Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 337: Thế giới thứ tám 27




Phong Quang sau khi sửng sốt, mới nhớ đến việc đóng cửa, cô chậm chạp không dám đụng vào lá thư này, nhưng sau khi do dự một phen, vì tìm kiếm nguyên nhân người đàn ông kia chỉ chấp nhất với cô, cô chung quy vẫn xoay người nhặt lá thư lên, mở thư ra, rút ra giấy viết bên trong.

anh nhận được thư thông tri bệnh tình nguy kịch, đối với kết quả này, anh đã sớm có chuẩn bị, cho nên anh cũng không cảm thấy đau buồn, anh chỉ cảm thấy… không cam lòng, nếu như anh nhất định phải chết, vậy tại sao anh lại gặp phải em?
Phong Quang, phần không cam lòng này, đều do em sai, ngày đó tại miếu Nguyệt Lão, em không nên đụng vào lòng anh, nếu không gặp em, anh sẽ càng dễ dàng nhận lấy một phần vận mệnh bất công này, nhưng không có nếu như, cho dù có lặp lại một lần nữa, anh cũng sẽ chọn gặp được em vào ngày hôm đó, chỉ khác là, ngày hôm đó anhsẽ giữ lấy em.
Cho nên, đây là em sai, nhưng anh yêu phải sai lầm này, nói như vậy, lỗi của anh hình như còn lớn hơn em.
trên đời này, tất cả mọi thứ đều có thể tính kế được, cho dù là tiền tài, hay là quyền lợi, hoặc là cảm tình, nhưng chỉ có em, anh không thể tính kế được, bởi vì thời điểm nhìn thấy em, lý trí mà anh luôn kiêu ngạo tuyên bố sụp đổ.
Ví dụ như nói, anh không chỉ một lần nghĩ đến, nếu như anh thật sự chết đi, anh cũng muốn mang em theo anh… theo anh xuống địa ngục.>
Tay cầm thư của Phong Quang run run, cô miễn cưỡng trấn định lại, tiếp tục xem xong.

Nói một câu như vậy, em sẽ cho anh là một người điên đi, anh cũng hiểu bản thân là một tên điên, bắt đầu từ ngày anh gặp em, tất cả mọi thứ đều không đúng nữa, cuộc sống của anh bắt đầu trở nên hỏng bét, đối với vận mệnh một ngày nào đó sẽ bệnh chết, từ nhỏ anh đã muốn phản kháng, Phong Quang, em biết không? Muốn phản kháng một chuyện không có khả năng, cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực, vừa phải trải qua bao nhiêu bất lực và đau khổ?
Nhưng mà, anh hy vọng em vĩnh viễn cũng không biết.
anh rất nhanh phải đi đến phòng giám hộ đặc biệt, trước đây, anh từ xa nhìn qua phòng giám hộ đặc biệt, nơi đó nhìn không thấy màu xanh của cây cối, cũng không có cách nào cảm nhận được gió nhẹ ấm áp, nơi đó quá mức áp lực, anh định nghĩa nó thành phòng cho người chết.
anh không hiểu ý thức của chính mình còn có thể tồn tại được bao lâu, một khắc cuối cùng này, khi anh còn có thể tự mình hành động, anh nghĩ đến lá thư này, anh để từng lá thư một gửi cho em, anh bắt đầu ngây thơ nghĩ, cho dù em không biết anh, nhưng nếu như em có thể vì vậy mà nhớ được anh một đoạn thời gian cũng đã rất tốt, cho dù em chỉ cảm thấy sợ hãi và sợ hãi.
Phong Quang, anh không muốn em sợ hãi anh, anh thích em như vậy, nhưng mà anhđã không còn chút vốn liếng nào, anh mất đi thân thể khỏe mạnh, cũng mất đi cơ hội để em quen biết anh, anh đã không còn lợi thế.
Nhưng, không sao.
anh đã an bài hết thảy rất tốt, thế giới khiến người ta phải buồn rầu này không xứng có được em, Phong Quang, rất nhanh, chúng ta có thể gặp mặt, ngày nào đó khi chũng ta gặp nhau, anh sẽ nói với em, anh yêu em nhiều đến thế nào.
Sẽ không lâu lắm, rất nhanh, rất nhanh…
anh sẽ chờ em, ở địa ngục.
Là A của em.>
Bức thư rơi xuống dất, Phong Quang mất hết sức lực ngồi dưới đất, cô mở to hai mắt, con ngươi phóng đại, đây là biểu hiện sợ hãi đến mức tận cùng, thân thể của cô bắt đầu nhịn không được mà run rẩy, cơn lạnh sinh ra từ trong xương, từng câu chữ văn tự trong thư, đều là nhu tình mật ý, nhưng từng câu từng chữ đọc lên, đúng là so với uy hiếp càng khiến người ta phải khủng hoảng.
Người viết thư đã chết, nhưng hắn vẫn tìm được cô, bởi vì hắn muốn cô đi cùng hắn, nói cách khác…
Hắn muốn giết cô.
Bị người uy hiếp có thể báo án, nhưng mà… bị ma uy hiếp thì sao?
cô không quên, đạo trưởng mà Liễu Hàn khen ngợi, cứ như vậy dễ dàng ngã xuống, thậm chí là, không ai biết hắn ra tay như thế nào.
Phong Quang ngồi dưới đất chậm chạp không động đậy, bỗng nhiên, cô nghĩ tới hệ thống, “Tôi bị ma uy hiếp, vì cân nhắc an toàn bản thân, tôi muốn khai thông vướng mắc!”
“không có hạng mục phục vụ này.”
“Nhưng tôi bị ma uy hiếp, không thể….” cô suy nghĩ một lát, “không thể cho tôi một thiết lập bách quỷ bất xâm sao?”
“Ký chủ không phải nữ chính.” Tức là, có người có thể sống tốt trong thế giới có ma quỷ này, chỉ có thể là hào quang của nữ chính mới làm được.
Phong Quang thật sự là nghẹn khuất kinh khủng, “Móa nó, cũng coi như là người xuyên không, thế mà cái hào quang nào cũng không có, không khoa học!”
Nếu như cô không có hào quang, vậy sẽ sớm bị mục tiêu tiến công chiếm đóng các thế giới cầm tù đến chết.
Hệ thống không nói lời nào, tùy ý cô một mình hô to bất công.
Nhưng… sự sụp đổ của thế giới này đúng là quá nặng, đây là lần duy nhất xuất hiện, ý tưởng muốn giết cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.