Thuật nói: “cô cũng đừng trách tôi miêu tả không được tốt, tôi chỉ ăn ngay nói thật, nhưng mà, tôi không ngờ là, Hạ Phong Quang chưa bao giờ có scandal, thế mà lại là người có gan lớn như vậy, cũng dám đem bạn trai đến khách sạn ở chung.”
Lại thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Quang, Ngu Thuật chỉ coi như cô sợ mình đem bí mật của cô nói ra ngoài, “cô yên tâm đi, tôi sẽ không đem chuyện cô có bạn trai nói ra ngoài, chỉ là… cô không phải là hôn thê của Mạc Diệc Vân sao?”
Phong Quang không thể không nhìn kỹ người trước mặt mình một lần nữa, “anh rốt cục biết bao nhiêu chuyện?”
Chuyện hôn ước giữa cô và Mạc Diệc Vân, ngoại trừ hai nhà bọn họ, ai cũng khôngbiết.
“Nhìn tôi căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng không phải là người lắm miệng, nhưng thật ra tôi thấy, Mạc Diệc Vân không xứng với cô, chia tay với anh ta cũng tốt.”